Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1161: Bến cuối




Edit & beta: Lá Mùa Thu

Sông Ngưng nước xiết, nhân vật trầm mình trong đó nếu không có thao tác gì khác sẽ bị cuốn đi theo dòng. Quý Lãnh của Chu Quang Nghĩa bị Quân Mạc Tiếu dí kiếm vào cổ đè xuống sông, lo thoát khỏi Diệp Tu với Phương Duệ còn chưa xong, nói chi giãy nước.

Vừa hạ thủy, Quân Mạc Tiếu và Hải Vô Lượng liền quẩy Quý Lãnh không ngừng, chưa kể để vị thế có lợi đã bị họ chiếm trước. Cái gì gọi là vị thế có lợi? Dưới rãnh sông có dòng chảy thế này, phương hướng xuôi dòng chính là vị thế có lợi. Tấn công theo dòng chảy không những đỡ phải chịu lực cản của nước mà còn được tăng tốc độ, đã vậy Sông Ngưng chảy xiết, đảm bảo tốc độ tăng bạo luôn. Ban đầu Chu Quang Nghĩa tưởng rằng Diệp Tu và Phương Duệ định đẩy mình trôi đến bến cuối cho văng ra khỏi bản đồ, nhưng rồi y phát hiện mình nghĩ hơi bị xa. Chẳng cần chờ đến bến cuối, cứ kéo dài như này mình sẽ là cái xác trôi sông nhanh thôi.

Biết tình thế hiểm nghèo, Chu Quang Nghĩa mới dứt khoát kêu cứu. Không lâu sau liền nghe thấy một tiếng bõm, y phấn khích nghĩ: Cứu viện đến rồi! Tiếng động ấy đến từ đầu nguồn, tức là đồng đội nhà mình đã chiếm được vị thế có lợi hơn cả Quân Mạc Tiếu và Hải Vô Lượng, có thể lợi dụng buff của dòng chảy để tăng tốc.

Trương Vỹ không hổ là một lão tướng kinh nghiệm đầy mình. Khi lao đến Sông Ngưng, hắn không vội nhúng nước ngay mà men theo bờ sông quan sát thật kỹ, phát hiện vị trí chính xác mới lựa chọn chỗ hạ thủy có lợi nhất.

Vừa xuống nước, ma đạo học giả Sâm La lập tức tấn công. Chổi Lốc Xoáy vung theo dòng chảy về phía Quân Mạc Tiếu và Hải Vô Lượng. Muốn tránh cú vỗ xoáy này phải lách người, vậy chẳng khác nào thả Quý Lãnh khỏi thế bị động.

Thế nhưng, Diệp Tu và Phương Duệ là những kẻ dễ dàng bị chi phối sao?

Quân Mạc Tiếu né qua một bên nhường Sâm La, tay áo cùng lúc phất lên, Áo Choàng Bóng Đêm há miệng đớp Sâm La và Quý Lãnh. Trương Vỹ bản thân là một ma đạo học giả, nếu không phá nổi kỹ năng của nghề mình thì thôi về hưu cho rồi. Mắt thấy áo choàng lao đến, Sâm La vẩy chổi một nhát.

Ma đạo học giả giữa không trung có thể vẩy chổi bay nhảy nhiều nhất sáu lần. Bây giờ đang ở trong nước, Điều Khiển Chổi vẫn có tác dụng tương tự để giúp di chuyển. Cú vẩy chổi khiến Sâm La đột ngột trầm xuống đáy sâu hơn, Áo Choàng Bóng Đêm thế là chụp hụt. Quý Lãnh rảnh tay hơn Sâm La được xíu, cũng mượn dòng chảy né chiêu.

Sâm La dưới sâu lại vung chổi lần thứ hai, từ đáy nước trồi lên đánh về phía Quân Mạc Tiếu. Quân Mạc Tiếu giũ Ô Thiên Cơ thành chiến mâu đỡ đòn. Còn Hải Vô Lượng kế bên? Giữa hai tay là sóng nước lưu chuyển, thình lình vẩy một phát, luồng khí lưu xoay tròn trong nước đẩy xuống với quỹ tích thấy được rất rõ. Sâm La vội vung chổi thêm phát nữa, uốn người né qua.

Hai nhân vật Hưng Hân ở trên đối phó Sâm La ở dưới, dường như quên béng luôn Quý Lãnh.

Chu Quang Nghĩa sầu đời lắm. Thật ra khi nãy xuôi dòng né chiêu, y có một cái âm mưu be bé. Y cho rằng hai người Hưng Hân chắc chắn sẽ níu kéo mình, Sâm La của Trương Vỹ dưới đáy chỉ cần chờ có thế là trồi lên cướp được vị trí có lợi đầu nguồn ngay. Ai ngờ Quý Lãnh trôi xuôi mà Quân Mạc Tiếu với Hải Vô Lượng chả buồn care, lại đuổi đánh Sâm La mới chết chứ.

Quý Lãnh giờ coi như thoát rồi đó, nhưng chả lẽ đứng nhìn Sâm La bị đè đầu đánh đập? Âm mưu của mình còn non và xanh lắm, chơi sao nổi hai con người này?

Thế nên Quý Lãnh ngoan ngoãn quay về, nhưng Diệp Tu và Phương Duệ đã tranh thủ thời cơ ngắn ngủi 2v1 này mà cướp được vị thế đầu nguồn. Quý Lãnh có về cũng chỉ chịu chung số phận nằm dưới với Sâm La.

Vị thế nằm dưới, tình hình cũng kèo dưới luôn...

Đám Trâu Viễn trên bờ lo lắng cho Trương Vỹ và Chu Quang Nghĩa nên không lòng dạ nào dây dưa với Hưng Hân. Quân đoàn triệu hồi của Phong Khắc đang gánh vai trò gây trở ngại địch, nhưng gặp phải tầm bắn siêu xa và hỏa lực siêu nặng của bậc thầy pháo súng, mấy con thú cưng chưa kịp chạy đến gần đã bị nã cho banh xác. Kị Sĩ Tử Vong dày cơm chắc thịt thì sao? Thiếu hụt tốc độ hành động, người ta chỉ việc quăng bơ cho nó là xong.

Tận mắt chứng kiến thú cưng nhà mình cứ gọi ra là ngã xuống, Chu Hiệu Bình đứt từng khúc ruột. Thú chết cũng không ảnh hưởng đến HP Phong Khắc, nhưng kỹ năng triệu hồi đều tốn mana chứ đâu phải free. Mỗi lần triệu hồi trong trận là một lần tính toán kỹ lưỡng, hao mana chẳng khác gì những kỹ năng của các nghề khác. Mỗi con thú được gọi ra phải cống hiến ít nhiều, hoặc gây dame hoặc quấy rối, hoặc kềm hãm mục tiêu, đóng góp giá trị bằng mọi cách.

Bây giờ thú nhà Phong Khắc tuy vẫn làm khiên thịt được đấy, nhưng chúng nó chết hơi bị vội. Theo kinh nghiệm thi đấu của Chu Hiệu Bình, tiết tấu dùng mana hiện tại là quá nhanh. Không thể tiếp tục nữa, nếu không cạn sạch mana thì Phong Khắc sẽ trở thành phế vật 100% trong trận.

"Mọi người đi trước, tôi cover!" Chu Hiệu Bình bèn đưa ra quyết định.

Gã dự tính bày trận chơi lớn với ba người bên Hưng Hân. Là một pháp sư triệu hồi với khả năng kêu gọi trợ thủ trung thành sll, gã hoàn toàn có tư cách đó. Cứ chơi mềm bằng cách cho thú nhà làm bia đỡ đạn thế này không sáng suốt chút nào, Chu Hiệu Bình thậm chí còn có cảm giác mình đang rơi vào kế hoạch của địch. Lại chẳng à, nhìn tiết tấu công kích của Mộc Vũ Tranh Phong đi là biết!

"Ok!" Trâu Viễn và Mạc Sở Thần đồng ý luôn và ngay. Nghề pháp sư triệu hồi quả thật đủ sức giữ chân hai hoặc ba người cùng lúc, bởi nó là cả quân đoàn chứ chẳng phải một binh một tốt.

Đối chiến trực diện, Chu Hiệu Bình có thể tập trung khiển thú triệu hồi không cho đối thủ tiêu diệt chúng quá sớm. Gã gọi Kị Sĩ Tử Vong ôm khiên che chắn, để Phong Khắc theo sát sau lưng nó. Gã không muốn bày trận thú triệu hồi từ xa nữa mà quá giang Kị Sĩ Tử Vong, tiếp cận phạm vi hợp lý rồi mới dàn quân mở band.

Dĩ nhiên tốc độ của Kị Sĩ Tử Vong khá chậm, nếu đối thủ thật sự muốn giữ khoảng cách với nó vẫn được, nhưng khi ấy nhiệm vụ giữ chân của Chu Hiệu Bình cũng sẽ thành công. Trường hợp tệ nhất là gã thí một con Kị Sĩ Tử Vong thôi, rẻ hơn nhiều so với việc gọi hết con này đến con kia đi nạp mạng như lúc nãy.

Ầm ầm!

Tiếng cháy nổ vang lên không ngừng trên mặt khiên Kị Sĩ Tử Vong, thân hình nó có chút lắc lư nhưng bước chân vẫn kiên định. Chẳng ngoài dự tính của Chu Hiệu Bình, đối thủ sẽ không tốn sức kite chỉ để giết Kị Sĩ Tử Vong. Họ xông thẳng lên luôn, nhưng bây giờ có mình ở đây, họ đừng hòng bán bơ dễ dàng!

Một Tấc Tro vung kiếm, lực lượng quỷ thần uốn lượn trên lưỡi kiếm.

Định phóng Quỷ Trận?

Chu Hiệu Bình thấy vậy, bèn thả Linh Miêu ra, quyết định bày trận ở khoảng cách không xa Một Tấc Tro. Dưới sự che chở của Kị Sĩ Tử Vong, Chu Hiệu Bình không sợ bị quấy rối.

Linh Miêu xổng chuồng nhanh nhẹn nhào về phía Một Tấc Tro. Chỉ cần trúng dame hoặc né dame, công đoạn ngâm xướng Quỷ Trận đều sẽ bị ngắt. Còn nếu Mộc Vũ Tranh Phong bắn văng Linh Miêu thì hỏa lực bên đó sẽ giảm, Phong Khắc có thể thừa cơ làm tới.

Quả nhiên tập trung khiển thú nó khác!

Chu Hiệu Bình cực kỳ hài lòng về trạng thái của mình. Rõ ràng hôm nay mình chơi quá ổn mà! Sao tự dưng lại để một đứa tân binh xúc trên lôi đài được nhỉ? Thiệt khó hiểu... Chắc giống người ta nói đó, hay không bằng hên! Vu Phong còn bị ẻm táng vỡ mặt nữa là. Nói mới nhớ, cô em siêu đẹp đó đang ngồi slot thứ sáu bên Hưng Hân, nếu vào trận sẽ thế nào nhỉ?

Chu Hiệu Bình cảm thấy mình đang nắm thế trận rất vững nên rảnh rang nghĩ chuyện bâng quơ. Mọi chuyện đều xảy ra như gã tính toán, Linh Miêu quấy rối với tốc độ linh hoạt, Một Tấc Tro bó tay không phóng Quỷ Trận được. Một tay đấm cận chiến vừa nhanh vừa nhỏ như nó, bậc thầy pháo súng và trận quỷ đối phó rất mệt. Chu Hiệu Bình căn thời gian cho Phong Khắc sử dụng triệu hồi, hình thành một quân đoàn nhưng lược bỏ thể loại chết cứng một chỗ như Ma Giới Chi Hoa. Trước mặt bậc thầy pháo súng và trận quỷ, nó khó lòng làm nên cơm cháo gì.

Ừ, bậc thầy pháo súng với trận quỷ.

Ý, bậc thầy pháo súng với trận quỷ?

Còn một người nữa đâu? Mục sư Hưng Hân đâu?

Mục sư Tay Nhỏ Lạnh Giá mất mẹ nó tích! Phong Khắc nãy giờ lo núp sau lưng Kị Sĩ Tử Vong, tuy cố hết sức quan sát cục diện nhưng góc nhìn không khỏi bị hạn chế. Thế nên đến tận lúc này khi quân đoàn thú triệu hồi đã bày xong, Phong Khắc bước lên như một đại tướng chỉ huy oai phong lẫm liệt, mới đột nhiên phát hiện đội hình đối thủ đâu mất một em.

"Mục sư đội bạn chạy rồi!" Chu Hiệu Bình vội vàng thông báo trên kênh chat.

"Chạy" là cách nói tự thếp vàng lên mặt. Trên thực tế gã chỉ mới cản địa người ta chút chút thôi chứ còn chưa kịp kéo chân kéo tay gì nữa cơ.

Tấn công!

Chu Hiệu Bình vừa chỉ huy bầy pet xông pha vừa xoay góc nhìn khắp bốn phía, hi vọng tìm được Tay Nhỏ Lạnh Giá. Bỗng gã nhìn thấy một lối vào khu rừng đá gần bên, có khi nào Tay Nhỏ Lạnh Giá chui vô rồi không?

Nếu chui vô đó... Chu Hiệu Bình nghĩ nghĩ. Một tấm bản đồ kinh điển ai cũng thuộc nằm lòng như Sông Ngưng, tuyển thủ chuyên nghiệp dư xăng phác họa trong đầu.

Nếu chui vô đó...

Sẽ đi ngang điểm spawn!

Điểm spawn chính là khu vực thay người. Trong số replay ít ỏi của chiến đội Hưng Hân, họ đã từng dùng chiến thuật thay người cho trị liệu rời trận, đổi tay đấm vào.

Tay đấm mà bây giờ Hưng Hân có thể đổi vào ấy à, không ai còn dám hoài nghi sức mạnh của ẻm nữa đâu. Ít nhất ai dám chứ Bách Hoa đách dám.

Chu Hiệu Bình liên tưởng đủ thứ, vội chat lên: "Trị liệu qua khu thay người, khả năng cao Hàn Yên Nhu vào trận!"

"Hàn Yên Nhu vào trận? Vào chưa? Vào chi vậy?" Nhìn thấy dòng chat của Chu Hiệu Bình, đồng đội gã lại không quá khẩn trương, thậm chí còn chat lên kênh chung châm chọc. Trâu Viễn và Mạc Sở Thần đã thành công chạy tới trợ giúp Trương Vỹ và Chu Quang Nghĩa giải quyết tình thế khó khăn, đang chơi nhây chuẩn bị lấy thịt đè người.

"Dĩ nhiên để đánh." Diệp Tu trả lời, "Chứ ai cần trị liệu ở đây làm gì?"

Sau lưng Quân Mạc Tiếu là hai bờ sông với vách núi cao vút ngăn trở, Sông Ngưng biến thành thác nước đổ thẳng xuống dưới. Từ vị trí này nhìn ra ngoài có thể chiêm ngưỡng cả một bức tranh tuyệt đẹp, nhưng có ích gì, khi nó đã là tận cùng thế giới?