*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & beta: Lá Mùa Thu
Vậy rốt cuộc Diệp Tu và Phương Duệ không cản nổi Hoàng Thiếu Thiên, hay cố tình đẩy Hoàng Thiếu Thiên vào phạm vi kiểm soát của Ngụy Sâm?
Phan Lâm nhìn về phía Lý Nghệ Bác, Lý Nghệ Bác nhìn về phía bầu trời.
Lời rác rưởi của Diệp Tu, Phương Duệ và Ngụy Sâm xáo trộn hoàn toàn mạch suy đoán của hắn. Hắn vốn đã không dám phán về Hưng Hân, giờ lại càng khỏi hé răng. Mà không chỉ mình hắn, Hoàng Thiếu Thiên trong trận cũng gặp tình trạng tương tự.
Có phải bẫy không đây?
Dù là người tự tin đến mấy cũng sẽ có lúc đắn đo, Tam Đoạn Trảm nên đi về đâu thật khó quyết định. Nghênh Phong Bố Trận đã mai phục đợi sẵn, Một Tấc Tro lẫn Mộc Vũ Tranh Phong đều có thể xuất hiện bất cứ khi nào.
Quỷ Trận sẽ ập xuống trước mặt hay pháo lửa sẽ phủ tầm nhìn?
Với sở trường nắm bắt cơ hội, Hoàng Thiếu Thiên chưa bao giờ biết lưỡng lự là gì. Thế mà hiện tại, hắn bắt đầu đắn đo ngờ vực. Tuy nhiên, đường lùi sau lưng đã không còn. Diệp Tu và Phương Duệ đang đuổi theo sát gót, phía trước bất kể có sói hay hổ cũng phải nhắm mắt xông lên.
Chỉ đến lúc này, Hoàng Thiếu Thiên mới cảm nhận rõ mình đã rơi vào bẫy của đối thủ, hoặc có thể cách hắn hành động đã buộc đối thủ phải kích hoạt cái bẫy đó. Tóm lại, hắn đang trong tình thế bất lợi.
Đành phải tùy cơ hành sự thôi!
Ánh kiếm Tam Đoạn Trảm lao đi vun vút như cuốn lấy cả cơ thể Dạ Vũ Thanh Phiền. Hoàng Thiếu Thiên không dám bỏ đi một cách vô tư không phòng bị, bởi hai người sau lưng đều có chiêu đánh tầm trung hoặc xa. Hắn thử xoay góc nhìn về sau, và quả nhiên...
Hải Vô Lượng đang nhấc hai tay khép hờ vào nhau. Tư thế Tróc Vân Thủ!
Là một kiếm khách, Hoàng Thiếu Thiên không cách nào ngắt chiêu Hải Vô Lượng từ xa. Né tránh cũng khó vì luồng khí Tróc Vân Thủ không có hình dạng, muốn nhận biết phải quan sát thật kỹ thời điểm nó được thả ra. Đó là thời điểm hai bàn tay khí công sư sẽ giữ yên phát lực, thể hiện rõ rệt phương hướng Tróc Vân Thủ nhắm tới.
Còn Quân Mạc Tiếu thì giơ Ô Thiên Cơ lên, mũi ô lật ngược, năng lượng tập trung về nòng. Hắn đang sử dụng kỹ năng Pháo Laser bằng hình thái súng, có thời gian gồng chiêu.
Đúng lúc này, Hoàng Thiếu Thiên bỗng phát hiện có gì đó sai sai với ánh sáng xung quanh mình. Tuy bận tay, hắn vẫn cố ngước góc nhìn kiểm tra, và thấy mây tím tụ về trên đầu càng lúc càng dày. Chú thuật của thuật sĩ: Mưa Hỗn Loạn!
Thấy vậy, trình hàng top như Hoàng Thiếu Thiên cũng phải cuống lên.
Diệp Tu, Phương Duệ và Ngụy Sâm đồng thời ra chiêu, mà cả ba chiêu đều không phải thực thi tức thì. Một người gồng lực, hai người ngâm xướng. Họ làm rành rành trước mắt hắn, chẳng buồn che giấu.
Chiêu nào đến trước, chiêu nào kế tiếp?
Hoàng Thiếu Thiên không đoán được. Không bất ngờ ập vào mặt như các chiêu tức thì, nhưng việc ngâm xướng ngay trước mặt đối thủ luôn gây áp lực tâm lý lớn lao. Với một người phản ứng siêu nhanh như Hoàng Thiếu Thiên, thủ đoạn này càng khiến hắn đau đầu gấp bội.
Kìa!
Hai tay Hải Vô Lượng bỗng khựng lại, luồng khí vô hình của Tróc Vân Thủ đang xuất hiện, nhưng cùng lúc, nòng súng Ô Thiên Cơ của Quân Mạc Tiếu cũng tập trung đủ ánh sáng. Pháo Laser hung hãn bắn tới Dạ Vũ Thanh Phiền. Lúc pháo bay ra, Quân Mạc Tiếu còn khẽ nhích nòng súng bằng một động tác cực nhỏ, cho Hoàng Thiếu Thiên hoang mang về hướng bay của pháo.
Đê tiện!!
Rối như tơ vò, Hoàng Thiếu Thiên mắng thầm.
Lăn mình, nhưng hắn không dám chắc Dạ Vũ Thanh Phiền sẽ né thành công. Hắn chỉ phản ứng theo kinh nghiệm bản năng, tay cũng hoạt động dựa trên trực giác mà thôi.
Ầm!
Pháo Laser sượt qua người, không trúng!
Tróc Vân Thủ của Hải Vô Lượng đã phóng ra mà Dạ Vũ Thanh Phiền chưa mất khống chế, nghĩa là cũng hụt luôn rồi. Hoàng Thiếu Thiên đang mừng rỡ, bỗng nghe một tiếng "tách" như tín hiệu vang lên bên vai Dạ Vũ Thanh Phiền, sau đó vô số tiếng "tách tách tách" nối nhau không ngừng. Mưa! Những giọt mưa màu tím chứa đầy năng lượng lời nguyền đang rơi xuống cơ thể hắn.
Kiểu gì cũng dính trấu! Hoàng Thiếu Thiên thở dài, thả chậm thao tác tay.
Sát thương do Mưa Hỗn Loạn gây ra rất thấp. Thứ quan trọng hơn ở nó, là trạng thái hỗn loạn. Hệ thống không cưỡng chế hoạt động của nhân vật trong trạng thái này, mà sẽ gây nhiễu chỉ lệnh thao tác do tuyển thủ truyền đạt. Khiển nhân vật rẽ trái, nhân vật lại quẹo phải. Khiển nhân vật tiến về phía trước, nhân vật có thể lùi về sau.
Nếu chỉ đơn giản ngược hướng thì còn đỡ, chịu khó train chút là ok, nhưng thực tế trạng thái hỗn loạn trong game Vinh Quang không phải thứ dễ xử lý. Thuận hướng và ngược hướng sẽ ngẫu nhiên hoán đổi, nên mới có tên là hỗn loạn. Sự chuyển đổi thiếu logic này nằm ngoài phạm vi thao tác của tuyển thủ, và tương tự, kỹ năng cũng không hoạt động theo lề lối bình thường.
Trong trạng thái hỗn loạn, điều duy nhất có thể trông cậy là vận may. Vận may liệu có đủ để đối phó ba con người kia?
Hoàng Thiếu Thiên rơi vào tuyệt vọng. Chuyến trinh sát của hắn thất bại hoàn toàn. Hắn không tìm hiểu được đội hình Hưng Hân, cũng không thể dẫn dụ Hưng Hân về với khu vực Lam Vũ bố ráp sẵn. Hắn buộc phải kêu gọi cứu viện.
Lúc này, đắn đo là điều không nên. Nếu hắn bị giết, chiến đội sẽ chịu ảnh hưởng mạnh mẽ. Còn nếu Lam Vũ chạy đến cứu hắn, kết quả ra sao thì chưa biết.
Hắn khiển nhân vật trong lộn xộn, vì bất kể đang thuận hay ngược hướng, nhân vật cũng cần di chuyển chứ đâu thể đứng yên chịu đòn? Trong lúc đó, hắn tranh thủ truyền tin về tổng bộ, cầu cứu và miêu tả tình hình chiến sự.
Cứu viện không có nghĩa chỉ cần Lam Vũ đến, Dạ Vũ Thanh Phiền sẽ tự động thoát vòng vây. Hưng Hân chắc chắn sẽ cản trở bằng mọi cách, dùng Dạ Vũ Thanh Phiền để bó buộc tay chân Lam Vũ. Lam Vũ cần phương án tác chiến để phá tan điều đó.
Hi vọng còn kịp...
Hoàng Thiếu Thiên gõ enter. Nội dung chat khá ngắn, không một lời nào thừa thãi. Bằng cách gọn nhất, rõ ràng nhất, hắn báo lại tình hình cho tổng bộ.
"Giờ mới nói có muộn quá không?"
Ai ngờ chỉ mới enter, trên kênh Lam Vũ đã có người trả lời.
Kế tiếp, một luồng ánh sáng màu trắng xuất hiện, uốn lượn khắp cơ thể Dạ Vũ Thanh Phiền. Debuff hỗn loạn bị giải trừ.
Đây là Tịnh Hóa, kỹ năng của sứ giả thủ hộ. Hiện tại, trong trận chỉ có một sứ giả thủ hộ duy nhất mà thôi: Linh Hồn Ngữ Giả của Từ Cảnh Hi, thuộc đội hình Lam Vũ.
"Em tìm thấy cựu đội trưởng nè!" Dòng chat từ Lư Hãn Văn trên kênh Lam Vũ như một liều thuốc tinh thần cực mạnh.
"Giết!" Dụ Văn Châu gọn gàng ra lệnh, một mệnh lệnh nghe có vẻ lạnh lùng vô tình. Kỳ thực, do vấn đề tốc độ tay, lệnh càng ngắn càng tốt cho anh, nếu ai cảm thấy anh vô tình hay lạnh lùng thì người đó hơi bị nhạy cảm
Lập tức, tiếng chặt chém vun vút vang lên.
Tốc độ ra chiêu của kiếm khách thường khá nhanh. Lưu Vân của Lư Hãn Văn dùng trọng kiếm nên khi tấn công, khí thế kinh người chẳng kém gì cuồng kiếm sĩ.
Mọi người tới cả rồi à?
Hoàng Thiếu Thiên vẫn khiển nhân vật không ngừng. Hắn biết, đồng đội phải sớm phát động kế hoạch cứu viện mới kịp thời chạy đến lúc này. Nhưng thời gian để cảm động là thứ xa xỉ, bởi việc Lam Vũ đến cứu viện nằm trong dự tính của Hưng Hân. Để đối phó Lam Vũ, Hưng Hân đã bố trí những gì?
"Hãn Văn coi chừng!" Hoàng Thiếu Thiên chỉ nghe tiếng gió chứ không nhìn thấy chiến trường bên kia thế nào. Tuy nhiên với những hiểu biết về cựu đội trưởng Ngụy Sâm, hắn không cảm thấy một thằng cha cáo già như vậy sẽ bị phát hiện dễ dàng. Có khi nào đó cũng là bẫy?
"Có tôi trông chừng rồi!" Câu trả lời từ Dụ Văn Châu khiến Hoàng Thiếu Thiên an tâm hẳn. Được anh để mắt trông coi, mọi thứ chắc chắn sẽ nằm trong tầm kiểm soát.
"Hoàng thiếu, bên này!" Chuyên gia đạn dược Thương Lâm Đạn Vũ của Trịnh Hiên xuất hiện trong góc nhìn Dạ Vũ Thanh Phiền. Hắn bắt đầu hành động sau lưng Dạ Vũ Thanh Phiền, cover cho Hoàng Thiếu Thiên rút chạy.
Chiến đội Lam Vũ đang thể hiện trình phối hợp mượt mà, còn Hưng Hân thì sao? Hưng Hân dĩ nhiên phải dự liệu trước tình huống này, và phương án giải quyết của họ là?
Ngoài trận, fan ruột Hưng Hân đang úp mặt vì xấu hổ dùm.
Thời khắc quá quan trọng, tướng Hưng Hân lại đang thi nhau troll Ngụy Sâm, bảo hắn tuyệt đối đừng để bị hốt bởi thằng nhóc thuộc hàng cháu chắt mình.
"Tuổi ông gấp đôi nó đó!" Diệp Tu nói.
"Hơn gấp đôi luôn chứ." Phương Duệ bổ sung.
"Ăn chém của nó coi ra gì?" Diệp Tu nói.
"Quá đúng."
Ngụy Sâm không hề trả lời. Dĩ nhiên không phải vì hắn cam tâm nghe troll, mà là kiếm khách Lưu Vân xách trọng kiếm chém rát quá, hắn không rảnh tay đốp lại hai tên kia. Hơn nữa, hắn thấy rất rõ một người khác ở cách đó không xa, đang chăm chú nhìn mình.
Sách Khắc Tát Nhĩ.
Chuyện cũ rành rành trước mắt.
Vào một mùa đông hơn mười năm trước, Vinh Quang mở máy chủ đầu tiên. Được PR ầm trời trước khi phát hành, vô số người chơi trông mong nó đêm đêm ngày ngày. Ngụy Sâm đến nay vẫn chưa quên cái hàng dài dằng dặc những người chờ mua thẻ tài khoản Vinh Quang hôm ấy. Đứng xếp hàng suốt bốn tiếng rưỡi, Ngụy Sâm mua được một tấm thẻ tài khoản. Về sau tấm thẻ này được đặt cho một cái tên: Thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ.
Chính là Sách Khắc Tát Nhĩ trước mắt hắn đây.
Nhân vật đang đứng đằng kia, trông rất có phong thái của người trên cao nhìn xuống kẻ dưới, khác nào đại tướng quân giữa chiến trường với ánh nhìn luôn bao quát toàn cục.
Thay đổi người cầm, nhân vật dường như cũng khác xưa.
Đứng trước mặt Ngụy Sâm vẫn là Sách Khắc Tát Nhĩ, nhưng không phải Sách Khắc Tát Nhĩ của hắn nữa rồi. Ngụy Sâm có một người kế thừa rất giỏi, đã đem về cho Lam Vũ thành tựu huy hoàng hơn cả bản thân hắn.
Ngày trước, hắn là đội trưởng, là tuyển thủ át chủ bài. Thế nhưng khi đón nhận lá thư khiêu chiến đến từ người có thể gọi là học trò mình, hắn lại thất bại.
Mà giờ đây, chức vụ đội trưởng lẫn vị thế át chủ bài đều đã thuộc về người kia. Còn hắn? Hắn thất hồn lạc phách, hắn trở thành một tuyển thủ về chiều, tuổi tác già đến mức phá kỷ lục giới chuyên nghiệp.
Lần này, hắn là kẻ đi khiêu chiến.
Từ giây phút quyết định quay về Liên minh, hắn đã biết sẽ có ngày hôm nay, ngày mà hắn lấy tư cách một kẻ ở vị thế thấp hơn, gửi thư khiêu chiến đến người đang ngồi trên cao kia, người đã từ lâu không còn là đứa nhóc con năm ấy.