Edit & beta: Lá Mùa Thu
Tuyển thủ Hô Khiếu và Hưng Hân rời khỏi phòng. Màn hình lớn hiển thị tỉ số chung cuộc, hai đội kết thúc trận đấu bằng việc vẫy chào khán giả và bắt tay nhau.
Tuyển thủ Hô Khiếu đờ đẫn như chết, máy móc bắt tay từng người trong Hưng Hân. Mấy câu giao lưu thường thấy như "đánh tốt lắm", "cố lên", "chúc mừng" đều bị lược bỏ hoàn toàn. Cũng may đó chỉ là lời khách sáo, có nói hay không cũng chẳng ai bắt bẻ gì.
Nói chung, đội ngũ Hô Khiếu vẫn khá chỉnh tề với đội trưởng Đường Hạo dẫn đầu, tuyển thủ phía sau dàn hàng ngang. Đứng thứ hai ở cương vị đội phó, Lưu Hạo rất nhanh phải đối mặt với Tô Mộc Tranh. Trong khi Lưu Hạo căm tức thấy rõ, Tô Mộc Tranh chỉ vui vẻ cười tủm tỉm.
Lưu Hạo hừ một tiếng, chìa tay muốn bắt cho xong chuyện. Song, Tô Mộc Tranh không hề đưa tay ra.
"Đánh đẹp lắm." Cô mỉm cười, nói.
"Mày..." Lưu Hạo nổi điên.
Trận đấu đêm nay, khen bất kỳ ai đánh đẹp cũng được, chỉ Lưu Hạo không thể. Đường Hạo, Triệu Vũ Triết, thậm chí Lâm Phong, đều là những người dốc sức mà đánh, dù có thua cũng đã thể hiện cái trình, cái chí ở mình. Chỉ riêng Lưu Hạo, thì không. Bị Tô Mộc Tranh bắn sml, hắn là kẻ đã hủy diệt cơ hội thắng duy nhất của Hô Khiếu. Hắn hiển nhiên đã gây thất vọng vô cùng cho người xem. Nếu bình chọn tuyển thủ kém nhất trận, chắc chắn không ai dám tranh với Lưu Hạo.
Thế mà lúc này, Tô Mộc Tranh lại khen hắn đánh đẹp. Quả là một sự trào phúng tuyệt đối.
Lưu Hạo chột dạ, chỉ mong xong lẹ cho đỡ nhục. Vấn đề là, Tô Mộc Tranh không chiều ý hắn.
"Tôi không giống người kia. Anh ấy không muốn phí thời gian cho mấy chuyện đê hèn cậu làm, nhưng tôi thì để bụng lắm." Tô Mộc Tranh vẫn mỉm cười. Vứt mấy câu cho Lưu Hạo, cô quay lưng bước đi, mặc kệ cánh tay hắn cứng còng vì chờ đợi.
Lưu Hạo sững sờ.
Nắm bắt mấu chốt thế trận? Đánh dứt khoát? Focus toàn lực? Phong độ hoàn hảo...?
Đách phải!
Con nhỏ này! Nó chỉ cố tình trả thù thôi! Nó tìm thấy cơ hội, thế là đè đầu mình ra nã pháo, trút giận lên mình.
Đồ khốn!
Tay trái Lưu Hạo nắm chặt thành nắm đấm. Hắn quên luôn cánh tay phải đang đơ như tượng vì bị Tô Mộc Tranh khinh thị, cho đến khi Mạc Phàm bước đến. Cậu đách care lắm cái mặt Lưu Hạo, chỉ thấy có cái tay giơ ra thì bắt thôi.
"Đánh đẹp lắm." Cậu nói.
Cái gì?
Như sét đánh ngang tai, Lưu Hạo trợn mắt.
Cả mày cũng muốn sỉ nhục tao?
Hắn giận dữ, nhưng Mạc Phàm nói xong cũng chẳng dừng chân. Cậu đã chuyển qua tuyển thủ Hô Khiếu kế tiếp.
"Đánh đẹp lắm."
"Đánh đẹp lắm."
"Đánh đẹp lắm."
Mạc Phàm lặp đi lặp lại một cách máy móc khi bắt tay đội bạn. Cậu học được rằng phải nói thế với đối thủ sau khi đánh xong, nên cứ theo đó mà làm. Song, với Lưu Hạo lúc này, nó chẳng khác gì một nhát đâm ké Tô Mộc Tranh cả.
Lưu Hạo đứng hết muốn nổi.
"Đánh đẹp lắm, đánh đẹp lắm, đánh đẹp lắm..." Lời trào phúng như vang vọng khắp trên khán đài. Hắn như nhìn thấy toàn bộ khán giả, toàn bộ đồng đội Hô Khiếu, và cả phóng viên các tờ báo lớn lẫn các nhà bình luận, đều đang mỉm cười và nói: "Đánh đẹp lắm."
Trời xoay đất chuyển.
Lưu Hạo đột ngột ngã xuống cái rầm.
Khán giả ồ lên, tuyển thủ trên sân hoảng hồn. Người của nhà thi đấu vội vàng chạy tới xốc Lưu Hạo dậy, ầm ĩ đi tìm nhân viên y tế.
Màn bắt tay cuối trận kết thúc trong tình cảnh náo loạn, nhưng họp báo vẫn phải tiến hành như thường. Lưu Hạo trở thành đề tài hot không chỉ vì ngất xỉu, mà còn vì trót làm tội đồ Hô Khiếu đêm nay. Với tội trạng ấy, buổi họp báo này chắc chắn sẽ mệt cho Lưu Hạo. Có phóng viên còn nghi ngờ hắn vờ ngất đi để né họp báo, nhưng không dám hỏi, vì lỡ người ta xỉu thật thì thất đức chết.
Thế là họp báo mở màn bằng những lời hỏi han, quan tâm vờ vịt. Nhận được hồi đáp rằng Lưu Hạo không sao, phóng viên lập tức đặt câu hỏi về biểu hiện của hắn. Solo bị Diệp Tu hạ gục, đấu đoàn bị Tô Mộc Tranh táng chết, trực tiếp dẫn đến thất bại cho toàn Hô Khiếu. Có thể nói, 6 điểm của Hô Khiếu đã mất trên tay Lưu Hạo. Bình thường, các chiến đội vẫn sẽ bảo vệ tuyển thủ đánh tệ, cho dù chỉ là ngoài mặt. Tuy nhiên, đó không phải phong cách của đội trưởng Hô Khiếu, Đường Hạo. Hắn thẳng thừng chỉ trích biểu hiện của Lưu Hạo đêm nay là "ăn hại".
Tiếc quá!
Các phóng viên đều cùng một ý nghĩ.
Không phải họ tiếc cho phong độ Lưu Hạo đâu. Họ đang tiếc rằng, Đường Hạo không hành xử như lề lối thông thường, thế mà Lưu Hạo lại chẳng có mặt ở đây để war cho thiên hạ xem!
Nói chung, cách phê bình thiếu tình cảm như Đường Hạo rất hiếm thấy. Phóng viên bên dưới vui vẻ nghĩ ngợi về những gì mình sắp viết khi về đến nhà.
Cùng lúc, kết quả các trận đấu khác đã truyền ra.
Ba Lẻ Một xong sớm nhất. Họ toàn thắng Lâm Hải 10 - 0 một cách nhẹ nhàng. Tổng điểm hiện nay của Ba Lẻ Một là 239, hơn Hô Khiếu 2 điểm, thua Hưng Hân 5 điểm.
Bách Hoa gồng gánh áp lực ở thời khắc mấu chốt, sau phần solo bị Bá Đồ dẫn trước 3 - 0 thì dũng mãnh hẳn, liên tục lội ngược dòng trong hai phần lôi đài và đoàn đội. Với tỉ số chung cuộc 7 - 3, họ ôm 237 điểm ngang với Hô Khiếu. So tổng tỉ số hai lượt giao đấu trực tiếp, Bách Hoa thua Hô Khiếu nên tạm thời vẫn xếp hạng 9. Đáng mừng ở chỗ, họ đã duy trì tia hi vọng cuối cùng đến lượt 38. Fan Bách Hoa vô cùng phấn khích. Đấu chí ngoan cường, bất khuất của chiến đội khiến họ tự hào hết mực. Họ tin rằng Bách Hoa sẽ chiến đấu đến phút cuối cùng và giành về thành tích đáng kể.
Ngoài ra, Lôi Đình thành công đánh bại Luân Hồi trong trận đoàn đội, chiến thắng với tỉ số chung cuộc 7 - 3. Trước mắt, tổng điểm Lôi Đình là 244, bằng Hưng Hân. Tổng tỉ số giao đấu trực tiếp nghiêng về Hưng Hân nên Lôi Đình tạm xếp hạng 6 bảng tổng sắp. Lượt cuối Lôi Đình sẽ đến sân khách gặp Thần Thoại. Thần Thoại là đối thủ nhẹ nhất trong loạt các đội đang đánh nhau vỡ đầu chảy máu để giành vé, nên mọi người đều nhất trí cho rằng Lôi Đình 100% đi tiếp. Fan Lôi Đình không chỉ vui vì chiến thắng lượt này, mà còn hơn fan Bách Hoa ở sự an tâm cho lượt đấu cuối.
Điểm sơ qua tin chiến trường, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác vẫn cố ngồi chờ thống kê kỹ thuật trận Hô Khiếu vs Hưng Hân. Kết quả công bố, MVP thuộc về La Tập. Lý do Liên minh đưa ra, là vì tác dụng trọng yếu và phát huy xuất sắc của cậu cả trận.
"Không hổ là chỉ đạo Lý." Thua cược, Phan Lâm có hơi buồn buồn.
"Ha ha, phen này anh tốn tiền rồi." Lý Nghệ Bác nói.
"Tôi biết một quán gà xào ngon lắm, lát mình đi đi!" Phan Lâm là người hào sảng.
"Ban đêm ăn gà xào?" Lý Nghệ Bác hỏi.
"Đi nào đi nào!" Phan Lâm kêu lên.
Chương trình trực tiếp kết thúc trong tổ lái, cũng theo đó hạ màn lượt đấu thứ 37 giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp. Ngoài năm đội giành vé, các chiến đội khác không gây nên bất ngờ gì to tát. Thay đổi lớn nhất trên bảng tổng sắp đến từ trận toàn thắng Lâm Hải của Ba Lẻ Một, đưa họ về với top 8. Chiến đội Bách Hoa bị đẩy xuống hạng 9. Lượt đấu cuối cùng là lượt quyết định tám đội nào sẽ bước vào vòng chung kết.
Cũng đêm nay, Lam Vũ thắng Hư Không 8 - 2, lại vượt qua Bá Đồ leo lên hạng nhì. Chuyện tranh hạng nội bộ sẽ ảnh hướng đến việc sắp xếp cặp đấu nên cũng có nhiều người quan tâm.
Trong họp báo Hô Khiếu, Lưu Hạo chịu sự khiển trách công khai từ đội trưởng, còn trong họp báo Hưng Hân, La Tập lần đầu tham dự đã bị phóng viên vây quanh, đặt vô số câu hỏi làm cậu choáng cả đầu. Cậu đưa ánh mắt tội nghiệp cầu cứu tiền bối, thế mà chả ai buồn quan tâm. Diệp Tu với Tô Mộc Tranh đang vui vẻ ngồi rủ rỉ rù rì cái gì bên kia vậy?
"Đánh cho Lưu Hạo xỉu luôn, em đó nha, ác quá trời ác." Diệp Tu nói.
"Cứ thấy cậu ta là em bực mình." Tô Mộc Tranh nói.
"Kệ đi em!" Diệp Tu nói.
"Cũng hết gặp lại rồi." Tô Mộc Tranh nói.
"Chưa chắc, còn một lượt mà." Diệp Tu nói.
"Diệp thần, anh có thể chia sẻ về chiến thuật lớn mật đã dùng để đối phó Hô Khiếu không?" Có phóng viên thấy Tô Mộc Tranh nhàn tới mức lấy hạt dưa ra ngồi cắn ngay trên họp báo, bèn bay qua làm kỳ đà.
"Sao? Lớn mật chỗ nào?" Diệp Tu lập tức sửa tư thế ngồi, "Tôi không cảm thấy vậy. Chiến thuật của Hô Khiếu quá cực đoan, xài được một ngày chứ đâu được cả đời? Có thể đạt từng ấy thành tích đã là may mắn, chứ nếu đòi đánh khắp thiên hạ vô địch thủ thì không khỏi xem thường tất cả mọi người."
"Nói thế tức là anh không đánh giá cao Hô Khiếu?" Phóng viên hỏi.
"Đối thủ lượt cuối của Hô Khiếu là ai?" Diệp Tu hỏi.
"Chiến đội Vi Thảo ạ." Phóng viên đáp.
"Ồ, nếu Vương Kiệt Hi bại bởi kiểu chiến thuật này, tôi thấy cậu ta đừng níu kéo nữa, giải nghệ sớm đi." Diệp Tu nói.
"Ặc... ặc..." Phóng viên lắp bắp. Anh nói vậy kêu tui nói sao?
"Ơ, lúc nãy anh mới vừa bảo chưa chắc, còn một lượt mà?" Tô Mộc Tranh hỏi.
"Chưa chắc là chưa chắc cái hạng. Anh đâu có nói Hô Khiếu thắng!" Diệp Tu trả lời Tô Mộc Tranh.
"Anh nhận xét gì về biểu hiện hôm nay của cô Tô Mộc Tranh?" Phóng viên bỗng hỏi.
"Nắm bắt mấu chốt thế trận rất chính xác, đánh rất dứt khoát, phong độ hoàn hảo." Diệp Tu nói như đúng rồi.
"Vậy còn La Tập ạ?" Phóng viên lại hỏi.
"Chúng tôi có thể thắng lợi, đều do cơ sở vững chắc cậu ấy dựng nên." Diệp Tu nói.
"La Tập sẽ xuất hiện trong vòng chung kết chứ?" Phóng viên hỏi.
"Đó là bí mật, không thể công bố quá sớm." Diệp Tu nói.
"Vậy, anh hi vọng đối thủ đầu tiên Hưng Hân đụng độ ở vòng chung kết là ai?" Phóng viên hỏi.
"Vòng bảng chưa kết thúc, Hưng Hân chưa nắm chắc vé vào vòng chung kết. Nếu hiện tại tôi trả lời câu này, thì thật không phải phép." Diệp Tu nghiêm nghị.
Phóng viên cạn lời. Má nó, cái người mới thắng khiêu chiến xong đã tuyên bố đội mình quán quân luôn mùa giải thứ mười là ai hả? Là ai? Hả? Hả? Hả?