Toàn Bộ Dựa Vào Diễn Xuất

Chương 31: 31: Hai Kẻ Diễn Sâu





Ly hôn.
Chuyện này thực sự xảy ra giữa Thẩm Hà và Thẩm Trĩ sao?
Có thể nói trong bộ phim [Khi bạn già rồi] đánh dấu bước ngoặt trong sự nghiệp của hai người, nhân vật Thẩm Trĩ thủ vai từng nói với Thẩm Hà thế này: “Anh hận tôi không? Anh hận tôi đi chứ? Như thế mới tốt, tôi từng yêu anh, ít nhất anh sẽ không quên được tôi.”
Nhân vật mà Thẩm Hà thủ vai ban đầu mang vẻ mặt thờ ơ, cuối cùng giơ tay ôm chặt lấy mặt, giống như đau đớn, nhưng nụ cười lạnh lẽo âm u lại lọt qua kẽ tay.
Mà tới cuối cùng, bọn họ cùng nhau tự tử vì tình.
Rõ ràng tuyệt vọng đến cực điểm, nhưng đến giây phút cuối cùng, hai người đều bùng lên bản năng muốn sống, cùng nhau thoát khỏi con suối ấy.
Hoa Tử Sâm nói: “Không thể được.”
“Hiện giờ tung ra…..loại tin tức này,” Hiển nhiên Hoa Tử Sâm cũng nhìn thấy tin tức mới nổ ra chưa được bao lâu kia, trong lời nói toàn là ngập ngừng, “Cô như thế này chỉ khiến cho tưởng tượng của bên ngoài càng thêm chắc chắn, khiến người khác cho rằng bọn họ thực sự như vậy.”
Thẩm Trĩ không hoang mang hỏi vặn lại: “Khiến người khác cảm thấy bọn họ thế nào?”
Hoa Tử Sâm không thể không im lặng.
Sáu năm trước, cô chính thức nổi tiếng, lịch trình được sắp xếp chặt chẽ.

Ông ta nghe nói trong công ty có một cô gái trẻ tuổi như thế, tự đưa ra quyết định kết hôn với nam diễn viên cùng hợp tác.

Khi gặp gỡ ở phim trường, Thẩm Trĩ đang dựa vào tường gật gù không hề có sự phòng bị, trông rất non nớt lại lãng mạn, chẳng hề có bộ dáng lòng dạ thâm sâu nào.
Giới này biết ăn thịt người.

Câu nói này không giả chút nào.
Lúc đó ông ta nghĩ vậy.
Cô gái thanh nhã lịch sự như thế mà cũng làm ra hành động to gan lớn mật bậc này.
Mà cho đến ngày hôm nay, Hoa Tử Sâm cảm thấy bản thân mình sai rồi.
Ông ta đã đưa ra phán đoán sai lầm về người con gái Thẩm Trĩ này.

Giờ phút này đây, cô không làm khó ông ta nữa, chậm rãi mở miệng nói: “Đừng lo, không phải tôi thực sự muốn ly hôn với anh ta ngay.

Chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ của ông, lại thỏa mãn yêu cầu của tôi, tiện thể tiêm một mũi dự phòng.

Lỡ như chúng tôi thực sự ly hôn thì sao___”
“Cô nói yêu cầu của cô?”
Cô không trả lời lại ngay, sau lưng vang lên tiếng giày cao gót giẫm mạnh lên trên mặt đất.
Đinh Nghiêu Thải ngồi chuyến bay gần nhất quay về trong đêm, lớp trang điểm trên mặt đã quá giờ, từng mảng loang lổ dưới mắt, tức hừng hực nói: “Hoa Tử Sâm!”
Hoa Tử Sâm vội vã giơ hai tay lên, biểu thị ông ta chưa làm cái gì hết.
“Chị Thải.”
Thẩm Trĩ mỉm cười, ngay giây sau mặt cô bị nhéo một cái.
Đinh Nghiêu Thải nói: “Em qua đây cho chị!”
Mà Hoa Tử Sâm ở đằng sau tổng kết sự việc: “Tóm lại, tình hình có thay đổi.

Chúng ta cần phải thảo luận lại làm thế nào để xử lý.

Đợi tôi liên lạc sau, không được được manh động.

Tôi sẽ không làm theo đề nghị này của cô.

Thứ lỗi cho, Thẩm Trĩ.” Cũng chẳng có cô có đang nghiêm túc nghe không.
*
6h sáng, điều hòa vang lên tiếng ong ong, từng tia nắng chiếu xuống bị chặn bên ngoài rèm cửa sổ.

Trước khi đi ngủ Thẩm Trĩ quên mất khóa trái cửa phòng, nằm mơ đến một nửa, đang chơi đùa cùng con chó.


Giây tiếp theo, Thẩm Hà xông thẳng vào.
Cô giống hệt như người đuối nước mạnh mẽ ngoi lên mặt nước.
Thâm nhập vào tri giác là tứ chi ướt đẫm trong mơ hồ, cơ thể trở nên nặng nề, cùng với ánh mắt lạnh lùng như sắp giết chết cô của Thẩm Hà.
Thẩm Trĩ bình tĩnh khiến người ta ngạc nhiên: “Anh đang làm cái gì đấy?”
Thẩm Hà cũng chấn định lạ thường: “Cô muốn ly hôn với tôi?”
Cô im lặng giây lát, sau đó cảm giác được anh lùi ra ngoài, nhưng không rời khỏi.

Anh dứt ra, duy trì khoảng cách như thế này nhắc lại vấn đề kia.
Thẩm Trĩ lặng lẽ cau mày, sau khi xác nhận Thẩm Hà khăng khăng đợi cô trả lời, cô bỗng nhiên đứng dậy, đẩy anh ngã sấp xuống, sau đó ngồi lên trên.
Cơ thể của bọn họ rất phù hợp.
Thẩm Trĩ thích lên giường với Thẩm Hà, giống như Thẩm Hà cũng rất thích việc lên giường với Thẩm Trĩ.
Từ trước tới nay, Thẩm Trĩ thường xuyên được những người đàn ông khác nhau bày tỏ tình cảm, trong đó có vô số người có năng lực khiến cô dễ dàng lấy được danh và lợi, cũng chẳng thiếu những chàng trai có vẻ đẹp thay cơm theo đuổi.

Nhưng cô đều từ chối hết, được trợ lý liên tục ca ngợi cô kính nghiệp.
Trên thực tế, ngày cả nghĩ Thẩm Trĩ cũng chẳng nghĩ đến.
Ngay cả duy trì vẻ ngoài mỉm cười trước những người kia cô cũng không bằng lòng, càng đừng nói đến việc phát triển tiếp xúc thân mật khác.
Trên một loại ý nghĩa nào đó, cho dù chỉ là cuộc sống bắt buộc, nhưng quả thực Thẩm Hà luôn ở trong khu vực an toàn của cô.
Mà theo như cô biết, Thẩm Hà cũng có quan điểm tương tự.
Trước kia thi thoảng nói đến vấn đề này, anh còn phát biểu một câu khiến Thẩm Trĩ vẫn còn ấn tượng cho đến giờ: “Lỡ như vừa cởi quần áo, đối phương móc ra một con dao dưới gầm giường thì làm thế nào?”
Cô đơ người trong giây lát, sau đó phụt cười, vừa lau nước mắt vừa nói: “Có lẽ chẳng ai thần kinh như thế đâu?”
Ít nhất dưới giường của Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đều không giấu dao.
Lúc trợ lý sinh hoạt tới, căn phòng đã được dọn dẹp, Thẩm Hà và Thẩm Trĩ ăn mặc thoải mái ngồi trên bàn ăn cơm, hai người đều đang hút thuốc, giày vò đến nỗi trong phòng chướng khí mù mịt.
“Chẳng phải cai thuốc rồi sao ạ?” Bọn họ bị hỏi như vậy.
Nhưng mà chẳng ai buồn lên tiếng.
Đợi đến khi trợ lý hùng hổ rời đi, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thẩm Hà mở miệng, vẫn là vấn đề bị trốn tránh ban nãy: “Cô muốn ly hôn với tôi?”
Thẩm Trĩ uống một hớp nước ấm, trả lời: “Ly hôn cũng không tồi đâu.”
“Cũng không tồi là có ý gì?” Anh gặng hỏi.
“Đối với anh đối với tôi mà nói,” Cô kiên nhẫn giải thích, “Có lẽ đều là chuyện tốt.”
Không cần biết là người đại diện hay lãnh đạo cao tầng đều phản đối đề nghị cho rằng đây là quyết định trong lúc nóng giận, nhưng ít nhất, mỗi một câu của cô hiện giờ đều là thật lòng.
Nếu như ly hôn, Thẩm Hà không cần tiếp tục buộc chặt với cô, bị buộc chặt vào hôn nhân nữa.
Thẩm Trĩ nói: “Anh cũng có thể đi tìm Trương Thanh Nguyệt.”
Thẩm Hà chẳng hiểu gì nâng mắt lên, muốn chất vấn câu “Tôi tìm cô ta làm gì” , nhưng vẫn bị lý trí sai khiến mà phủ nhận: “Trong thời gian kết hôn, những lời chúng ta từng nói đều có hiệu lực.

Bị chụp trộm cũng không phải mong muốn của tôi.”
Thẩm Trĩ chậm rãi trần thuật sự việc: “Khoảng thời gian trước cô ta thường xuyên gọi điện kêu anh đi đón cô ta, chẳng phải anh cũng làm theo sao?”
Thấy anh hơi khựng lại, vì tránh gây ra hiểu lầm, cô bổ sung: “Anh yên tâm, tôi biết tôi và anh là loại quan hệ gì, cũng chẳng có suy nghĩ không cần thiết nào cả.

Anh có thể coi như tôi đang quan tâm đối tác sự nghiệp, nhiều năm qua đi, không có tình cảm cũng có giao tình.

Tôi chưa từng nghĩ khiến anh ngay cả cô gái mình thích cũng không lấy nổi.”
Bỗng chốc, trên mặt Thẩm Hà lộ ra vẻ mắc ói: “Cô cố ý vu khống tôi à?”
Nhưng cô không coi là thật: “Anh cân nhắc cho kỹ.”
Nói xong cầm bát đũa đi vào bếp, ném thẳng vào trong máy rửa bát, quay đầu tiếp tục đọc kịch bản, giống như những chuyện bên ngoài cánh cửa chẳng liên quan gì đến cô.
Chẳng rõ Thẩm Hà đi từ khi nào, nói tóm lại, lúc Đinh Thải Nghiêu tới đón cô, trong nhà không còn một ai.
Thẩm Trĩ ngồi trên xe, Đinh Nghiêu Thái khó tránh khỏi cằn nhằn về những chuyện vừa xảy ra: “Bé ngoan, bọn họ đúng là khinh người quá đáng, cú đâm bất ngờ này của em đúng là tuyệt vời.


Công ty này đúng là không ở nổi nữa rồi, chúng ta không làm nữa…..có thể làm cho nó rõ ràng không?”
*
Sau đó, trước khi bố mẹ đón Tết xong rời đi, bọn họ còn gặp nhau thêm một lần nữa.
Đến cuối cùng, bọn họ cũng chửng đề cập tới chuyện muốn đến nhà Thẩm Trĩ, chỉ gọi cô qua đó một chuyến.
Hôm ấy bọn họ tới sân bay, từ đầu tới cuối Thẩm Trĩ im lặng không hé một tiếng.

Khi sắp vào cửa kiểm tra an toàn, mẹ Thẩm mới nắm lấy tay Thẩm Trĩ, nói với cô: “Chúng ta phải đi thu nhận tín đồ cho chúa ở các quốc gia khác nhau, cho nên con….Haiz, có những lời, nói thêm cũng chẳng có ý nghĩa nữa.”
Thẩm Trĩ chỉ dùng ánh mắt trống rỗng nhìn mẹ mình chăm chú.
Cô nghĩ, vì sao con lại không tin Chúa đây?
Mãi đến khi mẹ cô không nhịn được giãy giụa khỏi bàn tay cô, Thẩm Trĩ mới phát hiện ra, rốt cuộc bản thân dùng sức cỡ nào.
Cô dùng hết sức lực nắm chặt lấy mẹ mình, nhưng mẹ cô cảm thấy đau đớn rụt tay đi.
Trái tim Thẩm Trĩ như thể rơi vào trong giếng sâu tràn đây gai nhọn.
Cô trơ mắt nhìn nụ cười đau thương hiện lên trên gương mặt mẹ mình.
“Thẩm Trĩ,” Mẹ nói, “Tạm biệt.”
Tạm biệt.
Cô và bố mẹ tạm biệt nhau.
Thẩm Trĩ biết, biểu hiện của bản thân mình đã rất khéo léo, hiểu chuyện, hoàn hảo không kẽ hở.

Dù sao thì đóng kịch cũng là sở trường duy nhất của cô mà.
*
Trương Giang Nam nói: “Làm khó em rồi.”
Thẩm Trĩ nói: “Không đâu ạ.”
Cô không biết thầy đã biết được bao nhiêu.

Có những chuyện, cho dù chỉ là chuyện nội bộ của Lương Nghi, chỉ cần dựa vào mối quan hệ và uy vọng, cũng có khả năng không giấu nổi ông được.
Trong mấy ngày nay, người muốn tới thăm nom nhiều không kể siết.

Mà phần lớn đều bị từ chối khéo ngoài cửa.
Thẩm Trĩ đặt lịch hẹn trước một lần, không ngờ Trương Giang Nam gọi điện thoại tới, muốn cô qua đó ăn bữa trưa.
Cơm nước thanh đạm, lại vô cùng hợp khẩu vị.
Cô ngồi bên cạnh giường.

Trương Giang Nam nói: “Cứ giống như trước kia, không cần để tâm đến thầy.

Các con muốn làm cái gì thì làm cái nấy.”
Thẩm Trĩ cầm đôi đũa, gắp từng hạt ngô bỏ vào miệng.
Động tác máy móc lặp đi lặp lại nhiều lần, bỗng nhiên cô dừng lại, chậm rãi thở dài một hơi.
“Thẩy ơi,” Cô nói, “Có phải có những lúc em quá tham lam không?”
Trương Giang Nam nhì cô.
Thẩm Trĩ cúi đầu xuống, khiêm tốn xin chỉ bảo giống như quay về nhiều năm trước: “Em nhìn nhầm bản thân mình rồi.

Em vốn cho rằng, chỉ cần chăm chỉ đóng phim là đủ rồi, bình thường cùng tự lừa gạt bản thân như vậy….tất cả mọi thứ đều phục vụ cho việc đóng phim, đều chỉ vì làm một diễn viên tốt hơn.

Nhưng mà, hiện giờ em lại phát hiện, em vẫn là….”
“Thẩm Trĩ,” Trương Giang Nam ngắt lời cô, “Không phải em tham lam, là em quá cẩn trọng.”

“...”
Trương Giang Nam đưa ra lời khuyên: “Em vốn có thể tham lam hơn chút nữa, trước kia là thế, tương lai cũng thế.

Em với Thẩm Hà….”
“Em không biết Thẩm Hà nghĩ thế nào.” Thẩm Trĩ nói, “Nói thật lòng, thầy Trương, em ghét đàn chị Trương.”
Ngay đến bản thân cô cũng thấy ngạc nhiên, chẳng hiểu sao trong thoáng chốc, thầy trò hai người như trở về trước kia.
Lúc ấy bọn mới không có gì giấu giếm giống giây phút này.
Nhưng Trương Giang Nam lại mỉm cười: “Vậy thầy cũng nói thật lòng, thầy cũng không thích nó.

Nhưng nó là con gái của thầy.

Chẳng qua, hai đứa cũng giống thế.

Em với Thẩm Hà, vừa nhìn là biết hiếm khi trò chuyện với nhau, nhưng không tự hiểu lấy, hai đứa diễn sâu này.”
Nghe đến đây, cuối cùng Thẩm Trĩ cũng cong môi lên cười.
Trước giờ cô chẳng có mấy bề trên để có thể dựa vào.

Có lẽ, Trương Giang Nam chính là một trong số những người mà cô tin tưởng nhất.
*
Người còn lại là Đinh Nghiêu Thải.
“Chị Thải,” Thẩm Trĩ nói, “Chị cảm thấy em và Thẩm Hà ly hôn có ổn không?”
Nói Đinh Nghiêu Thải chưa làm công tác chuẩn bị tâm lý là giả.
Thân là người đại diện, chị ta hiểu rõ cá tính của Thẩm Trĩ, có thể nói ra hai chữ “ly hôn” này tuyệt đối không chỉ bởi vì trả đũa hay tự vệ.

Thẩm Trĩ thực sự đã nghĩ tới một bước này rồi.
Sau khi cân nhắc, Đinh Nghiêu Thải cẩn trọng mở miệng: “Ổn mà cũng không ổn, việc gì cũng đều như vậy.

Nhưng mà, tại sao bắt buộc phải ly hôn? Chỉ bởi vì Trương Thanh Nguyệt à?”
Không giống những gì mà trước đó nói chuyện với Thẩm Hà, trên thực tế, Thẩm Trĩ không hề cho rằng Trương Thanh Nguyệt là đối tượng kết hôn trước mắt của Thẩm Hà.

Nhưng mà cô cũng chẳng cho rằng bản thân mình quan trọng hơn Trương Thanh Nguyệt.
Những lời yếu đuối như thế này, Thẩm Trĩ sẽ không nói với bất cứ ai.
Vì thế cô chỉ trả lời: “Đời người có mấy cái bảy năm? Cứ tiếp tục như vậy, thực sự phải sống cùng nhau cả đời à? Em chỉ lo lắng như vậy thôi.”
Cô nói vô cùng hợp tình hợp lý, Đinh Nghiêu Thải gật đầu.
“Nói cũng phải.” Đinh Nghiêu Thải đang lái xe, nên không có thời gian đưa điện thoại qua, chị ta nói: “Tình huống phát sinh đột ngột của cậu ta cũng quá nhiều….”
Thẩm Trĩ chẳng hiểu câu này, trước tiên bỏ qua, tiếp tục cúi đầu xem nội dung trên màn hình điện thoại.
Chẳng hề ngạc nhiên, sự việc mà bọn họ gặp phải đã chiếm cứ một nửa hotserch.
Đầu tiên là “Thẩm Hà Trương Thanh Nguyệt” .
Cái này, trước khi đi ngủ Thẩm Trĩ đã đọc qua.
Tiếp theo là “Trương Giang Nam phát biểu” sau đó là “Trương Thanh Nguyệt xin lỗi” .
Nhiều năm trở lại đây, hình tượng của Trương Giang Nam luôn là nhà nghệ thuật gạo cội, cực kì ít sử dụng mạng xã hội.

Nhưng học sinh và con gái bị cuốn vào cơn phong ba này, ông cũng bất đắc dĩ phải ra mặt, đăng một bài viết dài tóm tắt lại đầu đuôi câu chuyện, tiện thể biểu lộ bản thân không muốn bị làm phiền trong tình trang đau ốm này, chặn ngang mồm của các bên truyền thông.
Mà Lương Nghi cũng chẳng ăn chay.

Ngắm chuẩn thời cơ, ra tay mạnh mẽ, để Trương Thanh Nguyệt cũng soạn một văn bản dài ngoằng kể khổ, đánh một lá bài tình cảm đẹp đẽ, tường thuật lại trải nghiệm của bản thân với bạn trai mình ở nước ngoài, tiện thể kèm thèo mấy đòn phản kích, khiến cho nam cư dân mạng đồng tình, nữ cư dân mạng thì thông cảm.
Về vấn đề tình cảm khó mà phân biệt đúng sai, sau khi khống chế bình luận chia sẻ, dư luận lập tức đứng hẳn về phía cô ta.
Còn về việc của Thẩm Hà, không có thì không có, còn nói thêm thì có ngay công hàm luật sư.

Nghệ sĩ và e-kip có hai mặt, đều là kỹ năng dễ xài và thường thấy nhất.
Nhìn điệu bộ này, chuyện tình đã có được cách giải quyết trọn vẹn.
Thẩm Trĩ nghĩ ngợi, đang định thoát ra khỏi giao diện, nhưng lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo tức giận của Đinh Nghiêu Thải: “Em nhìn xem thằng nhãi này làm cái gì đây.”
Sùng Ngu đang làm các biện pháp hạ bớt nhiệt, vì thế đang làm công tác sau cuối, Thẩm Trĩ mới giở tới chủ đề kia.
Hơn nữa còn chẳng có bất cứ từ liên kết nào.
Chỉ có tên, còn sắp bị những tin tức liên quan tới Trương Giang Nam và Trương Thanh Nguyệt che mất.
Thời gian là trước khi Trương Thanh Nguyệt đăng bài, phóng viên gặng hỏi Thẩm Hà, hỏi tình hình giữa anh và Trương Thanh Nguyệt là như thế nào.


Thẩm Hà mới từ trên xe xuống, ném thẳng một câu “Cút xa chút” .
Thấy có nội dung đáng để viết, phóng viên kia hưng phấn không thôi, xông lên trước tiếp tục kiên trì: “Có phải anh đã làm chuyện có lỗi với Thẩm Trĩ không?”
Thẩm Hà vốn đang hùng hổ bỗng dừng lại.
Anh nhìn sang, vẻ mặt tự nhiên: “Anh muốn bị tôi làm chuyện có lỗi với anh thử xem à?”
May mà trợ lý nhanh chóng lôi anh đi khỏi.
Đối với chuyện này Đinh Nghiêu Thải còn biểu hiện bất mãn bới lồng tìm vết: “Dù có thế nào thì người bên cạnh cũng nên xin lỗi hộ chứ, cứ thế mà đi à?” Mà Thẩm Trĩ điềm nhiên nói đùa: “Sợ Thẩm Hà đi tù chăng.”
Bỗng nhiên, cô bỗng nhớ tới lời mà thầy Trương nói khi cô tới thăm.
Thẩm Trĩ không cảm thấy cô và Thẩm Hà thiết hụt trao đổi.
Bọn họ duy trì hình tượng vợ chồng, những trường hợp cùng nhau xuất hiện chẳng ít, ngoài ra cũng sống chung dưới một mái nhà.

Hai người không có chướng ngại giao tiếp, biết nói chuyện, cũng biết hoàn thành giao lưu chuyên sâu trên cơ thể.
Bọn họ thiết hụt trao đổi sao?
Chỉ là bọn họ không cần thiết tiến hành trao đổi những thứ bên ngoài thôi.
Thẩm Trĩ bớt chút thời gian rảnh xem nốt bản đọc thử, lật đi lật lại, lúc đưa cho Đinh Nghiêu Thải nói: “Em xem qua rồi, rất tốt.

Nhưng mà lâu lắm rồi không đóng phim hiện đại.”
Nói đến sở trường đóng phim của Thẩm Trĩ, Đinh Nghiêu Thải nở nụ cười tự hào: “Chắc chắn em không có vấn đề gì.”
Bộ phim [Chẳng lương thiện chút nào] là một bộ đô thị về đề tài nữ giới, biên kịch lẫn công ty sản xuất đều đảm bảo chất lượng, lại thêm diễn viên đẳng cấp như Thẩm Trĩ đúng là mạnh kết hợp với mạnh, dự kiến lại là một bộ xuất sắc nhất năm.
Nhưng mà, cho dù Đinh Nghiêu Thải không định nói ra, nhưng Thẩm Trĩ vẫn cảm giác được, lần này không hẳn hoàn toàn thuận lợi.
Trừ khi người đại diện bơm lời, cô chẳng mấy khi nhận được tin tức trên mạng.

Nhưng gần đây vẫn cảm giác được, những lời mắng mỏ bên dưới khu bình luận tăng vọt bất thường.
Hơn nữa, toàn bộ đều là fan hâm mộ của một người.
Cát Lạc Lạc là nữ diễn viên gần đây đang phấn đấu trong đám tiểu hoa đán.

Nhan sắc đẹp đẽ, công ty như gánh hát, và đủ các loại nguyên nhân khiến cô ta thu được một nhóm fan trung thành.
Cho dù là vậy, nói đến nền móng, cô ta chưa thể vững chắc được như Thẩm Trĩ.
Nhưng bên làm phim đổi sang góc độ khác để nhìn nhận, trên giá trị thương mại, cô cũng không phải không thể thay thế được.
Vai diễn lần này là nữ chính trên đài vệ tinh, đối với Thẩm Trĩ mà nói là đức xứng với vị, đi đúng quỹ đạo, là một tài nguyên xứng tầm.

Mà đối với Cát Lạc Lạc mà nói, vào được đoàn chính là cơ hội chứng minh thực lực của bản thân mình.

Vị trí hai người không giống nhau, động lực tranh giành cũng không giống.
Ngay gần đây, phía Cát Lạc Lạc tung ra vô số tư liệu cũ của Thẩm Trĩ; chuyện lần này của Thẩm Hà, bọn họ cũng muốn giẫm một chân, cho dù Sùng Ngu có cứng rắn hơn, cũng chỉ lực bất tòng tâm.
Trừ bỏ cái này, những tin tức Cát Lạc Lạc tham gia bộ phim [Chẳng lương thiện chút nào] cũng được tung ra.
Đám fan nhận được ám hiệu, cũng hiểu rõ phe đối diện hiện nay là ai, tự nhiên sẽ không chịu nhịn chạy tới chỗ Thẩm Trĩ để đổ rác.
Sau khi ngả bài, Đinh Nghiêu Thải liên tục trợn ngược mắt: “Ồn ào với Âu Dương Sanh thì cũng thôi, còn dám tính toán lên đầu em, không biết tự lượng sức mình sao? E-kip của cô ta đúng là đê tiện hết sức.”
Rồi sau đó cầm điện thoại lên, tiện tay lật mở, đúng lúc có thông báo nhắc nhở có bình luận lại là fan của Cát Lạc Lạc.

Thẩm Trĩ im lặng nhìn chằm chằm một lúc, bỗng cười rộ lên.
“Thủ đoạn này đúng là khiến người ta không thoải mái.

Cát Lạc Lạc còn không biết xấu hổ hi vọng làm phe đối thủ của em,” nhưng chỉ thấy nữ diễn viên thành thạo mỉm cười dịu dàng, ánh mắt lướt qua những con chữ chửi rủa bản thân, nhẹ nhàng nói, “Cô ta xứng sao?”
Người bên cạnh cũng cười lạnh, mài dao xong từ sớm: “Đúng vậy đó.”
Tùy tiện khiêu khích sẽ phải trả giá đắt.
Xe tiếp tục chạy đi, chủ đề trò chuyện quanh quanh quẩn quẩn, người đại diện hiếm khi có chút do dự: “Chị xác nhận một chút, không có ý gì khác.

Em thực sự không muốn ở bên Thẩm Hà nữa sao?”
Không có người trả lời.
Thẩm Trĩ nắm chặt tay mình, nơi đụng phải vòi hoa sen mơ hồ đau đớn.
“Vậy được rồi.” Đinh Nghiêu Thải nói, “Vậy đợi đến lúc đó rồi nói.”
Thẩm Trĩ nhìn sang: “Dạ?”
“Ít nhất đợi đến khi show [Nam nữ kết hôn] ghi hình xong đã.”.