Edit & beta: Lá Mùa Thu
Công việc gặp trở ngại, Thường Tiên buồn hết biết. Công bằng mà nói, Hưng Hân quả thật có hơi tệ. Các chiến đội khác như Lam Vũ chẳng hạn, dù tuyển thủ vào huấn luyện kín và từ chối phỏng vấn thì câu lạc bộ vẫn có bộ phận chuyên về truyền thông đối ngoại cung cấp tin tức soạn sẵn cho phóng viên, để phóng viên viết báo. Tiếc là Hưng Hân mới thành lập một năm, được mỗi cái ruột, các phòng chuyên biệt như câu lạc bộ ông lớn thì chưa có. Bộ phận truyền thông? Hưng Hân tìm đâu ra giờ? Trần Quả thiếu kinh nghiệm, Diệp Tu bận theo dõi đội viên trưởng thành, tạo chiến thuật, chế đồ, lo vật liệu, cái gì cũng phải để mắt, còn mấy thứ không liên quan mật thiết đến thực lực chiến đội như truyền thông thì rất thờ ơ. Những người khác ở Hưng Hân càng không quan tâm, có thể nói cả chiến đội Hưng Hân đều không có khái niệm này.
Thường Tiên tiếp tục ra về với hai bàn tay trắng. Một vài khách quen trong tiệm net nhìn cậu với ánh mắt bất thiện. Có lần Thường Tiên suýt hộc cả máu khi vô tình nghe thấy họ thầm thì với nhau. Trong mắt họ, việc cậu năm khi mười họa lại chạy tới tìm Trần Quả không giống hành động của một người nắm quyền lực ngầm, mà như một tên trai bao không biết xấu hổ, đeo bám sếp Trần mãi không buông vậy.
Thường Tiên khóc hết nước mắt. Về nhà lên mạng, bật group chat báo Thể Thao Điện Tử, cậu thấy các phóng viên tháp tùng chiến đội khác đều moi được hàng tá tin tức rồi. Phóng viên tháp tùng Lam Vũ bên thành phố G đang trong tình trạng héo hắt giống cậu nhưng ít nhất cũng có tin do Lam Vũ soạn sẵn, tự thêm vào ít quan điểm cá nhân là đủ đăng báo. Còn Thường Tiên? Thường Tiên lần này đừng mơ tỏa sáng, chỉ cần qua ải, không bị phê bình là mừng lắm rồi.
Thường Tiên lo lắng đến ngủ không được.
Đừng mơ Hưng Hân cung cấp tin tức soạn sẵn, bởi Hưng Hân làm gì có bộ phận truyền thông? Dàn tuyển thủ lại chẳng có thời gian cho Thường Tiên, mà ngoài họ ra thì chỉ còn sếp Trần. Nghĩ đến đây, Thường Tiên vã mồ hôi. Trong mắt cậu, Trần Quả không thể gọi là một nguồn tin, cho nên bó tay, tự biên tự diễn thôi! Cùng lắm, viết xong đưa cho Hưng Hân duyệt lại là được.
Thường Tiên rơi vào thế khó, đành tự lực cánh sinh với một bài viết toàn cái nhìn chủ quan. Khổ sở nặn chữ hai ngày, cậu lại ghé qua Hưng Hân với hi vọng mong manh có thể gặp phải tuyển thủ nào đó, kết quả vẫn chỉ thấy Trần Quả trông tiệm. Tia hi vọng thế là tắt ngúm.
"Chị Trần." Thường Tiên chào cô.
"Mới tới nữa hả?" Trần Quả cũng chào cậu, nhưng chữ "nữa" kia thật chói tai với Thường Tiên. Cậu rảo mắt quanh tiệm net, thấy không ít người nhìn mình khinh khỉnh. Họ thấy cậu để ý thì vội quay đầu về, vờ như đang tập trung chơi máy.
"Đây là bản thảo em viết về lượt đấu tứ kết sắp tới của Hưng Hân, chị xem thử có ổn không ạ?" Thường Tiên bất lực đưa lên bài viết không có nổi một mẩu tin thật, toàn tự chém của mình.
"Ồ? Thế à?" Trần Quả tiếp lấy, lật xem. Cô đọc rất chăm chú làm Thường Tiên cảm thấy đôi chút an ủi.
"Tiểu Thường à, sao toàn hô hào khẩu hiệu, chẳng có tí gì thực chất thế này?" Trần Quả nói.
Thường Tiên khóc ròng.
Dĩ nhiên không có thực chất rồi, ngày nào chị cũng cản trở tui ở đây, chẳng cho tui phỏng vấn, cũng chẳng tiết lộ tin cho tui, kêu tui viết cái gì?
Thường Tiên oan ức đến mức đứng sững tại chỗ. Thấy vậy, Trần Quả không ngu đến mức không hiểu.
"À ừm... Đấy là chị nhìn theo góc độ người đọc đơn thuần thôi, chứ thật ra cậu viết tốt lắm, cứ vậy đem đăng đi!" Trần Quả nói.
"Chị Trần không tiết lộ cho em vài thứ được thật?" Thường Tiên hỏi.
"Thì chị có gì để tiết lộ đâu? Hưng Hân chị bé bằng cái kẹo, cậu cũng biết quá rõ, có gì để giấu chứ? Cũng chính vì như thế mà bọn chị mới phải quý trọng thời gian, một tuần này cố gắng thêm bao nhiêu hay bấy nhiêu thôi." Trần Quả nói.
"Chị Trần, chị đừng gạt em. Mọi người nhất định đang giấu nghề, em nhìn biết mà." Thường Tiên nói.
"Ha ha, có thì cũng có, nhưng không nói được! Phải gây bất ngờ chứ!" Trần Quả nói.
"Ok!" Thường Tiên gật đầu. Trần Quả chính miệng thừa nhận Hưng Hân đang giấu nghề, vậy cũng miễn cưỡng coi là tin tức đi, chi tiết thế nào thì không cần biết. Hợp lý mà! Có chiến đội nào sẽ trình bày tường tận mọi kế hoạch thi đấu? Nếu có, người ta còn sẽ nghi ngờ đó là tung hỏa mù nữa kìa. Thường Tiên không phải hạng xoàng, chỉ cần nghe một câu từ Trần Quả đã đủ biên soạn thành một bài viết có chất lượng.
Rất nhanh sau đó, số đặc biệt của báo Thể Thao Điện Tử phát hành. Đợt báo đầu tiên nói về triển vọng của vòng chung kết năm nay. Bên cạnh bài viết chuyên về top 8 do phóng viên túc trực mang về, báo Thể Thao Điện Tử cũng có mời các nhà bình luận Vinh Quang nổi tiếng khắp nơi phát biểu cách nhìn.
Ví dụ như, khách mời bình luận Lý Nghệ Bác. Bài báo của hắn có phong cách hệt như vòng bảng mùa này, cực kỳ thận trọng và không hề đưa ra dự đoán. Hắn chỉ lược lại toàn bộ những pha đặc sắc của tám đội từ đầu mùa giải đến giờ, và dĩ nhiên đều thuộc các trận có hắn bình luận nên rất trực quan, toàn diện. Qua đó, Lý Nghệ Bác trình bày quan điểm của mình về ưu khuyết các đội, rồi khéo léo kết bài bằng lời chúc tám đội đều đạt thành tích tốt.
Blogger Trà Tiểu Hạ nổi tiếng từng tuyên bố mình là fan não tàn Hưng Hân, suốt vòng bảng đã hô hào, cổ vũ cho Hưng Hân không ít. Tuy nhiên, fan não tàn cũng chỉ là lời đùa vui, chứ Trà Tiểu Hạ có chút hứng thú và xem trọng Hưng Hân hơn thực tế thôi. Hắn khá có tâm khi chỉ ra những điểm tốt ở Hưng Hân và viết thành bài với luận điểm vô cùng hợp lý, không như hội anti Hưng Hân do Nguyễn Thành đứng đầu. Hội này mới thực sự đúng với cái gọi là não tàn, vì hành vi bóp méo sự thật, hoán đổi trắng đen, anti đến mức chẳng cần đạo đức con người.
Ở cột báo của Trà Tiểu Hạ là tràn ngập tình yêu dành cho Hưng Hân. Khi bình luận về tám đội tiến vào vòng chung kết, hắn dành đến 70% để viết về Hưng Hân, còn lại 30% cho tất cả các đội khác.
Báo Thể Thao Điện Tử từng tranh cãi nội bộ khi muốn mời Tả Thần Duệ bình luận, bởi lập trường yêu ghét của hắn chính xác là não tàn, nội dung viết ra vô cùng thiên vị. Ban biên tập bèn thử đề nghị Tả Thần Duệ viết một bài bình luận trung lập về Lam Vũ vs Vi Thảo. Quả nhiên, bình luận viên đầy cá tính này đã dứt khoát từ chối.
Tay bút nổi danh khác như Nguyễn Thành thì đã được eSport Times bao trọn gói, báo Thể Thao Điện Tử vô phương mời gọi.
Lượng bài viết cho số đặc biệt về vòng chung kết rất nhiều, ngoài các bình luận viên còn có cả tuyển thủ giải nghệ và tuyển thủ đang đánh. Tám chiến đội vào vòng chung kết bận bịu thôi chứ các đội khác thì rảnh. Họ đang nghỉ hè nên các tờ báo thường tìm đến các đại thần Liên minh để phỏng vấn, như đợt báo này mời Lý Hiên của Hư Không, Sở Vân Tú của Yên Vũ và Điền Sâm của Hoàng Phong.
Họ là ba người đã chấm dứt mùa giải thứ mười trong tiếc nuối, nay chỉ còn ngồi xem với tư cách khán giả. Chia sẻ cái nhìn về vòng chung kết, Lý Hiên tỏ ra khá xem trọng Luân Hồi. Đây cũng là nhận định phổ biến nhất hiện tại nên không cần bàn luận gì thêm. Trong khi đó, Sở Vân Tú đánh giá cao Hưng Hân và cũng thẳng thắn cho biết, nguyên nhân chủ yếu là vì bạn thân của cô ở chiến đội này. Ưu khuyết của Hưng Hân được cô vạch ra trên góc độ kỹ thuật và chiến thuật. Điền Sâm thì đặt kèo Bá Đồ, cho rằng họ đã ẩn nhẫn cả một vòng bảng, chắc chắn sẽ bùng nổ mạnh mẽ trong vòng chung kết. Cựu ông lớn Hoàng Phong nay đã xuống dốc không phanh, Điền Sâm là người cảm nhận rất sâu sắc nỗi đau của thịnh thế suy đồi. Các lão tướng Bá Đồ có lẽ cũng đang trải nghiệm giai đoạn tương tự trong cuộc đời. Nhìn họ, Điền Sâm tuy vẫn đang trên đỉnh cao phong độ, nhưng lại có thể đồng cảm vô cùng. Thế nên niềm tin Điền Sâm đặt vào Bá Đồ giống với một lời chúc lành hơn là cái nhìn thực tế.
Phía trên là nội dung mà báo Thể Thao Điện Tử góp nhặt cho một đợt phát hành. Sau đó là bài viết chuyên biệt từ phóng viên tháp tùng của tám chiến đội vai chính. Trừ Lam Vũ và Hưng Hân, sáu đội khác đều đồng ý nhận phỏng vấn, nội dung phong phú hơn hẳn. Lam Vũ là chiến đội duy nhất cung cấp tin soạn sẵn, phóng viên bổ sung thêm cái nhìn cá nhân vào, còn Hưng Hân thì thê thảm: Phần lớn nội dung do phóng viên Thường Tiên tự chém, dựa trên ít ỏi thông tin lượm lặt từ những cuộc tán gẫu với Trần Quả.
Ngờ đâu khi lên báo, bài phỏng vấn của sáu chiến đội kia khá nhạt. Vòng chung kết là nơi mọi người đều phải cẩn trọng, và sự cẩn trọng đó đã bắt đầu từ lúc này. Đối mặt giới truyền thông, các tuyển thủ nhận phỏng vấn căn bản không tiết lộ quá nhiều, kết quả là bài báo đều thiếu thực chất như nhau. Tin tức soạn sẵn của Lam Vũ thì càng miễn bàn. Trái ngược với họ, bài chém về Hưng Hân của Thường Tiên lại dám khẳng định chắc nịch rằng, bà chủ Trần Quả xác nhận Hưng Hân sẽ đem đến bất ngờ trong vòng chung kết.
Bất ngờ gì nhỉ?
Đây là điểm mà Thường Tiên chém hăng nhất.
Cậu chàng chém thế nào? Không quan trọng, vì bất ngờ vốn là thứ không thể dự đoán. Thế là đề tài hot nhất số báo trở thành "Hưng Hân rốt cuộc đang giấu cái gì?" Có người đoán chiến thuật mới, có người đoán đội hình lạ, cũng có người bảo trang bị. Thì Vinh Quang mà, quanh đi quẩn lại chỉ mấy thứ ấy thôi.
"Cậu thấy sao?"
Ở chiến đội Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên bỏ tờ báo xuống, miệng hỏi Dụ Văn Châu ngồi cạnh. Họ là đối thủ kế tiếp của Hưng Hân, dĩ nhiên phải để tâm hơn tất cả. Hoàng Thiếu Thiên hỏi xong, không chờ Dụ Văn Châu trả lời đã tự nói luôn cách nghĩ của mình: "Có sự tồn tại của tên kia, tui thấy 80% tụi Hưng Hân đang tung hỏa mù."
"Thế à? Tôi lại không thấy vậy." Dụ Văn Châu cũng cầm báo đọc, dù lắng nghe Hoàng Thiếu Thiên nói nhưng ánh mắt không hề rời khỏi mặt giấy.
"Ai chẳng giấu nghề ít nhiều, có gì to tát đâu? Tung hỏa mù kiểu này thì hơi buồn cười. Người Hưng Hân không ấu trĩ đến mức đó." Dụ Văn Châu nói.
"Vậy tức là có giấu nghề thật?" Hoàng Thiếu Thiên ngẩn ra.
"Đừng nghĩ, nghĩ nhiều là bị lừa." Dụ Văn Châu nói, tay đặt tờ báo xuống, "Cứ coi như chưa đọc đi!"
"Tui sẽ cố..." Hoàng Thiếu Thiên không tự tin lắm.