Khí huyết, độ cứng cáp của xương cốt và công pháp, đây là ba điều kiện tiên quyết.
Ngoài ra thì còn các tài nguyên khác bao gồm Khí Huyết Đan, Thối Cốt Đan, Hộ Phủ Đan.
Nhà có điều kiện thì chuẩn bị nhiều một chút, nhà hơn ít điều kiện thì chuẩn bị vừa đủ là được.
Cho nên, nếu trong nhà không có võ giả cấp bốn trở lên, rất hiếm có người sẽ đột phá trở thành võ giả trước khi thi đại học, bởi như vậy có nguy hiểm khá lớn.
Trong trường hợp đột phá võ giả thất bại, dù cạnh đó có võ giả cấp ba thì cũng không có cách nào giúp đối phương áp chế khí huyết, tránh bị vỡ mạch máu mà chết.
Nghe xong những lời này, Phương Bình hơi nhíu mày nói: "Nói như vậy, nếu không có võ giả cấp bốn hỗ trợ, người bình thường không có cách nào đột phá thành võ giả?"
Tâm tư của Phương Bình, Hoàng Bân hiểu rất rõ.
Đây không chỉ là suy nghĩ của một nình Phương Bình, người bình thường ai lại không có khát vọng trở thành võ giả, nếu không năm đó cũng sẽ không có chuyện cấm truyền công pháp.
Chính vì số lượng người muốn đột phá quá nhiều, thậm chí mạo hiểm cả tính mạng, còn võ giả cấp bốn lại chẳng phải rau dưa số lượng lớn giá rẻ ngoài chợ, cho nên mới phải ra luật cấm.
Đổi lại, nếu người trước mặt là người thân hoặc con ruột của Hoàng Bân, Hoàng Bân đương nhiên muốn nói rõ ràng.
Dù cho hắn có đột phá lên cấp ba, con cái hắn muốn đột phá võ giả, hắn cũng sẽ đánh đổi tất cả để tìm võ giả cấp bốn về hỗ trợ đột phá.
Nhưng Phương Bình là ai?
Là kẻ thù thiết kế bẫy toan tính hại hắn!
Cho nên trả lời câu hỏi đó của Phương Bình, Hoàng Bân vội vàng nói: “Cũng không phải nói không có võ giả cấp bốn hỗ trợ đột phá thì không được.
Chỉ cần căn cơ vững chắc, dù có một chút nguy hiểm, nhưng cũng không phải quá lớn.
Trước đây cũng không phải ai cũng được võ giả cấp bốn bảo vệ, phần lớn các võ giả tiền bối đều dựa vào bản thân họ.
Chỉ cần có thể đột phá một lần thành công, vậy thì cũng không có bấ cứ nguy hiểm gì.
Rất nhiều thiên tài, thực ra căn bản không cần người bảo vệ, bởi vì những người này, đều có thể đột phá một lần đã thành công…”
Nói xong, Hoàng Bân nhìn Phương Bình một chút.
Hiển nhiên là đang nói cậu chính là thiên tài, đừng sợ, cứ trực tiếp đột phá, không chết được đâu!
Thanh niên trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng là gì, thường tự cao cho mình là độc nhất vô nhị.
Nói chuyện với thanh niên bây giờ, cần phải thổi phồng họ, khen họ.
Bạn thổi phồng họ, họ sẽ vui vẻ, bạn không xem trọng họ, ngược lại, họ sẽ khó chịu, nghĩ bạn đang xem thường họ.
Hoàng Bân hiểu rõ tâm tư của thanh niên, dù sao hắn cũng từng là thanh niên.
Nhớ năm đó, Hoàng Bân hắn cũng tràn đầy tự tin, cho rằng mình có thể không cần ai bảo vệ cũng có thể thuận lợi đột phá, trở thành võ giả.
Nhưng lúc đó hắn cũng không chịu suy nghĩ một chút, ngay cả những sinh viên Võ Đại kia hằng năm cũng có đến một nửa số tân học sinh đột phá thất bại.
Năm đó, Hoàng Bân tham gia lớp huấn luyện đào tạo võ giả, xém chút nữa vì đột phá mà mất mạng nhỏ của mình, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Nếu Phương Bình nghĩ đến chuyện thử nghiệm thì Hoàng Bân sẽ rất vui nếu điều đó thật sự xảy ra.
Quan trọng là, thằng nhóc này có thể sống được đến lúc đó.
Thấy cậu hỏi thăm chuyện về võ giả, Hoàng Bân ước gì thằng nhóc này lập tức đột phá rồi chết quách cho xong.
Đáng tiếc, thằng nhóc này bây giờ vẫn chưa đủ tư cách, muốn đột phá cũng không có cơ hội.
Phương Bình cũng không thật sự là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, làm sao mà không hiểu suy nghĩ của tên này, trong lòng chỉ âm thầm xì cười một tiếng.
Nhưng mà hắn nghĩ cũng đúng, Phương Bình thực ra cũng có nghĩ đến chuyện này.
Cậu không biết mình có phải là thiên tài hay không, nhưng cậu có hệ thống bí mật.
Như vậy cũng miễn cưỡng coi như là thiên tài chứ?
Nhưng bây giờ còn cách tiêu chuẩn đột phá võ giả quá xa, Phương Bình cũng không nghĩ nhiều.
Nếu như thi đậu Võ Đại, có đạo sư bảo vệ, Phương Bình cũng không cần phải mạo hiểm.
Trong lòng nghĩ như vậy, Phương Bình hỏi thêm câu nữa: "Chú có công pháp tu luyện chứ?"
"Có!"
Hoàng Bân thẳng thắn trả lời, lập tức nói: "Thật ra phần lớn võ giả sơ cấp đều tu luyện công pháp cơ bản, công pháp ở lớp huấn luyện võ đạo và tại trường Võ Đại gần như giống nhau.
Có khác cũng chỉ khác về trình tự rèn luyện.
Xương cốt trong cơ thể người rất nhiều, có công pháp sẽ yêu cầu rèn luyện chân và bàn chân trước, có công pháp sẽ yêu cầu rèn luyện tay trước...
Những khác biệt này thật ra cũng không quá lớn, chỉ là vấn đề về trình tự thôi.
Rèn luyện xương cốt không phải là chuyện một sớm một chiều, người bình thường muốn đột phá lên võ giả cũng chỉ là cường hoá xương cốt lên một chút.
Võ giả sơ cấp từ cấp một đến cấp ba cũng đều phải rèn luyện xương cốt…”
“Vậy công pháp của chú thì sao?”
“Ánh mắt Hoàng Bân hiện lên ý cười, tiếp tục nói: “Công pháp cơ bản kia tao đã nhìn 20 năm, đã thuộc lòng từ lâu rồi, đương nhiên không cần mang theo công pháp bí tịch trên người.
Công pháp ở trong đầu tao đây này, chỉ cần mày thả tao ra, tao sẽ ghi chép lại công pháp cho mày…”
Hắn nói hắn không mang theo công pháp bí tịch trong người, câu này Phương Bình tin.
Nếu thật sự mang theo bên người, Phương Bình đã sớn phát hiện ra rồi.
Nhưng mà để hắn nai lưng ra viết lại cho Phương Bình một bản, cho dù Hoàng Bân viết xong đưa cho cậu, Phương Bình cũng không thể tin tưởng.
Không tiếp tục hỏi chuyện công pháp, Phương Bình lúc này đang suy nghĩ xem làm sao xử lý tên này.
Giết hắn?
Như lời Hoàng Bân nói, phía lực lượng chức năng của Dương Thành sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra, dù sao tên này vẫn luôn trốn trốn tránh tránh, chính là vì không muốn bị bắt lại.
Hơn nữa, dù cho tâm lý Phương Bình chững chạc hơn tuổi, những chuyện xấu xa gì cũng từng làm, nhưng thật sự là chưa từng giết người.
Bảo cậu giết Hoàng Bân, e là lúc này Phương Bình không dám.
Nhưng mà nếu không giết hắn, hắn là một võ giả cấp hai, quá nguy hiểm rồi.
Nếu vậy cũng chỉ có thể đưa đến sở cảnh sát thôi.
Quan trọng là...
Phương Bình liếc mắt nhìn gói bưu phẩm trước mặt, nếu giao nộp người này cho cảnh sát, cảnh sát sẽ để lại những thứ này cho cậu ư?
Đừng đùa!
Tang vật trị giá tới mấy triệu, còn có những thứ có tiền cũng chưa chắc mua được, ví như Thối Cốt Đan, Hộ Phủ Đan, những thứ này chính là những thứ hiện tại Phương Bình có mua cũng không mua được.
Nhưng mà bây giờ nên xử lý Hoàng Bân như thế nào?
Phương Bình hơi đau đầu, người này hiện tại đúng là củ khoai nóng phỏng tay.
Chắc chắn là phải giao cho cảnh sát, quan trọng là giao người như thế nào, không thể cứ thế kéo người đến sở cảnh sát được, lúc đó sợ là một cọng lông cũng chẳng được chừa lại.
Cậu chỉ là một người bình thường, làm gì có cơ hội cò kè mặc cả với lực lượng chức năng.
Trầm ngâm trong chốc lát, trong lòng Phương Bình đại khái cũng đã có quyết định.
Không để ý tới Hoàng Bân đang một mặt chờ mong nằm kia, Phương Bình xoay người tìm tìm một hồi, cuối cùng cũng tìm được cây gậy bị gãy kia.
Vừa nhìn thấy Phương Bình cầm gậy gỗ, đi về phía mình, sắc mặt Hoàng Bân chớp mắt biến thành màu đen, hắn ta lo lắng nói: "Mày... Mày định làm cái gì?"
"Chú quá nguy hiểm, hôn mê sẽ tốt hơn tỉnh rụi như này."
"Đừng... Đừng qua đây!"
"Chú đừng la lớn, bị người khác nghe được, chú sẽ còn thảm hơn bây giờ đó!"
Hoàng Bân rất muốn hét to lên, rất muốn kêu thảm thiết, nhưng vừa nghĩ tới sẽ thu hút sự chú ý của người khác, Hoàng Bân không dám lên tiếng.
Hắn không dám la to, Phương Bình chắc chắn sẽ không thương tiếc hắn mà nương tay.
"Ầm!"
Gậy gỗ lần thứ hai đập vào đầu Hoàng Bân, Hoàng Bân lúc này thật muốn tự tử chết quách cho rồi, càng hận mình không thể lập tức ngất xỉu.
Nghĩ có thể hắn sẽ giả bộ bất tỉnh, Phương Bình cũng không nương tay, cậu nện gậy "ầm ầm ầm" liên tục năm sáu lần.
Mãi đến khi tiếng rên rỉ của Hoàng Bân bắt đầu nhỏ lại và uể oải, lúc này Phương Bình mới dừng tay.
Cậu lẩm bẩm nói: "Đầu ông này cứng thật."