Edit & beta: Lá Mùa Thu
Hiện thực luôn rất tàn khốc.
Bách Hoa chẳng dễ gì mới giành 2 điểm từ Luân Hồi, nhưng khó khăn vẫn vây lấy họ. Đây thật sự là một đả kích rất lớn. Tuy đội trưởng Vu Phong không ngừng cổ vũ sĩ khí, nhưng tính cách mỗi tuyển thủ mỗi khác, có phải ai cũng đủ cứng cỏi đâu?
Tướng solo thứ ba của Bách Hoa là Chu Hiệu Bình, chơi pháp sư triệu hồi, tâm trạng khá tệ. Biết Bách Hoa không thể mất dù chỉ 1 điểm, gã chịu áp lực quá lớn, đánh run tay, bị Ngô Khải chơi thích khách bên Luân Hồi hạ gục. Cùng lúc, tin nóng từ hai chiến trường khác truyền về, chẳng khác nào chó cắn áo rách với Bách Hoa. Ba Lẻ Một thắng Hưng Hân thêm một trận, kết thúc phần solo với tỉ số dẫn trước 2 - 1, trong khi Hô Khiếu thắng Vi Thảo trọn 3 điểm solo.
Giờ Bách Hoa muốn vượt mặt Hô Khiếu thì phải hơn 2 điểm chứ 1 điểm không đủ. Vừa trên sàn đấu xuống, Chu Hiệu Bình nghe cập nhật tin chiến sự, mặt càng thêm tái mét. Gã muốn xin lỗi các đồng đội nhưng không biết mở miệng thế nào. Gã đứng đực mặt ra, chỗ ngồi mình ở đâu cũng quên mất.
"Bây giờ, phải lấy hơn Hô Khiếu 2 điểm, hoặc hơn Ba Lẻ Một 3 điểm, mọi người thấy sao?" Đội trưởng Vu Phong bình tĩnh nói.
Người Bách Hoa im lặng.
"Ừ, cụ thể hơn đi. Để xem, cậu thấy sao, còn cậu nữa, thấy sao?" Vu Phong đưa ánh mắt về phía Trâu Viễn và Tằng Tín Nhiên, hai người sắp lên đánh lôi đài. Hắn chỉ đích danh họ mà hỏi về việc giành điểm cho chiến đội.
"Tôi sẽ không để mất!" Trâu Viễn đáp với giọng kiên định.
Vu Phong gật đầu, cảm thấy rất an lòng. Kỳ thực, Trâu Viễn ở Bách Hoa lâu hơn hắn, còn là người kế thừa vị thế át chủ bài chuyên gia đạn dược suốt bao năm qua của Bách Hoa, nhưng từ khi hắn đến, Trâu Viễn lại cam tâm tình nguyện giao toàn quyền cầm trịch chiến đội cho hắn. Lòng tín nhiệm ấy, sự cam nguyện ấy, khiến Vu Phong càng thêm tin tưởng vào lựa chọn của mình. Giờ đây, thời khắc tử chiến đã đến, Vu Phong tin rằng Trâu Viễn sẽ không để mọi người thất vọng, và bản thân hắn cũng thế, cũng sẽ vì Bách Hoa mà dốc toàn lực.
Vu Phong và Trâu Viễn cùng nhìn về phía Tằng Tín Nhiên.
"Liều luôn, sợ cái gì?" Tằng Tín Nhiên kích động. Là một tân binh, trận chào sân đầu tiên căng thẳng đến cứng người là trải nghiệm mất mặt nhất đời cậu. Từ đó, ôm tâm lý không gì có thể tệ hơn nữa, Tằng Tín Nhiên càng đánh càng hăng, dần dần giành về cho mình một chỗ đứng vững chắc trong chiến đội, đến mức có thể góp mặt trên lôi đài ở một chiến dịch quan trọng như đêm nay.
Thấy hai tiền bối át chủ bài tỏ thái độ quyết tuyệt, Tằng Tín Nhiên không có lý do gì để lùi bước. Cậu dũng cảm bước tới, đứng cùng hàng ngũ với họ.
"Tốt!" Vu Phong cất cao giọng, dùng âm lượng để cả đội đều nghe.
"Có gì đáng sợ chứ? Chỉ cần mình thắng lôi đài, Hô Khiếu bên kia thua, vậy là mình dẫn trước." Vu Phong nói.
"Để bọn tôi lo!" Là đội phó Bách Hoa, Trâu Viễn kiên tâm đứng ra ở thời khắc mấu chốt, cùng Vu Phong chia sẻ gánh nặng.
"Vào trận!" Vu Phong nói.
"Vâng, đội trưởng!" Tằng Tín Nhiên lớn tiếng đáp. Cậu nhóc 17 tuổi vượt lên đi đầu.
Đây là sân nhà Luân Hồi, người Bách Hoa không nhận được nhiều ủng hộ hay cổ vũ, nhưng có hề gì, vì tâm họ đã kiên định. Họ biết rõ, ở thành phố K có vô số fan Bách Hoa đang chờ mình mang về tấm vé vòng chung kết, mà cách duy nhất để có được nó, là chiến thắng.
Tiến trình thi đấu ở các nhà thi đấu lớn khá tương đương nhau. Lúc Bách Hoa và Luân Hồi lên đánh lôi đài, ba tướng Hô Khiếu trên sân nhà Vi Thảo cũng đang hừng hực đấu chí. Trận lôi đài đầu tiên, Triệu Vũ Triết đụng độ Cao Anh Kiệt.
Ra mắt cùng năm, Cao Anh Kiệt vừa vào Liên minh đã đeo tag đội quán quân Vi Thảo, nghiễm nhiên sẽ thu hút vô số ánh nhìn. Mọi người gần như chắc chắn cậu sẽ là Tân binh Tốt nhất mùa giải thứ tám, nhưng cuối cùng giải thưởng này lại thuộc về Triệu Vũ Triết. Lý do? Số lần Cao Anh Kiệt ra trận quá ít, không đủ tư cách tham gia bình chọn. Vì thế, khi Triệu Vũ Triết đoạt giải, không ít người tiếc hùi hụi cho Cao Anh Kiệt.
Biết rõ điều đó, Triệu Vũ Triết căm lắm.
Thiếu slot lên sân nghĩa là còn non đấy thôi? Sao mọi người lại tiếc, lại cho rằng chỉ cần Cao Anh Kiệt có thêm đất diễn, họ Triệu này sẽ miễn mơ về giải thưởng?
Hừ!
Éo! Tao éo tin cái danh thiên tài của mày!
Nhưng khi để vuột cơ hội tranh giải Tân binh Tốt nhất, Cao Anh Kiệt ở mùa giải thứ chín lại tiến thẳng vào hàng ngũ Ngôi sao nhờ biểu hiện vượt trội trên sàn đấu. Còn Triệu Vũ Triết? Vẫn đang bị gán mác mầm non chờ lớn ở Hô Khiếu. Đáng căm hơn nữa, mùa giải thứ chín Lam Vũ cũng tòi ra thêm một thằng ranh con, vừa giật Tân binh Tốt nhất, vừa lọt top Ngôi sao luôn.
Liên minh Vinh Quang thành lập đến nay là tròn mười mùa, giải Tân binh Tốt nhất lần đầu xuất hiện ở mùa thứ ba, trao cho Vương Kiệt Hi cùng năm. Mùa thứ tư là Trương Tân Kiệt, mùa thứ năm Chu Trạch Khải, mùa sáu Vu Phong, mùa bảy Tôn Tường, mùa tám Triệu Vũ Triết, mùa chín Lư Hãn Văn. Toàn bộ, đều là tuyển thủ hạng sao, thậm chí đại thần hạng A, trừ Triệu Vũ Triết. Tên cậu ta nhạt nhòa chen giữa, được người chơi tặng thêm danh hiệu Tân binh Tốt nhất Lởm nhất.
Tao không lởm!
Triệu Vũ Triết cực kỳ muốn chứng tỏ bản thân. Cậu ta rất không vừa mắt bạn cùng mùa là Cao Anh Kiệt, cái đứa "nên làm Tân binh Tốt nhất mùa tám hơn" ấy.
Coi tao thồn hành mày!
Trên đường vào phòng đấu, Triệu Vũ Triết hạ quyết tâm.
"Lên đi, thiên tài!" Vừa spawn ra, Triệu Vũ Triết liền quát trên kênh chung. Cậu ta phải cho mọi người thấy, thiên tài chả là cái gì cả!
Cao Anh Kiệt không trả lời, chỉ khiển Mộc Ân bay về phía trước. Bản đồ lôi đài do Vi Thảo chọn không quá phức tạp, cũng không trống trải hẳn. Địa hình tương đối cân bằng. Cao Anh Kiệt bay thẳng trung lộ, còn Triệu Vũ Triết không muốn người ta nghĩ mình nhùn nên lập tức khiển pháp sư nguyên tố Thiều Quang Hoán xông lên. Chẳng mấy chốc, đôi bên gặp gỡ.
Chuỗi Sấm Sét!
Triệu Vũ Triết định giáng đòn phủ đầu, vừa thấy Mộc Ân vào phạm vi liền ra chiêu. Một luồng sét bắn xuống, vì khoảng cách quá xa nên không đe dọa được Cao Anh Kiệt dù tốc độ cast chiêu rất nhanh. Cậu nhẹ nhàng cho Mộc Ân nghiêng người, né đẹp Chuỗi Sấm Sét của Thiều Quang Hoán.
Tiến tới!
Thân hình Mộc Ân nhanh như chớp giật, lao lên vùn vụt. Chiến đội Vi Thảo hiện xếp hạng 4, lượng điểm cách biệt so với hạng 3 và hạng 5 đã khó xê xích gì nhiều. Họ không cần dốc hết mọi hi vọng còn lại của mùa giải vào trận đêm nay như các đội đang giành vé, nhưng Vi Thảo tuyệt đối không phải kẻ chắp tay dâng tặng chiến thắng cho người khác.
Từ ngày đầu tiên gia nhập Vi Thảo, cụm từ thứ nhất Cao Anh Kiệt nghe thấy, là quán quân.
Họ là đội quán quân, họ vì quán quân mà tồn tại. Quán quân, sẽ chỉ đạt đến nhờ thắng lợi.
Không bao giờ từ bỏ trái tim tranh thắng. Một chiến đội chí ở quán quân, sẽ không bao giờ ôm tâm lý lơi lỏng mà vào trận.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đây là cuộc chiến phép thuật giữa hai nhân vật thuộc hệ pháp sư. Giữa ánh sáng ma pháp phủ đầy, Cao Anh Kiệt không để Mộc Ân dừng chân ngơi nghỉ trên đường bay về phía trước. Đó là hướng của thắng lợi, của quán quân.
Triệu Vũ Triết tròn mắt kinh ngạc.
Cậu ta cảm nhận rất rõ thái độ đánh cương quyết của Cao Anh Kiệt. Nhưng trận này có quan trọng với Vi Thảo đâu? Hay tại thua 3 điểm solo liên tục nên nhục?
Triệu Vũ Triết luôn suy nghĩ mọi vấn đề theo góc độ ấy, bởi cậu ta đánh giá rất cao bản thân và chiến đội trên phương diện solo. Triệu Vũ Triết cũng truy cầu chiến thắng chứ, nhưng trong mắt cậu ta, chiến thắng là cách để show hàng bản thân, cho cả thế giới thấy mình bá thế nào. Thậm chí trong lòng Triệu Vũ Triết, quán quân chỉ là chiêu bài vẽ vời ra để tôn vinh lòng hư danh, để dễ khoe khoang hơn mà thôi.
"Đây là vinh quang, đây không phải khoe khoang."
Triệu Vũ Triết rõ ràng không cho là vậy. Do đó, cậu ta sẽ không thể hiểu ý chí truy cầu quán quân của Vi Thảo, của Cao Anh Kiệt, hay những trái tim đang đập vì Vinh Quang tối thượng kia.
"Mày đừng hòng láo với tao!" Cậu ta chỉ biết có thế.
Trên phương diện tinh thần, Triệu Vũ Triết đã thua.
Trên phương diện trình độ, cái danh thiên tài của Cao Anh Kiệt đâu phải gọi đùa?
Ầm! Ầm! Ầm!
Nơi chiến trường phép thuật, ánh sáng ma pháp từ ma đạo học giả dần áp đảo pháp sư nguyên tố. Mộc Ân đã đến trước mặt Thiều Quang Hoán, mà pháp sư nguyên tố sao chơi lại ma đạo học giả trong khoản cận chiến?
"Chết!" Triệu Vũ Triết cuống quít dùng Blink. Thiều Quang Hoán dịch chuyển cấp tốc, kéo dài khoảng cách.
Nhưng không phải chỉ cậu ta mới biết xài Blink. Ma đạo học giả cũng thuộc hệ Pháp sư, Mộc Ân đã ép sẵn Blink trên chổi bạc Thần Lộ rồi. Loáng một cái, Mộc Ân nhanh chóng đuổi theo Thiều Quang Hoán. Blink trên Thần Lộ chỉ level 1 nên dịch chuyển không xa bằng, nhưng Mộc Ân dư sức cưỡi chổi vượt qua khoảng cách còn lại.
"Sao bám dai như đỉa vậy?" Triệu Vũ Triết không chịu thua ngoài miệng, vẫn chat liên hồi. Chat chưa dứt câu, chổi Thần Lộ trong tay Mộc Ân đã vỗ xuống. Thiều Quang Hoán vội né. Tuy nhiên, tốc độ vỗ có phần nhanh hơn bình thường.
Cú Vỗ Gia Tốc Trọng Lực!
Lợi dụng ma pháp để tăng lực vỗ, tăng tốc độ vỗ, cho hit đánh mạnh mẽ hơn hẳn.
Rầm!
Thần Lộ không trúng Thiều Quang Hoán mà đập xuống đất, tạo nên tiếng vang cực lớn. Lực chấn động từ trọng lực và gia tốc lan ra xung quanh. Né được cú vỗ, Thiều Quang Hoán vẫn khó thoát lực chấn động, bị hất văng lên trời.
Mộc Ân nhanh chóng cưỡi chổi bay lên đón.
Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!
Thần Lộ vung vẩy liên tục trên người Thiều Quang Hoán. Tấn công chỉ vì chiến đấu, không phải vì thể diện. Cao Anh Kiệt và Mộc Ân bay lượn giữa không, mục tiêu duy nhất và mãi mãi của cả hai, chỉ là thắng lợi.
Vinh Quang!
Hai chữ đậm hiện trên màn hình.
Dù là tuyển thủ chuyên nghiệp hay người chơi thường, ai cũng ngày ngày khát khao nhìn thấy hai chữ này. Có người đặt nó sâu trong tâm khảm, cũng có người nhìn nó như biểu trưng của thắng lợi.
Vinh quang, sẽ chỉ thuộc về những ai xem trọng nó mà thôi.