Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1114: Suýt dính bẫy




Edit và Beta: Lá Mùa Thu | Type: Tiểu Thiên Diệp

“Mất zại!!” Thấy mình đạp trúng bẫy, Phương Duệ lập tức há miệng hô to.

Hắn có giận đến mức bớ làng bớ nước thế không? Dĩ nhiên là không, hắn lúc này đã biết mình chắc chắn không thoát nổi, nhưng nhất quyết không thể cho Hưng Hân hưởng sái dễ dàng. Hắn hô lên là để hai chiến đội Yên Vũ và Hoàng Phong phát hiện Hưng Hân, kịp thời đề phòng.

“Khửa khửa khửa, kêu đi, cứ kêu to nữa đi, cưng có kêu khàn cả giọng cũng không ai nghe thấy đâu.” Diệp Tu nói, còn kèm theo một emo cười zâm. Phương Duệ quay góc nhìn về đầu bên kia, thiệt bây ơi, la to cỡ nào cũng vô nghĩa! Khoảng cách quá xa, bên kia lại đang ác chiến với vô số âm thanh hỗn tạp, tiếng kêu của hắn làm sao có thể vào tai họ được?

“Giết gấp!” Diệp Tu ra lệnh. Quân Mạc Tiếu đi đầu bằng một chiêu Quật Ngã, ném Quỷ Mê Thần Nghi của Phương Duệ vào góc đường hầm tối tăm. Bốn người còn lại của Hưng Hân không thèm khách sáo, nhào lên thịt hắn khí thế. Phương Duệ trơ mắt nhìn cả quá trình: đám trời đánh này đã lôi mình vào hốc để hiếp chết mà vẫn để ý không dùng những chiêu có âm thanh hay hiệu ứng quá nổi bật, muốn quất cho mình chết trong câm lặng.

Phương Duệ không cam tâm, nhưng thế thì sao chứ? Hắn có bản lĩnh lớn hơn đi nữa, có bỉ ổi hơn đi nữa, giờ đây bị năm người bao vây trong góc tường cũng không cách nào thoát thân được.

Quỷ Mê Thần Nghi ngã xuống, đánh dấu thời khắc chiến đội Hô Khiếu toàn quân bị diệt.

Quả nhiên, Mảnh Mật Thất mà chiến đội Hô Khiếu đánh ra nằm trên người Quỷ Mê Thần Nghi. Phương Duệ khổ ải trăm bề, kiếm đủ mọi cách chơi zâm mới thoát ra được, rốt cuộc lại cúng cho Hưng Hân.

Phương Duệ thở dài, đứng dậy khỏi ghế vươn vai, lúc lắc cái đầu qua lại bỗng thấy Triệu Vũ Triết bên kia vẫn âm thầm liếc xéo mình. Phương Duệ bất đắc dĩ cười khổ. Hắn cũng là một tuyển thủ lăn lộn trong nghề đã lâu, những vấn đề Lưu Hạo nhìn ra, bản thân hắn càng hiểu hơn.

Sau khi Đường Hạo gia nhập Hô Khiếu, sức đánh của Hô Khiếu trông có vẻ như tăng mạnh, mùa giải trước còn xông hẳn vào bán kết. Nhưng với riêng Phương Duệ mà nói, sức đánh cá nhân của hắn lại sụt giảm. Phong cách của hắn và của Đường Hạo gần như chả lan quyên gì nhau, tương tự với Triệu Vũ Triết mới lên gần đây.

Chiến đội Hô Khiếu càng lúc càng cho hắn một cảm giác xa lạ. Mùa giải trước họ vẫn cùng nhau đến được bán kết đấy, nhưng những vấn đề đáng quan ngại đã hiển hiện rất rõ. Phương Duệ cảm nhận được, Đường Hạo và Triệu Vũ Triết cũng cảm nhận được, không lẽ bộ máy đầu não của câu lạc bộ lại không nhìn thấy?

Nhớ đến cái hồi Lâm Kính Ngôn bị câu lạc bộ khuyên giải nghệ, Phương Duệ bắt đầu thấy tương lai của mình xa xăm mờ mịt. Giờ đây Đường Hạo và Triệu Vũ Triết thể hiện bất mãn với mình ra mặt, Phương Duệ càng cảm thấy con đường ra đi đã ở trước mắt rồi. Đường Hạo là át chủ bài hiện tại của Hô Khiếu, Triệu Vũ Triết là tương lai mà Hô Khiếu bồi đắp, trận chiến này mình không hề có phần thắng. Có nên nhường bước? Thay đổi bản thân để phù hợp với phong cách của Tân Hô Khiếu?

Tiếc thay, Phương Duệ chơi zâm đã bấy nhiêu năm, phong cách đấu pháp đã ăn sâu vào tiềm thức. Đến hôm nay, muốn hắn chơi cứng, chơi bạo như những thanh niên Đường Hạo, Triệu Vũ Triết, hắn không làm nổi, nghề mà hắn cầm cũng không thích hợp.

Xem ra đã đến lúc thật rồi…

Nhìn quanh phòng huấn luyện, Đường Hạo đứng dậy, Triệu Vũ Triết cũng đứng dậy, sau đó mọi tuyển thủ đều lần lượt quay về nghỉ ngơi. Phương Duệ ngước đầu lên nhìn trần nhà. Đối với những tuyển thủ cả đời chinh chiến trong thế giới game như họ, đây chính là bầu trời họ thường thấy nhất, ánh đèn chính là ánh sao, nhìn bấy nhiêu năm đã sớm quen thuộc, nhưng hôm nay có lẽ đã đến lúc phải đổi mảnh trời trên đầu thật rồi.

Thôi thì đi bước nào tính bước đó đi!

Phương Duệ tắt máy. Là người cuối cùng rời khỏi phòng huấn luyện, hắn không quên gạt tắt luôn tất cả ánh đèn và nguồn điện trong phòng.

Hô Khiếu nghỉ chơi, nhưng cuộc chiến trong Sào Huyệt Bách Quỷ vẫn còn tiếp tục. Hưng Hân lúc này đã có được hai Mảnh Mật Thất mà còn núp lùm chờ thời trong lúc hai công hội kia không biết. Ưu thế quá tốt đang nghiêng về phía Hưng Hân. Bây giờ quan trọng nhất là phải kiên nhẫn, chờ cho hai nhà kia chiến đến vỡ đầu chảy máu.

Đây không phải một trận đấu với mục tiêu cuối cùng là diệt sạch đội bạn, trong cuộc chơi này mục tiêu chỉ có một: Mảnh Mật Thất!

Mảnh Mật Thất sẽ nằm trên người một nhân vật nào đó trong đội hình đối thủ, vì thế các bên tham gia cuộc chơi có rất ít chiến thuật để lựa chọn. Họ đều focus vào một mục tiêu nhất định mà giết cho gấp, giết xong xem nó có rơi Mảnh Mật Thất không. Nếu rơi coi như thành công, không rơi thì lặp lại quá trình nêu trên.

Diệp Tu hi vọng Hoàng Phong và Yên Vũ đều bảo vệ Mảnh Mật Thất của mình tốt nhất có thể, người cầm Mảnh Mật Thất nên là người sống sót cuối cùng để nhân vật đôi bên đều chết gần hết. Đồng thời hắn cũng không ngừng quan sát tỉ mỉ hành động của mỗi người, cố gắng suy đoán Mảnh Mật Thất đang giấu trên nhân vật nào của hai đội.

“Có phát hiện gì không?” Tô Mộc Tranh cũng đang quan sát.

“Ừm, không nhìn ra cái gì đặc biệt ở chiến đội Hoàng Phong cả. Bảo kê trị liệu là đương nhiên rồi ha? Cũng có khả năng là trị liệu đang giữ, khỏi mất công hộ giá hai người.” Diệp Tu nói.

“Thế nên trọng điểm focus trước mắt của Yên Vũ cũng là Thiên Sứ Dịu Dàng.” Tô Mộc Tranh nói. Thiên Sứ Dịu Dàng là ID của sứ giả thủ hộ bên Hoàng Phong. Nghề trị liệu lấy một cái tên ngọt ngào, đáng yêu như thế cũng khá thường thấy. Đã vậy nhân vật này còn là nhân vật nữ, chủ nhân khi xưa cũng là nữ. Có điều bây giờ… chủ của nó đã thay đổi. Nhậm Tuấn Trì, đàn ông đích thực, nhân vật Thiên Sứ Dịu Dàng, vâng thưa các bạn, chỉ cần nhìn vào cái tên và con người cũng đủ thấy rõ tố chất tâm lí của anh.

“Ừ, đúng đấy. Mà bên Yên Vũ mới khó đoán. Bốn tay dài đều cho người ta cảm giác họ đang cố giữ khoảng cách an toàn, ninja của Lý Hoa thì linh hoạt, giỏi mấy ngón nghề thoát thân. Mảnh Mật Thất trên người ai cũng không bất ngờ. Với hiểu biết của em về Sở Vân Tú, em nghĩ ẻm sẽ để ai giữ?” Diệp Tu nói.

“Ai cũng có thể.” Tô Mộc Tranh nói.

“Ok.” Diệp Tu bó tay. Tình hình trước mắt không quá sáng sủa.

“Phải tập trung chú ý, lỡ như của Hoàng Phong là Thiên Sứ Dịu Dàng giữ, bị Yên Vũ cướp được thì tèo…” Diệp Tu nói. Đó là tình huống mà hội hôi của như họ không muốn nhìn thấy nhất. Họ muốn đôi bên sứt đầu mẻ trán, chứ nếu chỉ có một người chết rồi bên nhặt được ù té chạy thì mệt.

“Có tiếng bước chân!” Đường Nhu đột nhiên nói.

“Ặc? Hướng nào?” Diệp Tu ngẩn ra. Hắn biết Đường Nhu từng học chuyên ngành nhạc nên độ nhạy và chuẩn đối với âm thanh rất cao.

“Chắc là từ phía này!” Đường Nhu nói.

“Ủa sao tui không nghe thấy?” Bánh Bao nghi ngờ, điều khiển Bánh Bao Xâm Lấn nằm bò xuống, xoay góc nhìn áp lỗ tai vào mặt đất.

Đây có phải tuyệt chiêu nghe tiếng bước chân từ lòng đất trong truyền thuyết? Thì ra Bánh Bao là cao nhân giấu nghề! Nhưng trong game Vinh Quang có thiết lập đó ư? Chẳng ai biết, chỉ biết kẻ được ca ngợi là sách giáo khoa Vinh Quang – Diệp Tu – đang đần mặt ra nhìn hành động của Bánh Bao.

“Đến từ hướng của chúng ta.” Đường Nhu nói.

“Bá Đồ!” Diệp Tu nói. Trừ đi Bá Đồ không còn khả năng khác.

Lần này Hưng Hân biến thành đứa bị kẹp sandwich. Một bên là hai đội đang ác chiến, một bên là Bá Đồ đang chạy tới, Hưng Hân hết mẹ đường lùi. Vị trí núp lùm của họ chỉ có thể tránh khỏi tầm mắt của Hoàng Phong và Yên Vũ, chứ nếu muốn Bá Đồ đi ngang qua luôn mà không thấy, trừ phi năm người Bá Đồ mắt lác hơn 90 độ ngược chiều kim đồng hồ…

“Chuẩn bị chiến đấu…” Diệp Tu nhức đầu, “Sau lưng có tiểu nhân mò tới, xui quá!”

Nên để từng cặp giải quyết nhau riêng hay dứt khoát cho cả bốn nhà nhào vào hỗn chiến? Diệp Tu lưỡng lự trong phút chốc rồi lập tức gạt bỏ lựa chọn thứ hai. Bốn nhà quần ẩu, cục diện quá hỗn loạn, sẽ rất bất lợi với đội nào không có trị liệu. Chưa kể ba người Đường Nhu, Bánh Bao và Mạc Phàm không đọ nổi kinh nghiệm với tuyển thủ các chiến đội khác, tiết tấu lộn xộn sẽ khiến họ luống cuống tay chân.

Từng cặp giải quyết nhau đi!

Diệp Tu vừa nghĩ vừa chỉ huy bốn người ra khỏi cái hốc. Họ không lùi về mà đi thẳng luôn để dời chiến trường sắp diễn ra giữa mình và Bá Đồ càng xa càng tốt, đừng bị hai nhà kia thấy. Tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng. Bóng dáng năm nhân vật Bá Đồ cuối cùng đã xuất hiện ở cuối đường hầm.

“Đừng manh động, chú ý lệnh của anh.” Diệp Tu chat trên kênh đoàn đội.

Diệp Tu và mấy anh già bên Bá Đồ chơi với nhau đã quá nhẵn mặt. Hiểu nhau quá sâu, muốn chơi chiêu là cực khó. Nhưng nếu không có thủ đoạn bất ngờ nào để chiến thắng mà chỉ quyết đấu trực diện, Hưng Hân quả thật không có tuổi đánh với Bá Đồ. Thế nên Diệp Tu cứ vừa đi vừa mãi nghĩ cách. Năm người Bá Đồ ngay khi nhìn thấy năm người Hưng Hân cũng tức khắc dừng bước. Đôi bên mất vài giây tia nhau, bên Bá Đồ mới có người lên tiếng: “Sao lại là mấy ông?”

“Như trên.” Diệp Tu nói.

Vừa dứt lời, Diệp Tu bỗng nghe thấy một tiếng nổ vang.

Hắn biết đầu kia đang ác chiến kịch liệt và không muốn để chiến đội Bá Đồ phát giác nên mới dắt cả nhà chạy đi nghênh đón. Vị trí này lẽ ra không thể nghe được tiếng đánh nhau ở đầu kia, nhưng tiếng nổ vừa rồi… chiến trường giữa Hoàng Phong và Yên Vũ đang di dời?

Diệp Tu nghe thấy tiếng nổ, người Bá Đồ dĩ nhiên cũng nghe thấy.

“Tiếng Đạn Pháo Sáng? Ai ở phía đó?” Trương Giai Lạc lập tức cho thấy tố chất chuyên gia đạn dược siêu việt của hắn.

“Hẳn là Hoàng Phong!” Trương Tân Kiệt cũng đoán ra ngay. Đạn Pháo Sáng là kĩ năng của chuyên gia đạn dược, trong 25 nhân vật tiến vào Sào Huyệt Bách Quỷ chỉ có hai chuyên gia đạn được: Bách Hoa Liễu Loạn của Trương Giai Lạc và Tồn Tại Mong Manh của Thẩm Vạn Hà.

“Họ đang đánh ai?” Trương Giai Lạc hỏi.

“Yên Vũ?” Tiếng đạn dày đặc đã nói lên đáp án, chỉ có chiến đội Yên Vũ mới mang theo tận ba thiện xạ.

Sao Hoàng Phong và Yên Vũ lại di chuyển chiến trường? Não Diệp Tu đang cố gắng xử lí vấn đề tốc độ nhất có thể, và hắn sực hiểu ra.

Phương Duệ!

Thằng quỷ, dù không lợi mình cũng phải hại người! Chắc chắn hắn đã pm cho hai nhà kia mách lẻo vụ Hưng Hân núp lùm! Cả hội đều dùng nhân vật chuyên nghiệp vào phó bản, có tên nhau trong danh sách bạn không có gì lạ.

Thế nên Hoàng Phong và Yên Vũ giả vờ ác chiến để gài hàng Hưng Hân sập bẫy, hoặc cho Hưng Hân chờ mệt rồi đột ngột áp sát giải quyết gọn, tóm lại tuyệt đối không để Hưng Hân ngư ông đắc lợi.

Không hổ là thánh chơi zâm, chết rồi vẫn zâm!

Pm là việc đơn giản đến cỡ nào? Năm người Hưng Hân lại không nghĩ đến. May sao Bá Đồ xuất hiện nên họ mới điều chỉnh vị trí, nếu không chẳng biết sẽ gặp hậu quả gì nữa.