Trong mộ viên, bên ngoài mộ viên, từ đầu đến cuối Thẩm Hà chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.
Nhìn thấy bố mình được chôn xuống, bỗng nhiên anh hỏi Thẩm Trĩ một vấn đề.
“Chuyện mấy ngày trước cô muốn nói với tôi, thực ra không phải là chuyện rèm cửa sổ đúng không?” Thẩm Hà nói.
Ngay đến bản thân cô cũng sắp quên mất cái cớ này.
Thẩm Trĩ không phủ nhận.
“Vậy đó là chuyện gì?” Anh hỏi tiếp.
Anh vừa mất đi bố mình.
Cô ngẫm nghĩ, do dự, cuối cùng vẫn đưa ra câu trả lời: “Không thích hợp nói vào lúc này.”
Đất bùn tơi xốp bị hất xuống mộ huyệt.
Qua một lúc, Thẩm Trĩ cũng không nhịn nổi hỏi: “Vậy thì, hôm đó anh định nói với tôi chuyện gì hả?”
Thẩm Hà nhìn chằm chằm vào phương hướng vô định.
“Để nói sau đi.” Anh trả lời cô.
Ngày này, Thẩm Trĩ giúp làm cơm trưa, Thẩm Hà và em trai anh ngồi trong phòng khách xem ti vi.
Trong nhà vang lên tiếng la hét, chẳng náo nhiệt tẹo nào.
Cô bỗng sinh ra một loại ảo giác vô cùng vi diệu.
Nhưng ảo giác vẫn chỉ là ảo giác.
Bốn người bọn họ ngồi trên chiếc bàn hình vuông ăn một bữa cơm.
Thẩm Hà tìm trợ lý để lấy xe, chuẩn bị tự mình đưa em trai tới trường.
Tập Tập gọi điện cho Thẩm Trĩ, đang làm quan hệ xã hội liên quan đến vài chuyện của bố Thẩm Hà, bận đến nỗi quay mòng mòng, phiền cô quan tâm anh thêm một chút.
Mọi người đều hợp tác với nhau nhiều năm như vậy, Thẩm Trĩ đương nhiên nhận lời.
Cho dù điệu bộ anh cả biểu hiện rõ ràng như vậy, Thẩm Hà vẫn chẳng mấy nhiệt tình với em trai mình.
Thẩm Trĩ không nhìn nổi, kéo cậu học sinh cấp hai nói: “Em phải ngoan ngoãn đi học, có gì cần giúp đỡ thì cứ liên lạc với bọn chị nhé.”
Trẻ con nhà nghèo hiểu chuyện từ sớm.
Thẩm Hà chính là một điển hình, em trai anh cũng chẳng kém hơn chỗ nào.
Cậu bé gật đầu: “Cảm ơn bí thư Lưu___”
Xưng hô này vừa bật ra, ánh mắt của mấy người lớn đều đổ dồn lại.
Thẩm Trĩ giật mình, Thẩm Hà đã bừng tỉnh.
Bí thư Lưu là một nhân vật mà Thẩm Trĩ từng diễn.
Bộ phim đề tài xóa đói giảm nghèo ấy được quốc gia hỗ trợ, vì kịch bản mới mẻ, chế tác hoàn hảo nên nhận được toàn là đánh giá tốt.
Cũng nhờ vào đó mà Thẩm Trĩ nhận được mấy giải thưởng chủ lưu*.
*Chủ lưu: xu hướng của chủ thể trong xã hội, sự vật sự việc thường thấy đã được quần chúng tiếp nhận.
Mẹ kế của Thẩm Hà vội giải thích: “Thằng bé thích xem những bộ phim truyền hình mà con đóng đó.”
Thẩm Trĩ nở nụ cười, rồi vỗ lên vai cậu bé: “Gọi thế nào cũng được hết.”
Cậu bé đỏ bừng mặt, vội vàng sửa miệng: “Cảm ơn chị dâu.”
Nghe thấy xưng hô “Chị dâu” này, gương mặt vừa rồi còn tươi cười rực rỡ của Thẩm Trĩ bỗng cứng đờ.
Cô quả thực là chị dâu của thằng bé.
Mà hình thành so sánh đối lập là, nhìn thấy Thẩm Trĩ ngượng ngập, Thẩm Hà lại vui mừng khi người gặp họa.
Trợ lý chạy tới đưa chìa khóa chen vào một câu: “Em không xem phim anh trai em đóng hả?”
Chỉ thấy cậu bé chậm chạp lắc đầu: “À, không…..”
Sau đấy đến lượt trên mặt Thẩm Hà vô cùng không vui.
Trường mà em trai anh theo học, cũng chính là trường cũ của Thẩm Hà.
Sau khi nghe vậy Thẩm Trĩ không thể tin nổi: “Đó chẳng phải là trường cấp hai trọng điểm à?”
“Trông tôi không giống như học sinh ưu tú hả?”
“Học diễn xuất làm gì có người nào thành tích tốt.” Thẩm Trĩ nói rất phiến diện.
Thẩm Hà nghĩ ngợi, cuối cùng phụ họa theo cô: “Cũng đúng.”
Bọn họ vốn định đưa em trai đến trường xong rồi đi, nhưng đúng lúc đụng phải hiệu trưởng cứ nằng nặc đòi chụp ảnh chung.
Thẩm Hà như thể một cậu thanh niên làm công bên ngoài kiếm được một khoản lớn mới quay về thôn vậy, bản tính bạo lộ, không giấu nổi đắc ý, ngay cả nụ cười cũng chuẩn bị đâu vào đấy rồi.
Không ngờ hiệu trưởng chạy tới, gương mặt tràn đầy vui vẻ hỏi anh: “Tôi có thể mời cô Thẩm Trĩ chụp riêng một tấm được không? Già trẻ trong nhà chúng tôi đều là fan của cô ấy.”
*
Chỉ có thể mua được vé máy bay của hôm sau.
Trợ lý đặt phòng khách sạn cho bọn họ.
Dù sao thì chen chúc trong căn phòng nhỏ của mẹ kế cũng phiền phức.
Sau khi nhận lấy tấm thẻ phòng, Thẩm Trĩ không thu tay về, tiếp tục chờ đợi.
Đợi tới khi trợ lý hoang mang nhìn lại, cô mới nhấn mạnh: “Đây là của tôi, vậy của anh ta đâu?”
Trợ lý nghi hoặc vặn lại: “Hai người không ở chung một phòng ạ?”
“Khi nào chúng tôi ở chung một phòng hả….” Cả ngày mệt mỏi đã khiến cô có chút bực dọc, đè nén trách móc, mỉm cười nói.
Trợ lý đã chạy đi xử lý, nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm một câu: “Chẳng phải tối qua ngủ cùng nhau rồi sao?”
Thẩm Hà nghe được, bất giác khẽ cười: “Cậu chưa tới nhà chúng tôi bao giờ hả?”
Nhà bọ đều chia thành hai phòng ngủ.
Trợ lý cũng coi như sớm chiều chung đụng với ông chủ và vợ ông chủ mình, đời sống của của nhân vật công chúng có bất tiện như thế nào, các loại chuyện lớn chuyện nhỏ chuyện vụn vặt đều cần giúp đỡ.
Cậu ta ít nhiều cũng hiểu bọn họ chỉ là vợ chồng ngoài mặt.
Nhưng có những lúc, lại giống như nhìn hoa trong sương, ngắm trăng trong nước, cảm giác hai người này vô cùng vi diệu.
Bọn họ không phải vợ chồng chân chính.
Nhưng nếu nói là giả, làm sao có thể_____
Làm trợ lý, không hỏi vấn đề không nên hỏi, không nghe những thứ không nên nghe, không nên biết thì đừng suy nghĩ quá cặn kẽ.
Đặt chân tới khách sạn cũng vừa chập tối.
Thẩm Trĩ và Thẩm Hà ăn ý với nhau vừa ngã xuống giường là ngủ, dù sao cũng bận rộn mệt mỏi liên tục mấy ngày.
Trước khi đi ngủ Thẩm Trĩ bớt chút thời gian đọc tin tức gần đây.
Tập Tập là đối tác đáng tin cậy, đồng nghiệp có khả năng làm việc, công ty mạnh mẽ mà bằng lòng bỏ tiền ra cho nghệ sỹ của mình, những tranh chấp trong nhà Thẩm Hà đều được anh giải quyết gọn nhẹ.
Mà thời gian say giấc nồng không lâu như trong tưởng tượng.
Mới chín mười giờ tối, Thẩm Trĩ đã tỉnh lại.
Cả căn phòng đen kịt, cô nằm một lát rồi đứng dậy uống nước, sau đó đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi thu dọn, cuối cùng cô cũng không tìm thấy hoạt động giải buồn nào khác.
Đi tới bên ngoài cùng của căn phòng, Thẩm Trĩ mở ti vi lên.
Kênh phim ảnh đang chiếu một tác phẩm của đạo diễn Hoàng Chính Phi, chỉ đáng tiếc là đã chiếu tới đoạn cuối.
Thẩm Trĩ nghiêm túc xem hết.
Phim điện ảnh vừa kết thúc chưa tới nửa phút, cô nhận được tin nhắn từ Thẩm Hà, hỏi cô có đi ăn chút gì không.
Không giống với những nghệ sĩ trẻ bên ngoài rêu rao độc thân, trên thực tế lại yêu đương ầm ầm, trong tình huống không có người thứ ba bên cạnh bọn họ vẫn có thể đường đường chính chính hoạt động cùng nhau.
Chẳng qua nếu quá ngang nhiên, sự việc vẫn trở nên phức tạp hơn chút.
Thẩm Hà lái xe, Thẩm Trĩ vừa thắ dây an toàn vừa nói: “Thực sự có thể tới tiệm à?”
Không có ý xúc phạm tới chồng mình, nhưng quê của anh dường như không giống nơi có cửa hàng đảm bảo sự riêng tư.
“Tới nơi mà tôi quen.” Anh nói.
Trong những chuyện vụn vặt đời thường, Thẩm Hà đã tập quen làm người được hỏi ý kiến.
Những chuyện vặt vãnh này, anh không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của Thẩm Trĩ.
Đặt trong mắt người khác, đây có lẽ không phải là hiện tượng tốt lành gì.
Nhưng trùng hợp ở chỗ, cho dù Thẩm Trĩ hỏi quan điểm của Thẩm Hà, cũng chẳng hề bị ảnh hưởng bởi anh, cơ bản đều là tự mình làm chủ.
Thẩm Hà cũng chẳng có bất cứ dị nghị gì, mà ngược lại hài lòng về sự quyết đoán của cô.
Cô cũng không quá kén ăn, anh gọi món gì đều được hết.
Vậy nên mọi người đều bình an vô sự.
Hai vợ chồng đi tới một nhà hàng kết hợp quán trà lạnh lẽo.
“Trước kia tôi làm thuê ở cửa hàng vật tư bên cạnh, thường tới đây ăn.” Thẩm Hà nói, “Việc kinh doanh của bọn họ chẳng ra làm sao, buổi tối đóng cửa sớm lắm.”
Thẩm Trĩ hỏi: “Vậy sao chúng ta còn đến?”
Hiện giờ cũng không tính là sớm rồi.
“Ông chủ ở trong tiệm, gọi ông ấy dậy là được mà.” Con người này đúng là trăm năm như một ngày tôi làm việc tôi.
Ông chủ tuổi trên năm mươi, tóc rụng khá nhiều, quả nhiên là người quen, không hề kinh ngạc vì nhìn thấy bọn họ, nói thẳng: “Thẩm Hà cậu đúng là thất đức.”
“Đây chẳng phải là cháu đưa vợ mình đến nếm thử tay nghề của chú sao.” May mà da mặt Thẩm Hà đủ dày.
“Những thứ khác thì quên đi, chỉ còn một bát mì thôi.”
Về phương diện nghề nghiệp, Thẩm Hà rất hiểu Thẩm Trĩ, chỉ nói: “Đủ rồi.”
Đề phòng lỡ như, anh vẫn quay sang hất cằm hỏi Thẩm Trĩ: “Đủ rồi chứ?”
“Anh đủ thì tôi đủ.” Cô đáp lại anh bằng một nụ cười dịu dàng.
Một bát mì vằn thắn nóng hôi hổi được đưa lên, Thẩm Hà đi lấy thêm bát để chia mì, nhưng bị ông chủ bật lại: “Để chú bớt rửa một cái bát đi thằng nhãi!”
Bọn họ chia nhau ăn một bát mì.
Nếu hai người dựa sát vào bát mì, thì trán sẽ đụng vào nhau, cho nên chỉ có thể ăn lần lượt.
Ngoài đời Thẩm Hà ăn đồ không khách sáo chút nào, không thanh lịch, bản tính anh là thế, có giả vờ thế nào cũng tuyệt không thể giống được như trên ti vi.
Thẩm Trĩ dùng thìa uống từng hớp canh nhỏ, thổi nguội vằn thắn, rồi mới đưa vào miệng.
Cô nhìn Thẩm Hà, bỗng mở miệng: “Anh không cảm thấy chúng ta ăn chung một bát mì không được tốt cho lắm à? Dù sao thì quan hệ cũng chẳng thân thiết.”
Thẩm Hà chẳng buồn ngẩng đầu lên, chậm rãi thêm dấm: “Nước dãi của tôi cũng đâu có bẩn.”
Cô giật mình, luôn cảm thấy lời thoại này có chút quen tai, nhưng lại không nhớ được từng nghe ở nơi nào.
Tóm lại là về sau, hai người hài lòng thanh toán tiền, lúc rời đi thật lòng thật dạ cảm ơn ông chủ.
“Tản bộ rồi hãy về.” Thẩm Hà ngẩng đầu, bữa tối nóng hổi thơm ngon khiến anh thả lỏng hơn.
Thẩm Trĩ cũng được ấm áp no bụng lấp đầy, mãn nguyện nói thêm: “Được đó, dù sao cũng đã muộn lắm rồi.”
Bọn đang đi giữa con ngõ nhỏ không người, càng đi càng xa.
Thẩm Hà tháo khẩu trang xuống, thở dài một hơi.
Thẩm Trĩ nghiêng đầu qua, nhìn thấy dòng chữ nhắc nhở trên tường “Tè bậy sẽ chết cả nhà”.
Dân phong thật đúng là mạnh mẽ.
Chẳng qua cũng khó trách lại nuôi được một quái thai như Thẩm Hà.
“Tình trạng gia đình như vậy, cũng thiệt cho anh có thể học biểu diễn, còn chạy đi xa như vậy để tham gia cuộc thi.” Thẩm Trĩ không hề nể tình mà đưa ra đánh giá.
Điều kiện của bố mẹ cô không tồi, nhất là bên mẹ cô, không chỉ gia cảnh tốt, mà còn là con gái độc nhất.
Vậy nên cô cũng không thiếu tiền tiêu.
Thẩm Hà không hờn không giận, thái độ rất thản nhiên, nhưng trả lời rất ngắn gọn: “Gặp được rất nhiều người tốt.”
Tài sản của bọn họ chia tách rất rõ ràng, nhưng hai bên cũng chẳng phải kẻ ngốc, thi thoảng cũng biết chút đỉnh về đối phương.
Nắm xưa Thẩm Hà từng báo ơn một số người, có giáo viên trong trường học, cũng có hàng xóm.
Sau đó nhiệt tình làm từ thiện, có lẽ cũng không thoát được tầng quan hệ này.
Anh gặp phải rất nhiều điều bất hạnh.
Nhưng vạn hạnh trong bất hạnh chính là, anh là diễn viên trời sinh, sống là để ăn bát cơm này.
Hóng gió một lát, bọn họ chuẩn bị quay lại xe.
Thẩm Hà cúi gằm đầu đi đường, đột nhiên nói: “Có một chuyện tôi rất tò mò.”
“Anh nói.” Thẩm Trĩ cũng cúi đầu.
“Hình như chúng ta thường xuyên không hợp nhau.
Cho nên ban đầu tôi nghĩ cho dù kết hôn, có lẽ cũng cãi vã không vui vẻ.” Thẩm Hà nói, “Lúc mới bắt đầu quả thực có hơi khó khăn, nhưng sau đó, mãi tới hôm nay, cũng cứ như vậy mà trôi qua rồi.”
“Ừ.”
“Cô nghĩ thế nào?” Anh nói.
Lúc này đây, bọn họ đã đi tới trước xe, nhanh chóng ngồi lên.
Thẩm Trĩ bình tính di chuyển tầm mắt ra chỗ khác.
Cô nghĩ ngợi, sau đó nói với anh: “Có lẽ là gả cho gà thì theo gà, mà gả cho chó thì theo chó thôi.”
Rồi tiếp tục bổ sung thêm: “Chắp vá qua ngày vậy.”
Giọng điệu giống như đang mô phỏng lại Bạch Vân Hắc Thủ trong tiểu phẩm cuối năm.
Cô không chú ý tới, sắc mặt anh bỗng chốc ngưng lại.
“Chắp vá qua ngày vậy” nửa câu sau chính là “Còn có thể ly thế nào?”
Còn có thể ly thế nào?
Lỡ như thực sự có thể ly thì sao?
Thẩm Hà không vội khởi động máy, anh quay lại nhìn chằm chằm vào Thẩm Trĩ.
Thẩm Trĩ cảm thấy hồ nghi, cô luôn cảm thấy ánh mắt kia mang theo chút khủng hoảng muốn xé nát cô ra thành từng mảnh.
Chỉ đáng tiếc là không một ai rơi vào cái tròng này, cô đã hoàn toàn miễn dịch, bình tĩnh lườm lại.
Anh bỗng nói: “Hay có câu gả cho gà theo gà, gả cho chó theo chó.
Vậy phiền cô nhớ cho kĩ lời hôm nay cô nói đấy.”
“Tôi luôn chịu trách nhiệm với lời nói của mình.” Cô chẳng hề yếu thế, “Trong thời gian hợp đồng, trước mặt công chúng, lợi ích của chúng ta hòa cùng một thể, anh là thứ gì, thì tôi chính là cái đó___”
Thẩm Hà cũng chẳng rõ bản thân mình có đang hài lòng hay không, vô thức công kích cô như bình thường, dùng cách mất mặt nhất: “Vậy nếu như tôi chẳng ra gì thì thế nào?”
Anh đang ăn vạ, nhưng anh quên rằng đây cũng là sở trường của cô.
“Vậy tôi cũng…..” Thẩm Trĩ nghẹn lại, sau đó không hề do dự, kiên định trả lời: “Chẳng ra gì.”.