Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1644: Lựa chọn cuối cùng




Dịch bởi Lá Mùa Thu

Mùa giải thứ bảy, Tôn Tường ra mắt, ngay lập tức được giới Vinh Quang quan tâm mãnh liệt. Tuy đến từ một chiến đội yếu như Việt Vân, biểu hiện của cậu lại xuất sắc tột bậc, vượt qua rào cản tân binh, dễ dàng giật giải Tân binh Tốt nhất cùng mùa.

Thế là vô số lời khen có cánh ập tới, nào là "thiên tài", nào là "ngôi sao hi vọng", khiến Tôn Tường không khỏi tự kiêu về bản thân mình.

Có nhiều người cho rằng, nếu không bị chiến đội liên lụy, hoặc nếu cầm trong tay một nhân vật cấp thần hàng đầu, Tôn Tường chắc chắn đã có thành tích lóa mắt hơn nữa vào ngay mùa giải đầu tiên, thậm chí có thể viết nên một trang sử mới.

Tôn Tường nghe vậy rất sướng. Cậu cũng cảm thấy tiềm năng của mình chưa được khai thác hết, mình phải có không gian khác để tha hồ vẫy vùng.

Cậu muốn đến một chiến đội mạnh hơn, cầm trong tay một nhân vật hàng top.

Mà dĩ nhiên, Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu chính là nhân vật top 1 lịch sử Vinh Quang. Người điều khiển hắn, Diệp Thu, cũng là vị đại thần của các đại thần.

Câu thứ hai của đoạn trên, Tôn Tường không tán thành lắm.

Cậu biết về quá khứ huy hoàng của Diệp Thu chứ, nhưng sự thật là từ khi dấn thân vào Vinh Quang, xuất hiện trước mắt cậu chỉ có một Gia Thế ngày càng đi xuống.

Thế nên mùa giải thứ tám, khi Gia Thế vời Tôn Tường về, cậu đã vô cùng mừng rỡ.

Ông trời có mắt! Thứ mà mình thiếu, chính là chiến đội này, chính là tấm thẻ tài khoản này.

Ôm ý nghĩ đó, Tôn Tường đến Gia Thế, ngồi vào chiếc ghế của Diệp Thu, cầm tấm thẻ Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu.

Tôn Tường hài lòng lắm. Cậu cảm thấy cánh cổng thời đại mới đã mở ra, chiến đội và tấm thẻ trong tay sẽ đưa cậu bay thật cao, đi thật xa.

Kết quả là cùng mùa giải, Gia Thế K.O.

Thành tích? Không có thành tích nào đau đớn hơn, thê thảm hơn như vậy. Kể cả khi còn ở Việt Vân, Tôn Tường từng mang về hi vọng lọt vào vòng chung kết cho cả đội. Tôn Tường đi rồi, Việt Vân cũng còn xa mới rơi vào vùng K.O.

Chuyện gì đã xảy ra?

Tuổi nghề chỉ mới hai năm, nếu nói Tôn Tường không hoang mang là giả.

Khiển nhân vật hàng đầu, trực thuộc chiến đội đủ trình tranh chức vô địch, sao có thể đi đến bước đường K.O? Rốt cuộc đã sai chỗ nào? Thực lực của mình có vấn đề? Không! Chắc chắn không phải!

Tôn Tường ngày ấy đã từng nghi ngờ bản thân, nhưng vẫn chưa chịu chấp nhận. Cậu trốn tránh, không dám đào sâu tìm hiểu. Cậu cấp thiết muốn tự chứng tỏ, muốn nhanh chóng giũ bỏ Gia Thế, nhưng Gia Thế lại chơi lớn để thể hiện quyết tâm quay về, Tôn Tường không khỏi khấp khởi mong đợi một tương lai khác.

Sau đó, chung kết vòng khiêu chiến, Gia Thế thua Hưng Hân.

Tôn Tường lại thất bại. Bại bởi Diệp Tu, kẻ đã bị chính cậu hất cẳng khỏi vị trí vốn có, chỉ còn hai bàn tay trắng.

Nhân vật hàng top? Hưng Hân không có.

Đội hình trong mơ? Hưng Hân không có.

Không có bất cứ thứ gì, Diệp Tu vẫn suất lĩnh Hưng Hân đánh bại Tôn Tường và Gia Thế. Thắng thua ấy đâu chỉ là kết quả một trận đấu hay một mùa giải, mà là sự sụp đổ của cả thế giới Vinh Quang trong Tôn Tường.

"Cầm cái acc mạnh, có đồng đội ngon, là lên thôi." Tôn Tường từng nghĩ vậy.

Nhưng một Hưng Hân chẳng có gì trong số đó, lại chiến thắng.

Từ danh hiệu Tân binh Tốt nhất, đến slot thi đấu trong chiến đội ông lớn số một Liên minh, chỉ trong vòng một năm rưỡi ngắn ngủi, Tôn Tường đã đứng trên đỉnh hào quang cao vút mà vô số những con người bên dưới ước ao, để rồi một năm rưỡi kế tiếp, là rơi xuống vực thẳm, là bị giẫm đạp chốn bùn lầy nhơ nhớp, nỗi đau mà hầu hết người cùng giới chuyên nghiệp cũng chưa từng gánh chịu.

Ba năm. Ba năm đầu cuộc đời đánh giải của Tôn Tường là chìm nổi thất thường, lên voi xuống chó. Khi nhìn lại, Tôn Tường phát hiện suốt ba năm ấy, đừng nói đến chiến trường tổng chung kết tít trên cao, cậu còn chưa bao giờ nhìn thấy tấm bảng gửi xe của vòng chung kết nữa kìa.

Mình không phải thiên tài sao? Không phải tài năng thế hệ sao? Không phải ngôi sao tương lai sao?

Gia Thế giải tán, Tôn Tường mang theo Nhất Diệp Chi Thu về Luân Hồi.

Vẫn cầm tấm thẻ nhân vật số một, tiếp tục bước vào hàng ngũ những người mạnh, đứng dưới lá cờ đương kim vô địch hai mùa gần nhất, hành trình chinh chiến của Tôn Tường xa rời bóng tối u ám, nghênh đón ánh sáng mặt trời, thậm chí có thể nói, Tôn Tường lại bước lên một tầm cao mới.

Nhưng lần này, Tôn Tường đã không còn kiêu căng tự mãn. Cậu bắt đầu nhìn thẳng vào chính mình, nghiêm túc tìm tòi học hỏi để trở nên mạnh mẽ hơn.

Tôn Tường đã làm rất tốt điều đó. Cậu hòa mình vào chiến đội Luân Hồi nhanh đến khó tưởng, không khuấy động mâu thuẫn nội bộ vì ba chữ "át chủ bài" như bao lời bình luận dự đoán ngoài kia. Cậu cùng Chu Trạch Khải tạo nên tổ hợp một đánh xa một đánh gần, và như một lẽ dĩ nhiên, giành giải Cặp đôi Hợp tác Tốt nhất mùa mười.

Tôn Tường đã biết nghĩ hơn ngày trước. Mùa giải này, cậu tiếp tục gặp lại Hưng Hân, gặp lại Diệp Tu trên suốt con đường và cuối hành trình. Chạm trán nhau ở tổng chung kết, trên một tấm bản đồ mang tên Đường Hẹp.

Tôn Tường muốn thắng.

Muốn thắng Hưng Hân, càng muốn thắng Diệp Tu.

Cậu thừa nhận, chính Diệp Tu và Hưng Hân đã vả cho cậu một cú tỉnh táo, nhưng cũng bởi vì vậy, cậu mới khát khao chiến thắng họ. Để họ nhìn thấy, mình không còn là Tôn Tường ngày xưa bị họ đánh bại.

Nên cậu thận trọng, từng li từng tí, cậu không cho phép mình phạm bất kỳ sai lầm nào trong trận đấu này. Vì thắng lợi của Luân Hồi, vì chính bản thân mình.

Thế rồi, kết quả vẫn là thảm hại.

Nhưng giờ đây, Tôn Tường sẽ không phẫn uất, không ức chế, không còn đổ thừa cho tất cả mọi thứ trừ mình ra.

Kiên nhẫn, thi gan và đối kháng tinh thần đều không phải sở trường của Tôn Tường. Để chứng minh bản thân, Tôn Tường mới lựa chọn lối đánh không thích hợp. Cậu muốn thấy mình vượt mặt Diệp Tu trên mọi phương diện, nhưng trên thực tế, mỗi người có một thế mạnh riêng. Có lẽ, Tôn Tường không thực sự sinh ra cho những thứ này. Có lẽ, cậu nên chọn lối đánh yêu thích nhất, thuận tay nhất mới đúng. Bởi vì trên đấu trường, mục tiêu cuối cùng là thắng lợi, chứ không phải chứng tỏ hay vượt mặt.

Điều mà mỗi con người cần phải vượt qua, là chính bản thân mình!

Men theo bước chân ta, từng chút lại từng chút, đặt những bước chân mới.

Chỉ có vậy, mới sẽ càng ngày càng mạnh hơn.

Diệp Tu hay bất kỳ ai khác, đều không phải mục tiêu hướng tới, mà chỉ nên là cái đầu cần gặt!

Đấu Phá Sơn Hà!

Đại chiêu level 75 của pháp sư chiến đấu là sự lựa chọn của Tôn Tường. Không nắm rõ NPC sẽ có thái độ gì với mình, cậu không chọn cách đánh dè dặt, đi một bước nghĩ một bước như đầu game nữa. Đó không phải sở trường của Tôn Tường. Tôn Tường không phải dạng tướng INT.

Nhất Diệp Chi Thu chủ động tấn công các NPC. Đấu Phá Sơn Hà triệu hồi đấu khí ma pháp khắp lòng đất, cuồn cuộn bùng nổ và hất nhóm lính cản trở phía dưới lên trời.

Vướng tay vướng chân, tao cho chết hết!

Khoảnh khắc ấy, khí thế mà Nhất Diệp Chi Thu mang tới khác nào Đấu Thần ngày xưa dưới tay Diệp Tu!

INT, AGI, STR: 3 cách phân biệt tướng DotA, cũng có thể dùng để gọi các dạng tuyển thủ.
INT = intelligence: thuần đầu óc, như Dụ Văn Châu, Trương Tân Kiệt.
AGI = agility: thiên về trick cá nhân, như Phương Duệ, Trương Giai Lạc.
STR = strength: hack & slash, như Đường Hạo, Tôn Tường.