Toàn Chức Cao Thủ

Chương 157: Chạy thăm dò




“Qua bên chỗ gò đất kia” Thiên Thành tựa hồ nghe thấy Quân Mạc Tiếu hô một tiếng như vậy, đang muốn xem bọn họ chuẩn bị chạy tới gò đất nào, chợt thấy trong bốn người đối phương đã có ba người chạy tới trước mặt gã.

Vì sao chỉ có ba người? Bởi vì Diệp Tu dùng Lạc Hoa Chưởng đẩy bọn họ bay ra, rơi xuống đất phải dùng thao tác Chịu Thân mới không ngã xuống. Thao tác của Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn rất thành thạo, Điền Thất và Nguyệt Trung Miên lại không chắc tay lắm, cuối cùng Điền Thất thất bại, ngã sấp, đương nhiên đứng lên chậm hơn ba người kia một chút.

“Ý nơi này có người, hình như đang đi ị” Ba người chạy tới nơi thì thấy Thiên Thành đang vô cùng đáng khinh ngồi chồm hổm sau gò đất, Bánh Bao Xâm Lấn lập tức gào lên.

“Đù má” Thiên Thành rất có ý kiến với cách miêu tả này, mình là đang mai phục, sao lại thành đi ị rồi, nhưng chuyện tàn khốc hơn còn đang chờ gã ở phía sau, gã nghe thấy ở bên kia Quân Mạc Tiếu không chút do dự bảo: “Giết nó.”

“Đù má mày đù má mày” Thiên Thành chửi bậy, đồng thời lăn người ngay ra sau, một đường nhọn ánh đỏ lóe qua trước mắt gã. Đối phương ra tay nhanh lại vô cùng tàn nhẫn, rõ ràng chính là nữ pháp sư chiến đấu kia, chiến mâu đỏ thẫm, Thiên Thành liếc mắt một cái đã nhận ra đó là vũ khí tím Xích Nguyệt cấp 30, suýt nữa thì bị xiên lên.

Một mâu không trúng, Hàn Yên Nhu cất bước đuổi đánh, dẫu sao Thiên Thành cũng có tài thật sự, xoay người nhảy lên tại chỗ rồi trả đòn bằng Thiên Kích. Hàn Yên Nhu nghiêng người né tránh, sau đó thành thạo ra một loạt chiêu phối hợp, Bánh Bao Xâm Lấn thừa lúc chẳng ai hay biết đã lẻn tới sau lưng Thiên Thành cho một Cục Gạch.

Lúc này Quân Mạc Tiếu thoát thân chậm hơn rốt cuộc đã đến nơi, liếc mắt nhìn Thiên Thành liền nhận ra ID của gã, vội gọi Bánh Bao Xâm Lấn lại: “Đợi chút, không phải người của đám kia.”

“Ông biết chúng là ai?” Thiên Thành vừa nghe thấy lời này liền biết Quân Mạc Tiếu nắm được lai lịch đối phương, vội vàng hóng hớt.

“Biết sơ.” Diệp Tu nói.

“Là ai?” Thiên Thành hỏi.

“Đừng nhiều chuyện nữa, chạy trước đã được không?” Quân Mạc Tiếu dẫn đầu chạy trốn, bốn người kia bám sát phía sau, Thiên Thành đành đuổi theo. Trong hai mươi bốn người đuổi phía sau, nhóm hệ Xạ Thủ không ngừng bắn từ xa, Thiên Thành chạy uốn éo theo hình chữ S để đối phương không thể bắn trúng, nhanh như bay đuổi theo năm người, lại nghe thấy Quân Mạc Tiếu thế nhưng đang giảng bài cho bốn người kia.

“Phương thức di chuyển có ba loại, đi bộ, chạy chậm, chạy nhanh, tốc độ chạy nhanh nhanh nhất, sẽ tiêu hao độ bền, đi bộ chậm nhất nhưng có thể khôi phục độ bền trong thời gian ngắn, chạy chậm thì trung bình, độ bền không hao cũng không khôi phục. Nếu dùng ngay chạy nhanh, đương nhiên có thể kéo khoảng cách lớn nhất trong tíc tắc, nhưng dùng hết độ bền lại chuyển sang dùng chạy chậm, gặp được đối thủ có kinh nghiệm phong phú, nhất định không thể trốn thoát đến cuối cùng. Nhìn đi, tựa như tên Thiên Thành kia, hiện tại gã dùng chạy nhanh vượt qua chúng ta, nhưng đây chỉ là tạm thời, mọi người theo tiết tấu của anh mà chú ý sự biến hóa của ba cách di chuyển, sau một phút rưỡi nữa gã sẽ bị chúng ta cho hít khói.”

“Móa mày!” Thiên Thành bị lấy ra làm bài học phản ánh sự tiêu cực nên buồn bực dừng bước, đang chuẩn bị nói hai câu, năm người kia đã “bịch bịch” lướt qua người gã, tên Bánh Bao Xâm Lấn kia thế nhưng còn hỏi “Tên này đột nhiên dừng lại, đó là thao tác gì?”

“Thao tác muốn làm vật hi sinh.” Quân Mạc Tiếu đáp.

“Ầm”

Một viên đạn pháo đúng lúc nổ trúng Thiên Thành, làm gã nhất thời bị ngã nhào, may mà kịp thời thao tác Chịu Thân nên không đến mức cạp đất không dậy nổi. Sau khi lăn người đứng dậy vội chạy như điên, rất nhanh vượt qua năm người.

“Gã đuổi theo nữa kìa.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Cách này còn kém hơn, không kéo được khoảng cách, lại còn bị rớt lại phía sau chịu công kích.” Diệp Tu nói.

Thiên Thành tức đến hộc máu, nhưng nhìn kỹ năm người, dưới sự nhắc nhở của Quân Mạc Tiếu, năm người liên tục thay đổi ba phương thức di chuyển, không có tiết tấu cố định, thậm chí có lúc chỉ di chuyển hai ba bước. Thiên Thành không tự chủ được cũng bắt chước năm người, kết quả Bánh Bao Xâm Lấn lắm miệng kia lại nói tiếp: “Hình như gã bắt chước chúng ta?”

“Trễ rồi, độ bền của gã không giống chúng ta, chắc chắn dùng hết độ bền trước chúng ta, cuối cùng vẫn là vật hi sinh thôi.” Diệp Tu nói.

“Sức bền bỉ quá kém là không được đâu.” Bánh Bao Xâm Lấn đồng tình nói.

Thiên Thành cắn răng, gã không có thói quen xin người khác giúp đỡ, lúc này đây tuy bắt chước cách di chuyển của năm người Quân Mạc Tiếu, nhưng gã vẫn nghĩ đây là tự lực cánh sinh. Vậy mà Quân Mạc Tiếu lại nói gã thiếu sức bền trước…..

Thiên Thành nhìn độ bền của mình, quả thực không còn lại bao nhiêu, mà hai mươi bốn người ở phía sau tuy chưa đến mức chỉ vài bước sẽ vượt qua, nhưng rõ ràng khoảng cách đã được rút ngắn.

“Ê, này thật sự có thể chạy trốn sao?” Thiên Thành hỏi.

“Khoảng cách đang rút ngắn phải không? Tạm thời thôi.” Diệp Tu trả lời gã.

Quả nhiên, đối phương dùng chạy nhanh để đuổi theo cũng không đuổi kịp cả đám, độ bền hết rồi chỉ có thể dùng chạy chậm bám đuôi, khoảng cách hai bên bắt đầu dãn ra.

“Kéo dài khoảng cách thiệt kìa.” Bánh Bao Xâm Lấn vui vẻ nói.

“Kéo ra rồi phải không? Thế tụi mình không cần chạy nữa.” Diệp Tu cười nói.

“Vì sao?”

“Bởi vì qua thí nghiệm này có thể biết được trình độ đối phương có hạn, chúng ta có thể thử chiến đấu chút xem.” Diệp Tu nói.

“Chúng ta chỉ có năm người.” Điền Thất nhắc nhở.

“Sáu người chứ? Thiên Thành cũng là người mà” Diệp Tu nói.

“Đây chính là Internet, ở trên Internet, anh không biết cái thằng bên kia rốt cuộc là người hay cờ hó.” Bánh Bao Xâm Lấn nói vô cùng nghiêm túc.

“Gã nói tiếng người.” Diệp Tu bó tay bảo.

Thiên Thành buồn bực lắm, nhưng lúc này Quân Mạc Tiếu đã dừng bước, xoay người lại.

“Nhìn đi, trong 24 người họ, người có trình độ chỉ có một mà thôi, chính là pháp sư chiến đấu kia.” Diệp Tu nói xong, không điều khiển Quân Mạc Tiếu lùi  lại mà còn nghênh đón, cao giọng nói: “Trần Dạ Huy, có phải cậu không.”

24 người cũng dừng bước, một trận im lặng bao phủ cả thung lũng.

Trần Dạ Huy bị gọi tên cũng rất buồn bực, ngay từ đầu, kế hoạch của hắn đã không thuận lợi.

Lưu Hạo muốn chú ý thành tích của chiến đội, không thể lại phân tâm dây dưa với Diệp Thu trong trò chơi nữa, vì thế giao nhiệm vụ này cho hắn, bảo hắn cản trở sự phát triển của Diệp Tu.

Nhưng đối đầu với Diệp Thu, hắn có năng lực và thủ đoạn gì chứ? Cạnh tranh phó bản không có tuyển thủ chuyên nghiệp tương trợ nên hắn cũng thôi nghĩ nữa, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc nghĩ đến ưu thế lớn nhất bên này của mình, nhiều người.

Gia Thế lúc này do đích thân hội trưởng cả công hội như hắn tự mình dẫn đội đến khai hoang khu mới, tham vọng không nhỏ, so với những công hội khác, bọn họ bỏ vốn ở khu 10 nhiều nhất.

Gia Vương Triều vốn định cạnh tranh với các công hội lớn ở khu 10, khôi phục oai phong ngày xưa. Ai ngờ Quân Mạc Tiếu lại xuất hiện đảo loạn cả khu 10. Trước mắt việc cạnh tranh của các công hội lớn dường như chỉ có một, là xem ai có được sự giúp đỡ của Quân Mạc Tiếu.

Trần Dạ Huy khổ cực muốn chết, hắn đã biết được Quân Mạc Tiếu là ai, cũng không dám hy vọng xa với tên này sẽ đến giúp đỡ Gia Thế. Hắn được xem là một thành viên chính thức của câu lạc bộ, nguyên nhân Diệp Thu giải nghệ biết không ít. Hiện tại Diệp Thu không cố ý đến gây phiền với Gia Vương Triều cũng xem như khách sáo lắm rồi.

Trần Dạ Huy không thể nào lôi kéo Quân Mạc Tiếu, hắn vẫn luôn lo nghĩ việc chuẩn bị đối phó Quân Mạc Tiếu. Tài khoản 0 chưa dùng lúc đầu của hắn đã không còn mấy cái, vì thế lại tập trung luyện thêm một đám như vậy. Khó khăn lắm mới lên đến giai đoạn cấp 30 cùng với Quân Mạc Tiếu, Trần Dạ Huy lập tức không chút do dự mà ra tay ngay. hắn muốn thừa lúc này mà tấn công Diệp Thu, lỡ mà tên này thật sự tìm được công hội để nương tựa, vậy ưu thế người đông thế mạnh của hắn sẽ trở nên vô dụng ngay.

Tiếc thay, chuẩn bị bố trí kỹ càng, hắn cho rằng kế hoạch này không chê vào đâu được, nhưng đủ loại phương án ứng biến mà hắn nghĩ đến lại chẳng dùng được gì cả. Cách Quân Mạc Tiếu dứt khoát thoát khỏi đội rồi chủ động công kích nhằm đẩy bốn người kia ra khỏi vòng vây  hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Kế hoạch Trần Dạ Huy chuẩn bị hồi lâu trải qua một giây đã tuyên bố phá sản.

Trần Dạ Huy không cam lòng, vòng vây bị phá, ưu thế số lượng người của họ vẫn còn, đương nhiên phải đuổi theo.

Kết quả chạy suốt đường lại chợt thấy đám người đang thoát thân kia đột nhiên đứng lại, không chút sợ hãi đứng trước mặt họ.

“Trần Dạ Huy di chuyển kém quá đấy.” Lúc này Diệp Tu lại nói tiếp “Anh biết hết thực lực của mấy người rồi.”

Trần Dạ Huy ngẩn ra, thế mới biết tên này dụ họ đuổi theo chỉ để thử thôi. Nắm rõ tiết tấu cách di chuyển chính là nội dung cao cấp của các tuyển thủ chuyên nghiệp, người chơi bình thường rất ít người có thể làm được. Diệp Tu vừa thăm dò một lần, lập tức biết ngay không hề có tuyển thủ chuyên nghiệp nào như bọn Lưu Hạo trong đội đối thủ. Nếu chỉ là nhiều người, thì chẳng đáng sợ lắm.

“Ông muốn làm gì thế?” Lúc này Thiên Thành lại hỏi.

“Diệt cả đoàn bọn họ.” Diệp Tu bình tĩnh nói.

“Ông điên hả?”

“Muốn tham dự không?” Diệp Tu hỏi.

“Ông….nói thật.”

“Bằng không làm sao chúng ta không chạy nữa.” Diệp Tu nói.

“Chúng ta chỉ có sáu người.”

“Nhân số không phải mấu chốt, cuộc chiến đoàn đội, phối hợp mới là quan trọng nhất.” Diệp Tu nói.

“Được để tui xem ông có năng lực gì.” Thiên Thành xách mâu dũng cảm đi lên.

“Chuẩn bị lên.” Diệp Tu hét lên.

“Được.”

“Vâng”

“Lên” Thiên Thành la to, kết quả Bánh Bao Xâm Lấn và Hàn Yên Nhu lao ra từ phía sau kè trái phải Quân Mạc Tiếu, ba người tiến lên giết, chả ma nào tìm gã phối hợp.

“Gì kỳ vậy?” Khi Thiên Thành đang ngu ngơ, Điền Thất cùng Nguyệt Trung Miên cũng đã đi tới.

“Yên tâm đứng chơi đi người anh em.” Điền Thất nói.

Chỉ trong vòng một câu nói, trước mặt đã chiến đấu dữ dội. Quân Mạc Tiếu, Hàn Yên Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn, ba nhân vật đưa lưng vào nhau thành hình tam giác, trực tiếp xâm nhập vào vòng vây của đối phương nghênh địch từ nhiều phía, trông cứ như bị người bao phủ. Nhưng qua một lát sau ngã xuống trước giữa màn mưa máu ấy, không phải ba người họ mà là phe đối thủ.

“Đông người quả thực là ưu thế, nhưng ít ra phải đạt đủ số lượng đã.” Diệp Tu dứt lời, Quân Mạc Tiếu đột nhiên lao khỏi tam giác ba người, phi thân lên chém một chiêu Vỡ Núi Kích về phía đám người do Trần Dạ Huy mặc sức điều động đến đang chuẩn bị tấn công mạnh sang đây.

Ý tưởng của Trần Dạ Huy cũng khá đơn giản, sống chết mặc bây, có thể tiêu diệt được Quân Mạc Tiếu coi như là thắng lớn rồi.