Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1191: Tốc độ tay siêu cấp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & beta: Lá Mùa Thu

Lưỡi kiếm chém xuống!

Không trúng!

Cả người Phi Đao Kiếm bỗng văng đi.

Bá Toái!

Lưu Tiểu Biệt thao tác Tam Giác Tam Đoạn đã cực nhanh rồi, vậy mà tốc độ của Đường Nhu lại không hề thua kém. Cô đổi Long Nha thành Bá Toái, chuyển hướng theo Tam Đoạn Trảm của Phi Đao Kiếm. Lưỡi kiếm chưa kịp chém xuống, chiến mâu đã quét ngang cơ thể Phi Đao Kiếm, đánh cậu ta bật ra khỏi mình.

Kinh thật!

Lưu Tiểu Biệt giật thót. Từng đến xem chung kết khiêu chiến Hưng Hân vs Gia Thế, cậu ta có ấn tượng sâu sắc với tốc độ tay của Đường Nhu. Hôm đó Hứa Bân còn hỏi rằng so với cậu ta thì sao, Lưu Tiểu Biệt không trả lời.

Giờ đây, Đường Nhu biến chiêu sau pha Tam Giác Tam Đoạn của Phi Đao Kiếm mà lại đánh trúng Phi Đao Kiếm trước...

Tuy Tam Giác Tam Đoạn cần thao tác nhiều hơn, nhưng đừng quên rằng chiến mâu có tốc độ tấn công khác với quang kiếm. Tốc độ tấn công của chiến mâu thấp hơn chuẩn khởi đầu trung bình của các loại vũ khí, thường chỉ có 2, trong khi phần đông quang kiếm xếp đầu bảng với điểm số 10.

Thang điểm tốc độ tấn công của vũ khí trong Vinh Quang được xếp từ 1 đến 10, nhưng không phải 10 điểm sẽ nhanh gấp mười lần 1 điểm. Trên trực tế, chúng chỉ chênh nhau 20%. Trong một game nặng về tính thao tác như Vinh Quang, điều quyết định tốc độ tấn công không phải con số mà là tốc độ tay của tuyển thủ. Sự phân chia thang điểm nói lên rằng, người cầm vũ khí có tốc độ 1 muốn đuổi kịp tốc độ 10 thì apm phải vượt qua khoảng cách chênh lệch đó, tức tốc độ tay phải nhanh hơn 20% so với đối thủ.

Tốc độ tấn công cao là cái lợi không thể chối từ ở một món vũ khí, nhưng game thiết lập cho các món vũ khí có tốc độ càng chậm sẽ sở hữu lực tấn công vật lý càng mạnh. Chọn nhanh hay chọn mạnh là một bài toán cân bằng mà mỗi tuyển thủ phải suy xét cẩn thận. Vì thế trong nghề kiếm khách, không ít người chọn trọng kiếm hoặc đại kiếm dù số lượng dùng quang kiếm và thái đao vẫn chiếm đa số.

Hãy xét đến vũ khí của Hàn Yên Nhu và Phi Đao Kiếm:

Hàn Yên Nhu: Chiến mâu Hỏa Vũ Lưu Viêm, tốc độ tấn công 4 đã là hàng nhanh hiếm thấy trên mặt bằng chiến mâu, thêm vào thuộc tính phụ tốc độ tấn công +1, kết quả cuối cùng đạt đến 5.

Phi Đao Kiếm: Quang kiếm Truy Hồn, tốc độ tấn công 10, cộng thêm linh tinh thuộc tính khác, tổng là 12.

12 - 5 = 7, tương đương 14%.

Với khác biệt đó, nếu Hàn Yên Nhu xuất mâu cùng lúc với Phi Đao Kiếm xuất kiếm thì chắc chắn tốc độ tay của Đường Nhu phải cao hơn Lưu Tiểu Biệt. Thông thường vấn đề này sẽ được các tuyển thủ phán đoán trên trực giác bản thân, bởi chẳng ai vào trận chỉ để so những thao tác đơn giản như cùng vung vũ khí xem ai đến đích trước cả. Nó là cả một cậu chuyện về sự tồn tại và can thiệp của vô số kỹ năng, thao tác, biến tấu và bonus chỉ số, thuộc tính các kiểu ấy chứ.

Trực giác đem đến một kết quả ngạc nhiên cho Lưu Tiểu Biệt.

Thật ra cậu ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ đánh với Đường Nhu từ trước khi trận đấu diễn ra rồi chứ không phải bất ngờ gì. Lời thề một chấp ba của Đường Nhu buộc chiến đội phải dành slot đầu lôi đài cho cô suốt mấy lượt qua, dẫn đến đội hình Hưng Hân trở nên thiếu linh động, đối thủ bắt bài rất dễ dàng. Ví dụ như Lưu Tiểu Biệt, cậu ta đã xác nhận chắc chắn gặp Đường Nhu, chỉ cần tập trung nghiên cứu mình cô là được.

Cô nhanh thật đấy, đuổi kịp tôi rồi.

Nhưng nếu cô tưởng đây là max apm của tôi, thì cô đã sai lầm chết người!

Phi Đao Kiếm dính Bá Toái, bị bật văng nhưng tay không ngừng. Một vệt sáng loáng lên, Phi Đao Kiếm văng khỏi Hàn Yên Nhu, để lại cho cô một nhát chém tươi rói.

Chém nhanh quá! Đường Nhu nhìn thấy, muốn tránh nhưng tốc độ tay lại không theo kịp.

Kinh thật!

Đường Nhu cũng không khỏi thán phục trong lòng. Khoảnh khắc bị hất bởi Bá Toái quá ngắn, cậu ta thế mà vẫn có thể để lại một nhát chém. Có điều... hit đánh này làm được gì đâu? Quyền chủ động vẫn đang nằm trong tay tôi!

Hỏa Vũ Lưu Viêm múa lên, vẽ thành những đường bóng mờ trong không trung. Long Nha, Đâm Liên Tiếp, thêm vào các hit đánh thường. Hàn Yên Nhu dùng các chiêu đâm làm chủ, bắt đầu dồn dame lên Phi Đao Kiếm.

Keng keng keng!

Keng keng keng keng!

Vũ khí đôi bên va chạm liên tục. Hai người đua tốc độ với nhau, ánh kiếm chạm bóng mâu, mỗi lần tách ra là một lần máu văng tung tóe.

Khán giả xem đến mức ngơ ngẩn. Bình luận viên trên sóng trực tiếp thì câm lặng, bởi biết nói gì giờ? Tiết tấu quá nhanh, có khi một trong hai bên xanh cỏ trước khi mình chưa kịp bình luận hết một động tác ấy chứ.

Đây là một trong những tình huống khó cho bình luận viên Vinh Quang. Mỗi trận đấu là một cuộc đối kháng giữa hai bên, diễn biến xảy ra liên tục, tiết tấu quá nhanh sẽ khiến bình luận viên không có thời gian phân tích từng chi tiết. Trong trận đang đánh, với tốc độ đối kháng giữa Đường Nhu và Lưu Tiểu Biệt, bình luận viên muốn báo tên chiêu thôi cũng không kịp. Báo một chiêu, người ta đã xong ba chiêu rồi.

"Nhanh quá..." Cuối cùng Phan Lâm nhả ra được hai chữ, vì cứ đóng phim câm mãi cũng hơi bị khó coi.

"Quá mức rồi." Lý Nghệ Bác trình cao, cộng thêm kinh nghiệm đánh giải, dù bình luận không kịp chi tiết vẫn có thể nắm được cái nhìn toàn cục. Hắn lược bỏ việc quan sát từng pha giao thủ giữa hai bên, thay vào đó lại kéo cây kỹ năng hai nhân vật ra xem.

Cây kỹ năng như thể treo đầy quả đồng hồ đếm cooldown, mà càng lúc càng nhiều quả như thế xuất hiện dày đặc.

Tiết tấu ư? Tự khi nào, tiết tấu đã đi về nơi xa lắm. Hai người trong trận chỉ thuần túy đọ tốc độ, anh có qua tôi có lại, cô đánh một hit tôi phải đánh hai hit. Tốc độ hao chiêu đã vượt quá kiểm soát, nếu cứ tiếp tục, e rằng chẳng mấy chốc nữa cả hai sẽ chẳng ai còn chiêu để dùng, ngoại trừ chiêu cấp thấp...

Lý Nghệ Bác phán đoán rất chuẩn.

Đâm đâm đâm!

Chém chém chém!

Lưu Tiểu Biệt thao tác điên cuồng nhưng vẫn không cách nào áp chế được đối thủ. Thế là sau một pha điều khiển, phím đã bấm rồi mà chiêu chẳng thấy đâu. Thế tấn công của Phi Đao Kiếm đột nhiên ngưng bặt.

Phắc?

Não Lưu Tiểu Biệt đứng sững đúng 1/10s. Chết, chiêu đang cooldown rồi, làm sao mà xài?

Ơ nhưng thế éo nào vẫn đang cooldown được?

Thôi xong!

Lưu Tiểu Biệt đã hiểu ra vấn đề. Cậu ta mất khống chế tốc độ tay! Chỉ lo đánh sao cho nhanh mà không suy tính cẩn thận, một tuyển thủ sẽ rơi vào tình trạng gián đoạn kỹ năng vì cooldown. Mất khống chế tiết tấu bởi cắm đầu triển tốc độ thế này là một sai lầm ngày xưa Lưu Tiểu Biệt rất thường phạm phải, nên mới bị ngoại giới đánh giá là thể loại tuyển thủ được Chúa ban cho đôi tay vàng và quên lắp não. May mắn thay, cậu ta đã tự phát hiện khuyết điểm và học cách sử dụng tốc độ tay một cách hiệu quả hơn. Lúc nào cần nhanh thì nhanh, lúc nào cần chậm thì phải cố gắng kiểm soát, từ đó biết cách cân bằng tiết tấu, không còn bị chính ý thức chủ quan của mình gây loạn nhịp nữa.

Sau khi thay đổi, Lưu Tiểu Biệt gần như lên trình ngay, mùa giải trước suýt lọt vào hàng ngũ 24 ngôi sao luôn. Mùa giải này cậu ta hi vọng có thể đột phá, nhưng tự dưng bây giờ lại tái phát bệnh cũ, liều mạng triển tốc độ tay đến mức mất khống chế...

Đường Nhu quả là một đối thủ khiến người ta dễ mất bình tĩnh!

Không sao, hai bên đều đang đọ nhanh với nhau mà, cô ấy chắc chắn cũng hao chiêu như mình thôi! Sai lầm vốn rất to lớn trở nên không quá đáng ngại, bởi cả hai đều mắc phải chứ chẳng riêng gì một bên.

"Ha ha, thật là..." Lưu Tiểu Biệt còn định chat lên, bỗng nhiên Hỏa Vũ Lưu Viêm đánh tới trước mặt.

Hit đánh thường?

Phi Đao Kiếm thuận tay quét kiếm gạt chiến mâu ra, nhưng thế tấn công của Hàn Yên Nhu không vì vậy mà gián đoạn. Cô lại nối liền bằng Long Nha. Vì phần lớn kỹ năng cấp cao đều đang cooldown nên hai tuyển thủ chủ yếu dùng các hit đánh thường và chiêu cấp thấp dưới level 20 có cooldown nhanh để đối chiến.

Lúc nào rồi mà vẫn cứ cắm đầu tấn công? Thật quá ngoan cố!

Lưu Tiểu Biệt thầm than thở trong lòng, tay liên tục khiển Phi Đao Kiếm đỡ đòn không ngừng. Dần dần cậu ta cảm thấy hình như có cái gì đó sai sai. Các hit đánh thường sẽ không cooldown, muốn xài là xài, trong khi kỹ năng cấp thấp có cooldown ngắn, có thể dùng lại chỉ sau hai ba hit. Thế tấn công của Đường Nhu dựa hẳn vào hai loại này để duy trì mật độ và tốc độ. Lưu Tiểu Biệt đánh một hồi mới phát hiện, mình phạm sai lầm xong thì cố gắng khống chế tiết tấu, còn Đường Nhu không ngại cắm đầu sai tiếp, sai nữa, sai mãi. Cô vẫn giữ nguyên tốc độ tay như trước, thậm chí còn muốn nhanh hơn.

Tía má ơi...

Lưu Tiểu Biệt chẳng biết phải nói gì. Cậu ta chỉ biết mình bắt đầu đỡ đòn hết kịp. Cô ấy nghĩ clgt? Giữa kinh ngạc, Lưu Tiểu Biệt dường như nhìn thấy hình bóng mình trong lối đánh của Đường Nhu. Ngày xưa mình phạm sai lầm, mình thay đổi cách đánh và rồi đạt được tiến bộ lớn. Nhưng Đường Nhu cứ như thể một Lưu Tiểu Biệt không hề phát hiện vấn đề của bản thân, cứ mãi tiếp tục đắm chìm trong nó một cách không mỏi mệt.

Cô ấy sẽ đi đến đâu?

Lưu Tiểu Biệt nhận ra rằng mình chưa bao giờ tưởng tượng về điểm cuối của con đường đó. Đấu pháp cũ thất bại, cậu lập tức thay đổi. Còn Đường Nhu? Cô ấy không biết, hay biết mà vẫn nhất quyết làm tiếp bằng được?

Không ai trả lời cho Lưu Tiểu Biệt. Cậu ta chỉ nhìn thấy mình càng lúc càng yếu thế trước Đường Nhu. Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác, một cảnh tượng hai con người đang đua nhau chạy song song trên đường, nhưng đến giữa đường, cậu bỗng nhiên phát hiện mình lại muốn thay đổi cách chạy, và thế là hoang mang, và thế là chậm dần... Cậu muốn suy nghĩ, muốn nghiên cứu, nhưng người đang đua tốc độ bên kia một mực tăng tốc, dần dần vượt mặt cậu.

Cô ấy vượt qua cậu chỉ trong một trận đấu, hay là... cả sự nghiệp đánh giải?

Vậy rốt cuộc cách nào mới dẫn đến chiến thắng? Kiên trì mà chạy như bay, hay chậm lại để nghiên cứu, suy tính kỹ càng?

Nội tâm lạc lối, Phi Đao Kiếm của Lưu Tiểu Biệt ngã xuống. Cậu gục ngã không phải bởi thế tấn công kết hợp từ những hit đánh thường và chiêu cấp thấp của Hàn Yên Nhu, mà bởi tiết tấu áp đảo được xây dựng bởi chính thế tấn công ấy.