Toàn Bộ Vị Diện Quỳ Cầu Nhân Vật Phản Diện Nữ Chính Làm Người

Chương 27: 27: Ai Cũng Không Thể Cướp Đi Giang Sơn Của Nàng






Sau khi Thiên Nhạn lên ngôi, ngoại trừ vội vàng xử lí quốc sự, học tập y thuật Tuân thị, phối hợp điều dưỡng thân thể với Tuân Tử Hoài, cũng không quên đặt tâm tư bồi dưỡng hai hài tử của nguyên chủ.

Nhi tử Hạ Văn Khiên đã mười tuổi, xem như cái tiểu đại nhân, càng thêm hiểu chuyện hơn so với lúc trước.

Từ sau khi bái Tuân Tử Hoài làm sư phụ, mỗi ngày đều học đủ loại kiến thức.

Tuân Tử Hoài coi hắn là người thừa kế tương lai mà bồi dưỡng, tốn không ít tâm tư.

Sau khi các mặt của Yến quốc đều đã ổn định, mỗi ngày Thiên Nhạn đều tập võ với Hạ Văn Khiên.

Dưới cái nhìn của nàng, cho dù Hoàng đế có vô số người bảo hộ, cũng phải có mấy phần thân thủ.

Có khả năng không cần phải giỏi, nhưng ít nhất cũng rèn luyện được cơ thể, sẽ không vì quốc sự bận rộn, khiến thân thể sụp đổ.


Hôm nay sau khi hạ triều, nàng mang theo Hạ Văn Khiên đi tập võ.

Tuân Tử Hoài ngồi một bên, vừa uống trà vừa xem hai người luyện võ, bên cạnh hắn còn có một tiểu nữ oa bốn tuổi.

Tiểu nữ oa có một đôi mắt rất xinh đẹp, đen tròn như quả nho, cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt thân ảnh của Thiên Nhạn và Hạ Văn Khiên.

Trong lúc Tuân Tử Hoài lơ đãng liếc qua, phát hiện trong mắt Hạ Văn Toàn vậy mà lóe lên ghen tị, trong lòng vô cùng vui vẻ: ” Công chúa cũng muốn luyện võ sao? “
” Muốn kiếm kiếm, muốn bay bay.

” Hạ Văn Toàn biểu đạt ý nghĩ của mình, khuôn mặt nhỏ tràn đầy chờ mong.

Tuân Tử Hoài nói: ” Nếu như bệ hạ đồng ý, công chúa liền có thể luyện võ.

Chỉ cần ngươi nói với nàng, nàng nhất định sẽ đồng ý.


Hắn cảm thấy bệ hạ không chủ động dạy Hạ Văn Toàn võ công, bất quá là vì nàng mới bốn tuổi.

Chờ nàng lớn hơn một chút, đảm bảo có muốn chạy cũng chạy không thoát.

” Ân ân.

” Hạ Văn Toàn vội vàng gật đầu, bày tỏ mình đã hiểu rõ, ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi thân ảnh của Thiên Nhạn và Hạ Văn Khiên.

Sau khi mẫu hoàng bay lên thật là dễ nhìn, nàng cũng muốn giống như hoàng huynh vậy, cùng mẫu hoàng học cầm kiếm kiếm, học bay bay.


Sau khi Thiên Nhạn luyện một hồi với Hạ Văn Khiên, liền để hắn tự mình ôn tập, sau đó ôm kiếm đi tới.

Tiếp nhận ly trà với nhiệt độ vừa phải từ tay Tuân Tử Hoài uống vào, sau đó liền chạm vào đôi mắt chăm chú của Hạ Văn Toàn.

Nàng sờ đầu Hạ Văn Toàn, dáng dấp của nữ nhi nguyên chủ thật đáng yêu, nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn này, non nớt trơn bóng, cái này mới là khuôn mặt nhỏ mà tiểu nữ oa nên có.

” Toàn nhi muốn học võ công? ” Đương nhiên Thiên Nhạn nhìn ra ghen tị trong mắt Hạ Văn Toàn, thật ra trong lòng nàng đã sớm có tính toán với Hạ Văn Toàn.

Nàng không chỉ đặt trách nhiệm người thừa kế lên người Hạ Văn Khiên, mà cũng có cân nhắc tương tự với Hạ Văn Toàn.

Bất quá những năm này tiếp xúc, nàng cảm thấy Hạ Văn Khiên rất thích hợp, không kể là tính tình hay là tâm trí, cùng trải nghiệm, đều có thể chứng minh hắn là một người thừa kế rất tốt.

Nếu người thừa kế ưu tú đã có, đương nhiên không thể để cho những người khác sinh ra dã tâm.

Cho nên, phương thức bồi dưỡng đối với Hạ Văn Toàn sẽ thay đổi.


Hiện tại của nàng còn nhỏ, tay chân cũng rất yếu ớt, luyện võ sẽ dễ dàng bị tổn thương.

Lại nói, công chúa của Hoàng thất không dựa vào việc luyện võ để kiếm cơm, chỉ cần học một chút là được, chỉ vì luyện võ mà làm hư thân thể của mình thì thật không tốt.

Sau này Yến quốc đã có Hạ Văn Khiên kế thừa, vậy Hạ Văn Toàn cứ yên tâm làm một công chúa không buồn không lo đi.

Sau khi nguyên chủ chết, cho dù không biết kết cục của hài tử mình, nhưng nàng cũng có thể đoán được mấy phần.

Hạ Văn Khiên không phải mất mạng thật sớm, thì là bị người ta chỉnh mất đi tư cách người thừa kế.

Lấy hiểu biết của nàng đối với Hạ Thanh Sơn và Lăng Thi Nhi, hơn phân nửa là mất mạng.

Mà Hạ Văn Toàn, thân là một công chúa Hoàng thất không được sủng ái, hơn phân nửa là bị đưa đi hòa thân với các phiên bang tiểu quốc, cuối cùng rơi vào kết cục hồng nhan bạc mệnh..