Toàn Chức Cao Thủ

Chương 184: Chuyện này mà coi như ưu thế ư?




Đồ ăn của câu lạc bộ khá ngon, lại cung cấp miễn phí cho tuyển thủ chuyên nghiệp. Nhân viên làm việc tại câu lạc bộ cũng có thể đến ăn, nhưng không có đãi ngộ kiểu này.

Xuân Dịch Lão tất nhiên không được miễn phí, chẳng qua ngày hôm nay đi theo Hoàng Thiếu Thiên nên được hưởng sái. Thế nhưng, gã ăn bữa cơm này mà không có cảm giác gì trong miệng, đầu óc gã hiện đang tràn đầy những lời phân tích vừa rồi của đội trưởng Dụ Văn Châu.

Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu đại thần.

Tin này thực sự làm cho Xuân Dịch Lão tiêu hóa hơi lâu, so với cơm tối còn khó tiêu hơn nhiều.

Bất kể là gã hay Lam Hà, trong lòng đều rất coi trọng Quân Mạc Tiếu, bọn họ cảm thấy thực lực của Quân Mạc Tiếu quả thực rất cao, nhưng kết quả này lại còn cao hơn đánh giá của họ.

Diệp Thu... Thực lực của người nọ cơ bản là cao nhất trong Vinh Quang rồi! Tuy hiện tại đã giải nghệ, nhưng chẳng phải vẫn dư sức trừng trị họ trong game sao? Nhìn Thùy Dương Quấn Bờ bị xử lý thế nào là biết ngay.

Nếu bây giờ còn là thời kì đỉnh cao của Diệp Thu đại thần, chỉ cần dùng pháp sư chiến Nhất Diệp Chi Thu, Thùy Dương Quấn Bờ sẽ bị hành thành dạng gì, đây hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Xuân Dịch Lão vốn đã nghĩ ra chút phương pháp kiên quyết chống lại Quân Mạc Tiếu, nhưng sau khi biết thân phận của người kia, bỗng nhiên không biết phải làm thế nào.

Rốt cuộc nên làm gì bây giờ?

Xuân Dịch Lão lùa lùa đồ ăn nhạt như nước ốc trước mặt. Ngồi cùng bàn có Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên, nhưng cả hai vẫn đang tám chuyện, dường như không có phản ứng gì quá lớn với chuyện của Diệp Thu. Ngẫm lại cũng phải, người ta cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, cần gì phải kinh ngạc quá mức với Diệp Thu. Chuyện Diệp Thu giải nghệ nên chạy đi chơi game thì có gì mới mẻ chứ? Vì cạnh tranh với đại thần nên khó thở, chỉ có mỗi đám người thường như họ mà thôi.

Cơm nước xong, tạm biệt rời đi, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên đều không hề đề cập đến chuyện Diệp Thu. Dụ Văn Châu  vẫn dáng vẻ ôn hòa như trước, còn đi cùng gã một đoạn, cho đến lúc phải tách ra hoàn toàn mới dặn dò một câu: “Chuyện về Quân Mạc Tiếu, đặc biệt là vũ khí trong tay anh ta, cậu lưu ý nhiều một chút”

“À? Ừ...” Giờ đột nhiên nhắc tới Quân Mạc Tiếu, Xuân Dịch Lão còn chưa kịp phản ứng.

Đội trưởng câu lạc bộ, theo lý luận chỉ là người dẫn đầu những tuyển thủ chuyên nghiệp trong chiến đội, không có bất luận quan hệ trên dưới gì với người phụ trách công hội trong game như Xuân Dịch Lão. Chỉ có điều, ai cũng biết tuyển thủ chuyên nghiệp chính là trung tâm của tất cả các phòng ban, bất luận là chuyên môn nào, ai mà không chú trọng bọn họ chứ? Những gì Dụ Văn Châu dặn dò, Xuân Dịch Lão vẫn sẽ chú ý.

“Tôi đi trước đây.” Xuân Dịch Lão chào hỏi xong lập tức tạm biệt rời đi.

Bên Dụ Văn Châu, anh xoay người lại liền thấy Hoàng Thiếu Thiên đang hối hả về phòng mình, vội lên tiếng gọi lại.

“Có chuyện gì?” Hoàng Thiếu Thiên trả lời.

Dụ Văn Châu bước sang, lại cùng Hoàng Thiếu Thiên vào phòng hắn.

“Đội trường có gì cần dặn à?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

Dụ Văn Châu đứng cạnh bàn, cầm một cái ống đựng bút lên ngắm nghía: “Lúc trước khi thi đấu với Gia Thế, hình như tối đó em có ra ngoài thì phải?”

“Ồ, có chuyện này sao? Ngày hôm đó? À à, để em nhớ lại chút..” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Đi gặp Diệp Thu đúng không?” Dụ Văn Châu hỏi.

Hoàng Thiếu Thiên câm nín.

“Thời gian ăn khớp với thời điểm lập kỷ lục của phó bản kia, vậy kiếm khách Lưu Mộc trong đội anh ta chính là em nhỉ?” Dụ Văn Châu nói.

“Lưu Mộc hả? Ủa, hình như nghe cái tên này hơi quen. Sao lại vậy được? Kỳ thiệt há.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Ha ha...” Dụ Văn Châu cười cười, cũng không nói gì với việc Hoàng Thiếu Thiên giả ngu ngắt lời, chỉ tiếp tục: “Vũ khí của Diệp Thu rốt cuộc là gì?”

Biểu hiện của Hoàng Thiếu Thiên lập tức trở nên nghiêm túc: “Chắc chắn như những gì em từng nói, là vũ khí dành cho tán nhân.”

“Lực công kích thế nào?”

“Tuyệt đối là trình độ vũ khí bạc.”

“Có thuộc tính đặc biệt nào không?”

“Không thấy. Có vẻ không có.”

“Tốc độ công kích thì sao?”

“Các loại hình thái đều giống nhau, tốc độ hẳn là 5.”

“Có những hình thái nào?”

“Dựa vào mấy kỹ năng ổng đã dùng thì nghề nào cũng có.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Đẳng cấp?”

“Chắc tên đó cũng nắm rõ cách tăng cấp chứ.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Vũ khí như vậy, hơn nữa còn là Diệp Thu, xem ra có cơ hội nhìn thấy tán nhân chân chính rồi.” Dụ Văn Châu cảm thán.

“Có điều ít nhất cũng phải chờ một năm nữa.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Tán nhân sao...” Dụ Văn Châu có chút đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khu 10 Vinh Quang.

Xuân Dịch Lão vừa về đã lập tức đăng nhập vào game, đám Nhập Dạ Hàn và Bút Ngôn Phi vẫn chưa về Thần Chi Lĩnh Vực, còn dùng nhân vật của người khác xưng bá ở đây, chờ Xuân Dịch Lão mang tin tức về. Lúc này vừa thấy Xuân Dịch Lão đăng nhập liền ào ào đến hỏi han.

“Ở đâu?”

Tất cả mọi người đều hỏi câu này. Bệnh không thích gửi tin của Xuân Dịch Lão có lúc cũng làm họ cảm thấy khá phiền, nhưng hiện tại quen rồi.

Ngũ đại cao thủ của công hội Lam Khê Các lần thứ hai tề tụ, ngoài ra còn có trợ thủ của Lam Hà ở khu 10 – Hệ Châu.

“Nghe được chuyện gì rồi?” Sau khi thấy Xuân Dịch Lão, ai nấy vội vàng hỏi.

Xuân Dịch Lão hít một hơi thật sâu. Gã đã bị khiếp sợ quá mức rồi, giờ đến phiên đám này.

“Dụ đội đã nhìn ra lai lịch của Quân Mạc Tiếu.” Xuân Dịch Lão nói.

“Lai lịch thế nào?” Mọi người hỏi.

“Diệp Thu.” Xuân Dịch Lão giả vờ bình tĩnh mà nói ra cái tên này.

“Gì?” Mọi người tỏ ý chưa nghe rõ.

“Diệp Thu, Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu – Diệp Thu.” Xuân Dịch Lão nói.

“Không phải chứ!!!” Người dễ kích động như Bút Ngôn Phi thốt lên đầy kinh ngạc.

Lam Hà và Hệ Châu đương nhiên cũng ngây người hoàn toàn.

Lai lịch của Quân Mạc Tiếu? Cả bọn đã chú ý vấn đề này từ lúc bắt đầu khai hoang, thảo luận không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng cho dù suy đoán lớn mật đến đâu cũng không đáng kinh ngạc như đáp án chân thật này.

Vậy mà là Diệp Thu đại thần!

Chẳng biết vì sao Lam Hà có chút kích động. Tuy rằng Hoàng Thiếu Thiên mới là tuyển thủ chuyên nghiệp cậu thích nhất, nhưng thần bí Diệp Thu đại thần cũng đáng để sùng bái lắm! Nhìn Quân Mạc Tiếu trong danh sách bạn tốt, Lam Hà nhịn không được muốn trò chuyện vài câu, cậu chợt quên mất người kia còn là cái tên đã dày vò công hội của mình rối loạn đến thế nào.

“Vậy mà lại là Diệp Thu đại thần, thật không ngờ đến, vậy chúng ta phải làm thế nào đây?” May mà có Hệ Châu, hắn bình tĩnh kéo Lam Hà trở về hiện thực.

Diệp Thu đại thần là một đối thủ khó chơi!

Lam Hà rốt cuộc nhận ra hiện thực tàn khốc này. Có điều, nếu là Diệp Thu đại thần, làm chút chuyện nhượng bộ cũng không quá mất mặt nhỉ? Lam Hà đột nhiên cảm thấy thoải mái hẳn.

Xuân Dịch Lão bấy giờ mới mở miệng: “Tuy biết được đối phương là Diệp Thu đại thần, thế nhưng không có gì thay đổi cả, chúng ta chỉ biết được tình thế đang nghiêm trọng đến mức nào mà thôi. Là Diệp Thu đại thần, nếu phá kỷ lục, chúng ta chỉ có thể chịu thua. Kế tiếp phải ứng phó ra sao, đây không phải là chuyện của một mình Lam Khê Các nữa. Tất cả các công hội có dã tâm và khả năng lập kỷ lục cần liên hợp lại. Dù phải giao vật liệu, chúng ta cũng có thể đoàn kết được...”

Những lời cuối cùng, Xuân Dịch Lão nói xong mà thấy dở khóc dở cười. Cứ như đang bảo: Con tin là tụi mình đó, tụi mình phải đoàn kết lại, nắm tay nộp phí bảo kê nào.

“Nếu như tất cả mọi người đều biết đây là Diệp Thu đại thần, tui nghĩ hẳn sẽ không còn mấy màn tranh đấu vô nghĩa nữa?” Lam Hà nói.

“Vấn đề là, lời này chúng ta tin, nhưng ông nói cho công hội khác nghe, có mấy nhà sẽ tin ông?” Xuân Dịch Lão hỏi.

Mọi người trầm mặc, ai cũng biết các công hội luôn ôm lòng nghi kị lẫn nhau.

“Đã như vậy, không bằng suy nghĩ sâu thêm chút, nếu chúng ta biết được thân phận của Quân Mạc Tiếu, thì có thể lợi dụng được gì hay không.” Xuân Dịch Lão nói.

“Việc này chủ yếu sẽ do Lam Kiều phụ trách.” Xuân Dịch Lão đột nhiên chuyển đề tài.

“Tui?”

“Không sai, dù sao mấy chuyện này đều thuộc khu 10 của ông mà!” Xuân Dịch Lão nói.

“Đúng vậy! Lam Kiều cố lên!” Bút Ngôn Phi nói.

“Có Diệp Thu đại thần là đối thủ, chuyến này ông đi không uổng công rồi.” Nhập Dạ Hàn nói.

“Vậy tụi tui hết việc rồi, về trước hén?” Thự Quang Toàn Băng nói.

“Ừ, về đi.” Xuân Dịch Lão lên tiếng trả lời rồi nói tiếp, “Phó bản Rừng Rậm Ánh Trăng tuần này đã đánh chưa?”

“Chưa đánh”

“Ừ, tối nay đánh.”

“Đi ngay à?”

“Đi!”

“Lam Kiều cố làm cho tốt, nhớ kỹ lưu ý vũ khí của Quân Mạc Tiếu.” Xuân Dịch Lão dặn dò.

“Móa tụi bây…” Lam Hà còn chưa nói xong, đã thấy bốn người kia nối đuôi nhau log out.

“Chẳng thằng nào có trách nhiệm cả...” Lam Hà câm nín, cả đám kia vừa thấy cục nợ lớn ở khu 10 là Diệp Thu đại thần, thế là rủ nhau làm người chả liên quan rồi chuồn mất.

Hệ Châu đừng cạnh cũng chỉ biết cười khổ.

“Ông nói chúng ta nên làm gì đây?” Lam Hà hỏi.

“Chuyện có thể làm, hội trưởng vừa mới nói rồi.” Hệ Châu nói.

“Hả?”

“Biết được thân phận của Quân Mạc Tiếu, đây là điểm mà chúng ta có thể lợi dụng.” Hệ Châu nói.

“Sao tui lại thấy chuyện này chỉ mang đến áp lực cho chúng ta nhỉ?” Lam Hà nói.

“Áp lực cũng có thể lợi dụng! Công hội khác không bị áp lực nên có thể đâm đầu mà tiến, còn chúng ta cứ ở yên phía sau, đừng làm thử nghiệm gì nữa cả, chỉ cần thấy lợi là nhặt thì được rồi.” Hệ Châu nói.

“À, ông nói như vậy… Ý của tên kia là, chúng ta có thể tránh việc tranh đấu với Diệp Thu đại thần, ngồi hóng Diệp Thu đại thần đi xử lý cái lũ không biết trời cao đất rộng kia?” Lam Hà nói.

“Tui nghĩ ý của hội trưởng là thế.” Hệ Châu nói.

“Chỉ có thể như vậy thôi.” Lam Hà suy nghĩ rồi lại cười khổ. Chuyện này mà coi như ưu thế ư? Nghe như chiêu mượn đao giết người đầy mưu mô ấy, nhưng thực tế thì sao? Đao muốn làm gì thì làm, họ chỉ bám sau mông đao canh xem có ví tiền ai rơi hay không mà thôi.

“Tiếp theo chính là Khe Núi Nhất Tuyến, Mưu Đồ Bá Đạo sẽ làm thế nào đây?” Hệ Châu nói, ai dè lại không nghe thấy Lam Hà phản ứng gì.

“Nè, còn ở đó không?” Hệ Châu kêu.

“Tui đây.” Lam Hà còn đấy.

“Sao thế?”

“Giờ tui đi tìm Quân Mạc Tiếu xin chữ ký, có thất thố quá không?”

“Móa...Ông bớt dùm tui cái đi. Tuy đấy là Diệp Thu đại thần, nhưng giờ vẫn là đối thủ khó chơi của chúng ta đó!” Hệ Châu nói.

“Ừ, tui cũng nghĩ thế, chuyện này mất mặt thiệt đấy.” Lam Hà nói.

Hệ Châu câm nín luôn.