Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 243: 243: Chương 245





- Ngoan bảo, em dùng thủy tinh cầu tiêu diệt nó, anh không cần cùng nó chém giết, quá nguy hiểm!
Quý Hủ dỗ dành.

Không biết là lời nào kích thích đọa biến thú, nó tức giận ngửa mặt lên trời rống to, tốc độ chạy trốn của đọa biến vật càng nhanh hơn, trong khoảng thời gian ngắn đã lao ra khỏi Hi Vọng thành rất xa, một đường chạy trốn hướng Hải Tân thị.

Tốc độ của đọa biến vật kém xa đọa biến thú, rất nhanh đã bị đuổi kịp.

Quý Hủ đem thủy tinh cầu ném qua, đọa biến vật vung lên móng vuốt muốn đem thủy tinh cầu chụp bay trở về.

- Chạy!
Quý Hủ lớn tiếng nhắc nhở, đọa biến thú chợt gia tốc xa xa rời đi hiện trường.

Móng vuốt của đọa biến vạt đụng vào thủy tinh cầu, năng lượng thạch anh bị kích thích, lực đánh vào đáng sợ nhanh chóng thổi quét, Quý Hủ trượt tay bị năng lượng thạch anh tung bay rớt xuống không trung.

Đọa biến thú quay đầu lại rít gào một tiếng, năng lượng khuấy động bị đập ra một lỗ hổng, đọa biến thú đáp xuống bắt lấy Quý Hủ bị ngã, dẫn theo hắn lượn trên không trung rơi xuống đất.

Đọa biến thú gọn gàng linh hoạt buông lỏng móng vuốt, đem Quý Hủ vứt xuống đất trượt ra xa vài thước mới dừng lại.

Đọa biến thú dừng cách Quý Hủ không xa, móng vuốt phẫn nộ chụp xuống, lộ ra toàn bộ răng nanh gầm nhẹ, chấn động lỗ tai Quý Hủ muốn điếc.


Quý Hủ:
* * *
Quý Hủ phủi phủi mông, lộ ra vẻ tươi cười xấu hổ:
- Đây không phải không có việc gì sao.

- Hống!
Đọa biến thú gầm nhẹ,
Quý Hủ mặt dày nhào qua muốn ôm đại gia hỏa, kết quả đọa biến thú trực tiếp vỗ cánh không cho ôm, đánh về hướng đọa biến vật rách tung tóe còn muốn chạy trốn, gọn gàng linh hoạt xé nát, nghiền diệt!
Chờ quái vật to lớn hoàn toàn bất động, đọa biến thú vẫn thật phẫn nộ, một ngụm cắn lấy thân thể đọa biến vật, cắn xuống mấy khối tinh thạch màu đen, răng rắc nhai nuốt.

Khói đen lại bay ra, vặn vẹo thành mặt quỷ, vô số tiếng thét chói tai hoảng sợ của nhân loại trước khi chết lại xuất hiện, bị đọa biến thú một ngụm nuốt vào, lại răng rắc cắn tinh thạch hình thoi khác, đem phẫn nộ tràn đầy đều phát tiết trên người đọa biến vật.

Xe tải cùng xe việt dã luôn truy theo phía sau, thiếu chút nữa bị năng lượng thủy tinh cầu bùng nổ tung bay, chỉ có thể dừng lại.

Trên xe mọi người đều nhìn thấy một người một thú xung đột, sau đó quái vật phi hành nhằm hướng quái vật to lớn muốn chạy trốn, gọn gàng linh hoạt xé nát, hiện trường ăn cơm.

Quý Hủ một thân chật vật đuổi theo, đứng bên cạnh thi thể đọa biến vật, miệng không ngừng giải thích, mà quái vật phi hành đang ăn cơm giống như bị nhắc phiền, thường thường hướng hắn nhe răng.

Một màn này làm người trên xe tuôn mồ hôi lạnh, đó là một ngoan nhân a, ngay cả quái vật đáng sợ như thế cũng dám tới gần.

Quái vật phi hành rõ ràng thật tức giận, nhưng Quý Hủ vẫn không buông bỏ, cho dù bị cái đuôi khổng lồ cuốn đi bỏ ra địa phương thật xa, vẫn còn tiếp tục chạy ngược trở lại.

Mọi người:
* * *
Bọn hắn không dám thở mạnh, sợ quái vật phi hành một ngụm cắn qua.

Trình Mạch cùng Trì Ánh sắc mặt trắng bệch, cho dù biết đại gia hỏa kia là Tần Nghiễn An, nhưng bọn họ vẫn không nhịn được sợ hãi.

Đây chính là Tần Nghiễn An bị tiến vào toàn dị thái, không hề có lý trí gì đáng nói, nói không chừng một móng vuốt đi xuống, Quý Hủ liền xong đời.

Quý Hủ rõ ràng cảm nhận được đọa biến thú thật tức giận, chỉ đành xuất ra đại pháp triền quấn, vô luận bị đuôi to quấn đi vài lần hắn đều có thể rất nhanh chạy về.


Đọa biến thú chuyên chú ăn cơm, không để ý tới hắn.

Quý Hủ liền ôm lấy một móng vuốt của đọa biến thú:
- Được ròi, đừng nóng giận nha, em cũng không nghĩ tới con đọa biến vật này âm hiểm như vậy, lại dùng đồ vật ném em, đúng hay không?
Đọa biến thú ăn cơm, không để ý tới hắn.

Quý Hủ tiếp tục dỗ dành:
- Em cam đoan lần sau chắc chắn sẽ không tiếp tục mạo hiểm, đừng nóng giận, được không?
Đọa biến thú ăn hơn mười tinh thạch hình thoi, mỗi một cái đều dài hơn cánh tay, bên trong ẩn chứa rất nhiều cảm xúc sợ hãi của nhân loại trước khi chết.

Không biết là ăn no, hay là bị Quý Hủ cuốn lấy phiền, đọa biến thú thu nhỏ hình thể bay tới chỗ ba lô của Quý Hủ, tiểu móng vuốt rớt ra khóa kéo, lao vào trong ba lô, lại chính mình đem khóa kéo kéo lên, hoàn toàn không cho Quý Hủ cơ hội ôm nó.

Quý Hủ:
* * *
Xong rồi, tiểu đọa biến thú giận thật à!
Lúc này Quý Hủ mới có tâm tư quan sát con đọa biến vật to lớn này, lúc quái vật còn sống toàn thân khói đen lượn lờ, không thấy rõ bộ dáng, chỉ có một mảnh đen sì sì.

Hiện tại khói đen không có, lộ ra hình dáng thật, vẫn nhìn không ra là cái thứ gì, toàn thân mọc đầy tinh thạch màu đen hình thoi, nhìn thật giống như là con nhím.

Quý Hủ nhìn thấy đọa biến thú một ngụm cắn xuống vài cái, phi thường thoải mái, cũng đưa tay bắt lấy một cây, muốn nhổ xuống, băng hàn thấu xương từ lòng bàn tay nháy mắt truyền khắp toàn thân, trên tinh thạch hình thoi lại xuất hiện khói đen, từng đợt từng đợt nhè nhẹ quấn quanh trên tay Quý Hủ, xâm nhập da thịt của hắn, đánh vào ý thức hải.

Đầu Quý Hủ đau nhức như muốn nổ tung, vô luận là đã tiến vào một lần xâm lấn của hoàn mỹ dị thái hay là đang ở giai đoạn xâm lấn lần thứ hai, đều nhận lấy ảnh hưởng.

Quý Hủ muốn thu tay về, nhưng không cách nào giãy, tay hắn hoàn toàn bị khói đen triền trụ, đau tới sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng.


Mới vừa đem mình nhốt vào ba lô tiểu đọa biến thú lại gào khóc rớt ra khóa kéo, từ bên trong bò đi ra, một móng vuốt vỗ lên tay Quý Hủ, nhìn thấy hắn thoát lực té xuống đất.

Tiểu đọa biến thú bị dọa điên rồi, vây quanh Quý Hủ gào khóc kêu, thường thường dùng đầu nhỏ thiếp vào hai má Quý Hủ, thấy hắn còn có độ ấm, chỉ đành không ngừng cọ hắn, gào khóc kêu, để cho hắn thanh tỉnh một chút.

Quý Hủ nằm trên mặt đất hòa hoãn hồi lâu mới ôm tiểu đọa biến thú, lộ ra vẻ tươi cười suy yếu:
- Bị em hù sợ đi? Em thật là khó chịu, cần ca ca hôn nhẹ mới có thể khỏe lại.

Tiểu đọa biến thú theo bản năng muốn bay đi, nó còn chưa nguôi giận đâu.

Nghe được Quý Hủ nói khó chịu, lại không tình nguyện gom qua, hôn vài ngụm lên môi hắn, nghĩ nghĩ lại hôn lên má hắn, chỉ cần hôn nhiều một chút Quý Hủ có thể nhanh chóng khỏe lại.

Quý Hủ nghe được tiếng xe tới gần, sau đó là tiếng bước chân dồn dập.

- Quý ca! Cậu thế nào? Có khỏe không?
Trình Mạch xông lại, chứng kiến Quý Hủ té trên mặt đất liền giật nảy mình.

.