Dịch bởi Lá Mùa Thu
Thấy câu chat của Dụ Văn Châu, cả nhà thi đấu Hiểu Xuyên vỡ òa trong tiếng vỗ tay như sấm.
Đại chiêu Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm dũng mãnh vô bì của Hoàng Thiếu Thiên bị đối thủ phá tan, đừng nói tướng Lam Vũ trong trận, khán giả bên ngoài cũng đứng ngồi không yên.
Nhưng một câu chat của đội trưởng, đã trấn an tất cả.
Phải!
Né được đúng một hit thôi mà!
Trông có hư cấu thế nào đi nữa, kết quả cũng chỉ là né một hit chém. Hệt như sút bóng vào lưới vậy, bất kể cú sút có ảo tung chảo, có ngoạn mục đến khỏi mơ bắt chước, thì tỉ số cũng chỉ tăng lên 1 điểm, không hơn.
Kệ nó! Chấn chỉnh tinh thần!
Khán giả ngoài trận đã hiểu ý đội trưởng muốn truyền đạt.
Mưa Hỗn Loạn rả rích rơi. Nếu dính debuff, Diệp Tu có là thánh cũng chẳng thể khiển nhân vật như mong muốn. Hắn đành vội vã chạy khỏi phạm vi tác dụng.
"Xin lỗi." Trên kênh Hưng Hân, Tô Mộc Tranh chat.
Hưng Hân không điều ai đi kèm Sách Khắc Tát Nhĩ, Mộc Vũ Tranh Phong là tay dài duy nhất có thể quấy rối anh, nhưng cô lại không phát hiện anh đã ngâm xướng Mưa Hỗn Loạn. Nói cách khác, cô đã phạm sai lầm.
"Đừng để tâm." Diệp Tu trả lời.
Hắn không định trách cứ bất kỳ ai. Bậc thầy pháo súng sở hữu tầm bắn xa nhất, đủ khả năng chăm sóc mọi đối thủ trên chiến trường, nhưng chỉ vì vậy mà giao cho họ nhiệm vụ ngắt chiêu tất cả tướng địch thì ngớ ngẩn vô cùng. Thuật sĩ thường là mục tiêu chính để ngắt chiêu, nhưng đang hỗn chiến, muốn ngắt liên tục cũng không phải dễ.
"Để ổng cho tui!" Phương Duệ hô lên.
Để tránh Phương Duệ lợi dụng ưu thế sức gió, chiến đội Lam Vũ đều đã rút khỏi khu vực tâm bão và cố gắng di chuyển thật xa. Dù tiếc hùi hụi, Hải Vô Lượng không thể chôn chân mãi một chỗ được. Hắn bèn thuận thế gió chạy về phía Sách Khắc Tát Nhĩ.
"Ủa, sao ông không bò?" Trên kênh chung, Bánh Bao đột nhiên lên tiếng.
Gì cơ?
Tuyển thủ Lam Vũ tròn xoe mắt. Hưng Hân đang giao tiếp bằng tiếng lóng?
Ai ngờ Phương Duệ lập tức trả lời: "Bò cái mồm chứ bò!"
Gì ghê vậy?
Hóa ra tên Bánh Bao này không chỉ troll địch mà còn troll cả quân mình? Không phân địch ta?
Hai tuyển thủ Hưng Hân xoáy nhau trên kênh chat, nhưng hành động lại rất ăn ý. Đang ẩu đả với Lưu Vân, Bánh Bao Xâm Lấn đột nhiên quay lưng bỏ chạy. Lư Hãn Văn ngu sao thả, đang định đuổi theo thì Quân Mạc Tiếu từ Mưa Hỗn Loạn chui ra. Ngỡ như chỉ vô tình lướt qua đời nhau, nhưng thực tế hắn lại vung Ô Thiên Cơ, ngăn trở hit chém của Lưu Vân.
Đỡ Đòn!
Kỹ năng của kiếm khách va chạm với trọng kiếm Diễm Ảnh có khối lượng rất nặng của Lưu Vân, phát sinh lực chấn động mạnh. Quân Mạc Tiếu bị đẩy bật về sau khi cố giải trừ lực chém, ập trúng Bánh Bao Xâm Lấn đang rút chạy.
"Xui thế!" Phan Lâm thấy vậy kêu lên.
Cùng đội sẽ miễn sát thương, nhưng cú lùi về sau của Quân Mạc Tiếu do Lưu Vân gây ra nên vẫn tính là sát thương bên địch. Nếu Lư Hãn Văn cố tình căn chuẩn vị trí thì không nói, đằng này Diệp Tu chủ động khiển Quân Mạc Tiếu lao lên cover Bánh Bao Xâm Lấn, cuối cùng lại cúng cho Lưu Vân một hit chém rớt hai chym, đúng là bách nhục.
"Không phải đâu!" Lý Nghệ Bác bật thốt.
Bánh Bao Xâm Lấn bị va trúng hơi lảo đảo, nhưng nhờ vậy mà cũng lao đi nhanh hơn.
Kỳ thực, Bánh Bao Xâm Lấn đang trên đường hình thành giáp công Sách Khắc Tát Nhĩ với Hải Vô Lượng, mỗi tội ý đồ quá rõ ràng nên Lam Vũ đã thủ sẵn. Dụ Văn Châu dõi theo cách hai nhân vật di chuyển, Thương Lâm Đạn Vũ đằng xa cũng nổ súng ngăn cản bước chân ku cậu. Sở dĩ chọn bắn Bánh Bao chứ không phải Hải Vô Lượng, là vì Trịnh Hiên e ngại ảnh hưởng sức gió từ vị trí Hải Vô Lượng đứng. Lam Vũ tính đâu vào đấy rồi, tính cả việc Lưu Vân sẽ đuổi theo bao vây chặn hậu luôn rồi, nào dè chỉ vì Quân Mạc Tiếu vô tình đi ngang mà toàn bộ kế hoạch đổ sông đổ biển.
Đang lon ton chạy, Bánh Bao đột ngột gắn tên lửa vào mông, xuyên qua làn lửa đạn của Thương Lâm Đạn Vũ. Dụ Văn Châu đang khiển Sách Khắc Tát Nhĩ di chuyển, nhìn thấy cũng phải luống cuống tay chân.
"Ừ thì cái mồm!" Bánh Bao tiếp tục báo hiệu cho đợt tấn công sắp tới. Ku cậu lao đến trước mặt Sách Khắc Tát Nhĩ, Ném Cát!
Dụ Văn Châu sợ nhất những lúc luống cuống tay chân.
Ý thức và não bộ của anh vận chuyển rất nhanh, anh có thể nghĩ ra ngay cách xử lý, nhưng đến công đoạn cuối cùng là chuyển tín hiệu não xuống tay, thì lại chậm nhịp.
Cái khó, cái nhục này, Dụ Văn Châu đã chịu đến quen rồi. Anh đứng trân người, bắt đầu tính đến chuyện xảy ra sau khi ăn cát.
Thế nhưng...
Một chiếc lồng sáng màu vàng lấp lánh phủ xuống người anh, vốc cát của ánh Bao Xâm Lấn bị chiếc lồng nuốt chửng. Sách Khắc Tát Nhĩ không phải chịu tí trầy xước nào, càng không bị mù.
Thánh Thuẫn Thuật!
Kỹ năng sứ giả thủ hộ.
Tình huống nào Dụ Văn Châu xử lý không được, đồng đội anh đều biết rõ. Từ Cảnh Hi không tiếc chiêu, khiển ngay Linh Hồn Ngữ Giả bảo vệ Sách Khắc Tát Nhĩ bằng Thánh Thuẫn Thuật.
Thánh Thuẫn Thuật không cố định một chỗ như Lồng Niệm Khí của khí công sư. Nó lấy mục tiêu được bảo vệ làm trung tâm, mục tiêu đi đến đâu, nó sẽ theo đến đó. Vốn đã chấp nhận mình sẽ ăn cát và tính sẵn phương hướng di chuyển tự vệ, ngờ đâu được Thánh Thuẫn Thuật hộ giá, Sách Khắc Tát Nhĩ di chuyển càng thêm dễ dàng.
Dụ Văn Châu không vì thế mà chủ quan. Tác dụng của Thánh Thuẫn Thuật chỉ tương đương với thêm một ít HP cho nhân vật chứ không trở ngại đối thủ ra chiêu. Gặp các chiêu chụp bắt của nhu đạo, cả mục tiêu lẫn Thánh Thuẫn Thuật đều sẽ bị ôm lên và ném đi như thường.
Thế nên Sách Khắc Tát Nhĩ vẫn phải chạy, không thì bị kèm như chơi.
Chạy đâu giờ? Dụ Văn Châu đã sớm có kế hoạch. Giữa chiến trường không tồn tại khu vực an toàn, anh chỉ muốn di chuyển về phía mà Lam Vũ có thể hỗ trợ. Bánh Bao sẽ làm gì để ngăn cản? Anh cũng tính luôn rồi.
Phía này!
Anh chọn một hướng vừa thuận lợi nhất cho Lam Vũ, vừa trái tay nhất cho Bánh Bao. Bất ngờ thay, Bánh Bao chả buồn xoay góc nhìn lấy một lần, đã lao đi băng băng.
Cái gì vậy ta?
Dụ Văn Châu hiển nhiên rất kiêng dè tính năng chập mạch bất chợt của Bánh Bao. Tuy không hiểu ku cậu định làm gì, anh vẫn chọn rời xa cá thể điên loạn trước cho khỏe đầu. Sách Khắc Tát Nhĩ chạy sang bên, thế mà Bánh Bao Xâm Lấn không tấn công anh thật. Ku cậu cứ thế lướt ngang cuộc đời Sách Khắc Tát Nhĩ luôn.
Một ý nghĩ bỗng lóe qua đầu Dụ Văn Châu. Sách Khắc Tát Nhĩ quay phắt lại nhìn, quả nhiên...
Bánh Bao Xâm Lấn lao đi với lòng kiên định thiết tha, đầu kia Hải Vô Lượng cũng đổi hướng di chuyển. Mục tiêu hai người thật sự muốn giáp công không phải Sách Khắc Tát Nhĩ, mà là Linh Hồn Ngữ Giả, trị liệu Lam Vũ!
Sở hữu góc nhìn Thượng đế, nhưng khán giả cũng không nhận ra điều này nhanh hơn Dụ Văn Châu. Khi mọi chuyện đã quá rõ, họ mới ồ lên kinh ngạc.
Lý Nghệ Bác cảm thấy nơron thần kinh không đủ xài.
Xuất thân tuyển thủ chuyên nghiệp, thực chiến bao nhiêu rồi, sau đó trở thành bình luận viên chuyên nghiệp, cũng xem đánh giải suốt bao nhiêu rồi, trong ký ức của Lý Nghệ Bác chưa hề có trận đấu nào biến đổi xoành xoạch như trận đấu này. Đầu game đến giờ mới bao lâu đâu nhỉ? Vài phút là cùng. Hai bên xoay chuyển như chong chóng, bẻ lái gắt chẳng khác gì tàu lượn siêu tốc.
Trong mọi trận đấu, dù là đội nhà hay đội khách cũng sẽ có một chiến lược thống nhất, nhưng trong trận này, Lý Nghệ Bác nhìn mãi không ra cái chiến lược chủ đạo ấy ở đâu.
Hai đội cứ như một cặp thù địch vô tình đụng mặt ở Thần Chi Lĩnh Vực, thế rồi lao vào đập nhau luôn chứ chẳng chuẩn bị gì sất. Mọi đấu pháp đều là tùy cơ ứng biến, mọi chiến thuật đều là lâm thời phát sinh.
Rốt cuộc là thế nào?
Lý Nghệ Bác hoang mang quá đỗi, mông lung quá nỗi. Hai bên troll nhau và troll chính mình thì thôi đi, nhưng trước khi vào trận, họ có thật sự chuẩn bị kế hoạch chưa vậy? Họ định lấy gì chiến thắng đối thủ vậy?
Nhất là chiến đội Lam Vũ, vì đêm nay họ là đội nhà. Bản đồ này do họ chọn, chẳng lẽ không có chiến thuật để lợi dụng tối đa?
"Tiết tấu tấn công và phòng thủ chóng vánh quá, đến mức Lam Vũ không lợi dụng nổi ưu thế sân nhà!" Đúng lúc này, Phan Lâm bên cạnh bỗng thổn thức. Nghe hắn nói, Lý Nghệ Bác như bừng nắng hạ.
"Anh nói gì cơ?" Lý Nghệ Bác kêu lên thất thanh.
"Ơ?" Phan Lâm giật mình, tưởng lỡ phát biểu ngu rồi.
"Tiết tấu tấn công phòng thủ chóng vánh, Lam Vũ không lợi dụng nổi ưu thế sân nhà..." Lý Nghệ Bác tự mình lặp lại.
"Thì... tính đến hiện tại, ngoài việc đoán được tuyến đường Hưng Hân di chuyển và thuận thế gió đánh úp đầu game, gần như bản đồ chẳng có lợi gì cho Lam Vũ cả!" Phan Lâm nói.
"Anh nói quá đúng!" Lý Nghệ Bác nặng nề gật đầu.
Hắn hiểu ra rồi.
Hai đội không có chiến lược?
Nằm mơ! Một trận tứ kết, chuẩn bị đến tận răng còn sợ không đủ, chứ sao dám đánh quơ quào?
Lam Vũ đầu game rất biết lợi dụng địa hình, ập vào tấn công Hưng Hân ở thế thuận gió nên phá đội hình Hưng Hân cực nhanh. Họ đã có một khởi đầu quá thành công.
Còn Hưng Hân?
Chiến thuật của Hưng Hân, đường lối của Hưng Hân chính là những gì đang diễn ra!
Đánh nhanh, quấy rối! Thay đổi liên tục, triệt để ngăn cản mọi kế hoạch của Lam Vũ, không để họ đi theo chiến thuật train sẵn cho bản đồ này.
Cách đánh của đôi bên có vẻ rối rắm, có vẻ thiếu chuẩn bị, nhưng trên thực tế Lam Vũ chuẩn bị rất đầy đủ, mỗi tội không có cơ hội triển khai. Còn Hưng Hân, thế trận đang diễn ra chính là những gì họ đã chuẩn bị. Họ muốn quấy cho rối bòng bong lên, và nhờ đó mà chiến thắng.