*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & beta: Lá Mùa Thu
Diệp Tu vs Điền Sâm, người thắng cuối cùng vẫn là Diệp Tu.
Điền Sâm không hề thua nhục. Thầy trừ tà đệ nhất Vinh Quang đã thực sự tỏa sáng dưới tay gã. Rời trạng thái chiến đấu sau cú last hit, Diệp Tu không khỏi thổn thức lần nữa.
Người xưa chẳng biết đã về đâu, nhưng nhân vật xưa vẫn tồn tại nơi này, tuyển thủ kế thừa tinh thần ban sơ vẫn tồn tại nơi này. Cảm giác đó, đã quá đủ ấm áp.
"Đánh tốt lắm." Trên kênh chung, Diệp Tu chat. Bất kể là đối thủ hay đồng đội, hắn đều sẽ không keo kiệt lời khen. Một lời khen vô cùng đơn giản nhưng chính là lời từ đáy lòng, chân thành đến tột độ.
Hai người gần như ra khỏi phòng đấu cùng lúc, giữa tiếng vỗ tay sấm dậy khắp nhà thi đấu. Dành cho Điền Sâm, cũng dành cho Diệp Tu. Cũng có lẽ vì mùa giải này Hoàng Phong đã hết hi vọng, nên tâm lý fan rộng rãi lắm, vỗ tay cho đối thủ tận hai lần. Đây là một đối thủ đáng được tôn kính. Chỉ riêng kỷ lục solo 28 trận thắng liên tiếp, hắn đã xứng đáng nhận lấy ngợi ca rồi.
Hưng Hân dẫn trước 1 điểm. Tướng thứ hai lên sân là La Tập. Vâng, lại là La Tập.
Fan Hoàng Phong không có ấn tượng gì với cậu tuyển thủ này nên chỉ yên lặng. La Tập lượt trước đánh xong một trận xé tem, trận này bớt căng thẳng hẳn. Suốt một tuần qua, cậu cứ xem đi xem lại replay trận trước. Nó là trận đấu đầu tiên của cậu trên đấu trường chuyên nghiệp, không tồn tại dù chỉ 1% tâm lý chủ quan, sơ sài. Nó là cuộc tử chiến một mất một còn thực thụ.
La Tập vừa xem replay vừa tự làm phân tích dày đặc. Nào là file text, nào là ghi chú tay, chữ chữ chi chít. Một trận solo vỏn vẹn vài phút mà thôi, cậu đã nghiên cứu kỹ thế nào mới có thể viết được nhiều tài liệu đến vậy?
Nhưng đó đúng là cách làm việc của La Tập. Không một ai ngăn cản hay quấy rầy cậu. Cậu học được rất nhiều từ số tài liệu này, nếu có chỗ không hiểu sẽ lập tức đi hỏi các tiền bối cùng đội.
Một tuần lễ có thể giúp một tân binh tiến bộ bao nhiêu? La Tập không biết. Cậu chỉ biết một khi đã được chỉ định vào trận, cậu phải cố hết sức mình.
Đối thủ lượt này của La Tập, khéo thay, cũng là một pháp sư triệu hồi: Tuyển thủ Hà Vĩ Đường của Hoàng Phong. Trận đấu kết thúc với kẻ thua vẫn là La Tập.
Song, cậu không hề nhụt chí. Nỗ lực một tuần qua chưa đủ! Cậu thầm nhủ, lại có thêm một replay để phân tích nữa rồi!
Đến trận solo thứ ba, Tô Mộc Tranh thắng về 1 điểm cho Hưng Hân. Sau đó, Đường Nhu, Bánh Bao và Phương Duệ xuất chiến lôi đài, kết quả thua mất 2 điểm. Dàn tuyển thủ Hoàng Phong không còn áp lực, đánh phóng tay hẳn, thế là bất ngờ phát huy vượt trình, mang về 2 điểm cho đội nhà.
Phần đoàn đội, Hưng Hân cử lên một đội hình có yếu tố thay phiên là Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Phương Duệ, Bánh Bao, An Văn Dật và Mạc Phàm. Hưng Hân đánh rất kỹ, mà Hoàng Phong phóng tay kiểu gì cũng không phóng bay được, nên cuối cùng Hưng Hân thắng trên sân khách với tỉ số chung cuộc 7 - 3.
"Vào vòng chung kết, nhớ cố gắng hơn nữa." Khi bắt tay cuối trận, Điền Sâm không rào trước đón sau mà phán luôn Hưng Hân sẽ đi tiếp sau chín lượt tới.
"Được, có muốn bọn tôi đánh luôn phần Hoàng Phong các cậu?" Diệp Tu cười.
"Không cần, chúng tôi sớm muộn sẽ về lại chiến trường ấy." Điền Sâm trả lời. Tuy nhiều năm qua họ đạt thành tích không tốt, nhưng gã không vì thế mà cởi bỏ niềm kiêu hãnh của cái tag Hoàng Phong trước tên mình.
Chỉ cần chúng ta vẫn còn đặt chân trên sàn đấu này, hi vọng vẫn còn đó vĩnh viễn.
Đó là điều Điền Sâm tin tưởng.
"Cố gắng nữa lên!" Diệp Tu bắt tay gã thật mạnh.
Lượt đấu thứ 29, trận Hưng Hân vs Hoàng Phong kết thúc. Ở một sàn đấu khác, trận Ba Lẻ Một vs Yên Vũ được chọn phát sóng trực tiếp cũng đã hạ màn. Chiến thắng thuộc về Ba Lẻ Một, chiến đội quật khởi mạnh mẽ gần đây. Thất bại trước Hô Khiếu như không hề ảnh hưởng đến phong độ của họ. Trên sân nhà, họ thắng Yên Vũ với tỉ số chung cuộc 8 - 2.
Đáng tiếc, đối thủ cạnh tranh trực tiếp với Ba Lẻ Một là Hô Khiếu lại càng thắng đậm hơn. Đến sân khách đánh Lâm Hải, chiến đội được cho là đã cầm chắc vé về làng, Hô Khiếu lạnh lùng táng chết đối thủ 10 - 0.
Vì thế trên bảng tổng sắp, Hô Khiếu vượt mặt Ba Lẻ Một bằng 2 điểm dẫn trước, nhích thêm một bước trên đường giành giật chiếc vé thứ 8 vào tứ kết.
Sau Ba Lẻ Một hạng 9 là Hư Không hạng 10. Lượt này Hư Không đánh bại Nghĩa Trảm 8 - 2, tiếp tục duy trì mối uy hiếp với các đội top 8, nhăm nhe chiếc ghế của bất kỳ đội nào phạm sai lầm. Có điều, hạng 8 đang bỏ xa Hư Không 11 điểm, các đội cần phải phạm sai lầm vài lần mới đủ chỗ cho Hư Không chen chân. Hi vọng vào top 8 có vẻ xa vời, fan Hư Không căng thẳng không ngớt.
Trong khi đó, Yên Vũ lượt này thua đối thủ cạnh tranh trực tiếp, đã cách top 8 tận 26 điểm. Nếu nói họ vẫn chưa nhụt chí thì hơi bị khó tin. Trên căn bản, Yên Vũ coi như đã tạm biệt đấu trường năm nay. Đây là lần đầu tiên họ rơi khỏi top 8 suốt mấy năm qua.
Trước kia, người ta thường chỉ trích Yên Vũ ở điểm dễ nhùn trong thời khắc mấu chốt nhất, chứ thật ra phương diện kỹ thuật và chiến thuật của họ không gì để chê trách, chưa kể thành tích vẫn luôn ổn định. Thế rồi vì muốn tiến bộ, Yên Vũ quyết định thay đổi. Quyết định đó đã mang về một mùa giải thất bại. Sắp tới, Yên Vũ sẽ làm gì? Mọi người đang bắt đầu thảo luận vấn đề này.
Thi đấu xong, Hưng Hân ở lại thành phố B nghỉ ngơi một đêm. Thành phố B cũng là trụ sở Nghĩa Trảm, mà lượt này họ cũng đánh trên sân nhà, thế là hai đội liên hệ nhau đi quẩy. Chiến đội Nghĩa Trảm hiện giờ giống với Hoàng Phong, thứ hạng không cao không thấp, đã hết hi vọng với mùa giải. Thua trận, sầu thì sầu chứ vượt qua nhanh lắm. Ít nhất khi người Hưng Hân gặp người Nghĩa Trảm, đã không bắt gặp thái độ của một đội vừa thua thảm 2 - 8.
Nghĩa Trảm kéo Hưng Hân đi ăn khuya. Trong mỗi tuần, ngay sau ngày thi đấu chính là ngày thoải mái nhất cho các tuyển thủ. Chỉ cần đừng quá căng thẳng, tuyển thủ rủ nhau chơi cuối tuần cũng thường thấy. Chẳng qua phải đánh vào đêm mà lại còn dự họp báo, nên khi xong xuôi mọi thứ thì trời đã gần khuya. Hai đội đều tém tém, không high tới mức qua đêm. Khi chia tay, Lâu Quan Ninh hiếu khách muốn mời Hưng Hân ở chơi thêm ngày hôm sau, nhưng riêng Diệp Tu lại từ chối rất dứt khoát, Tô Mộc Tranh cũng tương tự.
"Mai là Thanh minh." Bên Nghĩa Trảm thấy thế, có người khẽ nhắc Lâu Quan Ninh. Lâu Quan Ninh ngớ ra, không biết Diệp Tu và Tô Mộc Tranh có phải vì lý do đó mà từ chối hay không, nhưng cũng không tiện hỏi. Vì thật ra, những ai bận vào tiết Thanh minh thì ắt hẳn không phải đi dự việc vui gì.
"Vậy bọn tôi không làm phiền các anh nữa, lần sau gặp, còn nhiều cơ hội mà!" Lâu Quan Ninh bèn thả cả nhà Hưng Hân đi.
"Lần sau gặp." Diệp Tu cười. Tuyển thủ hai nhà tạm biệt nhau, ngày hôm sau La Tập tự về thành phố T, còn lại cùng ngồi máy bay về thành phố H.
Tiết Thanh minh.
Dĩ nhiên Trần Quả không quên ngày này. Lúc tối dù Diệp Tu không từ chối, cô cũng sẽ. Mà không chỉ Diệp Tu, Tô Mộc Tranh cũng từ chối luôn, nên chắc họ cùng mục đích với cô nhỉ?
"Lát đi chung không?" Trần Quả hỏi Diệp Tu trên máy bay.
"Được!" Diệp Tu gật đầu.
Máy bay đáp xuống thành phố H, người Hưng Hân chia quân hai ngả. Diệp Tu, Tô Mộc Tranh đi chung với Trần Quả, còn những người khác dắt nhau về.
"Họ đi đâu vậy?" Nhóm Diệp Tu không báo cáo lộ trình nên vừa đi khỏi là có người tò mò.
"Chắc đi tảo mộ." Đường Nhu sống ở Hưng Hân lâu nhất, hiểu về gia cảnh Trần Quả nhất. Chuyện Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, tuy cô không nghe người trong cuộc chính miệng nói, nhưng cũng có biết một hai thông qua Trần Quả.
"Đi thăm anh Tô Mộc Tranh." Đường Nhu nói với mọi người, rồi đưa ánh mắt về phía Ngụy Sâm. Cô biết người đã khuất là một vị cao thủ Vinh Quang thời đó. Ngụy Sâm cũng là người chơi cũ cùng thời, liệu hắn có biết anh ta không nhỉ?
Nghe Đường Nhu nói, vẻ mặt Ngụy Sâm quả nhiên như sực tỉnh: "Ra là thế."
"Lão Ngụy, anh biết hả?" Phương Duệ hỏi.
"Đám tiểu quỷ các chú dĩ nhiên không biết." Ngụy Sâm nói. Hắn như trôi về miền hồi tưởng, "Lúc đó chưa có Thần Chi Lĩnh Vực đâu, ban đầu Vinh Quang chỉ có một máy chủ thôi, sau mới mở thêm Máy Chủ 2. Đám tụi anh đều ở Máy Chủ 1 hết, có thể gọi là thế hệ người chơi đầu tiên của Vinh Quang nhỉ? Thời đó ở Máy Chủ 1 tụi anh, thằng pháp sư chiến đấu Nhất Diệp Chi Thu nổi tiếng lắm, mà hay đi chung với nó còn một thằng khác nổi tiếng không kém, trình không dưới Nhất Diệp Chi Thu đâu."
Trình không dưới Diệp Tu!
Trong giới Vinh Quang, đây khác gì trình độ cao nhất? Mà con người Ngụy Sâm no limit cỡ nào chứ, có thể dùng lời này để khen một người không phải mình, thật hiếm có khó tìm.
"Ổng tên gì?" Phương Duệ vội hỏi ngay.
"Thu Mộc Tô." Ngụy Sâm nói.
Phương Duệ lắc đầu. Chưa bao giờ nghe qua cái tên này! Thời đại ấy đã quá xưa cổ rồi, người kia còn là một nhân vật chỉ sống trong game, chuyện về anh ta sao có thể lưu truyền quá lâu?
"Nói thừa, đám ranh con chúng bây làm sao từng nghe được?" Ngụy Sâm tỏ ý khinh thường. Phương Duệ trong mắt hắn cũng bị tính là một thằng ranh con.
"Thì ra người đó là anh của Tô Mộc Tranh à?" Ngụy Sâm lẩm bẩm.
"Thu Mộc Tô... Tô Mộc Thu?" Phương Duệ sực nhận ra gì đó.
"Đấy." Đường Nhu gật đầu. Cô từng nghe thấy cái tên này từ Trần Quả.
"Ồ, thì ra là đảo tên thật lại." Ngụy Sâm giờ mới phát hiện, "Nhưng mà thời đó chưa có Tô Mộc Tranh hay gì đâu, nên chả ai biết cả. Tới khi Tô Mộc Tranh vào Liên minh và nổi tiếng, thì cái tên đó chắc chẳng ai nhớ nữa rồi!"
"Cũng đúng..." Phương Duệ tuy không trải qua thời đại ấy, nhưng một cao thủ trong game thôi mà, ai sẽ truyền tụng về anh ta đời đời đâu? Mùa giải thứ tư Tô Mộc Tranh mới vào Liên minh, ba năm trời, thời gian quá đủ để một cái tên đi vào quên lãng.
"Thu Mộc Tô đó chơi nghề gì?" Phương Duệ hỏi.
"Một tay súng." Ngụy Sâm nói, "Một Súng Thần chân chính."
art by 戊上老远