Không cần hoài nghi, ngàn vạn lần không cần hoài nghi, giờ phút này đứng giữa ngự hoa viên tràn ngập hoa trà chính là Lục Tiểu Mục – kẻ đang lẩm bẩm hoa chân múa tay vì sung sướng. Đối với người như hắn mà nói, là người rất chú trọng lễ nghi, tuyệt đối sẽ không làm ra tư thế ngồi chồm hổm trên đất.
Vẻ mặt có chút khẩn trương, thái độ nhu thuận, trước nay hiếm thấy.
Nhưng, hắn cùng người khác nói chuyện thì không tính, mà hắn lại đang nói một mình?
Đến, chúng ta đến nghe xem.
” Lam nhi, làm ta vi ngươi ngâm thơ…… Không được, giả mù sa mưa quá.”
” Như vậy tốt lắm, ngươi nếu sinh khí, đem đao này giết ta đi!…… Không được, ta phải là người bảo vệ Lam nhi, như thế nào lại chết như vậy, rất không có phong độ!”
” Khụ, hôm trước buổi tối là ta không đúng, ngươi…… Khụ, liền tha thứ ta đi! Chúng ta bắt đầu lại từ đầu……. Rất trực tiếp, vạn nhất hắn không tha thứ ta không phải thực tàn nhẫn?”
” Thiên a! Này nên nói như thế nào!”
” Ngô…… Rất khó khăn!”
Lục Tiểu Mục một bên trảo tóc, một bên vắt óc ra giải quyết vấn đề khó khăn.
Cái loại thổ lộ này, một tỏ tình, hai đáp trả, ba cự tuyệt. Khụ…… Hắn là lần đầu tiên? Lần thứ hai?
Tính, không nói vấn đề này.
Chúng ta đã xem qua vô số dự tính của hắn.
” Liền như vậy quyết định!”
” Ta muốn tặng hoa!” (Ngài thực sự đã tặng một lần rồi)
” Sau đó dẫn hắn đi tản bộ!”
” Sau đó bắt đầu nhớ lại thời gian tươi đẹp thời thơ ấu!”
” Sau đó…… Ăn cơm? Lam nhi nếu không đói, chính là ta ăn hắn! A–!!!!! Ta nghĩ đi nơi nào?”
” Khụ, tóm lại lần này hành động chỉ cho phép thành công không được thất bại!” (Lục Tiểu Mục a, đây là đàm chuyện yêu đương thổ lộ, ngươi đương làm sinh ý hay sao mà chỉ cho phép thành công không được thất bại?)
Lục Tiểu Mục ngửa đầu nhìn trời,” Phải tin tưởng chính mình!”
Khóm sơn trà phía sau, một số kẻ đang rình coi.
” Uy, ngu ngốc đệ đệ, ngươi tưởng ngươi đang chụp quảng cáo a, còn tưởng rằng mình là người mẫu của Septwolves” (Hãng thời trang của Trung Quốc)
” Phốc–! Lo lắng thì đi theo a Lục Vũ Hạo!”
” Lạc cô nương nói chính là, ta nghĩ…… Chỉ có hắn cùng Lam nhi đi tản bộ, lại là ngoài cung, khó tránh khỏi không bất an toàn.”
” Lãnh Phong Lam, câm miệng! Vừa rồi còn chưa tính sổ với ngươi! Đủ rồi, chúng ta cùng lén đi theo, xem hai đứa rốt cuộc phát triển đến mức nào!”
” Quả nhiên là vẫn đi theo.”
” Tiểu Mục đi rồi.”
” Chúng ta cũng đi thôi.”
……
Phía tây nam Thiên Phong hoàng cung là khu vực săn bắn của hoàng cung.
Cũng là một ngọn núi rất đẹp.
Lục Tiểu Mục cùng Lãnh Lam hai cái đứng ở trên đỉnh núi gió phấp phới, cả hai đều im lặng.
Lục Tiểu Mục là bởi vì, muốn thổ lộ nên tâm tình khẩn trương, nhưng là Lãnh Lam tâm tình còn phức tạp hơn hắn.
Y nghĩ, y đem thiếp thân thị nữ “Lê Nhạn” của hắn cấp cho Thủy Dịch Đạc, sáng hôm nay bọn họ đã rời Thiên Phong về Thủy Nguyệt, như vậy Tiểu Mục muốn mang Lê Nhạn trở lại cũng không còn kịp. Tiểu Mục sẽ nói gì? Hắn hôm nay lại gọi mình ra nói chuyện, không phải là muốn người, còn có thể là làm cái gì?
Gió lớn.
Lục Tiểu Mục trong lòng trống đánh liên hồi, hắn từ sau lưng lấy ra bó hoa trà nở rộ.
Tuyết trắng, mượt mà, chói mắt.
Trong nháy mắt tràn ngập trong mắt Lãnh Lam.
” Cái kia…… Ta…… Muốn nói với ngươi chuyện tối hôm trước, bởi vì ta uống rượu, cho nên thần chí không rõ……”
Bạch sắc, bi thương mà trống rỗng.
Lãnh Lam thích sơn trà hoa, trước kia bởi vì nó khờ dại vô tà, lúc sau…… Có lẽ nghĩ thấy chính mình tựa như hoa kia, đồng bệnh tương liên đi.
Thần chí không rõ? Người ngươi ý loạn tình mê quả nhiên không phải là ta?
Kia người trong lòng khiến ngươi nhiệt tình như vậy là ai?
Lúc ấy, ngươi đem ta thành ai?
” Lam nhi, tha thứ ta.” Lục Tiểu Mục biểu tình cung kính, chẳng qua Lãnh Lam luôn cúi đầu, lại có bó hoa sơn trà lớn che mất, Lãnh Lam nhìn không thấy biểu tình của hắn. Cho nên……
” Ta lại không có sinh khí, tại sao tha thứ. Ta ngày đó coi như cái gì cũng chưa phát sinh. Ta không trách ngươi. Ngươi nếu nghĩ thấy áy náy, liền đi tìm cô nương ngươi thích mà xin lỗi a.” Lãnh Lam tiếp nhận hoa trong tay Lục Tiểu Mục, y hít thật sâu mùi hoa để ngăn thân thể mình run rẩy.
” Ta…… cô nương ta thích? Không có a.” Lục Tiểu Mục trong lòng khó chịu. Cái gì gọi là chưa phát sinh qua! Buổi tối hôm đó Lam nhi nằm trong lòng hắn! Hắn tỉnh lại tuy áy náy nhưng là là thực vui vẻ! Lãnh Lam nói như vậy có ý tứ gì? Ai ngủ cùng y cũng không có vấn đề gì? Y như thế nào có thể!
” Ngươi còn có sự tình khác sao?” Lãnh Lam nhìn Lục Tiểu Mục dù chỉ mọt giây, so với cả ngày xử lý công văn còn mệt hơn. Y muốn trở về.
” Ta……” Hắn hôm nay là đến thổ lộ, hắn không nghĩ là không khí lại thành như vậy. Không có chút lãng mạn nào, lại còn loại gió thu chết người, cảm giác lẫm lẫm liệt liệt? Không đúng không đúng! Lần trước chưa nói nói ra, lần này không thể để hiểu lầm!
Lục Tiểu Mục kiên cường! Phải dám làm dám chịu, ngươi là nam tử hán!
” Lam nhi……” Hắn chế trụ hai vai Lãnh Lam, tràn ngập kiên định (trong mắt Lãnh Lam chính là ánh mắt hung thần a) nói,” Ta thích ngươi! Ta nhất định sẽ phụ trách ngươi! Ta sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không để bất luận kẻ nào khi dễ ngươi! Ta sẽ cho ngươi cuộc sống tốt nhất, ta sẽ sủng ái ngươi. Cùng ta cùng một chỗ đi Lam nhi, ta muốn ngươi. Ta yêu ngươi!”
…… Mơ hồ.
Tầm mắt y mơ hồ.
Không vì cái gì khác, cho dù là một giấc mộng cũng không thể tốt đẹp như vậy.
Y lại đang nằm mơ, trong mộng có hoa trà tung bay trong gió, Tiểu Mục lôi kéo tay y, hai tay đan vào một chỗ, nói rằng chúng tà phải bên nhau, kiên cường sống sót.
Hiện tại là ở sự thật sao?
Có phải là tỉnh mộng, Tiểu Mục sẽ hất tay y rồi nói y vô liêm sỉ?
Không…… đừng tỉnh……
“……” Lục Tiểu Mục ôn nhu đem Lãnh Lam ôm ở trong ngực, nhẹ nhàng giúp y lau nước mắt, tâm tình kích động nói,” Ngươi đều không biết, lại một lần ta mua được một đóa san hô hồng, muốn tặng cho ngươi, kết quả ngươi vừa nhìn thấy ta đã hỏi chuyện ca ca ta, làm ta không vui, san hô kia còn chưa tặng cho ngươi… Ân, kỳ thật ba năm nay có rất nhiều thứ ta chưa tặng cho ngươi, ngươi có muốn xem không? Chúng ta đến Vương phủ ta xem!”
“……”
Gió rất lớn cuốn những cánh sơn trà theo.
Liền mang cả nước mắt bay theo.
” A, đúng rồi, ta quên mất không dặn Lê Nhạn chuẩn bị phòng. Đúng rồi nha đầu Lê Nhạn kia lá gan càng lúc càng lớn, đã vai ngày rồi không thấy đâu. Tính, ngươi nếu đồng ý liền đến phòng ta đi, dù sao ngươi đều là người của ta.” Lục Tiểu Mục nói xong lời cuối cùng cư nhiên thực đắc ý. Ngươi xem hắn đắc ý cười, đắc ý cười.
Lê Nhạn? A đúng rồi, y không đợi Tiểu Mục đồng ý đã đem Lê Nhan cho Thủy Dịch Đạc……
Y còn không có cùng Tiểu Mục nói……
“…… Lam nhi có đồng ý không, nói a!” Lục Tiểu Mục nửa ngày không có nghe Lãnh Lam đáp lại, lo lắng hỏi.
Sơn trà trong tay bị gió cuốn chỉ còn trơ lại cành. Lãnh Lam thanh tỉnh.
Vừa mới, là mộng?
” Uy Lam nhi làm sao vậy, sao lại ngẩn người?” Lục Tiểu Mục một cúi đầu mới phát hiện Lãnh Lam ánh mắt trống rỗng.
Bỗng nhiên, hắn cả người không thể động đậy.
Giây lát, từ triền núi xuất hiện tám hắc y nhân che mặt, trong tay mỗi người đều là trường đao dài ba thước, lưới đao lấp lóe khiến Lục Tiểu Mục kinh hãi. Lãnh Lam thấy được một màn quen thuộc, quá quen thuộc, là cảnh tượng ngày đầu tiên y gặp Hạo ca ca.
Y còn nhớ lúc đó mình đang ở thư phòng đọc sách, sau đó từ ngoài cửa sổ xuất hiện tám hắc y nhân, bọn họ lấy đao bổ về phía y, liền như vậy, căn bản không cần biết là ai, y chỉ có thể chạy.
Lục Tiểu Mục môi trắng bệch, tay chân vô lực, lại thấy được Lãnh Lam đang ngốc trệ.
…… Phải bảo vệ y a, như thế nào có thể ngã xuống?
Bọn hắc y nhân này không biết từ đâu xuất hiện? Ai sai sử?
Đáng chết! Hắn…… Hắn như thế nào một chút khí lực đều không có!
” A a, Tiểu Dao Vương, ngài chưa chết ngày nào, chủ thượng của chúng ta còn lo lắng bất an ngày đó. Thái tử điện hạ, để người sợ hãi. Để bịt đầu mối, thực thật có lỗi, chúng ta không thể lưu người lại được. Phạm tội khi quân, người không chết, chúng ta chết. Đắc tội!”
Một đao chém tới, lưỡi đao tấm đọc chém trên cánh tay Lục Tiểu Mục một vết dài chừng mười tấc, Lãnh Lam nhìn thấy máu,” Tiểu Mục!”
Mồ hôi lạnh ướt hết lưng áo, Lục Tiểu Mục cắn răng nói,” Lam nhi, đừng chạy loạn, ta ôm ngươi, hiện tại bọn họ hạ dược vào trong gió khiến ta mất hết nội lực……. Ngươi chỉ cần đừng chạy khỏi lòng ta, liền, sẽ, không sẽ có chuyện gì. Ca ca trong chốc lát sẽ tới cứu ngươi.”
” Tiểu Mục…… Ngươi đang nói cái gì…… Ngươi sẽ chết!” Lãnh Lam nhìn thấy, một đao chém tới phía sau lưng Lục Tiểu Mục, y phát run, y muốn ôm Lục Tiểu Mục lại bị gắt gao ôm vào trong ngực.
” Lần trước đại ca cũng bảo hộ ngươi, ta mới không cần thua hắn. Ta cũng có thể……” Độc huyết từ trong miệng Lục Tiểu Mục phun ra, Lãnh Lam tưởng như tê tâm liệt phế,” Tiểu Mục! Tiểu Mục!”
” Đại ca, chúng ta liền một kiếm đâm xuyên hai trái tim bọn chúng, miễn cho bọn chúng khanh khanh ta ta xem rất ghê tởm. Tiểu thư nói rất đúng, thái tử điện hạ căn bản là không có khả năng trở thành phu quân tương lai của tiểu thư, để bọn chúng sống là hậu hoạn vô cùng.”
” Lão gia nói, Tiêu Dao Vương rất đáng chết, muốn đem hắn thiên đao vạn quả băm thây vạn đoạn. Ta xem chúng ta liền một đao một đao vẽ xuống, dù sao trong phút chốc, Tiểu Dao Vương giàu có nhất thiên hạ cũng tuyệt hậu. Chờ hắn chết rồi quay sang giết Lục Vũ Hạo, như vậy tiểu thư có thể làm hoàng hậu. Đến lúc đó gia quyến chúng ta đều quyền cao chức trọng, quyền khuynh thiên hạ, chúng ta chính là khai quốc công thần! Ha ha.”
Lãnh Lam bắt đầu phát lãnh.
Hung thủ lẽ nào là Lý Thải Nhi? Không có khả năng, nàng nhìn như vậy ôn văn tao nhã hiền lương thục đức, đối với y cũng là có lễ có kính, như thế nào…… có dã tâm như vậy? Hay là lúc ấy trong lòng y chỉ có Lục Tiểu Mục, bỏ sót sự tàn nhẫn phía sau vẻ văn tĩnh kia?
” Thái tử điện hạ rốt cuộc mới mười bốn tuổi, tiểu thư chúng ta đã đến tuổi xuất giá. Lão gia tử kỳ thật vẫn muốn Hoàng Thượng thú tiểu thư làm Hoàng hậu, kế hoạch tốt như vậy lại xuất hiện một nam nhân ghê tởm, Lục gia kế này chính là một bước lên mây. Sách, giết các ngươi, chỉ bẩn đao lão tử. Hai cái nam nhân ghê tởm!”
“…… Đừng nghe bọn họ nói bậy Lam nhi……” Lục Tiểu Mục phía sau đã huyết nhục mơ hồ, nhưng hắn cư nhiên cười, lãnh ngạo lại khí phách,” Nếu Lý đại thần ngu xuẩn kia đã muốn động thủ, ta tại triều đường thượng cũng lười cùng hắn loạn hống. Không có hung thủ nào phía sau nói ra chân tướng, như vậy liền rất xuẩn. Ngô……” Chân khí tại trong cơ thể chạy loạn, Lục Tiểu Mục dường như muốn tắt thở,” Còn sống, Lam nhi, phải hảo hảo sống……”
Lãnh Lam cũng không thể động đậy, nhưng y dùng sức ôm Lục Tiểu Mục, lệ tuôn như mưa: “Ngươi…… Không thấy chúng ta như vậy là sai sao? Như vậy lời ngươi nói lúc này là…… thực? Vậy ngày đó ngươi nói ta…… Nói ta…… Nói ta……”
” Đứa ngốc, ta yêu ngươi a. Hảo đáng tiếc, nếu chẳng phải sơ suất, hiện tại ngươi có thể thấy ta lực chiến quần hùng, tư thế oai hùng…… Khẳng định yêu ta đến không thể vãn hồi…… A a, ta lúc đánh nhau có thể so sánh với đại ca, suất khí…..hơn nhiều. Lam nhi, ngươi thích ta chứ? Ta hôm trước như vậy đối với ngươi…… Ngươi…… Hận ta chứ?”
Lãnh Lam bối rối lắc đầu, y không biết mình còn nhiều nước mắt như vậy.
” Lão đại, động thủ đi. Nếu không làm nhanh, thị vệ nhanh biết được!”
” Sách, các ngươi động thủ, lão tử ghê tởm.”
Thời điểm bảy hắc y nhân rút đao hướng bọn họ chém tới, toàn bộ bỗng nhiên bị dính xuống mặt đất, chỉ có thể nháy mắt nhìn nhau, hoài nghi mình trúng tà thuật gì.
” Tiểu Mục, Lam nhi!” Lục Thuấn Hành cấp tốc chạy tới, đã thấy Tiểu Mục đang hấp hối trong tiếng gào thét của Lãnh Lam.
Lục Vũ Hạo tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đi đến trước mặt bọn hắc y nhân,” Lần trước chắc là tổ tông các ngươi, lần này tới để trả thù a? Đến một ta giết một, đến hai ta giết cả đôi!TNND! Cảm động thật, ta xem các ngươi ngứa da ngứa thịt!”
Lãnh Phong Lam xót xa đặt Tiểu Mục xuống,” Sư phụ, Tiểu Mục hắn muốn tắt thở…… Độc tính đã lan tràn lục phủ ngũ tạng, môi hắn đã tím đen, ấn đường biến thành màu đen…… Phỏng chừng……”
” Không cần–!” Lãnh Lam không để ý Lục Thuấn Hành ôm lấy Tiểu Mục huyệt nhục mơ hồ, khóc không thành tiếng.
Không còn kịp rồi…… Không còn kịp rồi……
Khoan, không đúng, y còn một biện pháp!
Lãnh Lam ôm Lục Tiểu Mục chạy đến hồ nước không xa, hai người nhảy xuống hồ, nước hồ lập tức chuyển đỏ.
Trên bờ nhìn thấy hai ngươi, nội tâm cảm khái vạn ngàn.
Không lâu, nước dâng lên thành cột nước bao phủ lấy hai ngươi, hai người tiêu thất.
Không nhớ ai đã từng nói, hữu duyên, cuối cùng nhất định sẽ ở cùng một chỗ.
Hiện tại, bọn họ duyên phận đã định.
” Ta cá là hòa hảo, mười vạn lượng.”
“…… Lạc Tiểu Mặc, ngươi cá là hòa hảo ta cá là không hòa hảo. Ta cá là không hòa hảo năm mươi vạn lượng! Lãnh Phong Lam, ngươi mau ra giá!”
” Ách, này…… Ta cá là bọn họ phỏng chừng trời tối đen mới từ trong phòng đi ra, tám mươi vạn lượng.”
Lục Thuấn Hành vuốt vuốt bộ râu trắng, cầm trong tay ngân phiếu, nhìn nhìn ba người, ra vẻ cao thâm nói,” Ta là nhà cái, ta không thể giống các ngươi. Ta đây liền cá thằng bất hiếu kia bị lam nhi ăn, năm trăm vạn lượng.”
” Phốc ha ha, thấy không Lục Tiểu Mục, lão cha đều nhìn thấu ngươi!” Lục Vũ Hạo vỗ tay nói hảo.
Lục Thuấn Hành tiếp tục cao thâm cười,” Thứ hai, ta cá là về sau Tiểu Hạo bị đồ nhi của ta ăn sạch sẽ, ba ngàn vạn lần hai.”
” Cái, cái gì? Ngươi, ngươi, ngươi lão cha ngươi……”
” Ha ha ha ha, a a ha ha……” Đại sảnh Xích Phương cung, vui vẻ hòa thuận.
Lúc Lãnh Lam tỉnh lại, đập vào mắt y là tấm lưng rộng lớn vững chãi của Tiểu Mục. Mặt trên khắc hình Xích Phượng điểu đỏ rực.
Đúng vậy, lúc bọn họ gặp nạn vừa đúng là nơi thượng nguồn của hồ nước trong mất thất Hoàng đế, dòng sông kia chính là nơi của thần thú bảo hộ Thiên Phong, Hắc Long Thần và Xích Phượng Điểu.
Thiên Phong Hoàng thất cùng người yêu đặt khế ước, từ nay về sau dưới sự bảo hộ của thần thú vĩnh viễn sống hạnh phúc khoái hoạt.
Lúc ấy Lục Tiểu Mục sắp tắt thở Lãnh Lam chợt nghĩ ra biện pháp này. Biện pháp này nếu như đối phương không thật sự yêu người kia thì vô pháp có hiệu lực.
Mà hiện tại, bọn họ vẫn còn sống, cái này đủ để nói rằng…… Tiểu Mục đối với y là thật tâm.
” Giương mắt nhìn lưng ta bao lâu rồi?” Lục Tiểu Mục cười. Hắn xoay người, ôm Lãnh Lam,” Xem hay lắm sao?”
“……” Cảm giác này rất kỳ quái, rõ ràng đến lúc muốn từ bỏ thì lại tìm lại được.
Y có thể nói gì?
Không biết……
Nhưng là, y thực vui vẻ.
Lúc Tiểu Mục bị thương nhưng vẫn lo lắng cho y, y cũng đã hiểu được.
Bất luận trước kia hiểu lầm cái gì, y đều yêu Tiểu Mục.
Có lẽ ngày đó buổi tối, Tiểu Mục cuồng nhiệt như vậy là vì mình.
Thời điểm bị hắn xỏ xuyên, ngoại trừ trái tim đau, đích xách là có chút vui sướng. Là Tiểu Mục, không phải người khác a.
” Như vậy, ngươi sẽ, cũng không có thể cho hoàng thất ngươi nối dõi, thúc thúc ngươi đồng ý sao?”
” Hì hì, đứa nhỏ của Tứ thúc với Sa Tần sắp ra đời, đến lúc đó Sa Trầm Thanh cũng không đứa nhỏ, vậy đứa nhỏ kia chính là người kế thừa duy nhất của hai đại cường quốc Thiên Phong và Địa Hỏa. Ta liền không có chuyện gì a.” Lãnh Lam ôm lấy Lục Tiểu Mục, ở trong lòng hắn cọ cọ,” Ngươi nói muốn đem ta đoạt lại, nuốt lời sao?”
” Ta không chỉ đoạt lại thôi. Ngươi nghĩ muốn thưởng một lần, hay là về sau mỗi lần đều bị ta thưởng?”
“…… Ai phải, muốn ngươi thưởng! Lần đó đau chết ta, ngươi rốt cuộc có thể đừng làm a! Lần sau ta ở mặt trên, ngươi ở mặt dưới!”
“…… A a…… Này vấn đề thôi, đợi khi trời tối rồi thảo luận, hiện tại mới là buổi chiều. Hiện tại ta thực đói thực đói, Lam nhi phải phụ trách.”
“…… Cái gì! Uy! Ta…… Ngươi…… Ngô ân…… Không cần Tiểu Mục…… Ân……”
“……”
Ngoài phòng, nghe lén……
” Ta thắng.” Lãnh Phong Lam trầm thấp nói.
Bất quá,” Ta cùng Lục bá bá cũng không tính là thua, cá thua chỉ có Lục Vũ Hạo. Lãnh Phong Lam ngươi muốn lấy tiền trực tiếp đi tìm Lục Vũ Hạo, dù sao chìa khóa quốc khố cũng nằm trong tay hắn?” Lạc Tiểu Mặc tặc tặc cười.
“…… Nói cũng phải, ngươi với sư phụ cũng không tính là thua. Hạo, cá cược…… Di? Hạo đâu?”
” Ách…… Hắn chuồn rồi?”
Năm ngày sau, một đoàn người nhận lời mời của Sa Trầm Thanh sang Địa Hỏa làm khách.
Hài tử của tứ đệ Lãnh Mẫn Chi với Sa Tần sắp chào đời. Đứa nhỏ này tương lai là người kế thừa duy nhất của hai đại cường quốc, hắn sao có thể để ý chuyện xưa?
A a, Lục Thuấn Hành còn muốn thu dưỡng đứa nhỏ!
Dù sao Lãnh Lam từng mẫn tuệ phát hiện rằng, họ Lục đời này chính là bị họ Lãnh dây dưa, ai……