“Hả, có chuyện gì?” Tô Mộc Tranh quay đầu, thản nhiên cười, cùng gương mặt dữ tợn của Lưu Hạo hình thành hai hình ảnh đối lập rõ ràng.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt nảy lửa.
Tuy rằng vẫn mỉm cười như cũ, nhưng sự cường ngạnh toát ra từ ánh mắt Tô Mộc Tranh khiến Lưu Hạo hơi chút giật mình.
Ở trong mắt họ, Tô Mộc Tranh vẫn là một cô gái có tính tình ôn hòa, đối xử thân thiện với mọi người. Chẳng qua phần lớn thời gian đều ở cạnh Diệp Thu, dường như chưa từng thấy cô có chủ kiến gì. Một cô gái như vậy, khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy dễ dàng ức hiếp.
Lưu Hạo vừa nãy gào Tô Mộc Tranh như hung thần ác sát, lúc này ánh mắt chạm nhau rồi, người chột dạ lại là gã.
“Nếu không có việc gì, tôi đi trước.” Tô Mộc Tranh cười cười, cũng xoay người, rời đi.
Lưu Hạo nhìn Tô Mộc Tranh đi càng lúc càng xa, rối rắm, xoắn xuýt rồi dần bình tĩnh lại. Gã hít một hơi thật sâu, bước về phòng.
Cầm di động, Lưu Hạo gọi điện cho đội trưởng Gia Vương Triều Trần Dạ Huy.
“Alo, Lưu đội......” Tiếng nói bên kia điện thoại mang theo chút do dự, như thể không biết nên mở miệng nói thế nào.
“Kỷ lục đó, cậu tự giải quyết đi, giờ anh không tiện ra tay.” Lưu Hạo nói.
“Dạ......”
“Khu 10...... nếu không có tuyển thủ chuyên nghiệp, Diệp Thu tất nhiên trở thành người thống trị kỷ lục. Cho nên sự đối đầu trong các công hội sẽ được dời lại, cơ bản xem ai có thể tranh thủ được sự giúp đỡ của Diệp Thu thôi.” Lưu Hạo nói.
“Vậy chúng ta...... sợ là không có khả năng rồi?” Trần Dạ Huy nói.
“Có thể thử tiếp cận, xem thái độ của hắn. Nếu không được, vẫn phải tiếp tục chú ý, xem có điểm đột phá nào không. Anh có tin tức quan trọng cần cậu đi kiếm.”
“Tin gì cơ?”
“Thù lao của Diệp Thu. Khi hắn cùng một công hội hợp tác, anh muốn biết thù lao đó là gì.” Lưu Hạo nói.
“Có cần tìm người đối phó với hắn không? Ít nhất hắn bây giờ thân cô thế cô.” Trần Dạ Huy nói.
“Vậy...... Cậu cân nhắc rồi làm, nhưng đừng phái người trong công hội, coi chừng lại trở thành cái cớ cho các công hội đối địch khác liên thủ lại đối phó mình. Quân Mạc Tiếu bấy giờ là nhân vật được trọng vọng trong mắt các công hội khác, chưa biết chừng hắn lại nương nhờ vào công hội nào đó lấy chỗ dựa vững chắc thì sao?” Lưu Hạo nói.
“Vâng, em sẽ tự mình làm” Trần Dạ Huy tỏ vẻ.
“Ừ, anh thỉnh thoảng sẽ đến khu 10 xem sao, giữ liên lạc.” Lưu Hạo nói.
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Lưu Hạo hít một hơi thật sâu. Lúc này, gã không thể lại kích động, mấy ngày nay, gã hưng phấn có chút quá, mới phạm nhiều sai lầm như thế. Kế hoạch phá Diệp Thu lập kỉ lục đã thất bại còn bị Diệp Thu chơi lại, tuy khiến gã phẫn nộ không thôi, nhưng nói đến nói đi đấy chỉ là ân oán cá nhân, có hơi đau mà thôi.
Lỗi lầm mà gã thật sự không nên mắc ở hiện tại, chính là việc liên tiếp mắc lỗi khiến Gia Thế thua cuộc trong trận đấu tối nay.
Tuy vòng trước chỉ lấy được ba điểm, nhưng ít ra chuyện Tôn Tường lấy 1 chọi 3 đã khiến mọi người dấy lên hi vọng.
Vòng này đánh tại sân nhà, nghênh chiến Lam Vũ có số điểm xếp thứ hai trên bảng, nếu thắng thêm mấy trận, thì chính là khắc phục khó khăn một cách ngoạn mục. Trong trận đấu, Gia Thế cũng đã chiếm phần chủ động, lại bởi vì người đội phó là gã đây mắc những lỗi rất nghiệp dư mà bị hủy hoại trrong chốc lát.
Tuy hiện giờ không ai oán giận, vẫn coi như một lần mắc lỗi ấy do trạng thái chưa tốt. Nhưng nếu chiến tích tiếp theo của Gia Thế không được cải thiện, mùa giải năm nay vốn là nơi để chuyển mình lại do Lưu Hạo mắc lỗi ngớ ngẩn mà bại trong gang tấc, thì đây không còn là một lần phạm lỗi bình thường nữa mà sẽ là một lần phạm lỗi cực kỳ nghiêm trọng.
Sai lầm này đủ để ảnh hưởng trí mạng đến tương lai của gã. Nếu giờ mà vẫn phân không rõ tình hình, vẫn vì ân oán cá nhân mà chạy vào game xoắn xuýt với kẻ đã giải nghệ như Diệp Thu, đây là muốn vì nhỏ mất lớn rồi.
Diệp Thu...... Tao biết mày vẫn chưa hết hy vọng, nhưng tất cả chỉ mới bắt đầu, khả năng của mày lớn đến cỡ nào, tao sẽ chờ xem.
Lưu Hạo nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt trong gương trông thật dữ tợn, đột nhiên gã nâng tay xoa nhẹ mặt vài cái. Tay vừa buông ra thì đã xuất hiện một khuôn mặt tươi cười ngây ngô, đơn giản và thần kỳ như dùng thuật biến hình.
Lưu Hạo ra cửa phòng, lại đi ra ngoài, ánh mắt thoáng nhìn sang cách vách, trong cửa phòng khép hờ, một tia sáng hắt ra.
“Khụ.” Lưu Hạo hắng giọng xong tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa phòng: “Tôn đội, chưa nghỉ ngơi sao?”
“Cửa không khóa.” Người trong phòng lạnh lùng đáp lại, nhưng sự khó chịu trong giọng nói lại không hề che giấu.
Lưu Hạo điều chỉnh vẻ mặt mình lần cuối, mỉm cười: “Tôi vào nhé” rồi đẩy cửa vào.
Ở tiệm net Hưng Hân, chấm dứt hai chuyến phó bản, kỷ lục mới được lập ra, hai cô gái cũng bị chỉnh đến hỏng luôn. Đường Nhu đi rót nước thật, nhưng ôm chén trà xong thì quyết đứng ở quầy trước không đi, buôn chuyện cùng Diệp Tu. Mãi cho đến khi thấy Phong Sơ Yên Mộc logout trước từ màn hình của Diệp Tu, mới vui vẻ nói: “Đừng đánh phó bản nữa được không.”
Diệp Tu bất đắc dĩ cười khổ: “Tùy thôi”
“Em nhớ mình vẫn còn nhiệm vụ chưa làm ấy.” Đường Nhu lầm bầm rời đi. Diệp Tu không nói gì, cái cô này bình thường hận nhất là làm nhiệm vụ, đặc biệt là loại truyền tin, hái nấm, lấy củ cải, tìm người vân vân. Những nhiệm vụ có độ khó quá thấp, không có tính thách thức này bị Đường Nhu cho là lãng phí thời gian, hận vô cùng. Cắn răng đi làm, đều do Diệp Tu nhắc nhở cô nhất định phải làm vì được thưởng điểm thuộc tính và kỹ năng.
Chuyện phá bản thú vị trước mặt, Đường Nhu lại thà rằng đi làm nhiệm vụ mình chán ghét, điều này làm Diệp Tu không thể không thán phục: Hoàng Thiếu Thiên không hổ là người đàn ông khiến Liên minh sửa chữa quy tắc.
“Sao lại thế này? Mọi người chạy đâu hết rồi? Sao chẳng ai phản ứng thế.”
Thật ra Diệp Tu cũng không cứng cỏi đến vậy, hắn cũng tháo tai nghe nghỉ ngơi hồi lâu, giờ mới đeo lên, thanh âm lại vang lên. Hoàng Thiếu Thiên sợ bại lộ thân phận, tuy ru rú một mình trong một xó tối tăm ở khu A lại vẫn nhỏ giọng nói khẽ, nói mãi không ngừng, tinh thần tốt thật.
“Được rồi, kỷ lục cũng đã lập, phó bản để đấy cày sau.” Diệp Tu lấy lại bình tĩnh nói.
“Vừa rồi tui nói gì anh có nghe thấy không?” Hoàng Thiếu Thiên không biết vừa rồi Diệp Tu không hề đeo tai nghe. Nhiều người hễ mang thuộc tính “lắm mồm” cũng kiêm luôn thuộc tính “tự biên tự diễn” vào, bằng không sẽ có lúc không bắn liên thanh tiếp được. Tự biên tự diễn mà, nên có cần chú trọng phản ứng người nghe đâu, ngay cả người nghe có nghe hay không cũng không phát hiện ra.
“Hả, không nghe rõ lắm, nói gì thế?” Diệp Tu hỏi.
“Vũ khí của anh là sao thế?”
“Tự chế, Ô Thiên Cơ.” Diệp Tu nói.
“Anh làm? Làm khi nào? Sao tui chưa nghe qua bao giờ” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
“Lúc trước, lâu rồi. Cái hồi mà chú còn đi cướp BOSS khắp nơi ấy.” Diệp Tu nói.
“Đệch đệch đệch lịch sử đen tối không cần khơi ra đâu” Hoàng Thiếu Thiên lo âu. Khi đó hắn vẫn là một người chơi bình thường. Nhưng phong cách theo chủ nghĩa cơ hội của hắn đã thành hình rồi, là tay cướp BOSS lành nghề. Lúc đầu có rất nhiều quy tắc trong Vinh Quang không giống như bây giờ.
“Là khi đó ấy, anh và thằng bạn cùng nhau làm ra.” Diệp Tu nói.
“Vũ khí này...... dường như đặc biệt làm vì tán nhân nhỉ?” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Không sai.” Diệp Tu nói.
“Nhưng từ khi khu 3 mở ra cập nhập thêm giới hạn cấp bậc tối đa, xuất hiện nhiệm vụ thức tỉnh nghề nghiệp, tán nhân cũng bị đào thải toàn diện.”
Diệp Tu không lên tiếng trả lời, hắn không cần lên tiếng trả lời, bởi vì Hoàng Thiếu Thiên có công năng “tự biên tự diễn”.
“Nên cái vũ khí này của ông anh cũng mất đi giá trị, khu 5 mở ra, Thần Chi Lĩnh Vực xuất hiện. Tán nhân không cần thức tỉnh vẫn có thể kiếm kinh nghiệm tiếp tục thăng cấp ở đấy. Có điều, nó cũng đồng thời cập nhập giới hạn lên cấp 60. Tuy nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực không hạn chế cấp bậc, nhưng độ khó lại ở cấp 60. Hơn nữa tất cả nhiệm vụ này phải làm một mình, không thể tổ đội giúp đỡ nhau, thế là tán nhân cũng không thể sống lại lần nữa. Huống hồ khi đó anh còn đang dùng Nhất Diệp Chi Thu chinh chiến tại Liên minh Chuyên nghiệp, danh Đấu Thần cũng đã bùng sáng rồi, vậy nên cũng không cần tự làm khổ thế này.” Hoàng Thiếu Thiên quả nhiên tự biên phỏng đoán một lô xích xông.
“Đúng vậy á” Diệp Tu lần này phản ứng lại một chút.
“Giờ anh tính cày lại cái này nữa hả?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
“Đúng vậy á”
“Vậy anh cần gì phải giải nghệ? Tài khoản tùy tiện tìm ai đó luyện thay, vũ khí giao cho câu lạc bộ làm, không phải nhanh hơn? Không nghĩ ra, chỗ này tui nghĩ mãi không thông, sao anh lại giải nghệ?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.
“Chú có thể hiểu là “thành tích chiến đội không tốt, đội trưởng tự nhận lỗi nên từ chức”.” Diệp Tu nói.
“Thần kinh, thế cũng không cần giải nghệ chứ, mà tui xem hết mấy trận của anh rồi, rõ ràng là đội ngũ có mâu thuẫn, anh bị cô lập. Do Lưu Hạo giở trò đúng không? Tên kia có tướng “lang cố”, nhìn là biết tâm địa xấu xa, anh sơ suất quá.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Chú biết xem tướng từ bao giờ thế?” Diệp Tu trêu chọc.
“Không phải tui nói, là Vương Kiệt Hi nói.” Hoàng Thiếu Thiên đáp.
“Hai mắt của cậu ta cái lớn cái nhỏ, còn xem tướng cho người khác hả?” Diệp Tu nói.
“Ông anh đừng bảo thế tên kia “thần” thật đó lần trước á......” Hoàng Thiếu Thiên bô la bô lô. Bánh Bao Xâm Lấn vẫn chưa đi đâu cả, lúc này lại nghe không hiểu hai người đang nói gì, đáng thương đứng một bên.
“Bánh Bao không còn gì nữa đâu, ông muốn đến đấu trường hay đánh bản thì cứ đi đi” Diệp Tu nói.
“Được.” Bánh Bao Xâm Lấn đi luôn.
“Ai, đúng rồi anh đánh với tui ván đi, để tui xem vũ khi của ông anh lợi hại đến cỡ nào” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Dùng cái acc này của chú?” Diệp Tu cười.
“Acc của tui thì sao hả? Không phải cũng 27 như anh, vũ khí chỉ kém một chút, nhưng vẫn được mà” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Acc của anh là tán nhân đấy.” Diệp Tu nói.
Lời này, người nào không hiểu chứ Hoàng Thiếu Thiên vừa nghe đã lập tức giật mình. Đúng vậy, nếu là tán nhân, tuy cùng cấp bậc, nhưng ưu thế vẫn lớn hơn. Vì sao? Bởi vì bất kỳ nghề nào lên 27 cũng chỉ có 7 kỹ năng, nhưng tán nhân thì sao? Cấp 20 đã có 120 kỹ năng, sự khác biệt có hơi lớn đấy. Đây cũng là nguyên nhân mà trước đây mọi người đều cho rằng tán nhân chính là trùm. Là bởi vì tán nhân được hình thành cực sớm, có ưu thế rất lớn ở giai đoạn trước, lớn đến không cân bằng. Muốn dùng kiếm khách có 7 kỹ năng khiêu chiến tán nhân, chắc chắn một đi không trở lại. Hoàng Thiếu Thiên hiển nhiên nghĩ đến chuyện này ngay.
“Lấy Dạ Vũ Thanh Phiền của chú đến thì được đấy, tạo phòng tu chỉnh.” Diệp Tu nói.
“Sao mà được hả” Hoàng Thiếu Thiên khẩn trương nói, “Vậy chẳng phải bại lộ ngay ư, lỡ mà bị thấy thì tui giải thích thế nào, quên đi quên đi, về sau có cơ hội lại đánh thử anh còn chuyện gì nữa không? Hết thì tui về đây. Đúng rồi, giải nghệ là sao hả, vừa rồi sao anh không trả lời hả? Hả?”
“Chú...... mau về đi” Diệp Tu hơi chút mệt mỏi, ầm ĩ quả thiệt là......
*Tướng “lang cố”: tức quay đầu nhìn về sau, có thể đối mặt trực diện với người phía sau mà thân không hề động. Tướng có thể thăng quan nhanh chóng, tướng phản chủ.