Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1622: Tốc độ tay kinh hoàng




Dịch bởi Lá Mùa Thu

Khoảnh khắc Đỗ Minh out khỏi game đấu, những tràng pháo tay cuồng nhiệt vang lên dữ dội ngoài sân, đến từ khán đài đội khách.

Fan Hưng Hân tháp tùng chiến đội chinh chiến trên địa bàn Luân Hồi, dĩ nhiên không đủ quân số áp đảo fan đội nhà. Nếu không dỏng tai mà nghe, chỉ sợ tiếng hoan hô dành cho Hưng Hân sẽ lọt thỏm giữa biển người. Thế nhưng fan Hưng Hân không vì sự tồn tại mong manh của mình mà buông bỏ đấu chí. Từ đầu đến giờ, họ vẫn vì quân mình mà ra sức hô hào.

Phần lớn mọi người không nghĩ Hưng Hân có thể đi được đến đây. Người ta cho rằng Hưng Hân vào đến chung kết đã là phép lạ, dù bại dưới tay Luân Hồi cũng coi như một mùa giải ra mắt quá huy hoàng.

Nhưng đoàn fan Hưng Hân viễn chinh không cho là vậy. Giữa sân nhà Luân Hồi, bị khí thế của fan Luân Hồi lấn át, họ vẫn muốn cổ vũ Hưng Hân. Điều họ mong ngóng, không phải cái huy hoàng yếu ớt của bốn chữ tuy bại mà vinh.

Họ trông chờ, là thắng lợi. Là chức vô địch.

Người ta cười họ không biết tự lượng sức, nhưng khát vọng trong lòng sao có thể nói gạt bỏ là gạt bỏ?

Một chiến đội dù yếu đuối nhất, cũng sẽ tham vọng chiếc cúp vô địch. Hưng Hân đi suốt một đường đến được tận đây, tuy bại mà vinh ư? Đã đủ huy hoàng ư? Không, họ đách thèm! Cái họ khát khao là chiến thắng, là quán quân. Đúng, duy nhất chỉ có thế.

Dù rằng, quyết tâm cũng không che mờ lý trí.

Fan Hưng Hân biết rõ cuộc chiến đêm nay sẽ gian khổ thế nào. Đánh trên sân khách, lại thua trước một hiệp, Hưng Hân vào trận với áp lực nặng nề trên vai.

Vô số người bỏ quên điểm này. Người ta không nghĩ Hưng Hân có áp lực gì, vì Hưng Hân thua là chuyện bình thường, ôm ấp hi vọng mới không nên.

Sự thật chiến thắng tranh cãi. Hưng Hân đang dùng ưu thế tự tay giành về nói với mọi người rằng, họ chuẩn bị kỹ càng không phải để nghênh đón thất bại. Dù ở nơi nào, họ cũng nỗ lực vì thắng lợi cuối cùng.

Lôi đài, thắng 2 điểm đầu người.

Đoàn đội, ăn firstblood.

Bất kể tiền căn hậu quả thế nào, khoảnh khắc này, sĩ khí tăng vọt! Quá phấn khích! Fan Hưng Hân như được chích liều thuốc cực mạnh, nhất là nhóm fan viễn chinh đang ngồi trong nhà thi đấu. Họ lập tức gào thét dậy sóng, chính là để thách thức sân nhà địa ngục của Luân Hồi.

Trình ta kém, quân ta ít? Nhưng ta dẫn trước! Bằng tận 3 điểm đầu người.

Nhìn diễn biến hiệp đấu, cách Hưng Hân dẫn trước quá đủ thuyết phục. Pha vây giết Ngô Sương Câu Nguyệt thực hiện không tốn sức, Mộc Vũ Tranh Phong không mất giọt máu nào, còn tẹo máu rơi rớt của Hải Vô Lượng là do bị giáp công trước đó. Họ giành 1 điểm gần như miễn phí.

Fan Luân Hồi sẽ chịu ngồi yên cho fan Hưng Hân vênh váo trên địa bàn mình sao? Dĩ nhiên là không. Dù gượng gạo, họ cũng không cam lòng yếu thế trước khiêu khích của đội bạn.

Từng tràng từng tràng gào thét vang lên trong nhà thi đấu, cuối cùng fan Luân Hồi đã giành về vị thế vốn có. Mỗi tội, đó chỉ là kết quả của việc lấy thịt đè người. Xét về căn cơ để gáy, lần này họ không cách nào gáy lại Hưng Hân.

Cố lên đi mà!

Fan Luân Hồi sao có thể không sốt ruột khi chứng kiến thái độ của fan Hưng Hân, bởi tuy át được miệng mồm, trong lòng họ đâu hề vui sướng. Thắng lợi thực thụ không đến từ mồm miệng, mà đến từ kết quả trận đấu do tuyển thủ đánh ra. Trong trận không giành áp đảo, ngoài trận có hò hét thế nào rồi cũng âm thầm chột dạ mà thôi.

Cố lên! Cố lên!

Fan Luân Hồi niệm thần chú, nhưng mòn mỏi không thấy khả năng xoay chuyển tình hình ở đầu này chiến trường. Ngô Sương Câu Nguyệt tử trận, mục sư Tiếu Ca Tự Nhược vào thay. Vân Sơn Loạn nhanh chóng chạy đến tập trung với hắn, trông rõ là ý đồ bảo vệ trị liệu chứ không hẳn muốn phản công.

Có lẽ, ta nên quay sang đầu khác tìm kiếm hi vọng: Kho phế liệu.

Diệp Tu vẫn đang giằng co với ba đại cao thủ Luân Hồi. Tuy không va chạm trực diện, cách hắn chạy thoát khỏi họ hết lần này đến lần khác làm người ta phải bàng hoàng.

Song, Diệp Tu đã vì thế mà trả giá sức bền rất lớn, ở cả con người lẫn nhân vật. Nhịp đánh của hắn bắt đầu có sơ hở, không còn kiểm soát Quân Mạc Tiếu hoàn hảo.

Chu Trạch Khải, Tôn Tường, Giang Ba Đào.

Chọn bất kỳ ai trong ba người đều có năng lực solo với Diệp Tu, thắng thua thế nào cũng khó thể nói trước. Diệp Tu lấy một địch ba, tinh thần và sức lực phải bỏ ra không chỉ đơn giản là gấp ba bình thường.

Chỉ cần nhìn vào bảng thống kê apm là biết, apm trung bình của Diệp Tu đầu đêm đến giờ là 340. Còn nếu tính riêng trận đoàn đội, theo số liệu đến từ cuộc rượt bắt trong kho hàng, con số này lên đến 510.

510!

Với rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp khác, đây là con số cực hạn. Nhưng với Diệp Tu hiện tại, nó chỉ là trung bình.

Khán giả chỉ biết quỳ lạy cúng bái khi thấy con số này, nhưng với giới tuyển thủ chuyên nghiệp, điều đầu tiên họ nghĩ tới không phải là đáng khâm phục hay không. Trong mắt họ, apm 510 là một sự tàn nhẫn.

Tàn nhẫn với đối thủ, và với chính mình.

Đối thủ của Diệp Tu có tới ba người, chia nhau xử lý apm 510 của hắn. Nói đúng hơn, không phải họ chia nhau xử lý, mà là Diệp Tu dùng 510 apm xử lý áp lực ba người mang đến cho mình. Sự tàn nhẫn ấy, chỉ có mình hắn gánh chịu.

"Liều quá..." Cả Hàn Văn Thanh cũng phải nói lời này, một Hàn Văn Thanh trước nay không biết sợ hãi là gì trên sàn thi đấu.

Trương Tân Kiệt ngồi cạnh anh thì nhíu mày, theo dõi thật kỹ biểu đồ tốc độ tay. Suy cho cùng, 510 là bình quân của một giai đoạn chứ không phải mỗi giây mỗi phút đều đúng chính xác. Có lúc cao hơn, có lúc thấp hơn, Trương Tân Kiệt muốn tìm một đoạn tương đối đều trên biểu đồ, để xem Diệp Tu đã điều chỉnh và nghỉ tay thế nào mới duy trì được apm bình quân tận 510.

Nhưng tìm mãi mà không thấy.

Biểu đồ apm vô cùng nhấp nhô với biên độ như trời với vực, như minh chứng cho sự bị động cùng cực của Diệp Tu. Hắn thực hiện mọi thao tác dưới sự bức bách của đối thủ. Nếu không bùng nổ apm, Quân Mạc Tiếu có lẽ đã về làng từ lâu.

Theo cách biểu đồ biến động, Diệp Tu đang càng lúc càng trầy trật. Ba người bên Luân Hồi cũng nhận ra điều đó nên mới tiếp tục vây bắt hắn, mặc cho việc để một kèm ba sẽ gây nên bất lợi với đội mình. Thậm chí khi ID và avatar Ngô Sương Câu Nguyệt xám màu, Đỗ Minh bị loại khỏi game, thế tấn công của ba người chỉ càng thêm kiên quyết.

Mất một tướng là cái giá phải trả khi họ đi theo con đường này. Giờ đây, chỉ có lấy đầu Quân Mạc Tiếu mới đủ để sự kiên trì của họ trở nên giá trị.

Nhanh nữa lên nào!

Quân Mạc Tiếu hiện có 52% HP. Hơn nửa cây, nhưng ba người phát hiện Diệp Tu không còn phản ứng bén nhạy và xử lý tình huống mượt mà nữa. Họ biết, hắn đã đứng bên bờ vực thẳm rồi.

"Diệp Tu sắp chịu hết nổi..." Hoàng Thiếu Thiên khá lo lắng. Dụ Văn Châu ngồi cạnh không phản đối, cả Vương Kiệt Hi và Lưu Tiểu Biệt với danh hiệu Tài năng APM của Vi Thảo cũng im lặng.

"Ủa..." Vậy mà gần đó, có mấy người ậm ừ muốn nói lại thôi.

Lâu Quan Ninh, Trâu Vân Hải, Văn Khách Bắc, Cố Tịch Dạ, Chung Diệp Ly.

Năm người Nghĩa Trảm cũng đến xem thi đấu. Tất cả đều nhà mặt phố bố làm to, nhưng vào đến giới tuyển thủ chuyên nghiệp, họ chỉ là hậu bối với trình độ lẹt đẹt. Vậy mà ở một vấn đề các cao thủ tiền bối có cùng cách nhìn, họ lại có vẻ như không đồng ý cho lắm. Nghe Hoàng Thiếu Thiên nói "sắp chịu hết nổi", Văn Khách Bắc buột miệng ủa một phát, thấy không ai care tới mình thì ngồi xoắn quẩy.

"Sao vậy?" Bên cạnh có tiếng hỏi.

Là Tôn Triết Bình, người đi cùng cả hội đến đây.

"Cái này... đâu phải apm cao nhất của đại thần Diệp Tu?" Lâu Quan Ninh nói.

"Sao?" Tôn Triết Bình ngờ vực.

"Các anh đều tưởng đó là max apm của ổng?" Chính vì thấy tất cả các cao thủ như Tôn Triết Bình đều có cùng nhận định, Văn Khách Bắc mới không dám phát biểu.

"Có phải các cô cậu biết cái gì đó?" Tôn Triết Bình nói.

"À thì..." Năm người nhìn nhìn lẫn nhau.

"Bọn tôi từng chứng kiến ổng múa phím." Lâu Quan Ninh nói.

Tôn Triết Bình cười. Diệp Tu múa phím, tôi chín năm trước đã thấy rồi ok? Lúc đó mới là trạng thái đỉnh cao của Diệp Tu, còn bây giờ có ý chí đến mấy, kỷ lục thắng cao đến mấy, tuổi tác vẫn là tuổi tác. Có vài thứ, không phải chỉ cần quyết tâm là sẽ mãi mãi nắm giữ trong tay.

"À không, ý tôi không phải vậy. Bọn tôi thấy ổng múa phím kiểu khác." Lâu Quan Ninh biết Tôn Triết Bình đã hiểu lầm. Trước mặt một lão tướng từng trải như hắn, đám lính mới tò te bọn họ dĩ nhiên đâu dám mở mồm gáy kiến thức.

"Kiểu khác?" Tôn Triết Bình khó hiểu.

"Đánh đàn!" Lâu Quan Ninh nói.

"Hả?" Vẻ mặt Tôn Triết Bình rất giải trí, "Đánh đàn?"

"Piano đó!" Văn Khách Bắc giành đáp lời.

"Ai đàn?"

"Đại thần Diệp Tu í!"

"Có lộn không?" Tôn Triết Bình không phải loại người lằng nhằng hỏi đi hỏi lại một chuyện, nhưng khi nghe hội Nghĩa Trảm nói Diệp Tu đánh đàn, hắn không tin nổi vào tai mình.

"Chắc chắn là không! Cái hồi Ngôi Sao Cuối Tuần năm ngoái..." Lâu Quan Ninh lập tức kể về bữa tiệc nọ.

"Beat của bài nhạc là cố định, lấy thời gian đại thần Diệp Tu đàn cả bài chia ra sẽ được apm chính xác của ổng. Có thể việc chơi piano khác với mình chơi Vinh Quang, nhưng ít nhất lúc đánh đàn, tốc độ tay của đại thần Diệp Tu nằm vào khoảng..." Nói đến điểm then chốt, Lâu Quan Ninh nuốt nước miếng cái ực.

"Bao nhiêu?" Tôn Triết Bình hỏi.

"900..." Giọng Lâu Quan Ninh hơi run. Đáp án đã biết từ trước, hắn vẫn cứ như kinh hoàng mà nói, "Apm 900, duy trì ổn định suốt 48 giây."