Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1619: Cơ hội ngàn năm một thuở




Dịch bởi Lá Mùa Thu

Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào, Tôn Tường.

Khi ba cao thủ hàng đầu bị kèm chân bởi một người, sự khó tin cũng đồng nghĩa với cơ hội ngàn năm một thuở. Nếu đã quý giá đến vậy, không chơi lớn một phen thì tiếc lắm!

Phương Duệ đang thầm nghĩ thì Tô Mộc Tranh đã chat lên kênh đoàn đội: "Tản ra!"

"Đúng cái tui muốn nói luôn!" Thấy Tô Mộc Tranh cũng nghĩ như mình, Phương Duệ không đắn đo nữa.

Phương Minh Hoa không xuất hiện trên tuyến đường Hưng Hân dự kiến, nguyên nhân ắt hẳn đến từ vụ một kèm ba bên kia. Nhưng dù thế nào, hai người Luân Hồi vẫn cần tập trung với đồng đội để tiếp ứng lẫn nhau, cho nên tuy đi đường khác, họ chắc chắn phải hướng về mục tiêu cũ.

Chẳng qua tuyến đường dẫn đến ống khói quá nhiều, ba người Hưng Hân khó thể thâu tóm toàn bộ, chỉ có thể chọn hoặc bỏ. Điều này cần ý thức phán đoán và cái gan thực hiện. Tuyến đường trực tiếp nhất đã bị loại, vậy đối thủ đi vòng sang đâu?

Nếu quá xa, đội hình Luân Hồi sẽ bị chia tách hoàn toàn và mất liên kết hỗ trợ, nhưng gây khó khăn cho Hưng Hân trong việc truy tìm.

Nếu tương đối gần, đội hình Luân Hồi đỡ phải mạo hiểm hơn, nhưng lại dễ bị Hưng Hân chặn giết.

Luân Hồi đã chọn cách nào? Chỉ cần đoán sai, Hưng Hân sẽ trả giá đắt.

"Gần đi!"

Lần thứ hai khi Phương Duệ còn đang nghĩ ngợi, Tô Mộc Tranh đã quyết định rất dứt khoát. Mộc Vũ Tranh Phong của cô leo lên nóc một nhà kho, quan sát các mái nhà xung quanh.

Không có gì đặc biệt.

Quả nhiên, cánh quân Tiếu Ca Tự Nhược không chọn tuyến đường dễ bị phát hiện như thế. Mộc Vũ Tranh Phong bèn tiếp tục di chuyển, duy trì cả việc đề phòng đối thủ lẫn khả năng trợ giúp đồng đội.

"Anh trái em phải." Phương Duệ chat lên. Hải Vô Lượng và Một Tấc Tro chia nhau hai hướng, bắt đầu rà soát hai tuyến đường khá gần mà Luân Hồi có thể đã đi.

Ngay lúc đó, hắn thấy Mộc Vũ Tranh Phong vẫy vẫy khẩu pháo cầm tay với mình. Cô đang chạy trên rìa nóc nhà.

Phương Duệ lập tức hiểu ý. Cách di chuyển này cho phép Tô Mộc Tranh kiểm soát luôn tuyến đường hắn chọn, hắn có thể bẻ xa hơn chút để mở rộng phạm vi lùng sục.

Vì thế, Hải Vô Lượng chuyển sang một con đường khác phía trái, tăng tốc mà chạy.

Phải nhanh lên!

Đây là ý nghĩ chung của ba người. Tuy Diệp Tu hào phóng trả lời với cả tràng số 1, nhưng một mình hắn xử lý ba tướng Luân Hồi là quá áp lực. Lẽ nào họ trông chờ Diệp Tu gặt luôn ba cái đầu? Không! Họ phải tranh thủ tốt nhất cơ hội Diệp Tu tạo nên, giải quyết Luân Hồi ngay từ gốc rễ.

Thế mới là át chủ bài chứ!

Phương Duệ khiển Hải Vô Lượng lao đi mà lòng thầm cảm thán. Hắn ăn lương cao nhất Hưng Hân, cầm tấm thẻ mạnh nhất Hưng Hân, nhưng muốn lấy một kèm ba ấy à... Đổi là hắn thì rén chết mất, chả có tí tự tin nào đâu.

Diệp Tu là át chủ bài của Hưng Hân, việc này không cần bàn cãi. Điều khiến Phương Duệ kích động là hai pha xử lý tình huống quá quyết đoán của Tô Mộc Tranh. Có cùng suy nghĩ, nhưng cô hạ quyết định sớm hơn hắn. Và đó là điểm làm nên khác biệt. Xét về sự tự tin và lòng can đảm dám đứng ra lãnh đạo, Phương Duệ đã thua Tô Mộc Tranh.

Mình đúng là trời sinh đóng vai phụ!

Phương Duệ không khỏi thở dài nghĩ xa. Thật ra hắn không có tham vọng gì ghê gớm, chẳng qua ba chữ át chủ bài luôn là ước mơ chung của mọi tuyển thủ chuyên nghiệp. Bởi phong cách chơi zâm mà bị ngoại giới đánh giá không hợp làm người cầm cờ một chiến đội, Phương Duệ rất không tán đồng. Nhưng bây giờ, tự so sánh mình với Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, lý trí nói với Phương Duệ rằng hắn thật sự không thể đóng vai chính, và căn nguyên vấn đề không chỉ nằm ở chuyện chơi zâm hay chơi quân tử.

May mà mình quen rồi!

Phương Duệ rất biết tự trấn an bản thân, nhanh chóng gạt bỏ những tơ tưởng vẩn vơ. Hắn vốn cũng chẳng khát khao gì nhiều, chỉ tại phong độ trồi sụt trong vòng chung kết làm dây thần kinh hơi bị nhạy cảm mà thôi.

Vứt hết tạp niệm không cần thiết, Phương Duệ tập trung cao độ vào trận đấu. Hải Vô Lượng tiếp tục tiến bước trên con đường nằm giữa hai kho hàng sát rừng do không thuộc khu vực lối ra vào. Kho hàng bên trái ngắn hơn bên phải nên Hải Vô Lượng đi hết chiều dài của nó trước và gặp một kho hàng khác. Ba căn nhà hình thành một giao lộ chữ T. Nhìn phía trước không thấy bóng dáng đối thủ, hắn nên rẽ trái chăng?

Có chút do dự, nhưng khi nhớ đến sự quả đoán của Tô Mộc Tranh, Phương Duệ thật muốn phỉ nhổ chính mình.

Rẽ trái!

Rẽ luôn và ngay!

Hải Vô Lượng bẻ cua ở góc chữ T. Xét ra, đây hoàn toàn không phải một hành động cảm tính. Theo ước đoán của Phương Duệ về tốc độ di chuyển, mục tiêu hẳn đã xuất hiện trong tầm nhìn nếu chọn con đường thẳng kia. Mục tiêu không xuất hiện, phía Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm cũng không báo tin gì, vậy sang bên trái chút nữa rất có khả năng sẽ gặp.

Hướng hắn rẽ trái càng lúc càng hẹp, gần như chỉ một người đi lọt. Hải Vô Lượng di chuyển rất nhanh, thỉnh thoảng xoay góc nhìn ra sau lưng. Nhờ đó, hắn vô tình phát hiện phía trên kho hàng bên phải, ở độ cao cách mặt đất khoảng ba tầng lầu có vài khung cửa sổ cách nhau mấy mét.

Ý...

Phương Duệ bắt đầu nhận ra có chút không ổn.

Có nhiều chi tiết nhỏ trên bản đồ mà đội khách rất khó nắm bắt từ sớm. Nếu Luân Hồi muốn lợi dụng, có thể không cần leo lên nóc nhà mà chỉ núp ở trong quan sát bên ngoài, đội khách đừng hòng phát hiện.

Phương Duệ xoay góc nhìn quan sát thêm, các kho hàng sau lưng và bên trái Hải Vô Lượng đều không quá cao, tầm nhìn trên cửa sổ bao quát cực tốt, ít nhất sẽ thấy toàn bộ quá trình Mộc Vũ Tranh Phong leo lên và di chuyển quanh nóc nhà. Còn Hải Vô Lượng hắn? Nếu cửa sổ kia có người, dĩ nhiên hắn cũng lộ hàng cả rồi!

Nghĩ đến đây, Hải Vô Lượng càng tăng tốc di chuyển. Là tên tuổi máu mặt trong nghề mai phục đánh lén, Phương Duệ rất hiểu vị trí hiện tại của Hải Vô Lượng nguy hiểm cỡ nào. Một con hẻm vừa hẹp vừa dài chỉ đủ một người chui lọt thế này, tường hai bên lại quá cao để nhảy qua, nếu bị giáp công thì coi như tạch.

Thôi xong!

Tạch thật rồi!

Bản đồ do Luân Hồi chọn, nhưng lúc chờ tải đầu game, một ít thông tin như các điểm thay người sẽ thể hiện cho tất cả cùng thấy. Vị trí Hải Vô Lượng đang đứng rất gần với điểm thay người giữa bản đồ, e rằng Luân Hồi sẽ...

Rầm! Rầm!

Hai tiếng giòn tan cắt ngang dòng suy nghĩ của Phương Duệ, cùng lúc nhà thi đấu bên ngoài vang lên một tràng pháo tay hoan hô dữ dội.

Khi Phương Duệ còn đang vất vả suy đoán, khán giả với góc nhìn Thượng đế đã sớm thấy rõ Luân Hồi làm gì. Nhân vật của Lữ Bạc Viễn và Phương Minh Hoa quả thật chọn tuyến đường này, tiến vào kho hàng và lên đến dãy cửa sổ trên tầng cao nhất. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, họ lập tức thấy Mộc Vũ Tranh Phong truy tìm mình trên nóc nhà kho.

Nhờ nhà kho che chắn, Hải Vô Lượng không rơi vào tầm mắt hai người Luân Hồi. Thế nhưng, họ lại cứ như biết chắc rằng hắn ở đó. Phương Minh Hoa cho Tiếu Ca Tự Nhược chạy đi thay người, để Ngô Sương Câu Nguyệt của Đỗ Minh thế vào. Lúc này trong trận, Luân Hồi sở hữu đội hình năm tay đấm.

Khi Hải Vô Lượng đi đến giao lộ chữ T và chần chừ có nên rẽ trái hay không, fan Luân Hồi tim đập thình thịch. Họ biết Vân Sơn Loạn và Ngô Sương Câu Nguyệt đang mai phục rất gần, nhưng nếu Hải Vô Lượng không chọn rẽ trái thì sao?

Kết quả là Hải Vô Lượng bước lên con đường mà họ mong mỏi. Họ nín thở chờ đợi, khấp khởi mừng thầm, và rồi hai tiếng rầm rầm vang lên...

Cửa sổ vỡ toang, Vân Sơn Loạn của Lữ Bạc Viễn và Ngô Sương Câu Nguyệt của Đỗ Minh lao ra úp sọt. Pha hành động được fan Luân Hồi ngóng trông, cuối cùng cũng diễn ra rồi.

Thiệt luôn!

Phương Duệ nghiến răng. Tuy hắn không bất ngờ khi bị mai phục, nhưng đối thủ quá xảo trá. Họ không gấp gáp tấn công mà đợi suốt hồi lâu, vì sao? Phương Duệ biết rõ, thực tế họ không phải chờ xem hắn làm gì, mà là Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm làm gì. Luân Hồi muốn hai người này đi càng xa càng tốt, trong lúc Phương Duệ không dám báo động cho đồng đội vì chưa đủ chắc chắn. Lỡ như đoán sai, hắn sẽ phá hỏng nhịp đánh của Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm.

Nhưng hắn đoán đúng. Mũi tập kích đã xuất hiện.

"xxx, xxx!"

Dòng tọa độ nằm sẵn trên khung chat được Phương Duệ nhấn enter. Kế đến, hắn nhìn thấy hai nhân vật lần lượt phá cửa sổ, lao thẳng xuống con hẻm nhỏ hẹp nơi mình đang đứng.

Trước mặt là nhu đạo Vân Sơn Loạn.

Sau lưng là kiếm khách Ngô Sương Câu Nguyệt.

Không chút do dự, Hải Vô Lượng quay đầu chạy về phía Ngô Sương Câu Nguyệt.

Chọn hướng Ngô Sương Câu Nguyệt, khoảng cách để ra tới giao lộ sẽ xa hơn, nhưng dù sao thì không gian quá hẹp, đối phó với kiếm khách dễ hơn nhu đạo nhiều. Nhu đạo chỉ cần bật Xương Cốt Sắt Thép và sử dụng loạt kỹ năng chụp bắt, Phương Duệ sẽ chẳng cách nào đỡ nổi. Ngược lại, kiếm khách vì vướng víu tay chân mà khó triển khai một số kỹ năng, ít nhất vẫn lợi dụng được!

Lên!

Hải Vô Lượng lao thẳng lên, lòng bàn tay cũng bắt đầu tụ khí. Cùng lúc, Ngô Sương Câu Nguyệt chưa chạm đất đã giương kiếm, góc nhìn siết chặt Hải Vô Lượng.

Một Đao Đón Gió!

Vệt sáng sắc lạnh vút xuống, Đỗ Minh lẽ nào không biết địa hình bất lợi cho nghề mình? Hắn sớm chuẩn bị tinh thần Phương Duệ sẽ chọn hướng này, nên vừa phá cửa sổ là tung chiêu luôn. Một Đao Đón Gió mạnh mẽ lấp kín cả chiều rộng con hẻm, Phương Duệ đừng hòng còn chỗ mà né!