Dịch bởi Lá Mùa Thu
Hai người Quân Mạc Tiếu và Hàn Yên Nhu không đủ sát thương để giết Tiếu Ca Tự Nhược, nhưng nếu thêm Bánh Bao Xâm Lấn thì sao? Khán giả chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề còn hội tuyển thủ chuyên nghiệp đã rào rào vỗ tay. Họ biết, đây là điều nằm trong dự tính của Hưng Hân. Thật khó trách Luân Hồi tính sót khi chính các tuyển thủ ngoài sân cũng không phát hiện Bánh Bao trước lúc cậu chàng nhào vào đánh Tiếu Ca Tự Nhược. Nếu không nhờ góc nhìn Thượng đế, họ cũng chẳng thể ý thức được vấn đề sớm hơn Luân Hồi.
Có điều, Luân Hồi chỉ mới có Chu Trạch Khải nhận thấy sự xuất hiện của Bánh Bao. Tôn Tường và Ngô Khải bị khuất góc nhìn nên không hay biết gì kể cả việc Hưng Hân cố tình chạy khỏi tầm bắn của Chu Trạch Khải, ngoại trừ trốn sự truy sát còn đẩy chiến trường đến gần khu vực thay người.
Ở thời điểm quyết định trao đổi, Hưng Hân đã đoán được Tay Nhỏ Lạnh Giá sẽ chết trước Tiếu Ca Tự Nhược. Họ xây dựng kế hoạch ngay từ lúc ấy. Có cái nhìn xa rộng hơn, Hưng Hân đẩy Luân Hồi vào thế đã rồi.
"Tro!"
Trên kênh Luân Hồi, một dòng chat bỗng nhảy lên từ Nhất Thương Xuyên Vân. Rất quả quyết, hắn dứt khoát từ bỏ Tiếu Ca Tự Nhược.
Cứu không kịp.
Đó là kết luận của đội trưởng Luân Hồi. Nhất Thương Xuyên Vân xoay nòng súng, chuyển mục tiêu sang Một Tấc Tro.
Nhất Diệp Chi Thu và Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc sửng sốt. Đang cố sức chạy đi cứu trị liệu, họ đọc thấy và hiểu dòng chat của Nhất Thương Xuyên Vân, nhưng tại sao cơ?
Đến tận lúc này, họ vẫn chưa nhận ra chỗ mình đứng rất gần với khu thay người và tướng thứ sáu Hưng Hân đã gia nhập cuộc chơi trước tướng Luân Hồi.
Song, tình thế không cho phép họ nghĩ ngợi hay thậm chí là hỏi lại.
Chuyển mục tiêu!
Chấp hành mệnh lệnh của đội trưởng là điều tiên quyết. Trong mỗi trận đấu, tuyển thủ có thể hành động theo nhận định của riêng mình, nhưng nếu mệnh lệnh quá rõ ràng thì họ cần phải phối hợp. Sự hiểu ý giữa các đội viên với nhau là chìa khóa để họ lý giải mệnh lệnh, mà vì không nhìn thấy Bánh Bao nên Tôn Tường và Ngô Khải chẳng hiểu mô tê gì, tuy nhiên họ vẫn phục tùng đội trưởng một cách không dị nghị.
Nhất Diệp Chi Thu và Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc lập tức quay lại, lao về phía Một Tấc Tro làm cậu trận quỷ Hưng Hân hoảng hồn.
Đang tính toán xem các Quỷ Trận đã cooldown xong trên cây kỹ năng có thể chơi lén được ai, cậu bỗng phát hiện ba tướng Luân Hồi đang chĩa mũi dùi vào mình. Có sở trường nhìn thế trận, kinh nghiệm thi đấu vẫn là điểm yếu ở Kiều Nhất Phàm. Pha xử lý quá nhanh quá nguy hiểm của Luân Hồi khiến cậu bất ngờ đến cuống cả tay chân.
Đạn từ nòng súng Nhất Thương Xuyên Vân là thứ đầu tiên bay đến trong bối cảnh Nhất Diệp Chi Thu và Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc hình thành giáp công. Dù chưa nắm rõ vấn đề, hai tướng cận chiến của Luân Hồi vẫn hành động rất hợp lý. Điều đầu tiên họ chọn làm là ngăn chặn Một Tấc Tro tìm đến sự giúp đỡ của Quân Mạc Tiếu và Hàn Yên Nhu.
Họ muốn ép cậu vào góc kẹt.
Nhìn ra điều này, Một Tấc Tro quyết định không giằng co mà quay đầu chạy.
Nếu bị Nhất Thương Xuyên Vân kèm cặp, cậu chắc chắn không có cơ hội ngâm xướng. Chưa kể, lượng lớn Quỷ Trận vẫn đang cooldown sau pha bùng nổ bất chấp để giữ chân Nhất Diệp Chi Thu và Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc.
"Đánh em rồi!"
Vừa di chuyển, cậu vừa báo tin cho đồng đội trên kênh chat.
Một Tấc Tro không cắm đầu chạy bừa vì biết mình chẳng thể thắng trong cuộc đua tốc độ. Di chuyển linh hoạt không phải thế mạnh của nghề quỷ kiếm. Cậu nhảy lên cao và lộn qua một trụ đá đổ nát, sau đó nằm trốn phía dưới. Chí ít, trụ đá sẽ giúp cậu tránh khỏi làn đạn của Nhất Thương Xuyên Vân.
Trong lòng Một Tấc Tro thật ra chẳng muốn trốn chạy. Điều cần làm là kéo dài thời gian, cố giữ mạng chờ phe ta đến tiếp ứng.
Bị trụ đá che khuất, Một Tấc Tro trở nên mù mờ với tình hình. Cậu phóng tầm mắt về phía xa, nhìn thấy Mộc Vũ Tranh Phong đang chiến đấu với Vô Lãng. Nếu qua đó, sẽ được hưởng ké hỏa lực của bậc thầy pháo súng!
Đang cảm thấy người duy nhất rảnh tay giúp mình chỉ còn Mộc Vũ Tranh Phong, một tiếng súng bỗng vang lên bên tai cậu.
Mỗi loại súng thường cho ra một hiệu ứng âm thanh riêng, dù cũng có trường hợp âm thanh tương đồng từ các loại gần giống. Tuy nhiên, nếu so sánh súng trường và súng nòng xoay hoặc súng pháo, tiếng nổ dĩ nhiên rất khác biệt.
Tiếng nổ này lớn mà dứt khoát, chính là đặc thù của súng trường.
Súng trường ư?
Xuất hiện vào thời điểm này, nó chỉ có thể là hình thái của Ô Thiên Cơ.
Giết Phương Minh Hoa ở cự ly gần không cần đến súng, Diệp Tu lại vô cớ bắn một phát. Anh ấy đang giúp mình?
Chỉ một tiếng súng vang đã nghĩ đến từng ấy vấn đề, Kiều Nhất Phàm quả nhiên rất cẩn thận. Nhìn lại, Tô Mộc Tranh cũng ôm pháo di chuyển về phía cậu, nhưng phương hướng có hơi lệch. Xem ra cô định hỗ trợ chiến tuyến khác.
Không tò mò tìm hiểu, Kiều Nhất Phàm trung thành với tuyến đường mình đã chọn. Chỉ khi cất bước chạy đi, cậu mới tranh thủ xoay góc nhìn.
Đập vào mắt là Quân Mạc Tiếu.
Vốn cho rằng nhóm Diệp Tu bận tay, cậu vô cùng ngạc nhiên khi thấy vị trí hiện tại của hắn. Phát súng vừa rồi chẳng phải do tranh thủ, mà hắn đang thật sự đuổi theo ba người Luân Hồi.
Ơ kìa...
Sau phút ngơ ngẩn, Kiều Nhất Phàm rất nhanh hiểu ra.
Ngốc! Mình đúng là đồ ngốc!
Nhóm Diệp Tu không tiện cứu viện vì phải giành giật từng giây dứt điểm Phương Minh Hoa. Họ cần giết hắn trước lúc Luân Hồi đến, nhưng bây giờ Luân Hồi không đến nữa, Hưng Hân căng quá mà làm gì? Focus mục sư yếu đuối thì một tay đấm là đủ, Diệp Tu đi phá rối Luân Hồi cũng chả thiệt hại cho Hưng Hân.
Không hổ là đại thần!
Theo Diệp Tu đã hai năm, sự sùng bái của Kiều Nhất Phàm vẫn không giảm chút nào. Những bài toán dễ như một cộng một sẽ khiến người ta hoảng loạn trong lúc tập trung ác chiến, nhưng Diệp Tu luôn có thể nhận thấy vấn đề và đưa ra quyết định hợp lý nhất.
Mà Kiều Nhất Phàm thì không nhìn ra sớm hơn, và Luân Hồi cũng vậy.
Thậm chí, các tuyển thủ bên ngoài còn vừa mới tấm tắc khen Chu Trạch Khải hành động quá đúng đắn. Thả mình theo diễn biến trận đấu, chẳng ai kịp nghĩ đến những lắt léo bên dưới. Mãi đến khi thấy Diệp Tu xách súng bay ra, họ mới trợn mắt nhìn lại rồi bó tay với chính mình. Chuyện đơn giản tới vậy mà sao tất cả mọi người đều không phát hiện?
Hội tuyển thủ nhìn nhau không nói lên lời.
Ngay lúc này, Nhất Thương Xuyên Vân đột nhiên quay ngoắt 180 độ trên đường truy đuổi Một Tấc Tro.
Đoàng! Hắn bóp cò súng.
Chuyển mục tiêu.
Lần thứ hai chuyển mục tiêu, Nhất Thương Xuyên Vân lao đi như tên bắn. Bỏ Một Tấc Tro sau lưng, hắn chạy về phía Tiếu Ca Tự Nhược.
Ơ kìa...
Mọi người lại được một phen há hốc mồm.
Luân Hồi mắc sai lầm ư? Ai khác có thể, nhưng Chu Trạch Khải thì không. Hắn chỉ giả vờ để dụ Hưng Hân giảm nhiệt lên Tiếu Ca Tự Nhược, sau đó điệu hổ ly sơn, phát huy tầm bắn xa của mình và phá hoại tiết tấu của địch.
Pha tiến lùi tưởng như chẳng có gì to tát khiến mọi người đều tính sót, Diệp Tu và Chu Trạch Khải lại suy tính vô vàn.
"Có lẽ hai người này ở một cái trình rất khác..." Trên tivi, Lý Nghệ Bác nhận xét. Một chi tiết đơn giản, lại là thứ nói lên thực lực con người.
Chu Trạch Khải xả súng như điên. Hắn có rất ít chiêu khống chế từ xa, nhưng Phương Minh Hoa đâu phải loại gà mờ mà không tận dụng mọi cơ hội Chu Trạch Khải mang đến?
Tuy vậy, Chu Trạch Khải vẫn không nắm chắc cho lắm. Tình huống hắn mong mỏi nhất là Hưng Hân chỉ để lại một tướng đánh Phương Minh Hoa. Hắn khá tin vào khả năng này vì suốt cả trận, Hưng Hân đã chơi với một phong cách rất liều. Nhưng đáng buồn là, họ chỉ chơi lớn khi bản thân mình muốn và rất cẩn thận khi địch nhử mồi.
Lẽ nào Hưng Hân nhìn thấu ý đồ của Chu Trạch Khải? Suy cho cùng, họ có một Diệp Tu quá cao tay và sáng suốt, cho dù nhận ra lợi thế nghiêng về mình cũng sẽ đề phòng mắc bẫy. Đã đề phòng mà vẫn đích thân ra tay, Diệp Tu xác thực quá gan lì.
Song, có những cái giá là phải trả dù ít hay nhiều!
Nhất Thương Xuyên Vân bắn rất dứt khoát và lạnh lùng. Những ý nghĩ xoay vòng không lay chuyển được quyết định của Chu Trạch Khải. Hắn không chắc chắn, nhưng vẫn kiên định muốn thử. Hắn có lòng tin vào chính mình và cả Phương Minh Hoa nữa.
Luân Hồi chưa mất trị liệu đâu!