Toàn Chức Cao Thủ

Chương 262: Đổi sang trạm thu phí




Dạ Độ Hàn Đàm hỏi thẳng.

Diệp Tu cũng trả lời rõ ràng, đáp án thật thà đúng chuẩn.

“Quả nhiên là ông......” Dạ Độ Hàn Đàm đáp.

“Đúng vậy, là tui.”

“Ở khu 10, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có mỗi mình ông mới lập nỗi một kỷ lục thế này.” Dạ Độ Hàn Đàm nói.

“Chưa chắc, ông kêu lão Hàn tập trung vào chuyện này, ổng cũng có thể làm ra thành tích giống vậy đó.” Diệp Tu nói.

“Lão Hàn?”

“Hàn Văn Thanh......”

“Vãi......” Dạ Độ Hàn Đàm chưa kịp nhận ra “lão Hàn” là chỉ Hàn Văn Thanh. Mà ngay cả chuyện thân phận của Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu, gã cũng chưa kịp thích ứng. Ấn tượng của gã với Quân Mạc Tiếu rất tốt. Còn Diệp Thu ấy à, Diệp Thu trong mùa giải này siêu cấp đáng yêu luôn. Dưới sự dẫn đầu của hắn, Gia Thế cứ chiến là bại, quả thực làm fan Bá Đồ như họ sướng chết.

“Yên tâm nhé, sau này tui không phá kỷ lục nữa, tui bán hướng dẫn thôi.” Diệp Tu nói.

“Giết người mà không cần động thủ, thâm thế.” Dạ Độ Hàn Đàm nói.

“Đừng nói vậy chứ, tất cả chỉ vì miếng cơm manh áo thôi. Mấy ông không cho tui phá kỷ lục, tui đành bán hướng dẫn, đến hướng dẫn cũng cấm bán à? Còn cho người khác sống không?” Diệp Tu đáp.

Dạ Độ Hàn Đàm không trả lời được. Kỷ lục cướp không lại nên bắt tay đuổi giết Quân Mạc Tiếu, thủ đoạn ấy quá hèn hạ. Nhưng công hội muốn tiếp tục bành trướng thế lực, kỷ lục phó bản không thể không tranh, loại chuyện đuổi giết công khai Quân Mạc Tiếu này còn đỡ, Dạ Độ Hàn Đàm từng chứng kiến những chuyện hèn hạ và thâm độc hơn nhiều. Nói thật, trong thế giới game online hư cấu, trình độ đạo đức của mọi người thấp đến nỗi làm người ta nghi ngờ phải chăng tất cả đều là chòm song tử hai mặt, mà mặt nhân cách đen tối đều chui hết vào game.

“Hức, có đâu. Tui chỉ không muốn thua khó hiểu nên tìm ông xác nhận thử xem. Giờ thì rõ rồi.” Dạ Độ Hàn Đàm đáp.

“Không phải không có cơ hội chiến thắng nào.” Diệp Tu bảo.

“Có cách khác hả?” Dạ Độ Hàn Đàm đáp siêu nhanh.

“Thì mua hướng dẫn đó!” Diệp Tu trả lời.

“Vãi......” Dạ Độ Hàn Đàm lại mồ hôi đầy đầu, gã chợt nhận ra, việc bán hướng dẫn của Quân Mạc Tiếu e rằng còn đáng sợ hơn dịch vụ đánh thuê hay lập kỷ lục. Bởi vì lần này, các công hội không thể ngăn cản hắn. Bán hướng dẫn không chỉ giới hạn trong game.

Nhưng với hoàn cảnh hiện nay của Mưu Đồ Bá Đạo, phương thức giật thẳng kỷ lục về chắc chắn là cách trả đòn mạnh mẽ và chuẩn men nhất, thậm chí còn tạo cảm giác khoái trá khi phản kích nơi đường cùng, tất sẽ hấp dẫn rất nhiều người. Vì vậy, Dạ Độ Hàn Đàm hứng thú với bản hướng dẫn ngay.

“Hướng dẫn gì?” Dạ Độ Hàn Đàm hỏi.

“Là bản hướng dẫn mà Yên Vũ Lâu dùng để vượt qua kỷ lục của mấy ông.” Diệp Tu đáp.

“Giống y chang hả?”

“Chuẩn.”

“Thế sao ông dám bảo đảm tụi tui vượt nổi bọn chúng?” Dạ Độ Hàn Đàm nói.

“Tui có nói bảo đảm đâu? Chỉ nói mấy ông có cơ hội thôi.” Diệp Tu đáp.

“Ý ông là, cùng bản hướng dẫn, nhưng phải dựa vào phát huy của mỗi người sau này?” Dạ Độ Hàn Đàm nói.

“Là thế đó.”

Dạ Độ Hàn Đàm không hổ là game thủ lão làng có kinh nghiệm phong phú, trong đầu gã nghĩ ngay đến tình cảnh: Từ rày về sau, những công hội ôm ấp mộng kỷ lục ở khu 10, trước tiên phải mua hàng từ tay Quân Mạc Tiếu, nếu không đội ngũ sẽ không có sức cạnh tranh, rớt từ vòng gửi xe......

Thằng này không làm cướp nữa, chuyển sang mở trạm thu phí. Hướng dẫn của hắn sẽ trở thành vé thông hành cần thiết để lập nên kỷ lục.

“Tui có thể coi thử trước không?” Dạ Độ Hàn Đàm ướm hỏi.

“Không.”

“Sao thế......”

“Bởi vì quan hệ đôi ta hơi bị xấu, tui sợ ông coi xong quỵt luôn vật liệu.” Diệp Tu rất thẳng thắn.

“Thế nhỡ đưa vật liệu xong ông không đưa hướng thì sao?” Dạ Độ Hàn Đàm hỏi lại.

“Vậy đứa lỗ nặng là ông.” Diệp Tu đáp.

“Ông......” Dạ Độ Hàn Đàm câm nín, thị trường đang thuộc về người bán, người cần hướng dẫn là họ, mà không phải Quân Mạc Tiếu gào khóc xin họ mua hướng dẫn. Muốn hướng dẫn thì đưa vật liệu trước, ngoài ra không còn lựa chọn nào khác.

Dạ Độ Hàn Đàm buồn bực. Rề rà mãi không quyết. Tưởng Du vẫn còn đang online, nhưng Dạ Độ Hàn Đàm không biết cảm xúc của gã đã ổn định chưa. Đột nhiên thông báo cho gã rằng Quân Mạc Tiếu vẫn là trùm cuối nắm giữ kỷ lục khu 10, đã thế còn ngồi vững hơn trước, dám Tưởng Du ói máu rồi bị xe cứu thương lôi đi.

“7 giờ tui thoát rồi, ông có 15 phút suy nghĩ.” Diệp Tu gửi tin đến.

“Ông cũng có thể kiên nhẫn chờ tui online lại, suy nghĩ đến ngày này năm sau cũng được luôn, trong trường hợp tui còn ở đây. Hướng dẫn có thể bán cho ông bất cứ lúc nào, chỉ cần ông giao vật liệu.” Không đợi Dạ Độ Hàn Đàm đáp, Diệp Tu lại gửi tiếp một tin.

“Muốn vật liệu gì?” Dạ Độ Hàn Đàm hỏi giá.

“Chờ.” Diệp Tu đáp, sau một hồi suy ngẫm cẩn thận, lập tức gửi trả một danh sách.

“Mấy cái này...... đều là vật liệu trong phó bản Rừng Rậm Bừng Cháy mà.” Dạ Độ Hàn Đàm vội ngó thử.

“Đúng đó, nhắc mới nhớ, quên chúc mừng mấy ông giết được Viêm Nữ Vu Tạp Tu, còn chiếm đầu phó bản Rừng Rậm Bừng Cháy.” Diệp Tu đáp.

Dạ Độ Hàn Đàm không trả lời, tình hình đắng lòng ở Khe Núi Nhất Tuyến đã làm họ chẳng mặn mà gì với hai chuyện kia.

“Rừng Rậm Bừng Cháy mới cày hôm nay thôi, không gom đủ mấy thứ ông muốn đâu.” Dạ Độ Hàn Đàm lại không hề nghi ngờ giá vật liệu. Diệp Tu đã tính toán cả rồi. Mặc dù thay đổi những vật liệu khác với Yên Vũ Lâu, nhưng giá trị ngang nhau. Dạ Độ Hàn Đàm cũng biết giá này rẻ hơn giá đánh thuê, có điều lời của gã là sự thực. Rừng Rậm Bừng Cháy chỉ mới bắt đầu cày, mỗi đội có ba lần cơ hội, vật liệu hiếm phải gặp được BOSS ẩn mới có được, hiện không kiếm được bao.

“Ừm, sao cũng phải kiếm được một chút chứ nhỉ? Không bằng ông liệt kê hàng tồn kho của mình cho tui chọn đi?” Diệp Tu đáp.

“Ông chờ chút......” Dạ Độ Hàn Đàm nghiến răng gửi tin.

Có cần phải thương lượng với hội trưởng không ta? Dạ Độ Hàn Đàm chợt xoắn xuýt. Chuyện hướng dẫn hiện nay chỉ có mình gã biết, thân phận của gã đủ để lấy vật liệu mua hướng dẫn. Rồi tiếp theo thì sao? Phá kỷ lục là chuyện của đám cao thủ như hội trưởng, gã phải giải thích thế nào đây? Tự mình viết? Vậy sao giờ mới móc ra? Vừa mới nghĩ ra? Thế sao trước đó không chịu nghĩ? Không thể nào giải thích được!

Bảo mua nhưng diếm Quân Mạc Tiếu đi?

Đù, không phải của Quân Mạc Tiếu chú cũng dám mua......

Dạ Độ Hàn Đàm đau bi. Cái cảm giác thù hận sâu sắc nhưng lại một lòng tin tưởng đối phương này là gì đây?

Tự mình cân nhắc vài phút, Dạ Độ Hàn Đàm vẫn thấy nên thương lượng với mọi người, chẳng thế thì hướng dẫn không thể giải thích rõ.

“Chờ tui xíu.” Dạ Độ Hàn Đàm gửi tin cho Quân Mạc Tiếu xong, nhanh chóng liên hệ đám Tưởng Du. Tóm tắt một cách ngắn gọn, rồi bắt đầu thấp thỏm chờ phản ứng của Tưởng Du.

“Nói thế thì, tên này đã tính sẵn hết rồi, vậy nên tối đó mới kéo theo bốn thằng ất ơ lên quyết đấu, chẳng hề để ý chuyện mình thua?” Tưởng Du lại ngẫm nghĩ sâu xa hơn.

Dạ Độ Hàn Đàm giật mình, ban đầu gã không hề nghĩ vậy, nghe Tưởng Du nói mới vỡ lẽ ra, song không biết nên nói gì với Tưởng Du.

“Có điều thằng chả cũng bảo đội trưởng của tụi mình cũng làm được những chuyện hắn có thể làm.” Dạ Độ Hàn Đàm đột nhiên bảo.

“Làm phiền đám đội trưởng liên tục, không có chừng mực gì cả.” Tưởng Du đáp, trong chuyện nào đó, suy nghĩ của gã luôn rất bình tĩnh.

“Vậy anh nói thử xem......” Dạ Độ Hàn Đàm phát hiện cảm xúc của Tưởng Du bây giờ khá tỉnh táo.

Tưởng Du im lặng chừng một phút, rốt cuộc gửi một tin: “Cho hắn vật liệu.”

“OK” Dạ Độ Hàn Đàm đã ngầm ra quyết định, ngay cả chuyện show vật liệu cho Quân Mạc Tiếu chọn gã cũng chẳng thấy sao. Hoàn cảnh hiện nay của họ rất khó khăn, nếu còn ra vẻ tranh chấp cùng Quân Mạc Tiếu, đối phương chả bị gì, mà người chịu thiệt sau cùng sẽ là họ.

Nhận được câu trả lời rõ ràng của Tưởng Du, Dạ Độ Hàn Đàm quay lại liên lạc cùng Quân Mạc Tiếu, không nói thêm gì, chỉ hai chữ: “Được rồi.”

“Mấy ông có vật liệu gì?” Diệp Tu hỏi.

Dạ Độ Hàn Đàm mở hàng tồn kho, họ không kiếm được nhiều đồ bên Rừng Rậm Bừng Cháy. Quân Mạc Tiếu chọn đích danh giống vậy, họ gom không đủ, nhưng vẫn có thể trao đổi đồng giá được.

Lúc này Dạ Độ Hàn Đàm gõ danh sách vật liệu xuống khung tin tức, gõ hồi, bỗng nhiên nảy ra ý đồ, giảm mấy thứ Quân Mạc Tiếu cần xuống còn mấy cái.

Mánh lừa này tuy hơi rửng mỡ, với năng lực của Quân Mạc Tiếu, sớm muộn gì cũng cướp đủ mấy vật liệu đó. Nhưng Dạ Độ Hàn Đàm đang bực bội, thành ra mày muốn gì tụi tao cũng hết rồi, lấy mấy thứ mình không cần rồi tự đi gom đê.

Diệp Tu xem danh sách Dạ Độ Hàn Đàm gửi tới, không nói gì cả, chọn hết thứ mình cần thì tiếp tục trao đổi mấy món đồng giá, sau cùng gửi lại, Dạ Độ Hàn Đàm nhìn xong cũng ok. Vật liệu được chuyển phát nhanh sang, Diệp Tu cũng mở hòm thư gửi ngay hướng dẫn qua, là bản đã gạch đỏ những điểm quan trọng, Mưu Đồ Bá Đạo được miễn quá trình tìm trứng phục sinh đầy phiền não.

Dạ Độ Hàn Đàm như nhận được vật báu, mở file ra, đang chuẩn bị nói gì thì Quân Mạc Tiếu đã log out.

Dạ Độ Hàn Đàm chợt luống cuống, chẳng lẽ bị lừa? Hướng dẫn là giả? Nghĩ vậy gã gấp rút mở hướng dẫn ra, mới nghía qua số trang đã cảm thấy mình bị troll, có hướng dẫn nào thế này ư?

Nhưng nhìn lần nữa mới phát hiện nó khác với những bản hướng dẫn cùng dạng, nó tường tận đến mức lê thê vô tội vạ.

“Đệt, thu phí theo chữ hả?” Dạ Độ Hàn Đàm thầm mắng mỏ, rồi nhanh chóng phát hiện những chỗ tô đỏ, khi nghía sơ không chú ý mấy nhưng lướt qua thì nhận ra điểm thú vị trong đó ngay.

“Thì ra là thế!” Ngừng lại xem hết một đoạn, Dạ Độ Hàn Đàm giật mình.

“Chuyện hướng dẫn đến đâu rồi?” Bên kia, Tưởng Du thúc giục.