Dịch bởi Lá Mùa Thu
Phương Duệ ngồi trong phòng thi đấu, yên lặng chờ đối thủ kế tiếp báo danh.
Không chỉ thắng, người hắn thắng còn là Chu Trạch Khải. Chấm dứt chuỗi gặt điểm liên tiếp của Chu Trạch Khải, Phương Duệ đã làm nên kỳ tích trong mắt rất nhiều người, đáng để kiêu hãnh và tự hào.
Nhưng Phương Duệ không cho là vậy.
Chu Trạch Khải thì sao, thắng rồi có được quán quân luôn không? Không, không hề. Đừng nói quán quân, Hưng Hân vẫn đang bấp bênh vô định trên lôi đài.
Đêm nay, với Phương Duệ, Chu Trạch Khải chỉ có ý nghĩa là tướng thứ hai Luân Hồi, tuy rất mạnh, rất khó xơi, nhưng đó không phải điều quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất là phía sau hắn, Luân Hồi vẫn còn ba tướng. Đánh bại Chu Trạch Khải chỉ là một bước tiến nhỏ nhoi, cửa ải khó hơn vẫn đang chờ!
Thế nên có gì đáng để vui mứng đâu chứ? Còn xa, xa lắm mới đến lúc kiêu hãnh hay tự hào.
Tướng kế!
Mục tiêu của hắn là tướng kế, tướng kế, và tướng kế nữa.
Muốn đi đến điểm cuối, khát vọng chiến thắng phải luôn mãnh liệt. Chỉ khi thắng mãi, thắng mãi, bạn mới có thể đứng trên đài trao giải cuối cùng.
Tướng kế là ai, vào trận mau đi!
Một cái tên xuất hiện.
Tướng thứ ba Luân Hồi: Lữ Bạc Viễn.
Không lạ gì khi Luân Hồi tiếp thu đề nghị của Phương Minh Hoa. Hắn được cả chiến đội tin tưởng sâu sắc không chỉ vì tư cách tiền bối hay cống hiến lớn lao, mà ngược lại, điều khiến mọi người tôn trọng chính là hắn chưa bao giờ vin vào hai điểm mạnh đó mà khoe khoang hay vênh váo. Mỗi một đề nghị đưa ra, hắn luôn tùy việc mà xét, dùng lý phục người.
Lữ Bạc Viễn được lên sân theo ý nguyện. Phấn khởi là có, nhưng y rất nhanh bình ổn tâm trạng, lúc ngồi vào phòng thi đấu cũng là lúc cái đầu lạnh xuống hoàn toàn.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Khí công sư vs nhu đạo, cuộc chạm trán nội bộ của hệ Vật Lộn.
Nhu đạo Vân Sơn Loạn của Lữ Bạc Viễn full trạng thái, còn khí công sư Hải Vô Lượng của Phương Duệ đã hao tổn ít nhiều sau chiến thắng vừa qua. Hắn mất đi 47%, còn lại 53% máu.
Dễ hiểu thôi, vì trận trước Hải Vô Lượng bị NPC focus, nếu không mất giọt máu nào thì quá hư cấu. Dưới hoàn cảnh ngặt nghèo ấy, hắn lại có thể đánh bại đối thủ và trở thành người thắng. Tuy mưu mô xảo trá chiếm phần nhiều trong kết quả, nhưng không ai dám phủ nhận cái trình của Phương Duệ. Chuyện, cứ thử đổi mình vào hoàn cảnh của hắn xem?
Bước vào trận mới, Hải Vô Lượng dường như không có ý định chơi lại trò cũ. Vừa spawn ra, hắn lập tức lao đi như tên bắn.
Giết đứa này, thêm đứa nữa!
Trong lòng Phương Duệ chỉ còn một khát khao duy nhất. Hắn biết, những gì mình có thể làm cho hiệp đấu quyết định đêm nay đã không nhiều.
Giết một Chu Trạch Khải 45% HP, Phương Duệ tự tổn hại bản thân rất nặng. Chiến thuật mà hắn lựa chọn là trút gánh nặng lên tinh thần, lên đôi tay chính mình. Cục diện hỗn chiến bào mòn sức lực của tuyển thủ hơn các tình huống bình thường, trong khi trạng thái Phương Duệ không tốt.
Hắn cảm giác được mệt mỏi, hắn nghe thấy tinh thần mình tan rã, nhưng hắn vẫn kiên trì chịu đựng. Thắng Chu Trạch Khải rồi, hắn muốn tiếp tục thắng một người nữa, hai người nữa.
Bởi vì hắn biết, mùa giải này, con đường nỗ lực của mình đã đến điểm cuối. Trước mắt, có thể đi bao xa là bao xa. Trạng thái sẽ không khôi phục trong đêm, hi vọng được đánh đoàn đội là quá viển vông.
Phương Duệ không cam tâm.
Hắn không cam tâm!
Hắn là tuyển thủ có mức lương cao nhất, khiển nhân vật mạnh nhất Hưng Hân mà!
Phải, Phương Duệ cứ canh cánh chuyện này trong lòng. Lúc chiến đội cần mình nhất, lúc chiến đội khó khăn nhất, mình lại không thể khoác giáp bào ra trận.
Phương Duệ uất hận, vô cùng cực kỳ uất hận.
Nhưng hắn không kích động.
Hắn đã từ bỏ niềm mong mỏi được vào trận đoàn đội.
Vì hắn rất tỉnh táo trong suy nghĩ.
Từ phút đầu tiên bước vào nhà thi đấu, hắn đã biết đêm nay mình có thể đóng góp bao nhiêu sức lực. Vốn không định lên lôi đài để xuất chiến ở trận đoàn đội quan trọng hơn, nhưng giờ đây, việc hắn có mặt nơi chiến trường kia có lẽ chỉ là gánh nặng cho đồng đội.
Vậy nên, lôi đài trước mắt là tất cả. Đi được bao xa là bao xa, mảnh đất dưới chân là tất cả những gì hắn có.
Giữa hẻm núi, nhân vật đôi bên chạm mặt.
Làm kẻ báo thù, Lữ Bạc Viễn không thể đợi lâu hơn để gặp Phương Duệ. Mà Phương Duệ cũng không cố tình kéo dài, vì biết tình trạng của mình sẽ không tốt lên bằng vài phút giây ngơi nghỉ. Hắn muốn nhân lúc tinh thần chưa hoàn toàn rệu rã, sức tập trung vẫn còn để làm thêm chút gì đó có ích.
Tiến lên nào!
Hải Vô Lượng lao đi, Vân Sơn Loạn phía đối diện cũng không chùn bước.
Khoảng cách dần rút ngắn đến tầm tấn công của khí công sư, nhưng Hải Vô Lượng vẫn cứ cắm đầu chạy. Lẽ nào hắn định xáp lá cà?
Nếu hỏi về năng lực cận chiến của bốn nghề thuộc hệ Vật Lộn, khí công sư có thể nói kém nhất, nhà quyền pháp và nhu đạo thì chấp toàn bộ 22 nghề còn lại.
Chắc chắn Phương Duệ không muốn vật nhau với nhu đạo đâu, vậy hắn định làm trò quỷ quái gì đây?
Nghi vấn của khán giả cũng là nghi vấn của Lữ Bạc Viễn. Phương Duệ là kiểu tuyển thủ thế đấy, luôn gợi nên đủ loại thuyết âm mưu ở người xem. Mọi hành động của hắn trong cách nhìn của người khác đều sặc mùi mưu mô xảo trá.
Lữ Bạc Viễn không dám chớp mắt, chăm chú quan sát nhân vật càng lúc càng đến gần mình trên màn hình.
Lăn lộn!
Hải Vô Lượng đột nhiên lăn uỵch xuống đất.
Ai đánh mà lăn? Khoảng cách không đủ cho nhu đạo tấn công, Hải Vô Lượng lại cứ như không né là chết ngay tắp lự.
Đấy! Âm mưu cả đấy!
Khẳng định của khán giả cũng là khẳng định của Lữ Bạc Viễn. Hắn lập tức khiển Vân Sơn Loạn nhảy vọt sang bên. Bất kể Phương Duệ muốn xài trick gì, di chuyển bất quy tắc luôn là biện pháp phòng ngự an toàn nhất.
Ngờ đâu Hải Vô Lượng chỉ lộn một vòng rồi thôi, chẳng rục rịch thêm gì khác.
Lữ Bạc Viễn vẫn duy trì cảnh giác. Những hành động mang tính tung hỏa mù rất dễ bắt gặp ở Phương Duệ, y không cho phép mình lơ là dù chỉ một giây.
Có điều, y cần giành quyền chủ động.
Một nhu đạo muốn tấn công thì phải áp sát, Vân Sơn Loạn cố gắng áp sát với tâm lý đề phòng tối đa. Thấy vậy, Hải Vô Lượng lăn thêm cú nữa, không phải lăn tới hay ngang, mà là ngược về phía sau. Mọi khung hình lại lập tức zoom vào hắn, người ta cho rằng hắn sẽ giở trò trong lúc lăn.
Cú lăn đầu tiên thì không.
Đến cú thứ hai, Phương Duệ không để người hâm mộ thất vọng.
Động tác lén lút vận khí bằng tay của hắn nằm ngoài góc nhìn Lữ Bạc Viễn, nhưng không thoát khỏi ánh mắt khán giả. Những tiếng xôn xao "biết ngay mà" vang khắp khán đài.
Họ biết thì ích lợi gì?
Đao Khí bay ra mà Hải Vô Lượng vẫn tiếp tục lăn, lăn bên này rồi đổi bên kia.
Gian trá!
Nhận ra ý đồ của Phương Duệ, fan Luân Hồi vô cùng ức chế. Mục tiêu Đao Khí nhắm đến không phải Lữ Bạc Viễn mà là một khoảnh đất trống. Hắn cố tình đổi hướng lăn để buộc Lữ Bạc Viễn đuổi theo, bước vào cái bẫy chực chờ.
Động tác xuất chiêu và đổi hướng rất liền mạch, góc độ được chọn rất zâm rất mắc zại, nếu Lữ Bạc Viễn răm rắp áp sát sẽ không thể phát hiện hit Đao Khí kia.
Có nghĩa là... sự tập trung chú ý và phản ứng quá nhanh là sai lầm khi đánh với Phương Duệ sao?
Tiếc thay, Lữ Bạc Viễn đã phạm vào cái sai đó.
Khát khao muốn báo thù, y ngỡ rằng mình cực kỳ tỉnh táo khi tập trung toàn bộ tinh thần để đẩy nhanh phản ứng và phát huy vượt trội. Thế rồi y lại trúng chiêu.
Cắt vào cơ thể, Đao Khí mới tạo hiệu ứng âm thanh. Khi vết thương hằn trên người Vân Sơn Loạn, fan Luân Hồi đều cảm thấy chán chường. Đao Khí gây xung chấn ở thời điểm trúng mục tiêu, nhịp đánh của Vân Sơn Loạn chắc chắn sẽ bị phá rối. Mà đó lại là kết quả của việc quá tập trung, phản ứng quá nhanh...
Ngược với suy nghĩ của mọi người, Vân Sơn Loạn vẫn tuân theo nhịp đánh của mình. Bước chân y vững vàng đặt xuống vị trí cần đến.
Ồ!
Hóa ra là...
Xương Cốt Sắt Thép!
Vân Sơn Loạn đã bật Xương Cốt Sắt Thép từ trước! Từ góc nhìn của y, quả thật không phát hiện ra Đao Khí do chăm chăm dõi theo Hải Vô Lượng, nhưng Xương Cốt Sắt Thép vẫn được kích hoạt rất sớm. Vân Sơn Loạn có vẻ đã dự liệu về đường lối chơi zâm của Hải Vô Lượng và biết mình khó thoát, nên quyết định dù ăn chiêu cũng phải giành quyền chủ động.
Y kiên quyết lao lên trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt bên ngoài.
"3"
Kênh chung bỗng nhảy lên dòng chat cụt lủn.
Người chat: Hải Vô Lượng aka Phương Duệ.
Là sao?
Mọi người đều sửng sốt.
Lại tung hỏa mù chăng?
Kệ hắn đi, đấm chết hắn đi!
Fan Luân Hồi gào thét.
"Là 3%." Tại một góc khuất trong nhà thi đấu không ai chú ý, thậm chí cũng chẳng phải chỗ ngồi, có một người đang đứng xem, lặng lẽ đọc được lòng Phương Duệ. Nếu có khán giả nào không quá căng thẳng vì trận đấu mà quay đầu nhìn, chắc chắn sẽ lập tức phát hiện, anh chính là vị tuyển thủ mới tuyên bố giải nghệ sau vòng bán kết vừa rồi: Lâm Kính Ngôn.
Lâm Kính Ngôn của Hô Khiếu, Lâm Kính Ngôn của Bá Đồ, bất kể đang khoác áo đội nào, hay thậm chí đã giải nghệ, anh luôn là người hiểu Phương Duệ nhất trên đời.
3, là 3%, lượng sát thương Đao Khí gây ra, lượng HP Vân Sơn Loạn mất đi.
Phương Duệ đang đếm. Đếm sát thương.
Hắn dùng cách này, ghi lại những gì mình có thể làm cho trận chiến cuối cùng.