Mà nói đến khởi nguồn của câu chuyện này, thì phải kể tới việc khi trò chơi này mới bắt đầu chưa được bao lâu.
Thẩm Hà và Thẩm Trĩ bình tĩnh thích ứng với máy quay, nghiêm túc phân tích tình hình chiến đấu, rồi hừng hực biểu đạt chí hướng.
“Vẫn nên cố gắng thêm một chút nữa.” Thẩm Trĩ lo âu không ngừng.
“Chúng ta phải tranh thủ giành hạng nhất.” Thẩm Hà tuyên bố.
Flag ngay đằng sau.
Sau đó sụp đổ ngay lập tức.
Vừa tới vườn cà chua theo chỉ định, Thẩm Trĩ chẳng hề có gánh nặng của ngôi sao dùng mũ rộng vành che kín gương mặt, chạy xuống ruộng tìm cà chua giống hệt như nông dân đang đi phun thuốc trừ sâu.
Mới bắt đầu, Thẩm Hà cũng đang tìm.
Mà sau đó.
Chẳng được bao lâu, ánh mắt anh khóa chặt bà lão bên vệ đường cách đó không xa.
Nơi bọn họ lựa chọn để ghi hình có hơi hẻo lánh heo hút, công tác bảo mật làm rất tốt, người dân quanh đây đều đã nhận được thông báo, sẽ không tới xem náo nhiệt trong lúc ghi hình.
Nhưng không cấm đường, vậy nên thi thoảng vẫn có người đi ngang qua.
Xe đạp của bà lão hết sạch điện rồi.
Bà ấy cũng chẳng vội vàng, dứt khoát ngồi xuống, ngồi xuống bên gốc cây bên vệ đường hóng mát.
Thẩm Hà nhìn thấy, lúc biên tập có khi sẽ cho thêm hiệu ứng hồi hộp kèm theo dòng chữ “Thầy Thẩm Nam rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì” gì đó vào, sau đó lồng một đoạn quảng cáo vào.
Anh đánh tiếng với Thẩm Trĩ, chưa kịp đợi cô đáp lại đã chạy đi mất, nhanh nhẹn vượt qua con dốc ngắn, hại anh quay phim chạy theo suýt ngã sấp mặt.
Thẩm Hà đi tới trước mặt bà lão, cúi người xuống chào hỏi.
Tai bà lão ấy có chút nặng, anh cũng chẳng hoang mang, nâng cao tông giọng lên lặp lại vấn đề.
Sau cùng anh quyết định đưa bà lão về nhà.
Tổ đạo diễn cùng ồn ào nghị luận, như thế này thì cuộc thi phải làm sao đây.
Cơ mà, hai mắt của tổng đạo diễn bỗng rực sáng lên.
“Kệ cậu ta đi, tiếp tục ghi hình!”
Tổng đạo diễn quyết định dứt khoát.
Mọi người cũng chỉ đành dẹp bỏ nghi hoặc, tiếp tục đi theo ghi hình Thẩm Hà.
Bà lão ngồi trên xe, Thẩm Hà đẩy xa lên phía trước.
Chiếc xe điện kiểu cũ còn khá nặng nề, thời tiết thì nóng bức, Thẩm Hà vừa đi đường vừa trò chuyện với bà lão, hỏi bà ấy năm nay bao nhiêu tuổi, lại hỏi thăm trong nhà có những ai, hứng khởi cả đoạn đường.
Xe đạp điện là bà lão mượn của hàng xóm.
Sau khi trả về, muốn đưa bà lão về nhà còn phải leo một đoạn bậc thang nữa.
Thẩm Hà không hề do dự ngồi xổm xuống, cõng bà lão trên lưng đi lên.
Đợi tới khi bà lão về nhà, Bà lão và đứa cháu nội mới hơn mười tuổi của bà đều giữ Thẩm Hà lại xuống chén trà.
Thẩm Hà khước từ không đồng ý.
Nhưng khi chuẩn bị rời khỏi, anh lại phát hiện ra giường của bà lão không bằng phẳng, hơi động một chút sẽ vang lên tiếng kẽo kẹt.
Dựa theo lời cháu nội bà ấy nói chính là: “Bà nội cháu buổi đêm còn không dám cựa mình.”
Thẩm Hà xắn tay áo lên, đứng tại chỗ ngẫm nghĩ một hồi.
Sau đó anh quay đầu hỏi đứa cháu: “Anh có thể xem chút không?”
Sau khi kéo tấm chăn ra, có thể thấy ván giường gỗ cũ kĩ, có chỗ hơi lỏng lẻo.
Thẩm Hà đi lấy dụng cụ, sau đó kiếm mấy miếng ván gỗ ở sau vườn, giày vò hồi âu, cuối cùng vấn đề cũng được giải quyết êm đẹp.
Hai mắt cháu trai bà lão sáng rực lên, liên mồm nói, “Chú giỏi thật đấy”.
Nhưng Thẩm Hà lại nhéo mặt cậu nhóc, nô nghịch như thể trẻ con: “Gọi chú gì chứ, em trai anh cũng chỉ tầm em thôi.”
Bà lão đứng một bên ngó chừng, chẳng rõ hốc mắt nóng lên từ lúc nào, cũng nói ra rất nhiều lời giấu trong đáy lòng.
Con trai và con dâu bà đều ra ngoài làm thuê, năm hết Tết đến mới quay về.
Cháu trai hàng ngày đều chăm sóc bà nội, không ra ngoài chơi, cũng chẳng có bạn bè gì.
Quá hiểu chuyện nhìn mà xót lòng.
Anh quay phim đi theo cả hành trình cũng không nhịn được oán than trong lòng-Tên nhóc này là thần thánh phương nào? Đây thực sự là lần đầu thiên tham gia chương trình thực tế sao? Chủ đề cũng bị bốc lên cao quá rồi đấy?
*
“Thẩm Hà, anh biết không?” Thẩm Trĩ một thân một mình, sau một thời gian dài phàn nàn, cô nhìn thẳng vào máy quay nói, “Đợi tôi tìm được anh, anh chết chắc luôn!”
Cô đóng vai người vợ diễn cảnh đưa mắt tiễn người chồng đang nghênh ngang rời đi.
Sau đó ngại còn có ống kính ở đây, cũng chỉ có thể nhịn bất mãn hóa thành động lực, vừa nói “Lại nữa rồi” “Cái gì nên đến cuối cùng cũng sẽ đến” “Con người anh ta chính là như vậy” , vừa tiếp tục vùi đầu tìm kiếm cà chua.
Nhưng mà, oán hận cũng sẽ dồn lại.
Cuối cùng, Thẩm Trĩ vẫn nhìn vào ống kính nói câu xuất phát từ đáy lòng kia.
Tiếp theo đó cô quay đầu, cô chỉ nhìn thấy gương mặt tràn ngập khó hiểu của Trình Duệ Y và Cát Lạc Lạc đang ngây ra như phỗng.
“Lạc Lạc, Duệ Y.” Cô đi qua đó.
“Chị Tẩm, sao chỉ có mình chị ở đây thôi?” Sao Cát Lạc Lạc có thể bỏ qua bộ phận tốt như thế này chứ, vội đi qua đó.
Thẩm Trĩ nói: “Chẳng rõ Thẩm Hà chạy đi đâu rồi.”
Giờ phút đó, Trình Duệ Y bỗng không khống chế nổi cảm xúc: “Anh ta ném một mình chị ở chỗ này sao?”
“Phải đó,” Nếu như được cắt nối vào trong chương trình, có lẽ hiệu quả của đoạn này sẽ rất hài hước.
Thẩm Trĩ bật cười, “Có lẽ anh ta đã quên mất chuyện mình tham gia chương trình này rồi.”
Lúc nói câu này, Thẩm Trĩ ngẩng đầu lên.
Gương mặt trắng nõn dưới vành mũ hơi dính giọt mồ hôi lấm tấm, khiến người ta liên tưởng đến những loài giống như hoa thủy tiên vật.
So với động vật, thì Thẩm Trĩ càng giống thực vật hơn.
Chẳng nghĩ gì nhiều, Trình Duệ Y vô thức mở miệng: “Làm cái gì đó___”
Sau khi nói xong, cậu ta bỗng nghẹn lại, gian nan di chuyển tầm mắt ra khỏi gương mặt Thẩm Trĩ, chuyển sang phương hướng của Cát Lạc Lạc mà tự cậu ta cho là an toàn: “Chị Lạc, có cần uống ngụm nước nghỉ ngơi chút không?”
Cát Lạc Lạc cười nói: “Cậu đó, sao lại gọi tôi là chị, gọi chị Thẩm thì gọi thẳng tên.”
Cô ta quẳng gậy cũng vô cùng tự nhiên.
Thẩm Trĩ tiếp lời, nói: “Bởi vì tôi không phải chị cậu ta, tôi là “mẫu thân” của cậu ta.”
“Không sai,” Phản ứng của Trình Duệ Y rất nhanh nhạy, tiện thể quảng cáo cho [Bất như ý môn], “Trước đó trong bộ phim kia, bọn em là mẹ con đấy.”
Chẳng có ai biết được, trong lòng Trình Duệ Y bỗng rạng rỡ hơn một chút.
Cậu ta và Thẩm Trĩ hoàn toàn có thể đi theo hình tượng mẹ con, sau này có thể thường xuyên tương tác với nhau, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, hơn nữa còn có thể tăng thêm part của bản thân.
Vừa có thể tranh thủ được ống kính, lại có thể thỏa mãn tâm tư nhỏ giấu sâu trong lòng cậu ta___
Thẩm Trĩ cong eo xuống tiếp tục tìm kiếm cà chua.
Trình Duệ Y đưa một chai nước cho cô.
Thẩm Trĩ cầm trong tay, tiếp tục nói chuyện với cậu ta: “Hai người tìm được rất nhanh đúng không?”
“Cũng tạm ạ,” Trình Duệ Y trả lời, “Chỉ là…..”
Có một khoảnh khắc nào đó, cậu ta rất muốn gạt lọn tóc mai kia sang một bên chô cô.
Nhưng mà động tác ấy quá mức thân mật, máy quay cũng vẫn đang quay, cuối cùng chỉ đành khách sáo rụt tay về.
Thẩm Trĩ nở nụ cười điềm đạm.
Thấy cô nhìn chăm chú cậu ta rất laai, gần như khiến Trình Duệ Y cho rằng cô muốn nói gì đó.
Nhưng nào ai biết, cô chỉ là đang đợi nửa câu sau của cậu ta mà thôi.
Nhưng ngay cả chút chờ đợi này cũng biến mất trong nháy mắt.
Tầm mắt của Thẩm Trĩ vượt qua cậu ta, dừng lại ở phía không xa.
Nụ cười không còn nữa.
“Thẩm Hà!” Cô nhăn mày, vẻ mặt vừa tức giận vừa buồn cười, hùng hổ đi qua bên đó, “Rốt cuộc anh chạy đi chỗ nào…..Anh đi trộm đồ rồi hả?”
Bờ ruộng cao hơn phía dưới khá nhiều, vừa rồi thợ quay phim và thợ thu âm cũng ngồi xổm đằng sau xe ba bánh, cả đường nghêu ngao cùng nhau, quay được không ít tư liệu quý báu về thầy Thẩm Hà lái xe ba bánh đèo người no1.
“Ai thua rồi,” Thẩm Hà nói, “Xe là đi mượn đấy, ván gỗ là đồ người ta dùng xong không cần nữa.”
Thẩm Trĩ rất nghi hoặc: “Anh cầm mấy thứ này về làm gì?”
Lúc này đây, Thẩm Hà lại tịt ngúm.
Anh thợ quay phim sắp không nhịn nổi cười rồi.
May mà chẳng bao lâu sau, tổ đạo diễn tuyên bố thời gian kết thúc, bọn họ bắt đầu tổng kết cà chua.
10 quả cà chua, đội tiền bối 5 quả, 4 quả nằm trong tay đội “Thành Cát Tư Hãn” , đôi vợ chồng họ Thẩm chỉ tìm được 1 quả.
Kết quả đã bày ngay ra trước mắt.
Trình Duệ Y và Cát Lạc Lạc chuyển vào căn nhà mới bọn họ khá hài lòng kia.
Khi hai người đi vào, Cát Lạc Lạc vẫn rất lạc qua nói: “Ít nhất không phải kém nhất đúng không.”
Mà Trình Duệ Y cũng hoạt động vô cùng đúng lúc: “Không sao, không cần biết điều kiện như thế nào, em sẽ cố gắng giúp đỡ chị Lạc.”
Nhân viên công tác ra hiệu cho bọn họ chỉ quay đến đây thôi.
Vậy nên Cát Lạc Lạc chịu trách nhiệm nói câu thoại phổ biến: “Anh Thẩm chắc chắn cũng sẽ chăm sóc tốt cho chị Thẩm___”
Cô ta không hề biết rằng, câu nói này vừa hay lại gợi lên hiệu quả mà người ta không ngờ tới.
Tình huống của Thẩm Hà và Thẩm Trĩ bên kia tuyệt nhiên không giống.
Bọn họ đi vào căn phòng lụp sụp kia, cho dù là Thẩm Trĩ cũng khó giấu nổi sầu muộn.
Bài trí trong phòng khiến người ta liên tưởng tới Bạch Tuyết lần đầu tiên nhìn thấy nhà của bảy chú lùn trong bộ phim hoạt hình [Bạch Tuyết và bảy chú lùn], chỗ nào chỗ nấy bẩn thỉu hỗn loãn tồi tệ vô cùng.
Thợ quay phim đi theo bọn họ còn cố ý đặc tả, ước gì có thể quay tổ song Thẩm tới mức thảm nhất.
Thẩm Trĩ đi xung quanh một vòng, đợi đến khi nhân viên công tác rời khỏi, cô thử ngồi lên trên giường.
Trên ga giường có một tầng bụi dày.
“Hơi bắt nạt người quá rồi đấy, tổ tiết mục các người.” Cô nhìn vào máy quay cố định trong phòng cười cười.
Đúng lúc Thẩm Hà đi vào: “Phía sau có gà.”
“Anh có thể tự kiểm điểm một chút được không?” Thẩm Trĩ ngồi xuống, “Làm phiền anh sau này tuân thủ quy tắc một chút được không hả?”
“Vậy tôi dọn vệ sinh nhé.” Thẩm Hà nói.
“Đương nhiên là do anh làm rồi,” Thẩm Trĩ vươn cánh tay trơn nhẵn ra, “Hôm nay khiến tôi mệt chết, anh có biết không hả?”
Ngón tay của cô đỏ rực, cả người sức cùng lực kiệt.
Thẩm Hà thẳng thắn trả lời: “Vậy được tôi đi nhốt gà trước.”
Đạo diễn ngồi sau máy giám sát dường như có thể nhìn ra được một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu Thẩm Trĩ.
Đêm hôm ấy, trong tình huống những khách mời khác đều an nhiên thuận lợi, Thẩm Hà ngồi mân mê mấy tiếng đồng hồn để chế tạo ra cái lồng gà, lý do rất chính đáng: “Căn phòng này là mượn của người dân.
Nếu như buổi đêm gà bị cáo hay con gì ăn mất, vậy thì có lỗi với người ta quá.”
Anh làm xong lồng gà mới đi dọn vệ sinh.
Còn Thẩm Trĩ vẫn luôn bị làm lơ ở một bên.
Khi anh vào cửa, cô mềm giọng nói: “Con người anh sao lại thế này cơ chứ.
Tôi buồn ngủ lắm rồi.”
“Cô có thể đi ngủ mà.” Thẩm Hà nói.
Thẩm Trĩ nhịn xuống.
Cô ôm lấy đầu gối, hơi cau mày lại, vương vít giống như sợi khói bay lượn tới.
Nếu như nhiều hơn một chút, thì sẽ lộ ra vẻ yếu đuối, ít hơn một chút lại trở thành oán giận.
Bởi vậy, hiện tại cho dù là ai nhìn thấy cô cũng sẽ chỉ cảm thấy thương xót, ước gì có thể lên núi đao xuống biển lừa, giải quyết mọi vấn đề khó khăn cho cô.
Nhưng mà đối phương lại cứ là Thẩm Hà.
Thẩm Hà coi như không nhìn thấy cô, nhanh gọn dứt khoát bắt đầu dọn vệ sinh.
Mà cô chỉ yên lặng ngồi ở chỗ cũ.
Không thể không nói, Thẩm Hà không đáng tin là một nhẽ, nhưng mà hiệu suất làm việc vẫn rất cao.
Chẳng bao lâu, trong căn phòng được dọn dẹp toàn bộ.
Không chỗ nào dính một hạt bụi, mặt đất cũng được quét qua, ngay cả rèm cửa sổ cũng tạm thời được tháo xuống mang đi giặt cùng với ga giường bị bẩn.
Không chỉ có thế, anh còn sửa sang đồ dùng sinh hoạt hàng ngày ngăn nắp, rồi lại dựa theo tờ hướng dẫn lắp xong màn chống muỗi.
Nhưng trong phòng lại rất im ắng.
Mãi lâu sau, hình như Thẩm Hà không ngồi nổi nữa, đi tới trước mặt Thẩm Trĩ nói: “Được rồi, coi như tôi có lỗi với cô.
Tôi xin lỗi, cô đừng nghĩ chuyện này nữa.”
Nam giới điển hình chọc tức nửa kia sẽ phát ngôn những gì?
“Em lại sao thế?” “Lần này coi như anh không tốt.” “Anh xin lỗi là được chứ gì.”
Thẩm Trĩ chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ khẽ nói: “Sao anh lại đáng ghét như thế chứ.”
“Đúng, đúng, tôi đáng ghét.” Thuận miệng qua loa, Thẩm Hà lấy kem đánh răng trong ba lô ra, cúi người xuống trước mặt Thẩm Trĩ.
Anh kéo tay cô đứng dậy, vừa định tiếp tục, bỗng nhiên Thẩm Trĩ giành lấy tuýp kem đánh răng kia, ném lên trên giường.
Cô nói: “Bây giờ tôi không muốn để ý đến anh.”
“Đừng giở thói trẻ con nữa,” Lại là một phát ngôn nguy hiểm nữa, Thẩm Hà nói, “Thuốc cũng phải bôi chứ?”
Cô vẫn không ngừng giằng co, anh thì tốt rồi, thuyết phục thất bại thì động tay luôn, đè chặt lấy đầu gối của cô, kiên quyết bôi thuốc trong tiếng oán giận của cô.
Tổ đạo diễn có thể nói là há hốc mồm.
Trong khi nhóm nhân viên công tác rất lâu không cất tiếng, đôi mắt nhìn xa trông rộng của tổng đạo diễn lại một lần nữa sáng rực lên.
Chỉ thấy tổng đạo diễn búng tay cái tạch một phát, lập tức dặn dò nói: “Tới lúc đó chủ đề chính là “Đôi vợ chồng họ Thẩm cãi nhau” , lúc biên tập thì chú ý nhiều một chút.
Mau ghi lại đi!”
Cũng trong lúc ấy, trợ thủ của đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn hình máy giám sát.
Mãi lâu sau, một linh cảm giống hệt như bong bóng xà phòng bay vọt lên trong đầu, anh ta không nhịn được tự lẩm bẩm một mình___
“Thì ra là ‘nam thẳng chết tiệt’ và ‘yêu tinh diễn trò’.”.