Dịch bởi Lá Mùa Thu
Diệp Tu, tuyển thủ đời đầu Liên minh. Trương Giai Lạc, tuyển thủ đời thứ hai Liên minh.
Cách nhau chỉ một năm, khó thể gọi là tiền bối và hậu bối. Tuy đôi lúc Diệp Tu cũng sẽ vờ lên mặt, nhưng Trương Giai Lạc chẳng bao giờ ngoan ngoãn phục tùng.
Cuộc chạm trán đỉnh cao giữa hai người, diễn ra vào mùa giải thứ ba.
Mùa giải đó, Phồn Hoa Huyết Cảnh do Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc của chiến đội Bách Hoa sáng tạo đã triệt để thành hình, càn quét toàn Vinh Quang, hổ báo giành về hạng nhất vòng bảng. Gặp Gia Thế ở trận chung kết, câu chuyện Nhất Diệp Chi Thu một cây Khước Tà phá trăm hoa đến nay vẫn là giai thoại.
Phồn Hoa Huyết Cảnh, cuối cùng trở thành phông nền cho kẻ chiến thắng.
Trương Giai Lạc dĩ nhiên không cam tâm. Mùa giải thứ tư, Bách Hoa tiếp tục chinh chiến. Tiếc rằng, họ dừng chân khi chưa kịp vào trận chung kết. Chung kết năm đó là cuộc chiến kinh điển Bá Đồ đánh đổ vương triều Gia Thế. Phồn Hoa Huyết Cảnh một lần nữa chỉ là khách qua đường.
Mùa giải thứ năm, Bách Hoa gói trong hành trang kinh nghiệm ba mùa, cùng đấu chí bừng bừng mà khởi hành. Ai ngờ rằng, đội trưởng Tôn Triết Bình lại chấn thương tay ngay giữa mùa giải, buộc phải giải nghệ trên chính đỉnh cao sự nghiệp. Trương Giai Lạc tiếp lấy lá cờ đại tướng, chiến đội Bách Hoa trong tiếng khóc tang bi ai cháy lên sức mạnh, đánh dẹp một đường vào thẳng chung kết.
Kết quả, Bách Hoa ngã xuống dưới gót giày Vương Kiệt Hi, tuyển thủ gia nhập Liên minh mùa giải thứ ba, vang danh Vinh Quang với cái tên Ma Thuật Sư, được ca tụng là người đến gần Thần Vinh Quang nhất, có khả năng dựng nên một đế chế mới giống với Diệp Tu nhất.
Về sau, Vương Kiệt Hi trở thành ác mộng lớn nhất của Bách Hoa. Mùa giải thứ bảy, Bách Hoa đã chạm một tay đến chiếc cúp quán quân, Vương Kiệt Hi tiếp tục là người chặt đi bàn tay ấy.
Bảy năm ba á quân, chiến đội Bách Hoa như bị vận xui ám. Lần thứ hai gục ngã trước Vi Thảo, Phồn Hoa Huyết Cảnh đã sớm thất truyền. Á quân mùa thứ bảy là thành tích mà một mình Trương Giai Lạc bán mạng mới có được.
Có lẽ vì cảm thấy mình không cách nào đạt đến cao nhất, sau một mùa hè, Trương Giai Lạc đột nhiên tuyên bố giải nghệ.
Câu chuyện Phồn Hoa Huyết Cảnh đến đó có thể nói đã kết thúc hoàn toàn. Tuy giữa mùa giải thứ năm Tôn Triết Bình đã giải nghệ, nhưng Trương Giai Lạc vẫn luôn gánh phần của cả hai người trên vai mà chiến đấu.
Bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu tuyệt vọng, không một ai sẽ hiểu thấu.
Mọi người chỉ biết sụt sùi thổn thức: Nếu như mùa giải thứ năm Tôn Triết Bình không chấn thương giải nghệ, nếu như Tôn Triết Bình vẫn mãi còn đây, có phải Phồn Hoa Huyết Cảnh sẽ xây nên một đế chế Bách Hoa ngay sau đỉnh cao Gia Thế hay không?
Không có cái gọi là "nếu như".
Hai chữ "nếu như", chỉ là nhát dao đâm vào lòng người trong cuộc.
Trương Giai Lạc chưa bao giờ cam tâm, nếu không sau khi Tôn Triết Bình giải nghệ, hắn đã chẳng gánh lên sứ mệnh và trọng trách của hai người mà đi tiếp, cắn răng đi mãi không ngừng.
Đáng tiếc cuối cùng, hắn vẫn phải ngã xuống, vẫn phải buông tay.
Phồn Hoa Huyết Cảnh là câu chuyện của hai người, chỉ bằng một người sẽ không cách nào viết nên kết cục hoàn mỹ.
Thế nhưng người nọ vẫn hoài một lòng niệm tưởng, nỗi niệm tưởng vĩnh viễn khôn nguôi.
Vì vậy sau một mùa giải, hắn lại quay về. Từ bỏ đội mẹ Bách Hoa, hắn gia nhập Bá Đồ, bị người người khinh khi bởi hành vi đeo bám đại gia. Trương Giai Lạc từng bất an do dự, nhưng cuối cùng không hối hận. Hắn kiên định bước trên con đường truy cầu của mình. Đêm nay hắn đứng trên sàn đấu này, vẫn cầm nhân vật Bách Hoa Liễu Loạn, mà cái tag trước tên đã là Bá Đồ. Còn đối thủ? Diệp Tu, không phải người xa lạ, nhưng lại đang cầm tán nhân Quân Mạc Tiếu, tag trước tên là Hưng Hân, mới thành lập gần đây.
Cảnh còn người mất?
Nào phải. Người vẫn là người cũ đấy thôi, chỉ có mọi thứ xung quanh mới thật thay đổi.
Đoàng!
Một tiếng súng đột ngột vang lên, làm mọi người giật nảy mình. Bách Hoa Liễu Loạn của Trương Giai Lạc vừa tải xong bản đồ, bỗng đưa súng lên trời bắn một phát chỉ thiên.
Cạch cạch cạch, Bách Hoa Liễu Loạn đổi băng đạn liền tay và cất bước. Đây là thói quen thao tác của Trương Giai Lạc.
Bản đồ như cũ, hai người cũng chọn di chuyển ra thẳng khu vực giữa. Một trước một sau, họ đến được lâu đài Thatcher.
Quân Mạc Tiếu tiến vào lâu đài từ cửa chính trong lúc Bách Hoa Liễu Loạn chọn cửa sau.
Tuy thuộc hệ Súng, chuyên gia đạn dược vì sở hữu nhiều chiêu trò nên thường được mệnh danh "Ma pháp sư hệ Súng". Khác với thiện xạ và bậc thầy pháo súng, chuyên gia đạn dược không cần không gian hay quá nhiều khoảng cách để chiến đấu. Một khu vực nho nhỏ như phòng ốc vẫn ổn, thậm chí càng kín càng tạo điều kiện cho họ vẫy vùng.
Lâu đài có hai tầng, cuộc chiến giữa Diệp Tu và Tần Mục Vân diễn ra ở tầng hai. Bản đồ lôi đài giữ nguyên tình trạng xuyên suốt, lúc này tầng hai vẫn đổ nát, mấy gian phòng bị đạn bắn lỗ chỗ cho thấy trận chiến trước đó kịch liệt thế nào.
Quân Mạc Tiếu và Bách Hoa Liễu Loạn chia nhau hai cửa mà vào, chưa có ý định rời khỏi tầng một. Hai người vô cùng thận trọng, mỗi bước đi đều nhìn ngó trước sau.
Diệp Tu thuộc bản đồ, khiển Quân Mạc Tiếu đến góc phòng như trận đầu, nhìn ra cửa sổ một lúc không thấy Bách Hoa Liễu Loạn mới bỏ đi. Phương hướng mới có vẻ như nhắm vào khả năng Bách Hoa Liễu Loạn tiến vào từ cửa sau.
Trong khi đó, Trương Giai Lạc khá chậm chạp vì lạ nước lạ cái. Từ cửa sau, hắn thận trọng khảo sát cách bố trí các gian phòng, lối thoát hiểm. Chọn một phòng tiến vào, nhìn lướt xung quanh, hắn tiện chân bước tới cánh cửa thông ra hành lang.
Két.
Hắn đẩy cửa.
Khán giả nín thở.
Phía ngoài hành lang, Quân Mạc Tiếu đang lần mò đến gần. Bách Hoa Liễu Loạn mở cửa phòng kiểu này, khác nào đưa mình trước họng súng địch?
"Bất cẩn rồi! Biết rõ cửa thông ra hành lang..." Phan Lâm đang nói thì im bặt.
Hắn vốn định nói "biết rõ cửa thông ra hành lang thì phải đề phòng chứ, biết đâu đối thủ vô tình đi ngang", nhưng lại im bặt vì thấy Bách Hoa Liễu Loạn chỉ đẩy cửa phòng chứ không ra ngoài.
Két két két...
Cửa phòng mở ra rồi đóng trở lại, chầm chậm kêu cót két.
Sau cánh cửa, Quân Mạc Tiếu đã giương Ô Thiên Cơ lên nhắm sẵn. Hắn yên lặng di chuyển qua phải, kéo giãn không gian quan sát bên trong phòng.
Két két két...
Cánh cửa tiếp tục kéo về, sắp sửa đóng kín hoàn toàn.
Không ra ngoài thật à?
Khi mọi người đang tự hỏi, Bách Hoa Liễu Loạn đột nhiên vọt ra.
Cánh cửa mở toang, Bách Hoa Liễu Loạn dùng nó che chắn phần lưng, tay phải cầm món vũ khí bạc có tên súng lục tự động Liệp Tầm trước ngực, chĩa thẳng phía trước.
Hắn lập tức nhìn thấy Quân Mạc Tiếu.
Quân Mạc Tiếu cũng nhìn thấy Bách Hoa Liễu Loạn.
Súng vang.
Hai họng súng cùng tóe lửa. Xét về bắn thường, hình thái của Ô Thiên Cơ là súng trường, nạp đạn một lần bắn hai phát, còn Bách Hoa Liễu Loạn dùng súng lục tự động, có thêm kỹ năng Tăng Cấp Đạn Dược sau chuyển nghề của chuyên gia đạn dược buff cho băng đạn bình thường. Cùng một thời gian, số đạn mỗi bên bắn ra sẽ khác biệt lớn. Đấu súng bằng đạn thường không phải quyết định sáng suốt.
Thế nên Quân Mạc Tiếu chọn dùng kỹ năng cho phát súng khai chiến.
Pháo Chống Tăng!
Ba quả pháo liên tiếp rời nòng.
Ầm ầm ầm!
Trên hành lang chật hẹp, hai nhân vật chĩa súng vào nhau, đạn pháo bắn ra va chạm trực tiếp và phát nổ. Khói đen cuồn cuộn kèm ánh lửa phủ lấp hành lang, lực chấn động từ vụ nổ đẩy mạnh hai người về phía sau.
Diệp Tu không muốn lùi. Hắn nhích chuột, Quân Mạc Tiếu sử dụng Trượt Đất lao qua đám khói.
"Liều quá!" Phan Lâm hết hồn.
Tuy tình hình chưa rõ, nhưng việc đối thủ lao lên cướp chủ động rất dễ đoán, Trương Giai Lạc chỉ cần vì phòng ngừa mà ném vài quả lựu đạn vào đám khói, Quân Mạc Tiếu tránh kiểu gì?
Bỗng thấy phương hướng Quân Mạc Tiếu trượt đến, Phan Lâm tròn mắt ngạc nhiên.
Ủa sao húc đầu vào chướng ngại thế này?
Khi hắn tự hỏi, Quân Mạc Tiếu đã trượt thẳng tới bức tường.
Ầm ầm ầm!
Có tiếng nổ vang lên trong đám khói, Trương Giai Lạc quả nhiên đã ném lựu đạn đề phòng. Quân Mạc Tiếu chạm tường, bất ngờ nhảy lên rút kiếm ninja khỏi Ô Thiên Cơ, cắm vào tường, mượn lực đạp nhảy, rút dây chuôi kiếm, lại tiếp tục cắm vào tường...
Đù, chơi bò tường luôn!
Phan Lâm há hốc mồm, khán giả cũng há hốc mồm.
Hành lang vốn hẹp, vụ nổ lan đến chân tường và đó là nơi duy nhất vững chắc giúp Quân Mạc Tiếu không bị lực nổ đẩy lùi. Lực đẩy sẽ chỉ làm hắn dính sát mặt tường hơn thôi...
Chỉ chịu ít sát thương lan be bé, Quân Mạc Tiếu bò tường như nhện. Sau vài cú bật nhảy, hắn thành công thoát khỏi đám khói, chuẩn bị bay xuống đất.
Vị trí hắn định thả mình rơi xuống là chỗ đứng cũ của Bách Hoa Liễu Loạn, nhưng khi thấy Quân Mạc Tiếu lao ra, Bách Hoa Liễu Loạn lập tức tránh đi. Có một khoảng trống nhỏ giữa hắn và đám khói, hắn sẽ không ngu đến mức đứng quá gần để không kịp trở tay. Vì thế, dù Quân Mạc Tiếu vượt khói xông ra bằng cách rất ảo rất bất ngờ, Bách Hoa Liễu Loạn vẫn trốn đi dễ dàng.
Sải bước, hắn chui vào phòng.
Két két két, cửa phòng tiếp tục đóng lại, Quân Mạc Tiếu sắp rơi trúng cửa.
Chết mẹ, chơi ngu rồi!
Quân Mạc Tiếu vội vung kiếm ninja.
Đoàng đoàng đoàng, ầm ầm ầm...
Đổi chỗ an toàn, Bách Hoa Liễu Loạn tấn công ngay. Quân Mạc Tiếu cắm kiếm ninja vào tường, bật nhảy né đạn, chuẩn xác đạp lên mép cửa.
Giẫm mạnh chân, hắn nhảy vọt qua cánh cửa. Cửa đóng sập lại, Bách Hoa Liễu Loạn vội vàng lùi về sau. Ui, suýt nữa bị dập trúng mũi!
Rầm!
Cánh cửa va vào khung đóng chặt, hai nhân vật một trong một ngoài.
Tầng trệt lâu đài chịu sức nặng bên trên, vách tường dày hơn tầng hai nên khó phá hoại hơn. Hai người đều không sợ đối thủ đập tường tập kích mình.
Quân Mạc Tiếu tạm thời án binh bất động. Diệp Tu thuộc bản đồ, biết rõ căn phòng này có rất nhiều cửa dẫn đi khắp nơi, khó thể chặn đường, trừ phi Trương Giai Lạc ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ Diệp Tu tới.
Muốn tiếp tục tấn công, e rằng phải phá cửa gấp.
Cửa phòng có hướng mở ra ngoài chứ không phải vào trong, Diệp Tu khó thể xông vào như cách Trương Giai Lạc đã xông ra. Trương Giai Lạc từ trong lao ra được cửa che chắn một bên, chỉ phải đề phòng bên còn lại nên phản ứng mới nhanh bằng người bên ngoài, thậm chí còn vì chuẩn bị sẵn mà nhanh hơn. Nếu Diệp Tu cũng xộc vào như thế, Trương Giai Lạc ở bên trong phục kích, Diệp Tu có quá nhiều hướng phải phòng bị.
Làm sao đây?
Hai nhân vật áp lưng vào tường, một trong một ngoài, lặng im bất động.