Dịch bởi Lá Mùa Thu
Cú chích máu phút chót của Quân Mạc Tiếu không thể cứu mạng Hàn Yên Nhu, nhưng đã giúp Phục Long Tường Thiên của cô đánh trúng tướng địch. Đấu khí ma pháp nổ tung như sự tỏa sáng cuối cùng, khi HP Hàn Yên Nhu về 0 và HP Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc giật mạnh.
Chết thật rồi chứ?
Các tuyển thủ Luân Hồi chưa dám tin cho lắm. Với thanh máu cạn sạch, Hàn Yên Nhu không gục ngã mà vẫn duy trì tư thế Phục Long Tường Thiên, chiến mâu Hỏa Vũ Lưu Viêm trong tay rướn về phía trước.
Để đảm bảo, Chu Trạch Khải bồi thêm một phát súng.
Đạn ghim vào cơ thể Hàn Yên Nhu. Cô không có động tác né tránh nào, theo lực chấn động của viên đạn mà ngã xuống.
Chết thật rồi...
Góc nhìn của Đường Nhu bị zoom rộng, từ trên cao nhìn thấy nhân vật của mình ăn thêm một viên đạn và quỵ ngã.
Dừng chân rồi.
Đường Nhu nhả chuột.
Khá tiếc nuối khi không thể đánh đến sau cùng, nhưng cảm giác chiến đấu bằng tất cả những gì mình có quả thật không tệ.
Nhất định sẽ thắng! Cô tin chắc như vậy.
Có điều, không nhiều người nghĩ giống cô.
Nhìn theo logic bình thường, "chơi liều quá mức" là nhận định của tướng Luân Hồi và hội tuyển thủ chuyên nghiệp về đợt tấn công vừa rồi của Hưng Hân. Những người có kinh nghiệm, kể cả Phương Duệ và Ngụy Sâm, đều không nằm ngoài nhóm này.
Một nhân vật đã chẳng còn bao nhiêu HP lại chọn lối chơi hổ báo thay vì thận trọng, đồng đội thì không ngăn cản mà còn hùa theo.
Đợt tấn công này rất mạnh, ai cũng thừa nhận. Đường Nhu dùng 28% máu, tức chưa tới nửa cây, để tạo nên một lượng sát thương lớn hơn nhiều: Chu Trạch Khải từ 72% rơi xuống 51%, Ngô Khải cũng chỉ còn 32%. Tổn thất của hai người gộp lại đã vượt quá lượng máu Đường Nhu đánh đổi. Tuy nhiên, Luân Hồi không có ai chết trận. Đây là sự khác biệt lớn lao.
Nếu lượng sát thương gây nên bởi Hưng Hân chỉ tập trung vào một mình Chu Trạch Khải hoặc Ngô Khải và dứt điểm, thì một mạng Đường Nhu đổi về mới gọi là thành công. Như bây giờ, phần lời Hưng Hân kiếm được chẳng đáng là gì so với yếu thế về quân số.
Xét HP, tình hình hai đội như sau:
Luân Hồi có Nhất Thương Xuyên Vân 51%, Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc 32%, Nhất Diệp Chi Thu 70% và Vô Lãng 40%.
Hưng Hân có Quân Mạc Tiếu 71%, Mộc Vũ Tranh Phong 82% và Bánh Bao Xâm Lấn 81%.
Tổng lượng máu Luân Hồi là 193%, không bằng 234% của Hưng Hân.
Thế nhưng, Luân Hồi lại nhiều hơn Hưng Hân một tướng.
Ưu thế này quá đủ để san bằng cách biệt HP. Thêm một tướng là thêm một nguồn sát thương, một khâu phòng thủ, một lựa chọn chiến thuật. Đừng nói tuyển thủ chuyên nghiệp, người chơi bình thường cũng sẽ bắt tướng chứ không thèm tẹo máu kia.
Hưng Hân lại chọn hướng trái ngược.
Đó chưa chắc là điều họ muốn. Nếu chẳng phải tình thế ép buộc, Hưng Hân dĩ nhiên biết rõ cái nào có lợi hơn chứ. Kết quả không như ý và Hưng Hân bị gọi là chơi liều, nhưng có ai dám chỉ trích họ? Không chơi liều thì còn cách nào khác? Tập trung hỏa lực để đổi tướng ư? Nếu có thể, Hưng Hân chắc chắn không từ chối. Đáng buồn thay, tình huống không cho phép họ làm vậy.
Đường Nhu rất khác với Phương Duệ. Thánh zâm Phương Duệ dư sức cầm cây máu 28% lăn lộn chui nhủi bằng thứ đấu pháp mà Đường Nhu không hề sở trường. Nhưng Đường Nhu là Đường Nhu, và pháp sư chiến đấu càng không sinh ra để chơi tầm xa, nên cuối cùng cô đã chọn phương thức thích hợp nhất với mình.
Đó là tấn công.
Đường Nhu đã chiến đấu đến phút chót. Cào được bao nhiêu máu là bấy nhiêu, vẫn tốt hơn tặng không cái đầu. Hơn nữa, việc yolo cũng mang về cơ hội mới cho Hưng Hân khi áp lực máu đè nặng trên vai Luân Hồi.
"Hên mà ẻm chỉ có 28% máu!" Ý nghĩ vui mừng dâng lên trong lòng Ngô Khải khi nhìn thấy Đường Nhu ngã xuống. Hắn thật sự sợ rằng, nếu Hàn Yên Nhu còn hơn 28% HP, Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc có thể sẽ đi theo cô về miền cực lạc.
Hên thiệt luôn.
Quá hên chứ chẳng phải hên thường nữa.
Trụ vững đợt dồn dame đẫm máu, Luân Hồi giết được Hàn Yên Nhu và chiếm ưu thế về mặt quân số. Tình huống quá đẹp, sắp tới Quân Mạc Tiếu giằng co với Nhất Diệp Chi Thu, Mộc Vũ Tranh Phong thì ở quá xa, vậy ngứa mắt nhất chính là tên Bánh Bao Xâm Lấn. Nếu không bị quấy rối bởi ku cậu, Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc làm sao bị Phục Long Tường Thiên đánh trúng?
Đi chết đi!
Dao găm trong tay Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc xọc tới, Đâm Xuyên Tim!
Đã tưởng tượng thấy cảnh máu văng òng ọc, nhưng sự thật hiện ra trước mắt hắn là... Bánh Bao Xâm Lấn chạy mất.
Con dao đâm vào không khí, Ngô Khải chưng hửng hết một giây.
Trên sàn đấu chuyên nghiệp, một giây là cả vấn đề. Vô số thao tác có thể hoàn thành trong một giây, mà Ngô Khải lại tốn hẳn từng ấy thời gian chỉ để ngẩn ra. Hắn quá bất ngờ với việc Bánh Bao quay đầu chạy. Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc là người dặt dẹo nhất lúc này với 32% HP, đáng lẽ phải trở thành mục tiêu tấn công kế tiếp của Hưng Hân. Dù Hưng Hân không vội vã, thì Bánh Bao Xâm Lấn đang ở gần sát bên hắn, ít nhất cũng nên tranh thủ vài hit mới hẵng dứt áo ra đi chứ nhỉ?
Nhưng cậu ta cứ chạy, chạy rất dứt khoát và quả quyết.
Ủa, sợ mình hay gì?
Ngô Khải dùng một phần ngàn giây trong một giây sửng sốt để nghĩ về điều đó, và rất nhanh gạt phắt đi.
Thái độ của người điều khiển phía sau một nhân vật có thể được nhận biết từ hành động của nhân vật ấy. Sợ ư? Đừng nói là Ngô Khải, đến Chu Trạch Khải còn chưa chắc được ku Bánh Bao này để vào mắt. Cậu ta có cái tánh thích là nhích, muốn gì làm nấy, chẳng buồn suy xét quá nhiều. Giống bây giờ nè, chả thèm tranh thủ dù chỉ một hit, quay gót phắn luôn!
Thời gian Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc ngơ ngác, Bánh Bao Xâm Lấn đã té hẳn cả khúc xa. Đến khi hắn hoàn hồn nhìn lại, mới thấy ku cậu đang giúp Quân Mạc Tiếu gõ đầu Nhất Diệp Chi Thu rồi.
Vâng, cái chú Nhất Diệp Chi Thu nhiều máu nhất Luân Hồi ấy.
Nghĩ sao vậy trời?
Ngô Khải hiểu chết liền.