Toàn Chức Cao Thủ

Chương 356: Cám ơn đã giúp đỡ




Hiếm lắm mới thấy Xuân Dịch Lão lên tiếng, đám máu mặt trong group chat lại như bị linh hồn của Xuân Dịch Lão ám, ai cũng im thin thít.

Trong group chat im lặng, bên công hội Hưng Hân, hội nằm vùng cũng rất xấu hổ.

Diệp Tu đã nói thế, mà cả bọn cònchưa biết phải làm gì tiếp theo. Tìm lãnh đạo xin ý kiến, lãnh đạo lại chưa đưa ra quyết định. Đoàn đội không hề giải tán. Quân Mạc Tiếu, Phong Sơ Yên Mộc, thậm chí ngay cả Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn vẫn còn ở đó. Tuy không biết mấy người này đang làm gì, nhưng hội nằm vùng cứ thấy bản thân như bị lột sạch thịchúng vậy.

Có thể làm một kẻ nằm vùng tự mình nói ra “Tao là nằm vùng”, khoảnh khắc đó mới cực kỳ huy hoàng, nhưng bị người khác vạch trần “Mày là nằm vùng”, chắc chắn sẽ xấu hổ đến mức đứng ngồi khó khăn.

Quân Mạc Tiếu chỉ không nói rõ rathôi, nhưng ai cũng hiểu ý tứ dòng chữ ấy. Họ đã bị nghi ngờ hoàn toàn, song người ta không hề ép họ rời đi, vậy người ta tất nhiên chẳng lo lắng gì. Kẻ nằm vùng bị bại lộ sẽ mất hết giá trị với phe ta, ngược lạitạo cơ hội cho đối thủ sử dụng kế phản gián. Đạo lý đó rất đơn giản, cả đám rất buồn bực, sao sếp nhà mình còn trì trệchưa ra ý kiến vậy. Nào đâu biết rằng các công hội lớn hiện đang lừa qua gạt lại trong group chat.

Lam Hà là một trường hợp ngoại lệ. Là hội trưởng Lam Khê Các ở khu 10, bản thân cậu cũng nằm trong group chat. Giờ cảm nhận được tâm tình của hai phía cùng một lúc, cậu bỗng thấy mệt mỏi quá đỗi.

Thời gian cậu lăn lộn trong công hội không hề ngắn, đã trải qua đủ thứ chuyện “dù hợp tác vẫn phải cẩn thận đề phòng” giữa các công hội cạnh tranh. Mà bản thân là lãnh đạo nòng cốt, cậu cũng phải làm thế. Chẳng qua từ khi tới khu 10, các công hội lớn luôn bị Quân Mạc Tiếu chèn ép, nhưng đến lúc này rồi, các công hội lớn vẫn không quên nội chiến. Chuyện nhỏ như hai ba cái clone cũng tính kế so đo, làm Lam Hà cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

“Tôi ở lại.” Đột nhiên Lam Hà gõ xuống hai chữ này ngay trong group chat.

Mọi người sững sờ.

Đây là ý gì? Tất cả mọi người hơi khó hiểu, chẳng lẽ hội trưởng Lam Khê Các tự mình đi nằm vùng? Cả bọn hiện đang xoắn xuýt chuyện này.

Ngay cả bản thân Lam Hà cũng khó hiểu, cậu còn không rõ ý nghĩa ba chữ “tôi ở lại” mà mình gõ ra kia.

Cửa sổkhung tán gẫuQQ nhảy ra, Lam Hà mở xem, là hội trưởng Xuân Dịch Lão, vẫn lời ít ý nhiều như cũ, chỉ mỗi dấu chấm hỏi.

“Mệt mỏi quá.” Lam Hà trả lời cũng ngắn gọn vô cùng.

Bên kia chậm chạp không đáp, group chat vẫn im thin thít, hội nằm vùng ở Hưng Hân lại tiếp tục xấu hổ.

Cục diện bế tắc kéo dài trong phút chốc, Lam Hà chợt nhìn thấy tin hệ thống hiện lên trong công hội, có người đã tự động rời khỏi Hưng Hân, đương nhiên là thành viên trong đoàn nằm vùng.

Một người, hai người, ba người….

Người trong đoàn đội lũ lượt rời khỏi, Lam Hà vẫn không động đậy. Sau đó cậu nhận được tin nhắn từ Xuân Dịch Lão “Cậu ở lại là ý gì?”

Xuân Dịch Lão hiếm khi nhắn nhiều chữ như vậy, nếu là bình thường, Lam Hà nhất định sẽ chụp hình màn hình để châm chọc cùng đám bạn trong công hội, nhưng lúc này, cậu không có tâm trạng đó, chần chờ hồi lâu, chỉ đáp lại: “Xem thử rồi tính sau.”

Xem thử rồi tính sau.

Sau khi gởi đi, Lam Hà cảm thấy mấy chữ này rất đẹp, cậu cũng chẳng rõ tâm tình giờ phút này là gì, nhưng năm chữ ấy như cắt sâu vào lòng. Điều cậu muốn chính là như vậy, chẳng cần lo nghĩ gì, cứ thuận theo tự nhiên một cách đơn giản.

Lam Hà đợi một hồi, không thấy Xuân Dịch Lão trả lời. Mà đoàn đội của họ, người cuối cùng cũng đã rút sạch, kểcả hai clone của Lam Khê Các trà trộn vào cùng Lam Hà. Hai người vốn nên nhận lệnh từ Lam Hà, nhưng không biết nhận được lệnhtừ đâu, họ nói với Lam Hà một tiếng, sau đó rời đi.

Chuyện thành viên rời đi liên tiếp gây kinh động không nhỏ tới công hội Hưng Hân. Nhiều người phát hiện những kẻ rời đi đều là những game thủ cấp cao vừa đánh Ma Thần Thủ Hộ, tất cả tự hỏi, rồi nháo nhào khó hiểu trong kênh công hội.

“Không có gì đâu.” Diệp Tu gửi một emo mỉm cười bảo.

“Đám bạn vào tạm để giúp tụi mình đánh Ma Thần Thủ Hộ ấy mà.” Diệp Tu giải thích cho đám người chơi trong công hội.

“À.” Mọi người bừng tỉnh.

“Hội trưởng đỉnh ghê, quen biết nhiều anh em cấp cao như vậy.” Đã có thành viên tranh thủ cơ hội để thể hiện với hội trưởng đại nhân. Chắc chắn rằng, những người chơi chừng 36 đã là hàngcao cấp trong mắt họ, có thể quen biết nhiều game thủ cấp cao, đó cũng là chuyện đáng tự hào trong mắt nhiều người.

“Giời, có gì hot, cấp bậc của hội trưởng còn cao hơn đám kia.” Có người khinh thường, cũng đổi góc độ mà tiếp tục “tâng bốc” Diệp Tu.

Công hội êm ấm hòa thuận, cuối cùng, chuyện lùi hội của các nhân vật cấp cao không hề nhấc lên phong ba gì. Chỉ có một người còn đang ngơ ngác nói: “Gì thế? Tôi không phải nhá…”

Đoàn đội 20 người, giờ chỉ còn lại sáu người. Trừ bốn người nhóm Diệp Tu, một Lam Hà, người còn lại chính là ông bạn đang ngơ ngác kia.

Lam Hà biết rõ, có một người không phải nằm vùng của bất kỳ công hội nào. Tên kia tất nhiên không hiểucâu nói ẩn ý trước đấy của Quân Mạc Tiếu, lại càng không hiểu hành động che giấu sự kiện nằm vùng lần này của Quân Mạc Tiếu.

Học giọng điệu của gã, giả vờ như gã?

Lam Hà chợt nghĩ thế, rồi phát hiện nó chẳng khác gì kế hoạch bị coi là dư thừa mà Tưởng Du của Mưu Đồ Bá Đạo đưa ra, sao cậu lại vô tình đi lên con đường đó chứ?

Lam Hà muốn thuận theo tự nhiên, ai ngờ phát hiện chuyện trước mắt vẫn hao tổn tế bào não của mình. Như bây giờ, cậu im ru thì chẳng giống tí nào, người không biết chuyện nên khó hiểu như ông bạn kia kìa. Nhưng bắt chước ông bạn kia nói một câu ngụy trang, Lam Hà quả thực không muốn làm những việc này nữa.

Cuối cùng Lam Hà mặc kệ, không lên tiếng cũng không nhiều lời, cậu cầm tài khoản trong tay, tăng hết điểm thuộc tính tự do được tặng bởi Ma Thần Thủ Hộ cấp 1 của công hội cấp 5, rồi rời khỏi đoàn đội tự mình chạy đi luyện cấp.

Giờ bản thân cậu cũng không hiểu, mình không còn tâm trạng làm nằm vùng, vậy còn cầm clone lẫn vào Hưng Hân làm gì. Cậu chỉ biết rằng, mình không muốn đụng vào tài khoản Lam Hà vào lúc này, cái tài khoản đại biểu cho thân phận của cậu ở công hội Lam Khê Các.

“Ý, còn hai người kìa, có phải do công hội khác phái tới không?” Trần Quả đang ở cạnh Diệp Tu, cô nhìn họ đánh xong Ma Thần Thủ Hộ, nhìn lời Diệp Tu nói với mấy người kia, nhìn các nhân vật cấp cao lần lượt rời đi, còn dư hai người nên bèn hỏi.

“Sao tui biết, tui có phải thánh đâu.” Diệp Tu nói.

“Tên kia nhìn khágiống, còn cái tên không nói tiếng gì đã rút khỏi đoàn đội, hắnchạy đâu thế? Muốn làm gì?” Trần Quả chỉ vào hai nhân vật bình luận.

Diệp Tu vẫn lắc đầu như cũ.

“Nhưng chú mày cũng mất nết quá, đi lợi dụng nằm vùng nhà người ta đánh Ma Thần Thủ Hộ.” Trần Quả nói.

“Thường thôi thường thôi.” Diệp Tu vừa nói vừa dùng chuột lướt qua vài cái tên trong danh sách bạn tốt.

“Những người này là ai?”

“Hội trưởng khu 10 của các công hội Trung Thảo Đường, Mưu Đồ Bá Đạo, Lam Khê Các.” Diệp Tu giới thiệu cho Trần Quả. Đối với tình huống của các công hội ở Thần Chi Lĩnh Vực, Trần Quả thuộc như lòng bàn tay, nhưng vì không chơi ở khu 10, cô hoàn toàn mù tịt về nó.

“Với đấu pháp của cậu, không có mấy đứa này cũng chẳng sao phải không?” Trần Quả hỏi.

“Sao thế được, chị không thấy thanh trạng thái của tui khi ra khỏi phó bản Ma Thần Thủ Hộ sao?” Diệp Tu nói.

“Hở?”

“Pháp lực sắp hết sạch rồi.” Diệp Tu nói

“Ồ.” Trần Quả tựa hồ hiểu ra.

“Nếu không nhờ đám nhân vật cấp cao, đấu pháp đó không dùng được đâu. Mana của tui không đủ để khống chế cả trận cho đến khi HP của Ma Thần Thủ Hộ cạn sạch.” Diệp Tu nói.

Trần Quả hoàn toàn hiểu rõ. Đấu pháp này thoạt nhìn khống chế thù hận rất tuyệt, những em khác chỉ cần ngơ ngáclàm DPS là được, nhưng đó chỉ về mặt kỹ thuật. Nếu số liệu sát thương không đạt chuẩn, thời gian chiến đấu kéo dài, hai nhân vật khống chế thù hận sẽ không thể duy trì tiếp được.

Điểm sát thương của một nhân vật khoảng đầu 30 và trên 35 không hề giống nhau. Nhất là đánh theo số đông, chênh lệch sẽ càng lớn.

“Nếu không có bọn kia, cậu định đánh thế nào?” Trần Quả hỏi.

“À thì… chờ tụi mình thăng cấp rồi đánh sau.” Diệp Tu nói.

“Ý cậu là nhờ những người nằm vùng đó, chúng ta mới đánh được Ma Thần Thủ Hộ cấp 1?” Trần Quả nói.

“Gần như thế đấy.” Diệp Tu gật đầu.

“Tuy cảm thấy hơi khốn, nhưng cảm giác này… không ngờ lại sướng đến vậy, không biết trong số đó có người của Vương Gia Triều không?” Trần Quả nói.

“Không bằng bà chị qua phố đối diện hỏi thử xem.” Diệp Tu nói.

“Chị quả thực muốn lắm đó.” Trần Quả thành thật gật đầu.

“Ha ha, thôi, tỏ lòng biết ơn là được rồi.” Diệp Tu nói xong, mở danh sách bạn tốt ra, gởi tin nhắn cảm ơn, lời nói đầy chân thành, làm Trần Quả có thể tưởng tượng được vẻ mặt rơi đầy nước mắt của những lão đại khi nhận được tin.

“Đù móa mày!”

Nằm vùng do mình khổ cực phái đi, giờ lại thành công nhân nghĩa vụ cho người ta. Mà người ta còn nghiêm túc không nhắc gì đến nằm vùng, cứ như coi những tên kia là người mà mỗi công hội gửi tới giúp đỡ. Câu này, nếu để một người vô can đọc vào, quả thực không hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ có đám công hội lớn bụng dạ xấu xa, lòng ôm âm mưu, nhận được tin này mới bực tức.

“Quân Mạc Tiếu”

Đêm đó, người chơi ở nhiều nơi gầm ghè mãi tên ấy.