Dịch bởi Lá Mùa Thu
Hưng Hân không xong rồi!
Nhìn thấy Tôn Tường chơi chiến thuật Box-1 với Tô Mộc Tranh, hội tuyển thủ chuyên nghiệp nhất trí kết luận.
Bản đồ ngẫu nhiên đòi hỏi đấu pháp phải linh hoạt trong thực chiến, nhưng vì đối thủ chỉ có một, phương hướng chiến thuật là điều có thể ấn định từ trước. Cũng như kế hoạch focus Giang Ba Đào của Hưng Hân, chiến lược của Luân Hồi đang phơi bày rõ rệt.
Họ quyết định thả Diệp Tu, người đã một mình nhây với ba tướng Luân Hồi trong hiệp hai, chứ không nhào vào focus ngay đầu trận. Họ dùng thái độ bình tĩnh đối mặt với Đường Nhu, người đã nghịch chuyển tình thế bằng cú đả kích một chấp ba trên lôi đài, chứ không hung hăng đòi báo thù. Họ cho át chủ bài Chu Trạch Khải đích thân đi kèm Kiều Nhất Phàm, đồng thời hỗ trợ tối đa cho phe mình khi phát huy đầy đủ đặc điểm tay dài của nghề. Còn Tôn Tường Box-1 Tô Mộc Tranh chính là mấu chốt chiến lược, Luân Hồi muốn kéo support số một Vinh Quang rời khỏi chiến trường.
Và không chỉ có thế...
Tướng thứ năm Hưng Hân, mục sư An Văn Dật đang bình yên vô sự.
Khi hai đội chính thức giao chiến và Tôn Tường, Ngô Khải chạy về phía mình cùng Tô Mộc Tranh, An Văn Dật đã cảm thấy có vấn đề. Là trị liệu, cậu lúc nào cũng phải thủ sẵn tinh thần bị focus. Cậu lùi về sau tìm kiếm sự che chắn, đâu ngờ rằng Tôn Tường và Ngô Khải cứ thế mà bỏ qua cho mình, ánh nhìn chỉ luôn tập trung vào Tô Mộc Tranh.
Cậu bơm máu, cậu xài debuff, làm đủ trò họ cũng không đổi mục tiêu. Nếu không phải bị giáp công, Tô Mộc Tranh sao có thể dễ dàng dính Box-1? Ngô Khải đã góp phần không nhỏ giúp Tôn Tường kèm Tô Mộc Tranh, rồi mới chạy qua hỗ trợ Giang Ba Đào.
An Văn Dật tê buốt cả người.
Cậu đã nhìn ra chiến lược của Luân Hồi, trong đó bao gồm thái độ của họ đối với mình.
Từ trước đến nay, vì đối thủ luôn cố gắng focus vào khuyết điểm to lớn nằm ở mục sư, Hưng Hân đã train được vô số kế hoạch đảo ngược cục diện. Vậy mà trận tổng chung kết, trận quyết định ngôi vương của toàn mùa giải, An Văn Dật bỗng phát hiện mình bị bỏ rơi...
Cái đầu lạnh của An Văn Dật không thể giữ nổi sự bình tĩnh. Xem cậu là khuyết điểm, cậu đồng ý. Cậu thừa nhận trình của mình đừng nói đến giới chuyên nghiệp, xét trong dàn tân binh Hưng Hân cũng chẳng bõ bèn gì. Nhưng bây giờ, Luân Hồi chẳng buồn đánh giá cậu thấp hay cao, họ thẳng thừng mặc kệ!
Tôn Tường và Ngô Khải vốn chỉ nhắm Tô Mộc Tranh mà chạy tới, chứ có phải định đánh cậu đâu? Tay Nhỏ Lạnh Giá lẻ loi đứng đó không ai bảo vệ, Luân Hồi cũng chả thèm sờ. Thái độ ấy là gì? Là không để An Văn Dật vào mắt, là cho rằng sự tồn tại của cậu không ảnh hưởng đến thắng thua.
Họ khinh thường mình?
Hay... mình thật sự chẳng đáng xu nào?
Có khuyết điểm, tức là có tồn tại. Khuyết điểm mang tên An Văn Dật tồn tại trong mắt đối thủ như mục tiêu focus, tồn tại trong mắt đồng đội như nút bật cạm bẫy.
Nhưng trong mắt Luân Hồi, ba chữ An Văn Dật có cũng như không?
Bàn tay An Văn Dật tê dại, trái tim cũng buốt lạnh. Cậu vẫn luôn biết mình kém cỏi, không có tài năng trời ban, nhưng cậu chưa từng bỏ cuộc. Cậu cố gắng phấn đấu, tìm mọi cách cống hiến cho chiến đội dù phải dùng tư cách khuyết điểm.
Không thể hiện ngoài mặt là vì lý trí không cho phép, vì đã quen với cái đầu lạnh, nhưng không có nghĩa rằng cậu chấp nhận. Không hề! Nỗ lực không ngừng của An Văn Dật chính là minh chứng cho khát khao thoát khỏi cái danh yếu nhược.
Cậu từng có những phút tỏa sáng trên cương vị mục sư chứ không phải cái thính giăng bẫy, thậm chí còn vì vậy mà được thần tượng Trương Tân Kiệt, mục sư số một Vinh Quang khen ngợi. Sự kiện này khiến An Văn Dật cảm thấy mọi cố gắng của mình đều không uổng phí, mình đã vượt qua cái phốt "khuyết điểm", mình sắp được tất cả công nhận.
Nhưng hình như, điều đó không đúng.
An Văn Dật phát hiện, trong cái nhìn của chiến đội mạnh nhất Liên minh, mình còn chưa xứng đáng làm một nhược điểm để họ lợi dụng, mà chỉ là một phế vật có cũng như không...
Không một ai có thể cảm nhận sự hụt hẫng trong lòng An Văn Dật lúc này.
Mình miệt mài cố gắng, nhưng vì sao đến cuối cùng, vẫn cách xa đến vậy? Cái gọi là tiến bộ, chỉ do mình tưởng tượng ra thôi sao? Thực tế mình vẫn kém, vẫn gà mờ như ngày nào?
"Mục sư Hưng Hân có vấn đề." Luôn để tâm từng chi tiết nhỏ trên sàn đấu, người đầu tiên nhìn ra An Văn Dật có gì đó sai sai là Trương Tân Kiệt.
Hiện trong trận, trị liệu cả hai đội là Phương Minh Hoa và An Văn Dật đều không bị ai tấn công. Hưng Hân không rảnh tay tấn công Phương Minh Hoa, nhưng Luân Hồi thì cố ý bỏ lơ An Văn Dật, hội tuyển thủ nhìn thấy rất rõ.
"Hình như... cậu ta không biết nên làm gì." Tiêu Thời Khâm quan sát hành động của An Văn Dật.
"Trước đây luôn phải giành giật sống còn cho mình, hôm nay bị Luân Hồi mặc kệ nên ngơ ngác?" Vương Kiệt Hi phỏng đoán.
Họ đã đoán sai. Đứng trên đẳng cấp đại thần, họ chưa bao giờ chịu cảnh ngộ của An Văn Dật. Bị lên án, bị chỉ trích, xếp chót bảng là những điều quá xa lạ với họ.
Tâm sự buồn tủi của An Văn Dật lúc này, chỉ có những người đã từng trải qua mới hiểu. Đường Hạo bên Hô Khiếu lạnh lùng cười, hắn ngứa cái sự nhìn mà không thấy của Luân Hồi nãy giờ rồi. Dụ Văn Châu bên Lam Vũ cũng thở dài lên tiếng: "Đả kích tâm lý."
Đả kích tâm lý?
Nhiều người tròn mắt nhìn anh. Nếu nói Hưng Hân thiếu hụt về mặt trình độ và chiến thuật thì dễ hiểu, còn tố chất tâm lý ấy à, chiến đội này dù già hay trẻ, dù yếu hay mạnh đều là yêu quái. Từ khi nào, Hưng Hân có khái niệm đả kích tâm lý?
"An Văn Dật bị Luân Hồi cho một đòn trí mạng..." Dụ Văn Châu giải thích.
"Là sao?" Các đồng nghiệp dồn dập hỏi.
"Luân Hồi phủ nhận triệt để giá trị của cậu ta." Dụ Văn Châu nói.
Phủ nhận triệt để giá trị của An Văn Dật ư?
Mọi người hướng ánh nhìn về lại sàn đấu. Tình thế càng lúc càng ác liệt, Hưng Hân đang bất lợi mà mục sư lại lóng ngóng tay chân, đánh không khác gì cục tạ.
"Đúng là có vấn đề. Đúng là vấn đề tâm lý." Hội tuyển thủ gật gù.
Trình cá nhân của An Văn Dật hơi kém là sự thật, nhưng trong tình huống chẳng ai quấy rầy, sức phán đoán và chớp thời cơ của cậu kết hợp với lối build cao trí lực, cao bạo kích của Tay Nhỏ Lạnh Giá luôn là hậu phương vững chắc nhất của Hưng Hân. Thế nhưng hiện tại, An Văn Dật đánh vô cùng rời rạc như bị rớt não.
Tâm lý luôn là vấn đề lớn.
Những người có tố chất tâm lý tốt, chưa bao giờ gặp chuyện, đến khi gặp chuyện sẽ càng không biết cách xử lý. An Văn Dật vốn thiếu tự tin, bởi quá lý trí mà cho rằng thực lực của mình chưa đủ. Cậu thận trọng từng bước, góp nhặt lòng tin từng chút, để rồi đến trận cuối cùng, trận chiến quan trọng nhất, Luân Hồi lại một đòn phá tan toàn bộ lòng tin ấy, hủy sạch mọi kỳ vọng vào chính bản thân của cậu.
An Văn Dật không biết nên tiếp tục làm gì.
Có ai không? Tôi... Giúp tôi với...
"Này!"
Kênh Hưng Hân bỗng nhảy lên một dòng chữ.
"Khẩn trương bơm máu nào!" Người gửi là Diệp Tu, trông chỉ như lời nhắc nhở bình thường.
"Đừng suy nghĩ nhiều quá, em trình kém thật mà." Ai ngờ, Diệp Tu chat thêm một câu khiến các tuyển thủ chuyên nghiệp bên ngoài há hốc mồm. Thế này khác gì giúp Luân Hồi bồi thêm một cú đau đớn cho An Văn Dật?
"Ổng điên à?"
"Lấy độc trị độc?"
Mọi người xôn xao.
"Nhưng..." Dòng chat kế tiếp: "Cho dù em là sợi dây trói cua vô dụng, đem cân chung, tiền mua cua cũng phải tính luôn em mà!"
Hả?
Nghe vô thì thấy triết lý, nhưng cái ví dụ... là tự đề cao bản thân hả ba? Người ta là dây, vậy ai là cua, ba tưởng người ta không hiểu? Sao có thể không biết xấu hổ đến thế nhỉ?
Vậy mà khi nhìn thấy lời này, An Văn Dật đã sững sờ.
Đúng vậy... Cho dù mình chỉ là hạt bụi, xung quanh mình cũng toàn đồng đội xịn xò! Hạt bụi mượn ánh hào quang của mặt trời, vẫn sẽ lấp lánh!
So với mục sư Phương Minh Hoa nhà các anh, tôi không bá bằng, kiểm soát cục diện cũng không bằng, nhưng cho dù tôi chỉ đạt một phần mười anh ta, cái một phần mười mà các anh chẳng buồn để mắt ấy, biết đâu Hưng Hân nhà tôi chỉ cần đến thế là đủ?
Đừng hoài nghi, đừng lúng túng.
Chỉ cần làm hết khả năng, còn lại để đồng đội lo!
Mình rốt cuộc đang nghĩ gì? Bị người ta focus mãi thành nghiện, tưởng rằng bản thân là cái rốn vũ trụ?
Không, không hề, chưa bao giờ!
Mình vẫn luôn là kẻ yếu kém nhất Hưng Hân.
Nhưng may mắn là, mình có những đồng đội rất mạnh.