Tuy rằng nghe mọi người thảo luận nãy giờ thì video không quay được người, nhưng có thể nhìn hiện trường một chút, trong lòng cũng sẽ đưa ra được suy đoán.
Phương Bình hiện tại vẫn chưa có nhận thức trực quan về lực phá hoại của võ giả.
Tin tức Trương Tổng Đốc đột phá lên cấp bảy và phương án khen thưởng mới ra lò lúc này cũng bị cho ra rìa rồi.
…
Buổi trưa.
Quán net Lam Thiên.
Bình thường, nếu không phải ngày nghỉ, không ai đến quán net, nhưng lúc này quán lại đông nghẹt khách như mắc cửi.
Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng người sợ hãi liên tục kêu lên.
…
Trong góc quán net.
Phương Bình nhìn màn hình trước mặt, lẩm bẩm nói: "Cái bọn gạt người, mất công mình thật sự tưởng rằng có video Tông sư đại chiến chứ!"
Buổi sáng lớp học thảo luận náo nhiệt như vậy, Phương Bình thật sự rất chờ mong được xem video.
Ai ngờ, đến khi xem được video, Phương Bình hơi bị thất vọng.
Không phải Tông sư không mạnh, căn bản là không quay thấy người đâu cả!
Vị phóng viên liều chết quay lén này căn bản cách khu vực song phương giao thủ ít nhất là cả trăm mét trở lên!
Càng khó chịu hơn chính là, cả bầu trời tối đen, ở giữa còn bị chắn tầm nhìn bởi một sườn núi nhỏ.
Ngoại trừ tiếng đánh nhau "ầm ầm" đinh tai nhức óc thì Phương Bình căn bản không nhìn thấy cái gì cả.
Hình ảnh mơ hồ chuyển động, đúng là có thể nhìn thấy đá vụn văng tung toé từ một sườn núi bên kia.
Lẽ nào "Đánh vỡ đỉnh núi" trong lời mấy thằng bạn mình chính là những mảnh đá vụn này?
Phương Bình thừa nhận, đánh nhau mà có thể đánh bay tảng đá đi xa trăm mét thì đúng là rất trâu bò!
Nhưng mà "một quyền đánh vỡ đỉnh núi" đâu?
Mặc dù có hơi thất vọng, Phương Bình cũng không tắt video đi, tiếp tục chờ đến đoạn phóng viên này đi đến hiện trường trận đấu.
Vị phóng viên liều chết quay lén này cũng là một người thích lảm nhảm.
Vừa quay lén còn vừa tranh công nói: "Lần này, hai vị cường giả cấp Tông sư giao thủ, trước đó vẫn chưa công khai địa điểm cụ thể!
Dựa theo phân tích phán đoán không ngừng của tôi, cuối cùng, Lưu Đại Lực tôi đã xác định được khu vực có khả năng xảy ra giao chiến nhất!
Sự thật chứng minh, phân tích của Lưu Đại Lực tôi là đúng!
Điểm này cũng đủ để chứng minh trí tuệ và sự quyết đoán của Lưu Đại Lực tôi!"
"Lần này, tôi liều chết tiếp cận khu vực giao chiến của Tông sư, hết lòng phục vụ vì khán giả quần chúng!
Nếu như Lưu Đại Lục chết ở nơi này, mong khán giả hay nhớ kỹ, tôi - Lưu Đại Lực!"
Nói xong, ông anh già này còn tự chĩa ống kính vào gương mặt già nua của mình.
Trong video, một gương mặt của đàn ông hơn 30 tuổi xuất hiện, lấp đầy màn ảnh.
Tướng mạo không tính là xấu, nhưng buồn cười nhất là nhìn mặt ổng có cảm giác ổng hơi đê tiện, khiến người xem hận không thể đánh cho mặt ổng nở hoa.
Ít nhất, Phương Bình quả thật có ý nghĩ kích động muốn đấm cho mặt ổng nở hoa.
Trên màn hình tối tối, Lưu Đại Lực nhe răng, trợn mắt nói: "Mọi người nhớ kỹ gương mặt của tôi nhé, cho dù tôi chết cũng là cái chết có ý nghĩa!"
"Có thể chết trong tay hai vị Tông sư cấp tám, quả thực ơn nặng tựa Thái Sơn!"
"..."
Vị phóng viên này nói lảm nhảm không đâu mãi không ngừng.
Trong lúc Phương Bình đã sắp không kiên nhẫn, chuẩn bị nhấn nút tua nhanh.
Lưu Đại Lực bỗng nhếch miệng cười nói: "Chỉ nhìn thôi, mọi người hẳn sẽ không thể nào tưởng tượng được sự đáng sợ và khủng bố của cường giả cấp Tông sư!
Bây giờ tôi sẽ làm một thí nghiệm cho mọi người xem, lỡ như tôi không cẩn thận chết ở nơi này…"
Bla bla bla, Lưu Đại Lực lại lập di chúc một chập.
Cuối cùng, Lưu Đại Lực mới nghiêm mặt nói: "Theo như quan sát của tôi, vị trí của tôi lúc này cách khu vực trung tâm giao thủ của hai vị cường giả cấp Tông sư ít nhất là 120 mét trở lên!
Tôi - Lưu Đại Lực, là võ giả cấp ba, đã hoàn thành rèn luyện cường hoá xương tứ chi, cường hoá xương sống đã được hơn nửa chặng đường rồi.
Với thực lực của tôi, dùng tay không đập đá xanh, đá vỡ tay không bị thương, dễ như ăn cháo!"
Nói xong, Phương Bình thấy vị phóng viên có vẻ hơi làm quá này bỗng nhiên vỗ một chưởng trên mặt đất.
Đây là núi đá, mặt đất cũng không phải bùn đất, mà là núi đá.
Lưu Đại Lực vỗ một chưởng xuống, trong video cũng truyền đến tiếng vang trầm thấp.
Sau đó, Lưu Đại Lực chĩa máy quay xuống mặt đất, vô cùng đắc ý nói: "Nhìn thấy không? Đá xanh xuất hiện vết nứt rồi.
Mà tay của tôi không bị thương chút nào.
Đương nhiên, tôi không phải đang khoe khoang, chỉ là đang chứng minh cho mọi người thấy, Lưu Đại Lực tôi cũng rất mạnh!"
Nói là không khoe khoang, nhưng mà nghe cách nói chuyện, ai cũng nghe ra sự khoe khoang trong đó.
Lúc này, nếu có ai đến bình luận "quả thực trâu bò", chắc người này sẽ càng vui vẻ hạnh phúc.
"Tiếp sau đây, tôi sẽ dùng bàn có thể khai sơn bổ đá này để đón nhận một mảnh đá vụn đang văng tung toé kia.
Tôi muốn biết, cường giả cấp Tông sư có phải thật sự mạnh khủng khiếp đến mức vô địch hay không?
Với thực lực mạnh mẽ của tôi, nếu như không thể chịu được dư âm đá vụn bắn ra từ trận chiến, có thể chứng minh sức mạnh khủng bố của Tông sư!"
"..."
Phương Bình hơi kinh ngạc, trợn mắt ngoác mồm, ban đầu, cậu thật sự cho rằng người này tới tấu hài thôi.
Về phần cái gì mà liều chết quay lén, đương nhiên là mánh khóe câu view.
Nhưng đến khi Lưu Đại Lực một chưởng đánh nứt đá xanh, sắc mặt Phương Bình đã hơi thay đổi.
Đây chính là võ giả cấp ba sao?
Hay đây là năng lực của những võ giả tôi cốt rèn xương mới có!
Từ góc độ của máy quay, những tảng đá trên núi đều là đá xanh cứng rắn.
Vị phóng viên vô căn cứ này có thể một chưởng đánh vỡ đá xanh, có thể nhìn ra được chút thực lực!
Cho dù hôm nay không thấy Tông sư giao chiến, Phương Bình cũng cảm thấy cậu có thu hoạch lớn rồi.
Phương Bình vẫn chìm đắm trong cảnh tượng đối phương một chưởng đánh nát đá xanh.
Trong video, sắc mặt Lưu Đại Lực bắt đầu nghiêm túc, trầm giọng nói: “Quý vị, tôi chỉ dùng tay không thôi đấy!
Có thể sẽ xảy ra sai lầm nào đó, tôi vẫn chưa rèn luyện cường hóa xương sọ.
Một khi uy lực quá lớn, lỡ văng trúng xương sọ thì coi như tôi hy sinh ở đây luôn rồi!
...
Nhưng mà Lưu Đại Lực tôi không sợ chết!
Quý vị cứ chờ mà xem đi!”
Nói xong lời này, Lưu Đại Lực đặt máy quay sang một bên, ống kính nhắm thẳng vào mình.
Sau đó anh ta ngưng thần đứng tấn, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Không lâu sau, trong lúc hô hấp của Phương Bình hơi dồn dập, Lưu Đại Lực bỗng nhiên tung chưởng, rất giống như đang chưởng một tảng đá vụn bay tới.
Video hơi tối, Phương Bình cũng không nhìn rõ được.
Trong chớp mắt Lưu Đại Lực đưa tay ra, trong video bỗng nhiên truyền đến một tiếng rên.
"Đệt!"
"Đau quá!"
"Bị phế mẹ nó rồi!"
"Không tiếp tục tìm đường chết nữa..."
Lưu Đại Lực đứng cách máy quay không xa, ôm bàn tay, chửi đổng một trận, tiếng hít hà vì đau liên tục truyền đến.
Một lát sau, Lưu Đại Lực đã trở lại đứng trước ống kính, nhẹ nhàng bình thản duỗi bàn tay đã biến thành máu thịt be bét ra, nói:
"Uy lực quả nhiên rất lớn!"
"Cường giả cấp Tông sư không phải dạng vừa đâu!"
“Tôi dùng kinh nghiệm thực thế của mình nói cho mọi người biết, khi cường giả cấp Tông sư giao thủ, võ giả cấp thấp nên chạy càng xa càng tốt!
Mọi người xem, bàn tay có thể đánh nứt đá của tôi đã bị đá vụn đập nát rồi!
Quý vị phải biết rằng, Lưu Đại Lực tôi đây là người có thể kháng được đạn!
Mặc dù viên đạn bắn ra từ súng lục có đường kính rất nhỏ, nhưng lực xuyên thấu của nó chưa thể xuyên phá bàn tay của tôi.
Điểm này, mọi người có thể xem video “Lưu Đại Lực - tay không tiếp viên đạn” của tôi.
Nhớ kỹ, nhất định phải xem video trên trang web chính thức của tôi đấy nhé.
Tôi liều chết ăn đạn, thu phí không cao, 1 xu có thể xem một lần…”
Lưu Đại Lực quảng cáo một hồi, tự đề cử video đã đăng trên trang web của anh ta.
Sau đó tiếp tục đề tài vừa nói: “Tông sư cấp tám giao thủ, những mảnh đá vụn văng ra từ trung tâm chiến trường còn có uy lực mạnh hơn cả viên đạn!
Điều này quý bị không cần nghi ngờ, bởi vì Lưu Đại Lực tôi đã tự mình làm thí nghiệm cho quý vị xem rồi!”
"..."