Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1392: Phản công




Edit & beta: Lá Mùa Thu

"Hiện tại đôi bên đều không định tiến thêm bước nào!" Phan Lâm kêu lên.

Thế trận kiểu này thường khá chán nhưng giọng Phan Lâm lại vô cùng phấn khích, lý do là vì hắn rất hăm hở chờ xem trang bị level 80. Trong lúc đó, Lý Nghệ Bác đang lật tài liệu về Quân Mạc Tiếu để so sánh thay đổi số liệu trước và sau. Chỉ số thuộc tính căn bản có ghi rõ nên hắn mong có thể nhanh chóng nghiên cứu ra ít thông tin từ đây.

"Quân Mạc Tiếu di chuyển sâu, lẽ nào anh ấy muốn tìm góc độ tấn công tốt hơn? Nhưng tầm nhìn của Đào Lạc Sa Minh bao phủ cả khu vực đó, e rằng không có góc nào phù hợp đánh lén cả. Quân Mạc Tiếu định vào sâu thêm nữa chăng?" Phan Lâm thao thao bất tuyệt. Những lúc thế này nếu không phải thời điểm quyết thắng bại thì sẽ chẳng ai quan tâm đâu, nhưng Phan Lâm bây giờ chỉ hận không thể phân tích cặn kẽ đến từng cử động ngón tay của Quân Mạc Tiếu ấy chứ!

"Đấy thưa các bạn! Quân Mạc Tiếu quả nhiên muốn vào sâu hơn. Anh ấy muốn chuyển dời mạnh!"

"A, Tống Hiểu cũng có hành động!"

"Đào Lạc Sa Minh di chuyển về phía trước. Tống Hiểu không hổ là Quý ngài then chốt lừng danh, tố chất tâm lý quá vững! Tiến về phía trước cần phải can đảm lắm, nhưng giờ Quân Mạc Tiếu đã đi xa rồi, anh ấy cắt vào sẽ không gặp nguy hiểm gì, thậm chí có thể phá hoại kế hoạch của Quân Mạc Tiếu."

"Ủa..." Phan Lâm hoang mang lẩm bẩm một tiếng rồi bỗng dưng im bặt. Lúc nãy hắn lỡ phán quá hăng về hướng hành động của Diệp Tu, nhưng Diệp Tu lại không làm theo phân tích ấy. Quân Mạc Tiếu đang đi về phía ngược với Phan Lâm dự đoán, khiến Phan Lâm câm nín luôn vì bất ngờ.

Với hướng di chuyển này, Đào Lạc Sa Minh của Tống Hiểu cắt vào sẽ không thấy Quân Mạc Tiếu nữa.

"Tính chuẩn thế?" Phan Lâm không thôi kinh ngạc. Dù rất ngắn ngủi, pha đẹp mắt vừa rồi đã thể hiện trình tính toán quá đỉnh của Diệp Tu. Tuy nhiên khi tổ ghi hình cắt cảnh chiếu chậm, Phan Lâm mới ồ lên. Hắn nhận ra không phải Diệp Tu tính toán, mà là trên đường di chuyển, Quân Mạc Tiếu có đi ngang một vị trí nhìn thấy Đào Lạc Sa Minh.

"Không hổ là Diệp Tu!" Lý Nghệ Bác cũng đã quay về với diễn biến trận đấu, "Lợi dụng cực tốt bản đồ là một trong các thiếu hụt ở tuyển thủ trẻ. Các chi tiết nhỏ trên bản đồ thường không được họ chú ý đầy đủ. Nên biết, đây là hẳn một ưu thế tác chiến trên sân nhà."

"Kiều Nhất Phàm của Hưng Hân rất giỏi khoản này!" Phan Lâm bỗng nhắc đến một cái tên.

"Vì cậu ta có một tiền bối tốt bên cạnh!" Lý Nghệ Bác nhận xét.

Phan Lâm định nói Hưng Hân vẫn còn Đường Nhu và Bánh Bao chưa biết vận dụng triệt để bản đồ, nhưng hắn nghĩ nếu nói ra thì khác nào vả mặt Lý Nghệ Bác, nên đành im lặng.

Cắt vào nhưng lại mất dấu Quân Mạc Tiếu, Tống Hiểu không khiển Đào Lạc Sa Minh tiếp tục tìm kiếm. Hắn chọn cách vòng ngược lại.

"Tống Hiểu cũng kinh nghiệm đầy mình." Lý Nghệ Bác nói, "Tuy mất dấu đối thủ, nhưng từ khoảng cách này, Tống Hiểu có thể đoán đại khái hướng đi của Quân Mạc Tiếu, bởi nếu chọn hướng khác thì Quân Mạc Tiếu đã chẳng biến mất nhanh đến vậy."

"Ồ, đôi bên hiện đang..." Một bản đồ mini xuất hiện dưới góc phải khung hình, hai chấm nhỏ di chuyển đại diện cho hai nhân vật. Camera liên tục đổi góc nhìn chủ đạo từ Quân Mạc Tiếu sang Đào Lạc Sa Minh và ngược lại, cố ý tạo nên cảm giác hồi hộp không biết khi nào họ mới đụng độ.

Gần rồi, gần lắm rồi...

Hai chấm nhỏ càng lúc càng tiếp cận nhau. Giao lộ kế tiếp rất có thể là nơi đối mặt. Mọi người đang đổ mồ hôi, bỗng Quân Mạc Tiếu nhảy bật lên. Kiếm ninja rút ra từ Ô Thiên Cơ, cắm vào tường. Một chướng ngại vốn không thể vượt qua, đã bị Diệp Tu dùng phương thức leo trèo đặc biệt của ninja chinh phục một cách rất nhanh rất bí mật.

Hack vãi!

Đó là tiếng lòng của Phan Lâm. Các kiểu xài chiêu bất ngờ của tán nhân luôn khiến người ta cảm thấy hack game vô đối dù đã chứng kiến suốt cả vòng bảng rồi. Mạch suy nghĩ của người thường không theo nổi Diệp Tu. Những chuyện tán nhân có thể làm, họ phải cố công lắm mới nghĩ ra được. Thế nên khi xem Diệp Tu đánh bằng Quân Mạc Tiếu, cảm giác bất ngờ hồi hộp luôn là thứ sẽ gây thích thú cho họ.

Tổ ghi hình lúng túng, nhất thời không biết nên chuyển góc nhìn qua ai để thể hiện cái hết hồn của pha vừa rồi. Góc nhìn Diệp Tu, cho khán giả thấy sự sắc sảo của diều hâu săn mồi? Hay góc nhìn Tống Hiểu, để cảm nhận nỗi bất lực của con mồi ngỡ ngàng kia?

Không kịp nghĩ lâu, tổ ghi hình chuyển cảnh bừa.

Góc nhìn Tống Hiểu.

Đào Lạc Sa Minh đang đi, bỗng thấy một quả lựu đạn từ đâu phía trên rơi xuống mặt mình.

Tuyệt vời!

Tổ ghi hình âm thầm gào thét. Góc nhìn Tống Hiểu cứ như tôn lên cảnh quả lựu đạn xuất hiện ấy. Theo bước chân Đào Lạc Sa Minh từ xa đến gần, nó rơi từ trên xuống mà càng lúc càng thấy rõ hơn. Xung quanh yên ắng vô cùng, lựu đạn rơi chẳng khác nào chiếu chậm.

Nếu chiếu chậm được nữa thì càng tốt... Tổ ghi hình mê mẩn tưởng tượng.

Ầm!

Lựu đạn nổ, hit đánh của Quân Mạc Tiếu cũng từ trên trời giáng xuống theo.

Lăn mình, lăn mình, lăn mình.

Đào Lạc Sa Minh lăn liên tục ba vòng về phía sau. Y vung tay, Đạn Sóng Khí!

Một pha đánh lén quá bất ngờ, người xem ở góc nhìn Thượng đế còn phải hoảng sợ, thế mà người bị đánh lén là Tống Hiểu lại không luống cuống tay chân. Y chọn cách xử lý quá thỏa đáng, quá chắc cú. Ba lần lộn mình về phía sau giúp Đào Lạc Sa Minh kéo dài khoảng cách đến mức lớn nhất khỏi Quân Mạc Tiếu. Vừa hở tay, Đạn Sóng Khí đã lập tức tung ra.

"Đẹp!" Bình luận viên Phan Lâm kêu to.

Diệp Tu tập kích đẹp, Tống Hiểu ứng đối cũng đẹp. Thật không hổ là vòng chung kết, nơi diễn ra những cuộc đụng độ giữa các tuyển thủ trình độ cao nhất. Chỉ một pha này, Phan Lâm đã cảm thấy đáng tiền vé. Hắn chỉ tiếc một điều là khoảnh khắc đẹp mắt không thể ca ngợi quá lâu, vì trận đấu vẫn đang tiếp tục.

Đạn Sóng Khí bắn tới, Quân Mạc Tiếu không né mà ăn luôn hòng duy trì thế tấn công.

"Ngay cả trên lôi đài, cũng có lúc cần chơi cứng!" Lý Nghệ Bác lập tức khen.

Nhờ chơi cứng, Diệp Tu kéo dài được combo. Nhờ bình tĩnh và ổn định, Tống Hiểu không chịu quá nhiều tổn thất từ hit đánh lén. Cuộc chiến trở thành giao thủ chính diện.

"Đánh lén có lẽ không phải cách hay với một tuyển thủ tâm lý vững như Tống Hiểu." Phan Lâm phát biểu.

"Ít nhất, Diệp Tu đã giành về thế chủ động." Lý Nghệ Bác nói.

Không ai có thể phản đối điều đó. Đối kháng chính diện? Chắc chắn 70% các đòn đánh sẽ thuộc về Quân Mạc Tiếu.

"Cũng chưa thể nói Tống Hiểu đã rơi vào thế yếu." Phan Lâm nhận xét.

Tống Hiểu đánh bảy phần thủ, ba phần công, tuy có hơi bị động nhưng nhịp đánh không loạn, quả thật không hề yếu thế.

"Đấu pháp phòng ngự phản công vững chắc, phong cách Lam Vũ." Lý Nghệ Bác nói.

Trị liệu thường là nhân vật thể hiện rõ nhất phong cách của một chiến đội. Trong tám đội lọt vào vòng chung kết, trị liệu năm đội Luân Hồi, Bá Đồ, Hưng Hân, Lôi Đình và Bách Hoa đều là mục sư. Điều đó nói lên phong cách thiên về tấn công của họ. Trong ba đội còn lại, Vi Thảo sử dụng song song hai nhân vật trị liệu thì xếp riêng không tính, Lam Vũ và Ba Lẻ Một đều là sứ giả thủ hộ. Hai đội này, quả thật khá thiên về lối đánh phòng thủ.

Nhất là Lam Vũ.

Lam Vũ là một chiến đội chơi phòng ngự phản công cực kỳ điển hình.

Xây dựng lưới phòng thủ vững chắc, từ đó tìm kiếm sơ hở địch, tùy thời cơ hành động.

Đây là phong cách đoàn đội, và dần dần cũng trở thành phong cách cá nhân của rất nhiều tuyển thủ Lam Vũ. Muốn có chỗ đứng ở Lam Vũ, bạn khó lòng không mạnh về phòng ngự.

Vì vậy, mọi người đều đang chờ.

Với đấu pháp phòng ngự phản công, phần kịch tính nhất vẫn nằm ở phản công. Cơ hội thoáng qua là mất, nếu thành công chớp được thì không thể buông tay. Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tuyển thủ cần bùng nổ mãnh liệt để đem về hiệu suất cao nhất. Trong phòng ngự phản công, phòng ngự phải vững, phải chậm, phản công phải hăng, phải ác, phải nhanh.

Mọi người dán mắt vào trận đấu. Fan Hưng Hân nghe bình luận viên nói mà hồi hộp muốn chết. Sự tồn tại mờ nhạt và số liệu kém cỏi của Tống Hiểu ở vòng bảng không thay đổi hiểu biết của người ta về y ở vòng chung kết. Ai cũng nhận định y là đối thủ khó xơi, nên dù Diệp Tu từng ẵm giải Vua Solo vòng bảng, fan vẫn sẽ lo lắng vô cùng.

Quyền Xung Kích, Đá Ngược, Lựu Đạn, Hồ Quang Thiểm, Đâm Liên Tiếp, Quỷ Trảm, Đạn Lơ Lửng...

Kỹ năng nối nhau tuôn ra từ chiếc Ô Thiên Cơ thiên biến vạn hóa trong tay Quân Mạc Tiếu. Tiết tấu cực nhanh, nhanh đến mức có khi nhìn không kịp Ô Thiên Cơ đã biến thành hình thái gì thì chiêu đã xuất ra rồi, và Ô Thiên Cơ lại tiếp tục đổi hình thái khác.

Chưa từng gián đoạn.

Ô Thiên Cơ gần như chưa hề dừng ở bất kỳ hình thái nào quá 2s.

Rầm!

Một hit Lạc Hoa Chưởng đột nhiên ập vào ngực Đào Lạc Sa Minh, đẩy hắn văng đi.

"A!" Phan Lâm bật thốt. Thế cân bằng duy trì từ nãy đến giờ đã bị Lạc Hoa Chưởng phá vỡ.

"Diệp Tu đã xuyên thủng tường phòng ngự của Tống Hiểu!" Lý Nghệ Bác cũng kêu lên.

Ô Thiên Cơ tiếp tục biến hóa đa đoan, càng lúc càng đánh trúng Đào Lạc Sa Minh nhiều hơn.

"Tống Hiểu rốt cuộc cũng thất thủ, chúng ta hãy xem anh ấy có thể cứu vãn tình thế không!" Phan Lâm nói.

Những lúc thế này, họ vẫn khá tin tưởng Tống Hiểu, bởi dù thế nào đi nữa, Tống Hiểu sẽ không bao giờ hoảng loạn. Y có đầy đủ tố chất tâm lý mà một người nghịch chuyển đại cục nên có.

Mọi người cùng nhau trông chờ.

Vài phút trước, Tống Hiểu chơi phòng ngự phản công. Giờ, y đang đổi qua ăn đòn phản công.

Chuỗi chiêu thức của Quân Mạc Tiếu không thấy điểm dừng.

Chuỗi hành ngò cho Đào Lạc Sa Minh cũng không biết điểm cuối.

Những ai kỳ vọng vào y không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

"Chẳng lẽ... một đợt chết luôn?" Phan Lâm ngập ngừng. Trông đợi vào Tống Hiểu, họ sắp phải thất vọng sao?

"Đánh lén chiếm quyền, tấn công áp chế, xuyên thủng phòng ngự, một đợt giết luôn." Lý Nghệ Bác dùng mười sáu chữ để tổng kết diễn biến trận đấu. Hắn không sai, tính đến thời điểm này.

Cái gọi là phòng ngự phản công của Tống Hiểu, ừ thì thấy phòng ngự rồi, thấy ăn đòn luôn rồi, còn phản công đâu?

"Tìm không ra cơ hội bật ngược thật sao?" Phan Lâm vẫn cố níu kéo.