Ngô Chí Hào dắt Phương Bình đi lên lầu trên, lần thứ hai nhỏ giọng nói: “Cấp bậc võ giả ở Dương Thành cũng không phải quá cao, điều kiện cũng có hạn.
Người thực sự lợi hại, ai sẽ ở lại Dương Thành chứ?
Võ giả cao cấp thì chắc chắn con cháu sẽ không học ở Nhất Trung, hoặc là cho học ở trường Nhất Trung Thuỵ Dương, hoặc là cho đi học ở thành phố lớn.”
Phương Bình hiểu, chẳng trách ở Nhất Trung rất hiếm khi nghe nhắc đến vị võ nhị đại nhà nào đó rất mạnh.
Võ nhị đại học ở trường Nhất Trung, đa số có trưởng bối ở nhà là võ giả cấp một cấp hai mà thôi.
Hơn nữa, phần lớn là võ giả xuất thân từ xã hội, tài nguyên tu luyện của bọn họ đều có hạn, đương nhiên tài nguyên cung cấp cho con cháu cũng không quá nhiều.
Cho dù khí huyết là điểm mạnh, cũng chỉ cao hơn người bình thường có giới hạn thôi.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến lầu ba.
Rất trống trải, rất yên tĩnh!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Phương Bình, hoàn toàn khác hẳn so với làn sóng nhiệt ở lầu dưới.
Cũng rất ít người!
Tuy rằng Nhất Trung có đến 7 người là võ nhị đại, nhưng không phải ai cũng đến tập, có đến cũng sẽ không đến đông đủ.
Phương Bình quét mắt nhìn, tầng ba to lớn cũng chỉ có năm người, có hai người rõ ràng cũng đến nhìn cho vui như Phương Bình.
Còn lại ba người đang tu luyện.
Đúng, tu luyện!
Không phải là Rèn Luyện Pháp, công pháp đó võ giả sơ cấp chắc chắn sẽ không để cho con cháu mình tu luyện đâu, mà họ đang luyện thung công!
Phương Bình đã xem qua Mười Sáu Thức Thung Công, cậu chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra, ba người này đang tập tư thế đứng tấn.
"Thung công?"
Phương Bình thấp giọng nói một câu.
Ngô Chí Hào bên cạnh cũng không ngoài dự đoán, cậu ta gật gật đầu nói: “Ừm, không sai, võ nhị đại bình thường đều tập thung công.”
Thung công chẳng phải bí mật gì, Võ Đại thường cho sinh viên tập Mười Sáu Thức Thung Công.
Nhưng mà trên thực tế đời sống, không chỉ có bấy nhiêu thức, nếu muốn học thêm vẫn có thể học được.
Cho dù là một công pháp bên trong Mười Sáu Thức Thung Công, chỉ cần bỏ ra chút tiền cũng có thể mua được. Đọc tг𝑢yệ𝒏 hay, tг𝑢y cập 𝒏gay ﹏ 𝗧𝐑𝑼𝗠𝗧 𝐑𝑼𝘠ỆN﹒𝘷𝒏 ﹏
Ngô Chí Hào mặc kệ Phương Bình nghĩ như thế nào, thấp giọng nói: “Cậu có biết tại sao những vị võ nhị đại này không có danh tiếng với bên ngoài không?
Là bởi vì cái này đấy!
Thung công cần tu luyện trong thời gian dài, để có thể chân chính phát huy tác dụng, cần phải đợi đến khi vào được Võ Đại mới được.
Sau khi vào Võ Đại, nghe nói nếu luyện thung công tốt, có cơ sở rồi, tốc độ trở thành võ giả nhanh hơn người thường.
Cho nên những vị nhị võ đại này, bình thường sẽ không cần xuất chúng hơn người, chỉ cần có thể đậu vào Võ Đại là được.
Thi đậu Võ Đại mới là cơ hội để bọn họ thể hiện tài năng."
Ngô Chí Hào nói xong, lại lắc đầu nói: "Nhưng mà chúng ta không cần học theo bọn họ, tu luyện thung công rất tốn thời gian và công sức.
Hiệu quả ngắn hạn sẽ không thể so với rèn luyện thân thể bình thường được, còn phải ăn uống nhiều đồ bổ, thuốc bổ hơn bình thường.
Bình thường, cũng chỉ có võ nhị đại mới tu luyện thung công khi đang học cấp ba."
Đứng tấn, cần thời gian dài mới phát huy hiệu quả.
Hơn nữa, phải phối hợp với Rèn Luyện Pháp mới có thể đạt đến hiệu quả tốt nhất.
Nếu không, chỉ tập thung công không thôi, không có lợi cho khí huyết bằng việc rèn luyện thân thể phổ thông.
Đương nhiên, đây chỉ mới là đứng tấn - tầng cơ bản nhất của thung công.
Nếu có thể thật sự luyện được đến tầng đứng yên của thung công trước khi trở thành võ giả, vậy thì rèn luyện bình thường không thể nào so sánh được rồi.
Nhưng những bạn học võ nhị đại có trưởng bối là võ giả sơ cấp này không cần trở thành võ giả trước khi thi đại học.
Mục tiêu của bọn họ là tương lai.
Trước hết học đứng tấn, nâng khí huyết sao cho đạt đủ mức tiêu chuẩn dự tuyển vào Võ Đại, chờ đến khi đậu Võ Đại, đứng tấn có căn cơ rồi, lại phối hợp tu luyện Rèn Luyện Pháp.
Lúc này mới có hiệu quả.
Hơn nữa còn có thể sử dụng tài nguyên của trường học, không cần phải tự cung tự cấp nữa.
Chỉ học thung công cơ bản thì lượng tài nguyên tiêu hao cũng không thể nào nhiều bằng lượng tài nguyên tiêu hao của Rèn Luyện Pháp được, cho nên có thể giúp các vị võ giả sơ cấp dưới cấp ba này giảm bớt áp lực. Ngô Chí Hào chỉ nói đơn giản vài câu, Phương Bình đã nghĩ đến những chuyện này rồi.
Lúc này, Phương Bình cũng có thể hiểu được vì sao biết rõ có thung công, nhưng đám người Ngô Chí Hào cũng không tu luyện.
Mục tiêu trước mắt của mọi người là tập trung thi đậu khoa võ.
Mà tốc độ tăng khí huyết khi rèn luyện phổ thông nhanh hơn khi rèn luyện đứng tấn, nên tại sao phải luyện đứng tấn?
Nếu nói về tương lai, tương lai còn xa lắm.
Nếu không thi đậu khoa võ, tất cả đều là số không.
Mà võ nhị đại, hầu như ai cũng lấy mục tiêu là trở thành võ giả.
Cho nên những người này có thể tốn thời gian tu luyện thung công, cho dù không thi đậu Võ Đại, bọn họ cũng sẽ tiếp tục đi trên con đường của võ đạo.
...
Trong lúc hai người bọn họ đang thấp giọng tán gẫu, Phương Bình cũng đang quan sát ba người tập thung công kia.
Hai nam một nữ, hai nam sinh đều tu luyện Mã Bộ Thung giống Phương Bình.
Còn nữ sinh kia đang luyện Hồn Viên Thung.
Cách nhận biết thung công rất dễ, từ tư thế đứng tấn đã có thể nhìn ra.
Trong lúc Phương Bình đang nhìn bọn họ, mấy người đang đứng tấn cũng nhìn thấy hai người Ngô Chí Hào.
Trong hai nam sinh, có một người tương đối cao to vạm vỡ, đầu húi cua bỗng nhiên thu công, cười ha hả nói: "Ngô Chí Hào, mấy ngày không gặp, khí huyết của cậu bao nhiêu rồi!"
"Mấy ngày nay không kiểm tra, Đàm Hạo, cậu bao nhiêu rồi?"
"118 cal!"
m thanh nói chuyện của Đàm Hạo không nhỏ, vừa cầm khăn mặt lau mồ hôi, vừa oán giận nói: “Dựa theo tiêu chuẩn của năm ngoái, về nhà ăn ngủ một giấc là được!
Nhưng mà nghe nói khí huyết mọi người năm nay cao vô cùng, 118 cal cũng không an toàn.
Biết sao giờ, đành phải nhân lúc chưa tới ngày kiểm tra tập thêm chút sức mạnh, tranh thủ nâng cao khí huyết đến 120 cal.”
Đàm Hạo cao to vạm vỡ, vóc dáng giống Dương Kiến.
Trong lúc nói chuyện, cậu ta cũng quét mắt nhìn Phương Bình một cái.
Nhưng mà vẫn chưa làm quen nên cũng không chào hỏi.
Ngô Chí Hào chủ động giới thiệu: “Đây là Phương Bình, là kẻ mạnh của lớp tớ, khí huyết của cậu ấy còn cao hơn tớ!”
Nói xong, lại quay qua cười nói với Phương Bình: “Đây là Đàm Hạo, học lớp 12A2, là võ nhịt đại!”
"Cậu biến đi, võ nhị đại cái gì!"
Đàm Hạo mắng một tiếng, tức giận nói: “Tớ mà là võ nhị đại cái gì, ba tớ cũng chỉ là võ giả cấp một, là cõ giả xuất thân từ lớp đào tạo võ thuật.
Nghèo không xu dính túi đây này, tớ còn chẳng uống nhiều thuốc bổ như cậu!”
Ngô Chí Hào cười ha hả nói: “Đừng mặt dày không biết xấu hổ như vậy, ai ăn nhiều hơn, trong lòng cậu chẳng lẽ không đếm số hay sao?”
"Ha ha ha… Không nói nhảm với cậu nữa, cậu bảo khí huyết của Phương Bình còn cao hơn cậu sao?”
Đàm Hạo lúc này có hứng thú với Phương Bình, đánh giá Phương Bình từ trên xuống dưới.
Đúng lúc này, một nam sinh khác gương mặt thanh tú, tóc cũng dài hơn Đàm Hạo cũng ngừng đứng tấn.
Nghe thấy mọi người đứng thảo luận nãy giờ, nam sinh thanh tú đi tới gần, hơi ngạc nhiên hỏi: “Ngô Chí Hào, lời cậu nói là thật?”
Ngô Chí Hào không vội đáp lời, lại quay sang nói với Phương Bình: “Đây là Đàm Thao, cũng là học sinh lớp 12A2.
Hai người võ nhị đại cùng khoá với chúng ta chính là hai anh em bọn họ.
Cậu đừng nghĩ hiện tại hai người họ có khí huyết thấp hơn Chu Bân và Tiếu Lượng.
Nhưng chờ lên được Võ Đại, hai anh em bọn họ sẽ trâu bò lắm đấy…”
Hai vị võ nhị đại của lớp 12 tại trường Nhất Trung chín là hai người này.
Còn nữ sinh bên cạnh lại là học sinh lớp 11, thấy bọn họ nói chuyện, cô cũng không xem vào, tiếp tục tu luyện như bình thường.
"Hai anh em?"
Phương Bình nhìn hai người trước mặt, một người cao to vạm vỡ, một người mi mục thanh tú.
Mẹ nó!
Đây là hai anh em?
Trong lòng Phương Bình thầm oán vài câu, trên mặt cũng không có thay đổi gì, chỉ cười bắt chuyện một tiếng.
Sau đó, không chờ hai anh em họ mở miệng, Phương Bình đã tỏ vẻ ngạc nhiên nói: "Vừa rồi hai cậu mới luyện tư thế đứng tấn của Mã Bộ Thung phải không?"
"Đúng vậy, cậu cũng biết à?"