Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1303: Người đi khiêu chiến




Edit & beta: Lá Mùa Thu

Chẳng ai buồn quan tâm người thứ sáu nữa. Tất cả đều đang xôn xao về màn lột xác của Tay Nhỏ Lạnh Giá. Full set trang bị bạc tuy không thấy rõ thuộc tính, nhưng màu chữ bạc lấp lánh đã đủ lóa mắt người chơi thường. Điểm trí lực 1810 cao nhất Vinh Quang cũng được mọi người phát hiện, ào ạt chỉ cho nhau xem. Tiếng bàn tán xôn xao vang khắp Cung thể thao Tiêu Sơn.

Khuyết điểm của Hưng Hân, tuyển thủ trị liệu An Văn Dật sắp vùng dậy?

Vấn đề ở chỗ, trước nay ngoại giới lên án An Văn Dật vì cái trình kỹ thuật của cậu. Ai cũng cho rằng Hưng Hân tốt nhất nên tìm về một tuyển thủ có trình cao hơn, thế rồi Hưng Hân không chịu đổi người cầm, lại đắp đồ bạc từ đầu đến răng cho nhân vật trị liệu. Cách sửa chữa khuyết điểm này có vẻ sai sai.

Fan Hưng Hân không nghĩ nhiều, chỉ nhìn thấy đội nhà đột nhiên có một nhân vật dát bạc lộng lẫy thì phấn khích hẳn. Trên tivi, Phan Lâm với Lý Nghệ Bác lại đang chuyện trò về cách làm của Hưng Hân.

Hưng Hân vì sao chấp nhận vung tiền, mạnh tay đắp đồ cho nhân vật chứ nhất quyết không thay tuyển thủ? An Văn Dật kia, rốt cuộc có gì đặc biệt đến mức chiến đội phải tập trung bấy nhiêu nguồn lực để hỗ trợ?

Phan Lâm và Lý Nghệ Bác cầm tài liệu Hưng Hân trong tay, nhất thời cũng không tìm ra nguyên cớ. Trận đấu chính thức bắt đầu, nhân vật hai đội spawn trên hai góc bản đồ.

Bản đồ có tên Mỏ Quặng Lao Động, tọa lạc tại một khu mỏ dưới chân núi. Kết cấu địa hình tương đối phức tạp, cả tấm bản đồ không có lấy một chỗ đủ rộng cho mười người dàn đội hình ra đánh, buộc hai đội phải bố trí chiến thuật dựa trên địa hình có sẵn.

Đầu game, Hưng Hân nhanh chóng triển khai hành động, thẳng tiến trung lộ. Luân Hồi cũng đang tiến ra giữa, vừa đi vừa chat.

"Thấy mục sư Hưng Hân không?" Giang Ba Đào và Lữ Bạc Viễn gửi tin cùng lúc.

"Thấy rồi." Phương Minh Hoa đáp.

"Anh nghĩ sao?" Giang Ba Đào hỏi. Bàn về trị liệu, dĩ nhiên dân chuyên là Phương Minh Hoa giỏi hơn.

"Trí lực cao, bạo kích cao, sức trị liệu mạnh, nói một cách nào đó cũng có thể bù đắp thiếu hụt của An Văn Dật." Phương Minh Hoa nhận xét. Khuyết điểm Hưng Hân là gì, Luân Hồi sớm đã nghiên cứu, phân tích nát rồi, anh không cần nhắc lại nữa.

"Nhưng thuộc tính build hơi mất cân đối nhỉ?" Giang Ba Đào nói.

"Đi đường cực đoan. Tốc độ cast phép quá thường, lúc trị liệu cần nhiều cover hơn." Phương Minh Hoa nói.

"Có nghĩa là, áp lực đổ lên đầu đồng đội nặng hơn?" Giang Ba Đào một câu liền vạch trần chân tướng sự việc.

"Đúng." Phương Minh Hoa xác nhận.

"Quả là một phương thức hay!" Giang Ba Đào nói.

"Rồi mình đánh sao?" Tôn Tường hỏi. Một cách trùng hợp, mục tiêu điều chỉnh của Hưng Hân cũng chính là mục tiêu họ định focus.

"Kiến nghị không đổi." Phương Minh Hoa nói.

"Vâng, cứ như bình thường thôi, tạo áp lực lên trị liệu!" Giang Ba Đào nói.

Trị liệu chính là khuyết điểm của Hưng Hân, đồng thời là trọng điểm tấn công của đối thủ. Song trên thực tế, dù khuyết điểm này không tồn tại, focus trị liệu cũng là lối đánh dễ gặp trong trận đoàn đội. Luân Hồi tạm thời nhận định Hưng Hân như một chiến đội thông thường, hiển nhiên đã có chút ngờ vực với việc Tay Nhỏ Lạnh Giá đột ngột được buff mạnh.

Cũng như Phan Lâm và Lý Nghệ Bác, tuyển thủ Luân Hồi không cho rằng đắp đồ nhân vật là cách giải quyết tốt vấn đề Hưng Hân đang có. Bởi với cách này, vấn đề cũ được giải quyết nhưng vấn đề mới sẽ nảy sinh: Để cả đội chia sẻ áp lực với An Văn Dật, mọi người đều phải phân tán một phần tập trung. Giảm thiểu nguy hiểm đổi lấy thiếu tập trung, nếu có ai đó trong đội hình sơ sẩy nhiệm vụ cover thì sao?

Thế nên cứ focus trị liệu thôi!

Luân Hồi quyết định giữ nguyên đường lối chiến thuật chính. Cụ thể thế nào, nhìn tình hình mà tùy cơ ứng biến, ít nhất cũng phải xem xem An Văn Dật sẽ làm được gì sau khi Tay Nhỏ Lạnh Giá được buff.

Mười nhân vật nhanh chóng gặp gỡ. Họ không lao vào nhau ngay vì địa hình bản đồ quá phức tạp. Vừa chạm mặt đối phương, họ lập tức chia ra chiếm đóng khu vực địa hình có lợi: Nghề tay dài tìm chỗ phát huy hỏa lực, nghề tay ngắn cần tuyến đường có nhiều che chắn.

Là đội chủ nhà, Hưng Hân đương nhiên rành rẽ hơn Luân Hồi về điều này. Họ sớm đã bố trí sẵn, luyện tập sẵn từ lâu. Mỗi người trong họ quen lối quen nẻo giành lấy vị trí phù hợp. Mộc Vũ Tranh Phong từ một tảng nham thạch nhô ra trên sườn núi, nổ phát pháo đầu tiên mở màn cuộc đấu.

Ầm!

Pháo Hỏa Tiễn xuất hiện giữa trời, bay theo đường vòng cung. Lượn một cung rộng, thêm một tiếng ầm vang lên, Pháo Hỏa Tiễn bung xòe như pháo hoa nở rộ, thành những quả pháo nhỏ rơi xuống.

Ầm! Ầm! Ầm!

Chạm đất, Pháo Hỏa Tiễn nổ vang tạo nên cả một biển lửa. Tôn Tường và Lữ Bạc Viễn nhìn mà bực bội. Là hai tay dài, họ cố tình chọn rãnh đất rộng, định tiếp cận Hưng Hân, thế là bị Mộc Vũ Tranh Phong chủ động tặng pháo. Họ chật vật chui ra khỏi rãnh đất, nhìn Mộc Vũ Tranh Phong tóc dài tung bay phần phật trên lưng chừng núi. Làm gì được cô ấy giờ?

Chu Trạch Khải không vội chiếm chỗ. Hắn chờ quan sát Hưng Hân tách hướng di chuyển, mới theo đó chọn một điểm hắn cho là đẹp. Mộc Vũ Tranh Phong nổ pháo để lộ vị trí, Nhất Thương Xuyên Vân lập tức cắt qua khu vực cô đang đứng. Là nhân vật tay dài nhất đội hình Luân Hồi, người duy nhất đủ sức ngăn cản Mộc Vũ Tranh Phong hỗ trợ Hưng Hân từ xa chỉ có thể là hắn.

Nhất Thương Xuyên Vân nhích chưa được mấy bước, tiếng súng đã vang bên tai. Nghe âm thanh không phải đến từ Mộc Vũ Tranh Phong, vậy thì trận này chỉ còn một kẻ biết bắn súng: Tán nhân Quân Mạc Tiếu.

Quân Mạc Tiếu nhảy khỏi một bức tường đổ vỡ, cách Nhất Thương Xuyên Vân chỉ năm bước. Với khả năng di chuyển như quái vật, năm bước với Quân Mạc Tiếu khác gì sát bên?

Ý thức được điều đó, Chu Trạch Khải khiển Nhất Thương Xuyên Vân lùi nhanh về phía sau. Quả nhiên Quân Mạc Tiếu cấp tốc xông tới bằng kỹ năng di chuyển.

Diệp Tu và Chu Trạch Khải.

Hai thế hệ Vinh Quang đệ nhất nhân cũ và mới, trong trận đấu đêm nay, rơi vào tình huống đối mặt trực tiếp.

Ai hơn ai kém? Không tò mò vấn đề này không phải người.

Chu Trạch Khải là tuyển thủ chuyên nghiệp ra mắt mùa giải thứ năm, Gia Thế cũng từ mùa nọ mà vĩnh biệt tổng chung kết. Nhưng khi ấy, Diệp Tu vẫn đang thịnh như mặt trời ban trưa, vầng hào quang Vinh Quang đệ nhất nhân chói mù mắt. Không ai ngờ rằng ngày sau, cậu tân binh kiệm lời vừa được tìm thấy dưới cờ Luân Hồi sẽ dùng cái tên Súng Vương, đăng cơ trở thành Vinh Quang đệ nhất nhân thế hệ mới.

Khi ấy dù Chu Trạch Khải có đụng độ Diệp Tu, cũng sẽ không ai đem chuyện đứng đầu hay đứng cuối ra bàn. Cái họ nghĩ đến, là một cậu tân binh có tí trình đang khiêu chiến đại thần hàng top Vinh Quang.

Chẳng lâu sau, người ta bắt đầu phát hiện Chu Trạch Khải không chỉ đơn giản là một tân binh "có tí trình". Luân Hồi từ khi có Chu Trạch Khải thì như lật mình trỗi dậy, ngay mùa giải thứ năm tiến vào vòng chung kết, đột phá lịch sử chiến đội. Tuy nhiên, cậu tuyển thủ này có chút vấn đề về tính cách. Cậu ta phối hợp không quá tốt với tiết tấu cả đội, nên thành tích cuối cùng chỉ là vào được tứ kết, rồi thôi.

Luân Hồi vì thế mà rất đau đầu. Đến mùa giải thứ sáu, họ tiếp tục phát hiện một mầm tốt khác: Giang Ba Đào, lúc ấy vẫn còn trực thuộc chiến đội Hạ Vũ. Quan sát thật kỹ một thời gian, Luân Hồi nhanh chóng xác định rằng, cậu tân binh này chính là người họ cần: Người nên đứng bên cạnh Chu Trạch Khải.

Thế nên, ngay đợt chuyển nhượng mùa đông cùng năm, Luân Hồi vội vàng mua lại Giang Ba Đào từ Hạ Vũ. Mài giũa qua nửa vòng bảng, Giang Ba Đào quả nhiên như mong đợi, trở thành cầu nối tốt nhất giữa Chu Trạch Khải và phần còn lại của Luân Hồi.

Đến mùa giải thứ bảy, Giang Ba Đào được bổ nhiệm làm đội phó. Dàn tuyển thủ trẻ Luân Hồi thời điểm này đều trưởng thành nhanh chóng. Luân Hồi mùa giải thứ bảy lần đầu tiên vượt qua tứ kết. Độ hot của Chu Trạch Khải nhất thời tăng lên cao vút.

Trong lúc đó, thành tích Gia Thế dần dần đi xuống. Hào quang người đứng đầu Vinh Quang có dấu hiệu lu mờ. Vương Kiệt Hi, Hoàng Thiếu Thiên, Chu Trạch Khải, những cái tên khác Diệp Tu bắt đầu được đề cập. Trong số họ, Chu Trạch Khải trẻ nhất, biểu hiện chi phối sàn đấu lớn nhất. Người người đều đánh giá cao tương lai của hắn. Cái hắn thiếu, chỉ là một chiếc cúp quán quân.

Và rồi đến mùa giải thứ tám, Diệp Tu giải nghệ giữa đường. Cựu đệ nhất nhân đã thực sự giã biệt sàn đấu, lá cờ đầu Vinh Quang cần có một ai đó tiếp tục giữ vững. Đúng vào mùa giải này, Chu Trạch Khải thống lĩnh Luân Hồi giành về tổng quán quân, như một lời tuyên ngôn tiếp nhận vị thế người vẫy cờ vậy.

Mùa giải thứ chín, Luân Hồi thành công bảo vệ chức vô địch, danh hiệu đệ nhất nhân vững như tường thành.

Mùa giải thứ mười, cựu đệ nhất nhân Diệp Tu bỗng giục ngựa quay về.

Vậy đến cùng, ai mới là đệ nhất nhân?

Một đề tài quá hot cho dân tình xào tới xào lui, truyền thông dĩ nhiên không chịu buông tay. Có điều, tuổi tác Diệp Tu thế nào thì ai cũng biết, từ thời Gia Thế đã suy sụp, giờ dẫn về một đội tôm tép, những ai đem Diệp Tu đặt lên thách thức đệ nhất nhân Chu Trạch Khải có phải hơi bị ảo tưởng?

Mười năm Vinh Quang gập ghềnh, đệ nhất nhân ngày xưa cũ ấy, giờ đây bỗng bị gán cho cái danh kẻ khiêu chiến, mà người ta còn sợ rằng, hắn liệu có đủ tư cách đi khiêu chiến hay không.

Qua nửa vòng bảng, phong độ của Diệp Tu và thành tích của Hưng Hân đã chứng minh với họ mọi thứ.

Solo toàn thắng, điểm số chiến đội đè đầu Luân Hồi từ lượt thứ chín. Ừ, coi như Diệp Tu đủ tuổi để ảo tưởng rồi đấy, đủ tuổi khiêu chiến đệ nhất nhân rồi đấy.

Do đó lượt đấu thứ 20 này mới bị truyền thông làm quá, thi nhau giật tít các kiểu, chứ hồi lượt đầu mọi người còn đang nghi ngờ "tư cách" của Diệp Tu, có ai buồn quan tâm đề tài Diệp Tu vs Chu Trạch Khải đâu?

Đáng tiếc, Diệp Tu chẳng gặp Chu Trạch Khải trên cả solo lẫn lôi đài. Chờ mãi đến giờ, họ mới đối mặt trực tiếp trong đoàn đội khi game đấu bắt đầu chưa lâu.

Quân Mạc Tiếu xông lên, Nhất Thương Xuyên Vân vội lùi về. Mọi người nín thở theo dõi, không khí trong trận ngoài trận đều như ngưng đọng. Giữa lúc ấy, một luồng khí lưu vô hình bay tới sau lưng Nhất Thương Xuyên Vân.

Ụ óa!

Vô số tiếng chửi tục đồng loạt vang lên.

Để người ta coi đệ nhất nhân vs đệ nhất nhân! Chơi zâm xê ra đi ba ưi!