Thân là Hoàng đế, cho dù gặp chiến tranh loạn lạc, tướng sĩ trước hết đều chiếu cố hắn. Hắn đột nhiên cảm giác nếu mình không phải Hoàng đế thì hắn sẽ không có gì cả. Giống như lời Lục Vũ Hạo nói, người cô độc…… Không ai có thể tin tưởng, không ai có thể phó thác cả đời. Hắn chỉ có một mình, chỉ có một mình cô độc. Hắn chưa bao giờ cảm thụ một cách chân thực như bây giờ, dạ dày sục sôi khiến hắn không thể nghĩ gì khác.
Ai,.hắn sẽ chết ư?
Nếu không có năng lực làm Hoàng đế, hắn dựa vào cái gì mà tồn tại? Hắn hiểu được âm mưu thủ đoạn trong lòng người, nhưng lại không hiểu được cơn đói khát trong bụng mình, hắn cũng không hiểu đồ ăn được làm như thế nào, ngự thiện phòng hắn cũng chưa từng đi qua.
” Ngươi thế nào…… Có chuyện gì? A, là……”
Mơ mơ màng màng, có người đỡ hắn dậy. Hắn toàn thân vô lực, một người nhỏ nhắn nâng hắn dậy. Trọng lượng toàn thân đều đặt trên người đấy, hắn cảm giác mình đang đưa qua đưa lại, lúc nào cũng trực ngã xuống. Miệng vết thương trên người còn chưa được xử lý, bây giờ bị viêm tấy lên. Nhớ lại khi đó Lãnh Phong Lam muốn cấp xe ngựa cho mình, nhưng không hiểu vì sao bản thân lại cương quyết cự tuyệt? Bởi vì sao? Chính vì thua nên không cam tâm, không muốn nhận ân huệ của bất cứ kẻ nào?
Hắn chỉ cảm thấy một mảnh hắc ám trước mắt……
Lục Vũ Hạo tỉnh.
Bất quá ngủ nguyên một ngày đêm khiến hắn khó thích ứng. Thực sự rất khó chịu. Hắn thực nóng. Đúng vậy hắn thực rất nóng, hắn cũng rất khát. Nuốt nước miếng chỉ khiến cho yết hầu đau rát, hắn muốn uống nước, nhưng tại sao uống rồi…… cũng không thấy chút hiệu quả? Rốt cuộc làm sao vậy?
Hảo nóng……
” Hạo?”
Lúc này, Lãnh Phong Lam tiến đến. Hắn thấy mông lung không rõ ràng, Lục Vũ Hạo nhào về phía trước, gắt gao ôm lấy Lãnh Phong Lam,” Nóng…… Lam, như thế nào uống nước cũng không hết khát! Ta làm sao vậy, ta vừa ngủ dậy liền…… liền, liền…… A!” Lãnh Phong Lam vừa mới đặt tay lên trán Lục Vũ Hạo, bị đụng chạm khiến Lục Vũ Hạo không nhịn được rên rỉ?
Lãnh Phong Lam cả kinh, tìm Lâm Một Năm cho truyền ngự y.
Lục Vũ Hạo cầm lấy tay Lãnh Phong Lam, hắn một ngụm ngậm lấy, hai gò má đỏ hồng, chậm rãi mút ngón tay Lãnh Phong Lam. Lãnh Phong Lam cảm giác lý trí sụp đổ, hô hấp dồn dập, nhưng hắn nhanh chóng khống chế cảm xúc, bởi vì Lục Vũ Hạo hiện tại rất bất thường!
Hắn nhanh chóng điểm vài huyệt đạo trên người Lục Vũ Hạo giúp hắn ổn định tâm mạch, sau đó truyền chân khí vào người Lục Vũ Hạo, nhưng nhìn thấy khuôn mặt Lục Vũ Hạo càng ngày càng hồng, thực rõ ràng không hiệu quả. Ngự y vội vàng địa chạy tới, kiểm tra mạch của Lục Vũ Hạo.
” Ngươi nói cái gì, hắn trúng cái gì? ‘Tình triền’? Nội trong năm canh giờ tới không mập hợp sẽ…… Sẽ mất máu, nhẹ thì phát điên, nặng sẽ tử vong? Dược được hạ khi nào?” Lãnh Phong Lam mất bình tĩnh, luống cuống. (Tình triền: tình ái triền miên > nói đơn giản là xuân dược)
Lục Tiểu Mục cũng tới thấy tình huống nguy cấp.
Là ai làm loại chuyện này?
” ‘Tình triền’ phải sau hai ngày mới phát tác, Bệ hạ lão thần nhìn qua, chỉ sợ là Sa Trầm Thanh gây nên.”
Lãnh Phong Lam bừng tỉnh.
Hắn ôm lấy Lục Vũ Hạo, giúp hắn lau mồ hôi nhưng Lục Vũ Hạo lại nhắm mắt lại, chỉ cần làm da tiếp xúc vào nơi nào hắn sẽ không do dự mà liếm tới liếm lui. Lục Vũ Hạo *** thần không được rõ ràng,” hảo nóng, băng…… thật lạnh……”
” Hạo……”
Lãnh Phong Lam gắt gao ôm Lục Vũ Hạo, hắn không biết hiện tại nên làm cái gì. Chờ hắn ý thức lại thì ngoại nhân đã rút khỏi phòng. Không còn lại một ai, cửa cũng đóng chỉ thiếu nước đem khóa lại.
Ở Hắc Long Điện, bởi vì thái y không thể vào tẩm cung Hoàng Hậu, dù là nam Hoàng hậu. Lãnh Phong Lam liền nhanh chóng đưa Lục Vũ Hạo đến. Nhưng trước mắt nên làm cái gì. Đương nhiên, nếu hiện tại trực tiếp thượng, kết quả có thể Lục Vũ Hạo sẽ vĩnh viễn không thèm để ý mình. Như Lạc cô nương nói, hắn…… tính hướng bình thường. Chính mình cũng biết. Nhưng là…… Không làm, hiện tại có biện pháp nào khác? Năm canh giờ…… Là ai chế tạo ra loại dược ác độc đến vậy?
” Lam…… Nóng…… Lạnh, đưa thứ lạnh cho ta……” Lục Vũ Hạo đã bắt đầu xé đai lưng. Trung y mỏng manh bên trong lộ ra, Lục Vũ Hạo đã mau muốn thoát sạch y phục. Lãnh Phong Lam lại không thể cho hắn cởi, bởi vì Lục Vũ Hạo thần trí đã không còn tỉnh táo, chỉ cần tiếp xúc với da thịt hắn sẽ liếm tới liếm lui. Không phải hắn không thích mà là bản thân Lục Vũ Hạo không tự chủ được, hắn về sau tỉnh lại sẽ sinh khí, hoặc hận Lãnh Phong Lam. Đây là người hắn quí trọng, hắn không muốn thương tổn người này. Lãnh Phong Lam bỗng nhiên nhìn Lục Vũ Hạo nhanh chóng muốn cởi y phục, ánh mắt thật chật vật.
Là, hắn…… Lục Vũ Hạo khí lực đều không có.
Hắn, lại không muốn lịch sử tái diễn mất đi người quan trọng.
Hắn rất muốn đem Lục Vũ Hạo nhốt trong một cái rương lớn, chỉ có chính mình nhìn thấy, ai cũng không được tranh giành hắn. Nhưng hắn biết Lục Vũ Hạo không thuộc về hắn, không thuộc về thế giới này, hắn có cuộc sống riêng ở thế giới kia. Bản thân đối với hắn là cái gì? Lục Vũ Hạo từng nói, hắn không thể hứa hẹn vĩnh viễn ở bên mình, nhưng tại sao bản thân lại ngốc nghếch chấp nhận lời thề. A a, khác thế giới, phải làm sao đây?
Ở nơi đó, tại sao lại cũng có một Lục Vũ Hạo?
Lục Vũ Hạo thoát y phục càng ngày càng sạch sẽ, ngay đến tiết không cũng không buông tha, nhưng tại sao vẫn không thấy thoải mái.
Lãnh Phong Lam biểu tình bình tĩnh, hắn tựa như đang xem xét kỹ chuyện gì, nhìn Lục Vũ Hạo. Cuối cùng vẫn là bất động.– có thể, hắn thực sự thích Lục Vũ Hạo đi.
Thích hắn?
Hắn…… Thực ngoài ý muốn, cũng không biết lý do tại sao.
A a, lão thiên gia quả nhiên luôn muốn ta gặp được chuyện tốt đẹp nhưng sau đó lại phải tiêu sái buông tay. Tựa như rất lâu rồi Mẫu hậu không còn bày ra gương mặt diễm lệ, mà ngược lại toàn thất vọng…… Tựa như khi ta nhìn thấy đại tẩu vì đại ca mà nhảy vào biển lửa…… Và cuối cùng có lẽ bản thân sẽ phải để Lục Vũ Hạo rời khỏi nơi đây……
Cuối cùng ta còn lại ai?
Đưa Lam nhi lên ngôi vị sau đó ẩn cư.
Nghĩ vậy, Lãnh Phong Lam có chút buồn bã lại có chút chua xót cười, hắn đến gần Lục Vũ Hạo, ôm lấy hắn như đối với công chúa, nếu như bỏ qua việc Lục Vũ Hạo ở trên người mình tìm nơi hàm trụ, thì hình ảnh kia phải nói là hoàn mỹ.
“…… Thực ngoài ý muốn, trong chốc lát cũng đừng khóc a.” Lãnh Phong Lam cười có chút châm chọc, tựa hồ là đối chính mình châm chọc.
Tiếp theo, hắn ôm Lục Vũ Hạo bước vào dục trì trong Hắc Long Điện.
” Ào–!”
Bọt nước văng khắp nơi.
Lục Vũ Hạo thần trí có chút thanh tỉnh.
Hắn ghé trên người Lãnh Phong Lam, há miệng thở dốc,” Này, trong này là…… làm sao?”
” Hạo, tiên đừng cử động, ngươi tin tưởng ta chứ?” Lãnh Phong Lam cúi đầu, nghiêm túc hỏi.
Lục Vũ Hạo ngơ ngác gật đầu.
Lãnh Phong Lam nhẹ nhàng hôn lên trán Lục Vũ Hạo, không có đùa giỡn, nụ hôn của hắn thực sự rất ôn nhu.
Sau đó hắn ôm lấy Lục Vũ Hạo, một tay xả y phục của mình hướng bả vai nói,” Hạo, trong chốc lát sẽ rất đau, ngươi nếu thật sự nhịn không được liền cắn nơi này.”
” Lam……” Lục Vũ Hạo không rõ, hắn cũng không biết mình vì sao phải làm vậy.
Lúc này, Lãnh Phong Lam chậm rãi nói,” Liệt vị tổ tiên, ta, Lãnh Phong Lam…… Hôm nay mang người ta yêu nhất trong đời đến đây, cử hành nghi thức. Bất luận sau này sinh lão bệnh tử, không li không khí ( không ly khai không vứt bỏ). Chúng ta nguyện hết lòng, Hắc Long – Xích Phượng song thần của Thiên Phong quốc thỉnh ban cho chúng ta thử thách để hai ta chứng minh.”
Hắn đi cúi đầu,” Hạo, nhắm mắt lại. Nếu ngươi tin tưởng ta, liền nhắm mắt lại…… Bất luận trong chốc lát bao nhiêu thống khổ cũng không được mở mắt.”
Lục Vũ Hạo cố hết sức gật gật đầu, nói thật ở trong dục trì này khiến hắn thanh tỉnh vài phần. Nhưng hắn không biết Lãnh Phong Lam giờ phút này dẫn hắn tới nơi này là muốn làm cái gì, nhưng hiện tại thay vì chọn chạy khỏi Lãnh Phong Lam hắn liền lựa chọn tin tưởng.
Sức nóng phía sau lưng lan tỏa toàn cơ thể.
Lục Vũ Hạo cặt chặt răng, hắn không thể mở mắt — không, hảo đau, tựa như ngàn lưỡi dao chém trên lưng! Vết cắt bỏng rát, rốt cuộc làm cái gì? Không…… Hắn không thể mở mắt! Không thể!
Lãnh Phong Lam so với Lục Vũ Hạo cũng không tốt hơn, hắn cũng nhắm mắt lại, hai tay gắt gao ôm thắt lưng Lục Vũ Hạo.
Dòng nước nặng nề tiến vào ***g ngực, khiến cho hô hấp khó khăn, nhưng hắn phải nhẫn trụ.
Đau đớn ngày càng gia tăng, mồ hôi trên trán rơi xuống dục trì.
Không thể mở mắt, có thể nói chuyện a!
” Lam…… Ngươi…… Ngươi thế nào? Ngươi, đang phát run, có đau không?”
Lục Vũ Hạo ôm Lãnh Phong Lam khiến hắn tựa vào ***g ngực mình, nghe hắn nói ***g ngực muốn nhảy lên.
Lãnh Phong Lam nói,” Ân……”
“…… Đã xảy ra chuyện gì… có thể nói cho ta biết?” Lục Vũ Hạo thu trụ Lãnh Phong Lam phần eo quần áo.
” Chờ hết đau ta liền nói cho ngươi, hiện tại, hiện tại không thích hợp nói chuyện.” Lãnh Phong Lam tựa hồ càng thống khổ, hắn khống chế cơ thể không run rẩy tránh cho Lục Vũ Hạo lo lắng.
” Lam……” Lục Vũ Hạo cảm giác tim đập rất nhanh, cũng không biết cảm giác hiện tại là cái gì.
Đại khái, đau đớn cũng kéo dài năm canh giờ.
Đợi cho hết thảy chấm dứt, Lãnh Phong Lam kéo Lục Vũ Hạo hoan toàn suy yếu lên cạnh dục trì.
Lục Vũ Hạo đã hôn mê.
Nếu tỉnh lại hắn không nhớ gì thì tốt quá.
Chỉ mong như vậy, cái gì cũng đều không nhớ.
Lãnh Phong Lam lấy khăn lau thân thể cho Lục Vũ Hạo, có thể bởi vì vừa mới bị nóng, cho nên hiện tại đôi môi Lục Vũ Hạo đã trắng bệch. Khi lau đến phía sau lưng hắn mới phát hiện ra, Xích Phượng đỏ rực in trên tấm lưng trắng noãn của Lục Vũ Hạo, đây tượng trưng cho sự trói buộc. Biểu thị cho thân phận. Giống như trên lưng Lãnh Phong Lam chính là Hắc Long.
Đem Lục Vũ Hạo vào tẩm cung Hắc Long Điện, bởi vì thời gian gần đây Lãnh Phong Lam đều trụ tại Xích Phượng Cung, nên giường lớn có chút lạnh lẽo. Lục Vũ Hạo cuộn mình, Lãnh Phong Lam biết hắn rất lạnh, cho nên cũng cởi y phục ôm lấy Lục Vũ Hạo.
Bọn họ không có làm gì, chỉ đơn thuần là ôm…… đây là lần đầu tiên.
A a, nếu Lục Vũ Hạo cho phép mình ôm hắn ngủ thì thật tốt, bất quá đây là lần đầu tiên và có thể là cuối cùng đi.
Nghĩ như vậy hắn ôm chặt Lục Vũ Hạo, khóa chặt trong lòng mình, không nhường bất luận kẻ nào, không để cho hắn tự do, nếu mình có khả năng làm như vậy, mọi chuyện chắc đã không như bây giờ. Nhưng …… hắn thực sự quí trọng Lục Vũ Hạo, băn khoăn đến cảm thụ của y, nếu y buồn hắn cũng chẳng vui nổi. Nếu rời khỏi mình, rời khỏi thế giới này khiến y có thể vui vẻ bản thân sẽ không do dự mà buông tay.
Chỉ cần y hạnh phúc.
Là đủ rồi.
Hoàng đế Thiên Phong quốc cả đời chỉ có một ái nhân, bọn họ sẽ mang người tâm ái nhất đến mật thất Hắc Long nơi mà chỉ có Hoàng đế với người kế vị được vào, ở trong dục trì cử hành nghi thức. Bọn họ phải tiếp nhận chúc phúc của thần thánh, bất luận chuyện gì xảy ra cùng đều bên nhau, chia sẻ cuộc sống với nhau. Lãnh Phong Lam mang Lục Vũ Hạo đến, có lẽ là vì muốn cứu hắn, cũng có lẽ là vì muốn lưu lại ấn kí trên người Lục Vũ Hạo.
Cho dù hắn phải chịu biết bao đau đớn.
Lục Vũ Hạo sẽ bằng lòng chứ? Không nói cho hắn, phía sau lưng có rất ít người thấy được. Tìm Lâm Một Năm dặn dò hắn, muốn lừa gạt Lục Vũ Hạo thực quá đơn giản. Nếu Lục Vũ Hạo cái gì cùng đều không nhớ thì tốt rồi, như vậy mình không nói, dặn dò Lam nhi và mấy người kia. Theo như tính cách Lục Vũ Hạo sẽ không chủ động tìm hắn hỏi. Đem hết thảy mọi chuyện coi như chưa từng xảy ra……
Đây là kết cục tốt nhất.
Sau lại Lãnh Phong Lam gọi Lâm Một Năm đến giúp Lục Vũ Hạo thay y phục, bất quá hắn ngủ say nên không biết chuyện gì xảy ra, ngay đến cả khi bị ôm về Xích Phượng Cung cũng không biết.
Ở bên ngoài cửa sở có hai tiểu hài tử đang nhòm trộm tình hình.
Đúng vậy, trong mắt Lãnh Lam, Lãnh Phong Lam thực sự thích Lục Vũ Hạo mà Lục Vũ Hạo cũng không chán ghét Lãnh Phong Lam, nhưng còn tưởng hai người này sẽ đơm hoa kết trái, nhưng là hiện tại là tình huống gì? Cái gì cũng chưa phát sinh…… Lãnh Phong Lam còn muốn giả vờ như chưa có gì xảy ra – Phụ hoàng, ngươi thực sự muốn đến cuối cùng nói cho Hạo ca ca mọi chuyện chỉ là giấc mộng?
Không được, hắn nhất định phải giúp họ!
” Uy, tiểu Lam, ngươi muốn làm gì, ánh mắt thực tà ác.” Lục Tiểu Mục hỏi.
” Hừ, ta có một kế hoạch.” Tiểu Lam nở nụ cười xấu xa.
……
Mây trắng phiêu phiêu……
Sa Trầm Thanh kỳ quái nhìn hắc y nhân trước mắt, thiếu niên kia còn che mặt.
Hắn rất ít nói chuyện, cũng luôn đứng xa xa nhìn bâu trời. Hắn thường ra ngoài, mua chút hoa quả rau dưa. Hắn cũng chỉ hỏi mình hôm nay muốn ăn gì, cũng không có gì đặc biệt. Hắn…… Là ai?
Một người tốt bụng?
Hừ, mình không có hảo mệnh như thế chứ?
Sa Trầm Thanh muốn đợi đến khi thiếu niên kia ngủ thì lật mặt nạ lên, nhưng hiện tại không rõ thân phận hắn nên cũng có phần e ngại, huống chi…… hắn còn thời gian, trước hết hỏi hắn một số chuyện..
” Ngươi tên gì, nhà ở đâu, về sau ta muốn báo đáp ngươi, ngươi cứu ta một mệnh, cho ta ăn, chữa thương cho ta, thực cảm tạ……” Sa Trầm Thanh nói đến một nửa bỗng nhiên dừng lại, bởi vì thiếu niên kia chỉ nhìn bầu trời không nói gì.
” Ngươi nếu không muốn nói…… Cho dù.” Sa Trầm Thanh cũng không muốn mất mặt. Huống chi chuyện của hắn cũng không muốn nói cho ngoại nhân biết– không đúng, hắn không cảm thấy lạ lẫm cho lắm mà thấy rất quen thuộc.
Thiếu niên rốt cục quay mặt, tóc dài che khuất đôi mắt, hắn lắc đầu,” Không cần, ta…… Không có nhà, cũng lập tức muốn đi đến nơi rất xa, cho nên ngươi không cần cảm ơn ta. Cứu ngươi không có ý tứ gì đặc biệt, ta cũng là đang chạy thoát thân thôi.”
” Chạy thoát thân? Có người đuổi giết ngươi sao? Chờ thuộc hạ ta đến đây……”
” Ta cám ơn ngươi, không cần. Người muốn giết ta bây giờ cũng không muốn giết ta nữa, ta không có nơi để quay về, muốn đi lang bạt. Lang bạt, có khác gì chạy thoát thân đâu……” Thiếu niên ngữ khí rất thanh đạm, nghe thực thương cảm.
“…… Như vậy a, nếu có khả năng làm, ta nhất định……” Sa Trầm Thanh rất ít khi bị mất mặt, trừ Lục Vũ Hạo cùng Lãnh Phong Lam, thiếu niên này một chút mặt mũi cũng không để cho mình.– hắn nhất định cương quyết cự tuyệt.
Ngoài ý muốn, hắn lại không cự tuyệt,” Nga, ngươi có khả năng làm? Vậy thì nhanh lên, ta đã chuẩn bị tốt để lang bạt.”
“…… Ta về sau có thể chiếu cố ngươi, vì sao muốn đi lang thang? Ta có thể cho ngươi một công việc thật tốt.” Sa Trầm Thanh nói xong, nhưng thiếu niên lại lắc đầu.
” Ta đã nghĩ, ta muốn có nhà, một gia đình của chính mình.” Thiếu niên cúi đầu nhìn xem tay mình, là tay phải,” Việc ta làm đã ít, nay lại càng ít hơn. Ta nghĩ muốn đi lang thang, sau đó rồi chết. Kiếp sau đầu thai, hi vọng không phải uống Mạnh Bà thang, như vậy…… cũng sẽ, cũng không tìm lầm người ta.”
” Ngươi giống như không có người thân thích?” Sa Trầm Thanh tâm tình chuyển biến, là bởi vì hắn cũng cảm thấy cô độc? Hay là một thoáng ngã lòng? Đã bao lâu rồi hắn không ôn nhu nói chuyện với người khác, dịu dàng với muội muội.
“…… Bọn họ đã chết, thật lâu. Không, là thất lạc, nhưng là cùng với chết có gì khác nhau?” Hắn lắc đầu,” Ngươi có vẻ đã khỏe lại, hai ngày nữa liền rời đi. Trong phòng còn có chút rau, ngươi có thể dùng vài ngày.”
Sa Trầm Thanh gật gật đầu, lại muốn nói cái gì, thiếu niên đã mở cửa đi ra ngoài.
Bầu trời, tuyết rơi.
Tuyết rơi?
Mình đã ở đây bao lâu?
Bốn, năm ngày a……
Đúng vậy, những ngày này cứ lặng lẽ trôi. Nhưng lỡ như thiếu niên kia muốn tìm chỗ chết?
Vì cái gì, lại lo lắng? Bởi vì hắn cứu mình, hay bởi vì ngữ khí của hắn có phần bi thương? Hay là hắn làm chuyện tốt nhưng lại không muốn báo đáp, ngay đến danh tính cũng không cho người khác biết—nghĩ lại thấy hắn thực sự đáng được yêu thương.
” Tuyết rơi.” Hắn ngữ khí bình tĩnh. Nói thực Địa Hoả quốc thường xuyên có tuyết rơi, hắn xem đến quen thuộc. Nhưng nhìn hắc y thiếu niên y phục đơn bạc bờ môi trắng bệch, thiếu niên kia dường như muốn nhanh chóng biến mất.
Hắn nâng tay bắt lấy bông tuyết, nhưng không được. Lại nâng tay trái.
Thiếu niên quên mất chính mình làm cái gì, chính là Thiên Phong quốc rất ít khi có tuyết nên hắn cũng ngạc nhiên.
Sa Trầm Thanh lại thấy động tác của thiếu niên không được tự nhiên, nhưng hắn cũng không lý giải được vì sao, chính là không được tự nhiên. Giống như hắn…….
Khoan đã, tay phải? Tay phải hắn không thể cử động?
Vào đêm, Sa Trầm Thanh nghe thấy có hỏa hoạn. Đó là tín hiệu, bởi vì hắn nghe được trong thành đồn đại có quân đội Địa Hỏa phụ cận.
Thiếu niên nhìn thấy Sa Trầm Thanh, không nói gì, xoay người rời đi.
Nhưng đi được vài bước hắn bị bính lính vây ở xung quanh.
Sa Trầm Thanh lại khôi phục lại vẻ uy nghiêm cao ngạo của đế vương, hắn khoác áo lông hồ trắng, cùng lớp vải thô trên người hắn đối lập mạnh mẽ. Xung quanh Sa Trầm Thanh tựa như có hào quang chói mắt, bản thân hắn bất quá cũng chỉ là một kẻ lang thang.
Sa Trầm Thanh lột tấm khăn che mặt của hắn.
Trừng mắt,” Lâm Tư Nguyên…… Là ngươi?”