Dịch bởi Lá Mùa Thu
Trạng thái đỉnh cao ngàn năm một thuở mới đạt đến, lại bị gọi là vô giá trị, là điểm yếu chết người, dù là ai cũng sẽ cảm thấy nóng mặt chứ đừng nói đến cậu trai kiêu căng tự phụ như Tôn Tường. Quả nhiên Diệp Tu chả phải rảnh rang đến mức tay đánh tay chat. Hắn đang cố tình tấn công tinh thần đối thủ.
Nghe những lời lẽ này, Tôn Tường sẽ phản ứng thế nào? Những người trong nghề cho rằng, nổi điên hay suy sụp đều không quá bất ngờ và có thể được tha thứ.
Thế nhưng, Tôn Tường đã khiến tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
Hào Long Phá Quân!
Không để tấn công, mà để... bỏ chạy!
Cậu trai Tôn Tường kiêu căng tự phụ, cậu trai Tôn Tường đã đưa Nhất Diệp Chi Thu đến với đỉnh cao trạng thái, lại không hoang mang và rồi yolo để chứng minh bản thân khi gặp sỉ nhục, mà chọn cách khiển Nhất Diệp Chi Thu bỏ chạy.
Mọi người há hốc mồm vì sửng sốt.
Đánh tới mức này, bị sỉ nhục tới mức này, Tôn Tường háu đá của ngày nào lại quyết định quay lưng chạy khỏi chiến trường?
Đừng nói Tôn Tường, mọi tuyển thủ chuyên nghiệp rơi vào tình huống tương tự cũng sẽ muốn lao lên đập chết thằng đối diện! Thua thì sao, thua cũng phải ngẩng cao đầu làm người chứ!
Nhưng Tôn Tường lại bỏ chạy.
Đồng nghĩa với thừa nhận điều Diệp Tu nói, rằng cậu khiển không nổi một Nhất Diệp Chi Thu full buff.
Cậu vứt đi kiêu ngạo, vứt đi tự tôn, chỉ vì chiến thắng!
Đúng vậy, bỏ chạy chính là lựa chọn sáng suốt nhất lúc này. Thoát ly tình thế nhiễu nhương, đợi một vài buff tự hết tác dụng, Nhất Diệp Chi Thu sẽ trở về là Nhất Diệp Chi Thu biết nghe lời Tôn Tường.
Sau đó, quay lại chiến trường!
Những tràng pháo tay vang lên từ khán đài nơi các tuyển thủ chuyên nghiệp đang ngồi. Âm lượng không lớn, nhưng chất lượng tuyệt đối.
Tôn Tường không phải một tuyển thủ được người cùng nghề yêu quý. Trong giới, chẳng mấy ai thân thiết với cậu, càng chẳng mấy ai tôn kính cậu vì thân phận chỉ là hậu bối ra mắt mùa bảy. Cậu từng giành giải Tân binh Tốt nhất, nghe vô số lời khen ngợi, nhưng đêm nay, mới lần đầu tiên nhận về sự tôn trọng từ các đồng nghiệp, một cách chính thức và long trọng.
Bởi cậu làm được điều mà rất nhiều người không thể.
Kiêu ngạo, tự tôn, mỗi một tuyển thủ chuyên nghiệp đều có, nhưng bao nhiêu người sẽ buông bỏ chúng khi bị sỉ nhục trước muôn vàn cặp mắt nhìn vào?
Hiểu về tính cách Tôn Tường, các tuyển thủ biết rõ điều này khó khăn thế nào với cậu. Tôn Tường rồi sẽ chiến thắng hay không, hãy khoan nói tới, chỉ riêng dũng khí buông bỏ và quay đầu đã quá đủ cho người ta xúc động.
Hào Long Phá Quân để bỏ chạy, khó hơn gấp bội Hào Long Phá Quân để tấn công.
Diệp Tu cũng không khỏi bất ngờ.
Những thay đổi của Tôn Tường trong mùa mười là không thể phủ nhận, nhưng kiềm chế tâm tính đến tận mức này thì thật nằm ngoài dự đoán. Với tư cách đối thủ, Diệp Tu cũng muốn vỗ tay cho Tôn Tường, khen một tiếng "Hay!"
Và chỉ đến thế mà thôi.
Trên con đường dẫn đến chiến thắng, Diệp Tu sẽ không nhường bước trước bất kỳ ai.
Hồ Quang Thiểm!
Đuổi theo sát gót Nhất Diệp Chi Thu, Quân Mạc Tiếu không có ý định cho hắn cơ hội xoay chuyển. Hai nhân vật đột ngột rời xa chiến trường, sau lưng là lác đác những kỹ năng truy kích của NPC. Chỉ số thù hận dù có, các thế lực NPC vẫn đang miệt mài đánh nhau nên không thể tổ chức cuộc truy sát quy mô lớn.
Ngược lại, vì đang chiếm ưu thế tuyệt đối nên quân mai phục trên vách núi rất chịu dành thời gian chăm sóc Nhất Diệp Chi Thu và Quân Mạc Tiếu. Không cách nào ngăn cản, hai người chỉ đành vừa chạy vừa né sát thương đến từ trên cao.
Khi Diệp Tu đuổi kịp mục tiêu, Tôn Tường đã câu kéo được lượng thời gian nhất định. Quay đầu đối diện Quân Mạc Tiếu, cậu cũng không lập tức lao vào ác chiến mà khiển Nhất Diệp Chi Thu vào thế phòng thủ.
Vâng, một Nhất Diệp Chi Thu full buff lại chỉ chọn phòng thủ.
"Cái đầu lạnh vãi! Tỉnh táo vãi!"
"Chả giống Tôn Tường tí nào!"
"Ừ, nếu không biết trước, tui còn tưởng là người khác á."
Hội tuyển thủ chuyên nghiệp xôn xao bàn luận. Tôn Tường đã trở thành điểm sáng lớn nhất trên sàn đấu lúc này. Sự thay đổi và thái độ thi đấu của cậu là điều ngạc nhiên lớn lao với tất cả mọi người. Suốt hành trình mùa mười, Tôn Tường không ngừng nâng cấp bản thân theo hướng khác hẳn dự đoán, buộc mọi đối thủ phải suy xét thật kỹ về diện mạo sẽ thấy ở cậu và cách xử lý trong lần đụng độ kế tiếp. Một Tôn Tường có thể buông tay với mọi thứ trừ chiến thắng tối thượng, chắc chắn còn khó đối phó hơn cả ngày xưa.
"Diệp Tu cũng vững đấy chứ." Giọng một ai đó vang lên.
Với pha xử lý bất ngờ, Tôn Tường nhất thời trở thành tâm điểm chú ý của các tuyển thủ và vô tình át đi cái hay của Diệp Tu ở trận này. Hắn vẫn vững vàng như núi Thái Sơn khi chứng kiến Tôn Tường trả thế trận về như cũ. Bất kể đối mặt với một Tôn Tường vô giá trị và đầy khuyết điểm, hay một Tôn Tường dứt bỏ lòng kiêu ngạo và trạng thái đỉnh cao, điều mà Diệp Tu quán triệt từ đầu đến cuối là một lòng một dạ truy cầu chiến thắng. Không gì có thể thay đổi hay dao động ý chí kiên định của hắn. Diệp Tu sẽ xúc động vì những gì Tôn Tường làm được, nhưng việc đó chỉ càng khiến hắn thêm kiên tâm vững bước, hướng về chiến thắng cuối cùng.
Trận đấu vẫn tiếp tục, HP đang trượt dần.
Quãng thời gian bị NPC và Quân Mạc Tiếu focus, Nhất Diệp Chi Thu quá tầm kiểm soát của Tôn Tường đã bị gọt mất ít máu. Tôn Tường thành công tìm về cảm giác đánh nhưng chưa thể san bằng cách biệt HP khi Diệp Tu nhất quyết không cho cậu cơ hội. Cách biệt HP tiếp tục duy trì. Lượng máu đôi bên lấy đi của nhau rất chậm, máu không giật đùng đùng mà chỉ tí tách rơi rụng, cho thấy cả hai đều đánh vô cùng cẩn thận.
Fan Luân Hồi đứng ngồi không yên. Đọc những dòng chat của Diệp Tu, họ đã ngỡ Tôn Tường sắp thua ngay phút kế tiếp rồi, ngờ đâu cậu lại kéo tình thế về như cũ. Họ không quá hiểu tầm vóc ý nghĩa của hit Hào Long Phá Quân dùng để tháo chạy kia, nhưng quyết tâm giành thắng lợi tối thượng của Tôn Tường cũng đang ánh lên hào quang rực rỡ kể cả trong mắt những khán giả vô tri.
San bằng cách biệt đi nào!
Fan Luân Hồi căng người dõi theo tẹo HP chênh lệch giữa hai tướng. Họ gào thét cổ vũ, trong lòng là biết bao khát vọng bóp nát cách biệt ấy. Nhưng, nó cứ ngoan cố tồn tại, mặc cho thanh HP của Nhất Diệp Chi Thu và Quân Mạc Tiếu trôi dần về 0, tận đến khi một trong hai thật sự chạm đáy.
Trận lôi đài đầu tiên, Diệp Tu chiến thắng. Một chiến thắng làm nên thần thoại, đánh dấu kỷ lục solo toàn thắng suốt mùa giải từ đầu vòng bảng đến cuối vòng chung kết.