“Hết cách rồi.” Đường Nhu trên bờ bất đắc dĩ, “Chỉ bắt được nhiêu đó thôi.”
“Bắt?” Diệp Tu chuyên tâm đánh thủy chiến, tình hình trên bờ không rõ ràng, nhưng nhân số cơ bản vẫn nắm được. Kẻ địch là tinh anh của công hội, mười mấy người, đánh hai người Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, tạm bỏ qua Muội Quang, vậy mà lại chạy?
“Ha ha ha, tại tụi nó thức thời đó.” Bánh Bao Xâm Lấn cười to.
Nhân vật của Diệp Tu và Tô Mộc Tranh lần lượt nhảy lên bờ, Thiên Thành cũng theo sát phía sau. Lướt mắt nhìn quanh, còn thấp thoáng thấy được bóng dáng mơ hồ của các nhân vật công hội chưa kịp rút hết. Ở hồ Thiên Ba trừ cả bọn cũng không còn ai khác. Cấp bậc của Bánh Bao Xâm Lấn với Muội Quang vẫn còn thấp so với nơi đây. Đụng phải quái xem như cũng phiền phức. Muội Quang lúc đến còn vô cùng căng thẳng.
“Mã Hậu Pháo kia đâu rồi?” Bánh Bao Xâm Lấn nhìn về hướng rừng hỏi.
“Anh kêu ổng rút trước rồi.” Diệp Tu nói.
Trong rừng, lúc này lại đổi thành người của các công hội lớn. Sau khi thoát thân khỏi hồ nước, cả đám cũng không chạy xa, tìm được chỗ ẩn nấp lập tức phi thân vào. Nơi này cách hồ một khoảng, cả đám dự định tiếp tục quan sát động tĩnh bên Hưng Hân. Nếu bất ngờ gặp nguy hiểm cũng còn chạy kịp.
Đồng thời cả đám cũng ghim thằng bắn lén pháo trong rừng ban nãy. Đám game thủ bên Yên Vũ Lâu cũng cho hay, thằng này tám phần mười là tên Mã Hậu Pháo đã lui khỏi công hội của họ. Vì vậy mọi người vào rừng còn để ý tìm kiếm ID này, kết quả nào còn thấy bóng ai.
Sau đó bên hồ tiếp tục đại chiến, một mớ rớt xuống nước, một mớ chạy. Kênh đội ngũ báo ding dong ding dong không ngừng, nhưng phàm ai đã lỡ rớt xuống nước, chỉ còn đường chết.
Các nhân vật lãnh đạo của công hội may mắn còn sống, nhưng tâm trạng còn âm u hơn chết rồi.
Chiến dịch hồ Thiên Ba đợt này, xem như đã đi đến gần cuối, vậy mà chưa đạt được kết quả khả quan nào, 29 người phe ta hy sinh trong nước, chết gần một nửa.
Người còn sót lại hiện đang ngồi xổm nấp trong bụi lùm ven rừng cây, ảnh phản quang trên màn hình máy tính cơ hồ là mặt táo bón các kiểu. Cả đám chỉ có thể trơ mắt nhìn Quân Mạc Tiếu, Phong Sơ Yên Mộc, còn có mục tiêu chiến dịch Thiên Thành phơi phới leo lên bờ. Sáu người bên hồ xem ra đang hân hoan trò chuyện.
Lại nhìn lại phe ta, cả đám khổ sở bị ba người Bánh Bao Xâm Lấn chạy té khói, gian nan chạy tới điểm tập họp cùng bọn họ.
“Max đê tiện!” Người tới bấy giờ mới kể rõ sự tình cho mọi người cùng biết.
“Diệp Thu với Tô Mộc Tranh trốn trong nước, cho tụi trên bờ đẩy tụi tao xuống!” Một người nói.
“Tụi mày đông vậy, bên kia có ba người, nói đẩy là đẩy được sao?” Có người hỏi.
“Ây... Cái này...” Mấy người vừa trốn về ngơ ngác, đúng ta, sao lại như vậy được chứ? Nghĩ không ra.
“Sao bây giờ?” Có người hỏi.
Mọi người cùng im lặng, hội trưởng đều ở đây, đâu tới lượt cả đám lên tiếng.
Sao bây giờ?
Bên đám hội trưởng cũng đang bàn bạc sôi nổi.
“Giờ còn có nhiêu đây, đánh chính diện sợ không phải đối thủ người ta.” Tưởng Du nói. Tính ra gã cũng từng có trải nghiệm PK với mấy người kia, toàn bị đập cho nhừ tử. Chết hết chùm cũng không giết được một mạng của phe địch.
“Đánh được cũng không xong, bên kia nhảy xuống nước rồi tụi mình tính sao?” Thiên Nam Tinh nói.
“Bên đây cũng vừa đúng khu luyện cấp của tụi nó nữa, cứ làm tổ mấy ngày ở đây, xong năm bữa sau thêm người vào công hội, trực tiếp bơi qua kia chính là phó bản...” Xuân Dịch Lão vạch ra tương lai không ai muốn thấy.
“Móa!” Chúng hội trưởng đồng thanh chửi.
“Rút lui trước, bàn bạc kỹ hơn, ngồi đây làm gì nữa, ngu người luôn rồi hả.” Thiên Nam Tinh vừa nói, đồng thời xoay người đi về hướng bìa rừng.
Gã đi, người Trung Thảo Đường nối gót phía sau, những người khác cũng không có cách nào hơn, cũng lần lượt rút lui.
“Muốn giết người ở đây hơi bị khó, đành để mấy người train ở khu khác chú ý xem có thể bắt ở đó không.” Trên đường trở về, đám hội trưởng vẫn còn thảo luận.
“Nếu nó cứ ở đây train mãi, chết cũng không chịu ra thì sao giờ?” Xuân Dịch Lão nói.
Mọi người im lặng.
Còn mấy chuyện nào tiếp tế, nào sửa đồ! Mọi người đều đồng lòng không đề cập đến. Nếu là anh hùng đơn thân, có khả năng sẽ vướng bận chuyện đấy mà không thể không về chủ thành một chuyến, nhưng bây giờ người ta cũng là công hội như ai, đều chiến đấu đoàn đội, những vấn đề này căn bản không cần nhắc tới. Giúp nhau một tí là OK. Còn muốn cắt đứt tiếp viện, nói thật công hội có bự hơn nữa cũng quản không nổi.
Đám người rời khỏi khu luyện cấp hồ Thiên Ba, đi nửa đường còn chưa nghĩ ra cách khả thi. Đột nhiên một người nghi ngờ lên tiếng, “Giờ tụi mình đi đâu?”
Đám hội trưởng đi trước đều nghe được câu này, sau đó giật mình, nghi ngờ một chút, sau đó mờ mịt hỏi, “Về thành?”
“Về thành làm gì? Có việc?” Có người hỏi.
Đám hội trưởng không nhịn được tức giận. Chiến dịch làm cho rình rang, cuối cùng cả đám xám xịt cúp đuôi chạy về chủ thành, chút thành quả cũng không có, đúng là nhục không chỗ nào để nói.
“Câm miệng câm miệng!” Vị anh em lắm lời bị hội trưởng của mình nạt cho một trận.
“Tạm thời thì không có gì.” Cuối cùng Xuân Dịch Lão tỏ ra thản nhiên đáp. Bàn đến bàn lui cả ngày cũng không bàn ra giải pháp, gã tin giờ có đi tới chủ thành, cũng chưa chắc nghĩ được gì hay ho.
“Rảnh thì đi luyện cấp chút vậy?” Có người đề nghị.
Lại một chuyện đắng lòng. Người chơi công hội đi luyện cấp thông thường đều tổ đội với nhau, bây giờ muốn luyện cấp, tất nhiên các công hội sẽ tản ra tự ai về nhà nấy, nhưng nếu rã đám thật, liền thể hiện nhân lực ít ỏi rải rác của các công hội.
“Kệ đi, giải tán trước.” Xuân Dịch Lão chẳng muốn tính toán, đội trưởng của đoàn này là gã, lúc này bèn nhấn giải tán, các tiểu đội được thả độc lập, đều là lấy công hội làm đơn vị.
Tản ra, mọi người gom thành tụm năm tụm ba rồi đường ai nấy đi, thoáng cái đã mất dạng.
“Cứ vậy mà đi sao?” Đoàn đội tạm thời tách ra, mỗi người một hướng, nhưng group chat ngoài game vẫn còn mở, Thiên Nam Tinh lập tức chuyển cửa sổ hỏi.
“Ông có cao kiến thì cứ trình bày.” Giọng điệu Tưởng Du có chút bực bội.
Thiên Nam Tinh im lặng, hắn có cao kiến tất nhiên đã sớm trình bày rồi.
“Có việc nói sau.” Xuân Dịch Lão tổng kết ngắn gọn, tất nhiên là có biến rồi tính tiếp, không có gì thì bớt lãng phí nước bọt.
Vậy nên group chat trầm đi hẳn, các người chơi giải tán rồi cũng không phát biểu gì.
Thời gian vùn vụt trôi, buổi tối cao điểm trong game, đâu đâu cũng là người. Đây cũng là lúc người chơi trong công hội onl đông nhất. Với tư cách là tinh anh của công hội, gom chung thì chỉ là tôi tớ, nhưng quay về công hội thì ai cũng là sếp sòng một lũ. Mọi người nhanh chóng trở nên bận rộn.
Nháy mắt trời sáng, người online thưa dần.
Sau khi công hội phát triển, cấp bậc hội trưởng hay tinh anh, cũng không thể chỉ cắm mặt luyện cấp. Ngoài ra còn phải giải quyết một số công việc trong công hội nữa. Ví dụ như chuyện giết Thiên Thành, dù kết quả hết sức bi thảm, nhưng dù sao vẫn xem là xử lý việc chung của công hội.
Lúc rạng sáng người bớt đi, cũng là lúc những người đó chuyên tâm đi luyện cấp. Số lần phó bản đổi mới, đội ngũ quen thuộc thành lập, mọi người bắt đầu tiến về phía phó bản.
Bọn Xuân Dịch Lão chạy đến khu mới với chuyên môn xử lý vấn đề, mấy chuyện luyện cấp tất nhiên không thèm làm. Thậm chí bây giờ không ai còn ở khu 10, mọi người đều đăng nhập acc chính của mình ở Thần Chi Lĩnh Vực.
“Bực mình vãi!” Trong group chat, Tưởng Du bỗng xuất hiện hô một tiếng.
Trong group chat càng lúc càng đông. Lúc này không chỉ có hội trưởng công hội lớn bọn Tưởng Du, mấy công hội như Yên Vũ Lâu thăm dò được tin tức cũng ủng hộ, được mời tham gia vào group. Địa vị hội trưởng khu 10 trong group giờ đã bé như kiến.
“Bực mình cũng phải làm việc!” Trả lời Tưởng Du là hội trưởng Hô Khiếu Sơn Trang, Mã Đạp Tây Phong. Lúc này đang ở Thần Chi Lĩnh Vực tổ đội vào bản.
“Đêm nay mấy ông đánh bản nào?” Hội trưởng Yên Vũ Tỏa Lâu của Yên Vũ Lâu hỏi.
“Lâu Trung Lâu... Tuần này mới có 37%.” Mã Đạp Tây Phong đáp. Lâu Trung Lâu mà hắn nói thuộc loại phó bản lớn nhất, mỗi tuần chỉ có một lần đổi mới. Một lần vào được một đoàn, tức là 100 người. Độ khó phó bản rất cao, hơn nữa bản đồ rộng lớn, lúc đoàn đội đánh bản thường là mỗi ngày đánh một đoạn nhất định, sau đó lưu lại, hôm sau lại đánh tiếp. Đây cũng là chức năng hệ thống dành riêng cho phó bản lớn.
“37% hả... Mệt à nha, tối nay đánh nguyên đêm hả?” Yên Vũ Tỏa Lâu nói.
“Ài, tạch hết cmnr, đoàn lần này toàn là đắp thay vào, mới 37% đã ngủm hết 22 người, tuần này mà được 75% tui đã cảm ơn trời đất.” Mã Đạp Tây Phong đáp.
Hai hội trưởng này không quan tâm tới lời than thở cho số phận khu 10 của Tưởng Du, ở đây hồn nhiên bàn chuyện phó bản Thần Chi Lĩnh Vực. Mọi người dù là cạnh tranh, nhưng trừ mấy công hội tử địch ganh nhau kịch liệt, cũng không ai gặp nhau đã ghét ra mặt. Cái này cũng giống như trong giới chuyên nghiệp vậy. Trên sân đấu mọi người mày chết tao sống, dưới sân đấu lại là bạn bè thân hữu.
“Hai người, group này không phải để bàn mấy cái đó.” Tưởng Du khó chịu.
“Ha ha, có ba đại hội trưởng ở đây! Ngoài theo đuôi phất cờ cổ vũ, tụi tui còn làm gì được nữa!” Yên Vũ Tỏa Lâu đáp.
“Hừ...” Tưởng Du cả buổi không đáp được, đành phải gõ một chữ để bộc lộ tâm trạng.
Đang lúc im lặng, đột nhiên một người nhắn tin vào group, nhưng chỉ là một hội trưởng khu 10, Bối Đăng Đạn của chiến đội Bách Hoa, thêm một icon thịnh nộ, phía sau còn có một câu, “Đội phó bản nhà tụi tui bị giết rồi!”