Toái Ngọc Đầu Châu

Chương 61: Nhân tài hiếm thấy, công thành danh toại




Đinh Hán Bạch lần đầu tiên đến Truy Phượng lâu ăn cơm, là ngày đầy tháng

Lúc đó anh vẫn là một nhóc con bụ bẫm, Khương Sấu Liễu bế không nổi, chỉ có thể để cho Đinh Duyên Thọ bế. Một đại gia đình, bạn bè thân thiết từ khắp nơi dồn dập đến Truy Phượng lâu làm tiệc. Anh vẫn còn giai đoạn bú sữa, nhìn món ngon đầy bàn thèm nhỏ dãi. Đinh Duyên Thọ thấy con trai mình thèm thuồng, dùng đũa chấm một chút quẹt lên miệng anh, anh sảng khoái lên nhiều, ngay lập tức ra oai.

Còn có bốc thăm, thật ra con trẻ bốc thăm nào có công năng dự đoán gì, chỉ là náo nhiệt thôi. Đinh Duyên Thọ cũng chơi ăn gian, bạn bè trong nghề chúc mừng một câu “Có người nối nghiệp”, ông liền chuyển hết thành dao, các loại dao khắc, dùi khoan, còn có một cặp vật liệu, bạch ngọc thanh ngọc phỉ thúy mã não, làm người phục vụ cũng không phục vụ, toàn bộ đều nghển cổ vây xem. (*)

(*) bốc thăm: ở TQ hay có cái tục bốc thăm đồ vật để coi sau này con sẽ làm nghề gì

Đinh Hán Bạch bước xuống bàn, trườn tới, một phát bắt được khối bạch ngọc.

Khương Sấu Liễu vui vẻ, nhóc con này không lèo nhèo, là một người có chủ ý. Đinh Duyên Thọ càng vui hơn, bạch ngọc là thượng phẩm, con trai ông mới vừa đầy tháng thì đã có linh khí. Tiếng chúc mừng không ngừng, toàn bộ đều hiếu kỳ nhóc con này lớn lên sẽ ra sao, từ đó về sau, sinh nhật hàng năm đều làm tiệc lớn ở Truy Phượng lâu.

Đinh Hán Bạch lúc này đứng giữa lầu hai, chưa tới giờ ăn, bốn phía rất ít người. Sinh nhật năm nay trống vắng, sau này cũng sẽ chẳng còn cảnh tượng hoan hỉ như năm xưa, hoài niệm, tiếc nuối, mặt mày hơi nhíu lại bần thần một lúc, sau đó lên tinh thần cùng giám đốc tiếp tục nói chuyện.

Hội thu mua sắp tới, anh đến đặt chỗ, bao hết lầu hai, mấy giờ bắt đầu, bố trí làm sao, sắp xếp chỗ ngồi, dặn dò từng chuyện một. Cuối cùng, anh dặn chỉ chừa cầu thang phía đông, những lối khác đều che lại, những người không có liên quan không cho lên.

Đây là khách quen, giám đốc vội vã đồng ý, vừa lúc người phục vụ mang hộp đồ ăn đi qua, liền ngăn lại: “Anh Đinh, đây là bữa trưa Ngọc Tiêu Ký nhà anh đặt, anh trực tiếp xách qua hay là chúng tôi đưa tới?”

Đinh Hán Bạch hỏi: “Có món gì đấy?”

Giám đốc đáp: “Măng tây xào, canh gà hầm hải sâm, bánh bao đậu đỏ.”

Đinh Hán Bạch lại hỏi: “Mấy cái bánh bao?”

Giám đốc nói: “Hai cái.”

Đinh Hán Bạch hỏi tới hỏi lui, hận không thể hỏi măng tây gọt dài cỡ nào, gà trống hay là gà mái, bánh bao đậu đỏ có mấy nếp gấp… Kỷ Thận Ngữ không nhìn nổi, ngắt lời, bảo người phục vụ mau chóng đưa đi. Cậu hiểu, đây là nhớ nhung rồi, muốn thông qua những việc nhỏ nhặt để biết tình trạng gần đây của Đinh Duyên Thọ.

Bọn họ bước đi thong thả đến bên cửa sổ, gió xuân thổi tới, cách đường Nghênh Xuân ngóng về Ngọc Tiêu Ký đối diện. Hai người tai thính mắt tinh, nhìn thấy bên kia đang dùng bữa, đủ rồi. Tất cả đã thu xếp xong, về nhà, chờ đến hội thu mua.

Gió đã thổi đi khắp nơi, người tham dự cũng đang trông chờ.

Một ngày trôi qua, chờ một mạch đến chạng vạng, cửa Truy Phượng lâu treo biển “Hoan nghênh”. Sâu trong hẻm Miểu An, cửa đóng kín, hai gian phòng bị Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ chơi đùa như ổ chó chuồng lợn.

Kỷ Thận Ngữ quỳ ở trên giường lục hành lý, làm một cái áo sơ mi suýt nữa hỏng mất.

Đinh Hán Bạch mới vừa cạo râu, bọt còn chưa rửa sạch: “Có cần phải mặc bộ đó không? Em mặc cái gì mà chả đẹp, đổi cái khác đi?”

Kỷ Thận Ngữ cường điệu: “Đó là ba em mua cho em, quý lắm.”

Trường hợp long trọng không qua loa được, huống hồ thân là chủ nhà càng phải chú ý. Đinh Hán Bạch không quan tâm, mặc bộ đồ vừa giặt xong, áo sơ mi âu phục mới tinh, thắt một cái cà vạt. Đánh giá như thế nào đây, từ đầu tới đuôi đều giống như giai cấp bóc lột.

Cuối cùng cài cái kẹp cà vạt, đeo đồng hồ, hoàn chỉnh.

Kỷ Thận Ngữ vẫn quỳ ở trên giường, hỏi: “Tại sao không mặc âu phục em mua cho anh?”

Đinh Hán Bạch đến gần, khom lưng bóp mặt người ta, nói: “Hội thu mua thôi mà, còn chưa đáng để anh mặc bộ đó.” Nói xong kéo cậu ra khỏi rương hành lý, “Đừng lục nữa, còn kì kèo nữa là anh dẫn em đến trung tâm Thế Mậu, mua đồ mới.”

Phòng ốc sơ sài, mình ta xa xỉ, Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ sửa soạn xong, đi ra cửa gặp phải hàng xóm, láng giềng nhìn mà bối rối. Bọn họ còn phải đến Sùng Thủy một chuyến, từ nơi cũ nát này đến nơi cũ nát khác.

Trương Tư Niên không hổ là người từng va chạm xã hội, không sửa soạn không chuẩn bị, giờ còn đang ngồi vẽ. Hôm nay mới vừa thu được bảo bối, chờ hai đồ đệ vừa đến, ông kéo Kỷ Thận Ngữ, nhờ đồ đệ của Sáu Ngón giúp đỡ.

Kỷ Thận Ngữ vừa nhìn món đồ cũng nóng lòng muốn thử. Nhưng cậu ở lâu với Đinh Hán Bạch nên cũng khôn lỏi lắm, hỏi: “Không phải người ghét con lắm sao? Còn mắng con là hồ ly tinh sư phụ Lương dạy hư mà?”

Trương Tư Niên co được duỗi được: “Làm gì có? Là thằng họ Đinh lưu manh bỉ ổi, con là băng thanh ngọc khiết, thiên sơn tuyết liên!”

Kỷ Thận Ngữ cảm thấy lời này quái gở quá, nhưng không truy cứu, bắt đầu vẽ, xác định mức độ mục nát của tờ giấy. Lúc này Đinh Hán Bạch không kịp đợi, nhìn đồng hồ nói: “Anh làm nhà cái, nhất định phải qua sớm trông chừng, Thận Ngữ, em với sư phụ thu xếp xong rồi đi.”

Nói xong cũng đi, ỷ vào chân dài cấp tốc lui lại. Trong phòng chỉ còn Trương Tư Niên và Kỷ Thận Ngữ, một già một trẻ này cũng chưa từng ở riêng, đôi mắt sáng nhìn đôi mắt nửa mù, đều rất sắc bén. Kỷ Thận Ngữ hỏi: “Sư phụ Trương, người định mặc cái gì?”

Trương Tư Niên nói: “Làm sao? Sợ tôi chỉ có quần áo rẻ tiền, làm mất mặt sư ca cậu à?”

Ông lão dứt lời liền vào phòng trong, Kỷ Thận Ngữ đi cùng, đi thằng đến tủ cổ trong góc. Kỷ Thận Ngữ chạm đến gỗ, gõ nhẹ, ngửi thử, cái tủ với chất gỗ cao cấp ít nhất phải gần trăm năm. Trương Tư Niên mở ra, bên trong mấy bộ quần áo mặc lúc thường, gấp cũng không thèm gấp, rối như tơ vò.

Kỷ Thận Ngữ cười: “Quên cơ quan bí mật ở đâu rồi hả?”

Trương Tư Niên sững sờ, cười to: “Giỏi nhỉ! Cho cậu nhìn thói đời!”

Loại tủ cổ này đều có cơ quan bí mật, hẻm tồi tàn, cái cửa hỏng không khóa được cái gì, mà Trương Tư Niên chưa bao giờ sợ gặp trộm. Đồ cổ khắp nơi, trộm mới không tin là có đồ thật, duy nhất cái tủ này, nói ra thì xem thường người khác nhưng nhà nghèo không có loại tủ này, chắc chắn sẽ tìm không ra bảo bối.

Nói xong, cơ quan bí mật mở ra, lớp đầu tiên là ngân phiếu, sau đó là tiền bạc, tiếp nữa là một bộ quần áo. Trương Tư Niên lấy ra, áo sơ mi, áo vest, quần tây, nhiều năm rồi, mà còn quý giá hơn cả đồ trong trung tâm thương mại Thế Mậu.

Trương Tư Niên nói: “Của ba tôi, hàng của Pháp đấy.”

Kỷ Thận Ngữ xem sửng sốt, dường như có thể nhìn thấy một chút quá khứ, nếu như không xảy ra chuyện, ông lão này sẽ có cuộc sống như thế nào? Đối phương thay xong, cậu hỗ trợ kéo nếp quần áo, sau đó cùng nhau ra cửa.

Truy Phượng lâu bật đèn sáng rỡ, chính là thời điểm náo nhiệt, lầu hai che kín, chỉ dành cho khách mời, làm thực khách dưới lầu vô cùng hiếu kỳ. Kỷ Thận Ngữ đỡ Trương Tư Niên đi lên, bước lên bậc cuối cùng, trông thấy có hơn nửa số người được mời đã tới.

Đinh Hán Bạch bận muốn chết, hàn huyên, khách sáo.

Trương Tư Niên hỏi: “Cậu nhìn cái đức hạnh kia của nó giống cái gì?”

Kỷ Thận Ngữ đáp: “Kẻ trăng hoa.”

Hai người này bỗng nhiên chung một chiến tuyến, đi qua, ngồi ở đầu bàn. Kỷ Thận Ngữ vừa nói người ta là kẻ trăng hoa xong lúc này bưng nước trà lên đi bắt chuyện, phu xướng phu tùy cùng nhau xã giao. Người đã đông đủ, đồ nhắm rượu lên một lượt, ông chủ Truy Phượng lâu tới xem liếc mắt nhìn, chúc một câu ăn uống ngon miệng.

Nói xong lại không đi, người ông chủ kia nhìn chăm chú, sau đó vọt tới bàn thứ nhất. Động tĩnh này làm người ta chú ý, bao gồm cả Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ, tất cả đều dồn ánh mắt tới. “Ông là…” Ông chủ hỏi Trương Tư Niên, liền đổi giọng, “Tôi là Phùng Văn Thủy.”

Trương Tư Niên mở to mắt mù: “Ồ.”

Phùng ông chủ còn nói: “Ba tôi là Phùng Nham, ông nội tôi là Phùng Tây Sơn.”

Trương Tư Niên hơi động: “Là người chế ra món cá Tây Sơn…”

Người xem trò vui vẫn còn xem, người cùng bàn thì hưởng sái, chủ động hỏi ông chủ tình hình thế nào. Bầu không khí dần nóng lên, càng ngày càng nhiều người cảm thấy hứng thú, dù sao Phùng Tây Sơn cũng là đầu bếp nổi danh trong thành phố, sau khi qua đời làm bao nhiêu người tiếc nuối.

Không ngờ ông chủ Phùng nói: “Ông nội tôi ba tôi, lúc trước đều là đầu bếp trong nhà ông lớn này đấy!”

Tất cả xôn xao, Trương Tư Niên thoáng chốc trở thành tiêu điểm, ông phiền hà nói: “Thời đại nào rồi còn ‘ông lớn’ nữa, tôi chỉ là người thu phế phẩm thôi.” Vừa dứt lời, một ông lão tóc trắng cùng bàn cầm ly đứng dậy, chính là người có địa vị nhất mà Đinh Hán Bạch lôi kéo được. Ông lão nói: “Sư phụ Trương, nếu như ông thu phế phẩm, vậy chúng tôi chính là những kẻ lượm ve chai rồi. Sư phụ Lương không thấy tung tích, ông cũng mai danh ẩn tích sao?”

Đinh Hán Bạch bưng ly rượu đắc ý, bận trước chạy sau, bay nhảy trong cái giới này vậy mà không biết người quyền lực nhất chính là sư phụ mình. Rối loạn, la hét, mọi người rời chỗ vọt tới như thủy triều dâng, đủ các lứa tuổi dồn tới, nhìn qua, phàm là cao tuổi dường như đều có món nợ với Trương Tư Niên.

Trương Tư Niên hờ hững: “Tôi mù một bên mắt, một bên khác cũng dần dần tàn rồi, có nợ nần gì sau này tìm đồ đệ tôi tính đi.” Ông nâng ly chỉ tay, hướng về phía Đinh Hán Bạch, “Là cậu ấy.”

Đinh Hán Bạch đứng dậy, nhận lấy hết tất cả ánh mắt, tuyên bố chủ đề một cách tự nhiên. Hội thu mua này chỉ là mượn danh nghĩa, anh không giấu không giếm, nói thẳng mục đích, cũng nói luôn lý do và kế hoạch, mời chào người đồng hành nào cảm thấy hứng thú.

Cả buổi tối uống rượu bàn chuyện, Ngọc Tiêu Ký đối diện đóng cửa từ lâu, nơi này lại ầm ĩ không dứt.

Màn đêm thăm thẳm, bắt đầu mưa.

Mọi người cũng đi bớt, chỉ còn người phục vụ đang thu dọn.

Xong xuôi, tiền cũng kiếm được rồi, nói cách khác bước đi này thành công. Đinh Hán Bạch cho rằng mình sẽ mừng rỡ như điên, không nghĩ tới lại bình tĩnh điềm nhiên, có lẽ bởi vì cách giấc mộng càng ngày càng gần, anh càng cẩn thận, càng khắc chế hơn, chỉ muốn cầm cự đến khi giấc mộng được thực hiện rồi mới điên cuồng.

Vẫn là cửa sổ kia, anh ôm vai Kỷ Thận Ngữ, gió mưa lất phất thổi tới, lạnh lẽo.

Hai người bọn họ nhìn, đèn đường, đèn xe, Ngọc Tiêu Ký đối diện. Người phục vụ đều đã quét dọn xong, Trương Tư Niên cũng bị vây quanh chuyện trò đến không mở mắt nổi, bọn họ vẫn còn nhìn sang bên kia.

Ông quát: “Ngắm cảnh gì nữa!”

Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ không lên tiếng, ánh mắt lưu luyến, dường như nhìn thấy tòa cao ốc của anh.

Sau đó càng bận rộn hơn, chỉ là ký hợp đồng nắm cổ phần cũng tiêu tốn vài ngày, nhân viên thì ít, Đinh Hán Bạch lái xe van của Đông Phái Phàm muốn hỏng. Trong thời gian này, công trình tòa nhà kia đã hoàn thành, vô số người chờ sung rụng, nhưng quay đầu lại, chẳng ai nghĩ tới bị một thanh niên hai mươi tuổi kiểm soát.

Tòa nhà mới tinh, bên trong trống rỗng mà bên ngoài đã treo bảng hiệu bắt mắt —— Trung tâm đồ cổ Bạch Ngọc. Cái tên này làm Kỷ Thận Ngữ cười suốt chừng mấy ngày, nghĩ một hồi lại nghĩ đến Đinh Hán Bạch sẽ xây “Tiệm trà Trân Châu”, nằm đối diện, lại cảm thấy rất dễ nghe.

Chợ Đồi Mồi bị phá hủy đã không còn tồn tại nữa, Kiêm Gia vốn chỉ là thứ tồn tại trong kẽ hở (*), không làm được những chuyện vĩ đại, phố văn hóa du khách ngoại nhiều, nhiều quy củ như hiến pháp vậy. Bao nhiêu chủ bán còn uất ức hơn cả công chức mất việc, giống như đội du kích vậy, vò đã mẻ lại sứt, thậm chí còn chạy tới chợ đêm.

(*) tồn tại trong kẽ hở: chỉ những thứ phải có lòng kiên trì rất lớn mới sống được, còn phải phụ thuộc vào thời cơ

Hẻm Miểu An, Đinh Hán Bạch đang khắc một một khối ngọc Hòa Điền, chú ong nhỏ lâu không học tập, đang cúi đầu đọc sách. Bên tay anh đặt một xấp hợp đồng, hỏi: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”

Kỷ Thận Ngữ nói quanh co: “… Chỗ Khương Đình Ân ăn lần trước.”

Đinh Hán Bạch vừa nghĩ, nhà hàng Tây Peter? Anh sảng khoái đáp ứng, khắc xong ra tiệm tạp hóa gọi điện thoại. Nhóm thương hộ đầu tiên của trung tâm đồ cổ đã xác định xong, buổi tối ăn cơm là chuyện phụ, chủ yếu là ký hợp đồng, đi thông báo cho từng người một.

Buổi tối, chừng ba mươi ông chủ tới nhà hàng Tây Peter, dọa sợ mấy cặp đôi yêu nhau đang tâm sự. Cùng một bàn, nhìn ánh nến hoa tươi, nhìn sườn bò salad, ký một phần hợp đồng uống một hớp rượu vang. Tư tâm của ông chủ Đinh thật là nặng, vì để thỏa mãn sở thích của vị kia nhà mình mà hại các bên hợp tác đều không được ăn no.

Sau khi uống một đống rượu vang, có vài người đã uống say, rối loạn, Đinh Hán Bạch thừa dịp đang hỗn loạn trở về góc bàn nghỉ một lát. Anh xoay mặt, nhìn Kỷ Thận Ngữ gặm sườn bò, cứ như vậy nhìn chằm chằm, nói: “Cái miếng này em nhai bảy mươi lần rồi đó.”

Kỷ Thận Ngữ dịch sát qua: “Miếng này già quá, em nhai không nát.”

Đinh Hán Bạch liền vươn tay, định nhận lấy miếng thịt nhai không nát của Kỷ Thận Ngữ. Kỷ Thận Ngữ ngẩn người, nghiêng đầu nhả ra, cậu hoảng hốt nhìn đối phương, trong bầu không khí vừa tao nhã vừa ầm ĩ này tim đập loạn nhịp.

Đinh Hán Bạch nhỏ giọng nói: “Em ở bên anh rồi có cái gì mà ngại nữa.”

Kỷ Thận Ngữ không phải là ngại, mà là không nỡ nhìn đối phương làm mấy thứ nhỏ nhặt này. Nhưng cậu đáp: “Người khác nhìn thấy chắc thấy kì cục lắm.”

Đinh Hán Bạch cười đắc ý: “Em còn tưởng là bí mật nữa sao? Chuyện của chúng ta sớm đã truyền đi khắp nơi rồi, gọi mấy người quê mùa này đến nhà hàng Tây bàn hợp đồng, em tin không, ngày mai bọn họ sau lưng sẽ mắng anh háo sắc quên chính sự.”

Nhóm người đầu tiên đều là có hợp tác với lò Đồng, đã nói chuyện xong từ lâu, nhưng Đinh Hán Bạch nhận lời chiết khấu cho họ, chỉ với một điều kiện —— tuyên truyền. Bao nhiêu người bán vẫn chưa biết trung tâm đồ cổ tồn tại, có biết thì vẫn còn đang quan sát, nhất định phải để cho những người này làm mẫu trước, tuyên truyền sống.

Trong lúc này, trung tâm đồ cổ đã trang trí xong bên trong. Tất cả đều tiến hành theo kế hoạch, không hề sai sót chỗ nào, không lệch đường chỗ nào, Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ mỗi đêm nằm lên giường, ngoại trừ thân thiết thì là lật hoàng lịch, muốn chọn một ngày hoàng đạo để khai trương. echkidieu2029.wordpress.com

Trời nóng, muỗi còn chưa tới, ve bắt đầu kêu.

Quạt còn chưa mở, trà lạnh đã rót trước.

Khu biệt thự Nhị Hoàn, phòng ăn sáng, trên bàn một bình trà lạnh, đang hội thẩm. Đinh Duyên Thọ đóng vai cây gỗ, chỉ nghe thôi, Khương Sấu Liễu như một bà mẹ, hỏi: “Ăn bữa cơm cảm thấy thế nào? Cậu ta có chép miệng không? Có ăn gừng không?”

Đinh Duyên Thọ nhíu mày: “Làm sao? Họ Khương nhà em không thể gả cho người ăn gừng sao (*)?”

(*) “Khương” còn có nghĩa là gừng

Khương Thải Vi ngồi đối diện, hẹn hò hai tiếng đồng hồ, về nhà bị tra hỏi đến đêm. Cô lại không để ý tới mấy thứ này, nói: “Chị, anh rể, bọn em đi dạo đến đường Kiến Ninh, nhìn thấy một trung tâm đồ cổ chuẩn bị khai trương, tên là… trung tâm đồ cổ Bạch Ngọc.”

Đinh Duyên Thọ và Khương Sấu Liễu sững sờ, Bạch Ngọc, dường như lập tức nghĩ đến Đinh Hán Bạch, Đinh Hán Bạch cũng đã nói chuẩn bị mở trung tâm đồ cổ. Mà ngẫm lại cũng không dám tin, chuyển đồ cổ và mở trung tâm đồ cổ khác một trời một vực, thằng vô liêm sỉ kia mới hai mươi mốt, điên rồi sao?

Khương Thải Vi nói: “Công nhân trang trí xong đi ra, em hỏi thử, bọn họ nói… ông chủ họ Đinh.”

Đinh Duyên Thọ vội la lên: “Em vợ, em có thể đừng thở mạnh như vậy được không?!”

Khương Thải Vi nói: “Thứ bảy tuần sau, khai trương.”

Lần này, người đếm ngược lại thêm vài người. Thứ bảy, thứ bảy… Ngày đó có bận gì không, nhiệt độ lên tới mấy độ, đủ kiểu bận tâm. Mà ông chủ Đinh khôn khéo mới từ viện bảo tàng đi ra, cầm trong tay bản báo cáo giám định Phương Tôn.

Đồ thật, giá trị hơn trăm vạn, anh ký giấy quyên tặng.

Nhưng anh có một yêu cầu, thứ bảy tuần sau mới nộp lên.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, đếm ngược từng ngày, Kỷ Thận Ngữ trước giờ thận trọng hướng nội cũng thành người huênh hoang, ở trường học tuyên truyền với bạn học, ở Ngọc Tiêu Ký tuyên truyền với khách hàng, trong mấy ngày này nói còn nhiều hơn mười bảy năm qua.

Ngày đó cuối cùng đã tới, trận chiến rất lớn, đường Kiến Ninh rộng đến nỗi có thể sánh ngang với đường lớn Nghênh Xuân, nhưng mà cả đầu lẫn đuôi đều có thể nghe thấy âm thanh khai trương. Treo đèn kết hoa, giăng đèn lồng lưu ly, nút thắt bằng gốm men ba màu, vô cùng nổi bật, tất cả đều bắt nguồn từ đồ cổ, làm đại chúng vây kín đến nỗi nước chảy không lọt.

Những người trong nghề từng cắm rễ ở Đồi Mồi đều đã tới, các tiểu thương lưu động to to nhỏ nhỏ trong thành phố cũng đều bị dao động, bước vào trung tâm đồ cổ, hàng hóa của tiệm đều có thể cùng nhau giải quyết, huống hồ là có trình độ nung ra tinh phẩm cao cấp. Cửa lớn rộng mở, giỏ hoa lục tục đưa tới xếp hàng ngang, mỗi người nổi danh, tất cả đều là mũi nhọn trong nghề.

Cái này cũng chưa tính, có câu nói “thần tiên khó đoạn thốn ngọc” (*), Đinh Hán Bạch vừa xuất hiện đã tổ chức cược đá, phỉ thúy hàng thô chưa mở, sau khi cắt gọt thì nhận thưởng. Trong lúc nhất thời tiếng người huyên náo, dồn dập làm nóng người.

(*) thần tiên khó đoạn thốn ngọc: chỉ trò cược đá phỉ thúy này nè, nó không hẳn là hên xui mà có thể dựa vào kinh nghiệm, nếu ai có kinh nghiệm nhìn phỉ thúy, biết được nơi xuất xứ hay đặc điểm này nọ thì có thể đoán được.

Ở trong góc, Kỷ Thận Ngữ dìu Trương Tư Niên, miệng nói không ngừng, kể lại lần đến Xích Phong cược đá. Trương Tư Niên phiền nói: “Cậu có phải đứa ngốc không? Nó mặt mày rạng rỡ làm ông chủ Đinh, có ai nịnh nọt gọi cậu là ông chủ Kỷ chưa? Nếu như không có, cậu thỏa mãn cái gì?”

Kỷ Thận Ngữ nói: “Nhưng ông chủ Đinh là của con á.”

Trương Tư Niên cả giận: “Đồi phong bại tục, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Kỷ Thận Ngữ buông tay ra thạt, chỉ tay: “Con đi đây, bảo con trai ruột của người ở với người đi.”

Dàn xe đã ngừng, lại tới một chiếc, Trương Dần và cục trưởng cục văn vật đi xuống, đồng hành còn có người phụ trách viện bảo tàng. Đinh Hán Bạch tươi cười ra đón, màn kịch quan trọng đến rồi, hôm nay khai trương, anh phải giao phó Phương Tôn giá trị trăm vạn trước mặt tất cả mọi người.

Làm ăn mà, mở đầu là quan trọng nhất, nghĩ đến sau chuẩn bị tiền, chuẩn bị đủ rồi lập tức làm, làm tốt thì phải xem xét, từng khâu từng khâu một. Hiện tại trung tâm đồ cổ đã khai trương, việc làm ăn sau này thế nào còn chưa biết, cho nên anh muốn dâng tặng món đồ quý già vào hôm nay, trước tiên phải để danh tiếng vang xa cái đã.

Trương Tư Niên xa xa nhìn, trào phúng một tiếng: “Mẹ nó đúng là khôn ranh!” Lại không ngừng được nỗi lòng đang chấn động, thứ bảo bối dằn vặt ông sắp phải đưa đi rồi, nhờ phúc đồ đệ này, ông sắp được giải thoát rồi.

Các đơn vị lãnh đạo ban ngành đều ở đây, Phương Tôn được lấy ra, khoe khoang, giao tiếp, tuyên bố chính thức tặng cho viện bảo tàng. Đinh Hán Bạch kiếm đủ mặt mũi rồi, trung tâm đồ cổ này cũng đã xuất đủ danh tiếng rồi. Anh vừa nhìn, trong đám người nhốn nháo chợt thấy thân ảnh quen thuộc, nhưng vụt mất không tìm được. truyenfull sstruyen là chó

Nghi thức xong xuôi mọi người toàn bộ tràn vào trong tòa nhà, làm sớm không làm muộn, trung tâm đồ cổ duy nhất trong thành phố chính thức khánh thành. Một ngày náo nhiệt như vậy, khách hàng lui tới nối liền không dứt, dù là ai cũng cảm thấy mới mẻ. Kỷ Thận Ngữ vùi trong phòng làm việc của ông chủ đọc sách, thích thú không chịu được, lại muốn đốt vàng mã cho Kỷ Phương Hứa và Lương Hạc Thừa.

Đối diện đường, Khương Sấu Liễu kéo Đinh Duyên Thọ, nhìn từ xa, dù cho tận mắt thấy vẫn cảm giác khó có thể tin. Khương Sấu Liễu lên xe chờ, Đinh Duyên Thọ băng qua đường, thừa dịp ít người nhìn ngắm tòa nhà khí thế này.

Ông đứng ở dưới đèn lồng, bên trên vẽ chiêu quân biên cương xa xôi, bút lực hình người có thể nhìn ra là tác phẩm của Đinh Hán Bạch. Lại nhìn bức màn che thẳng đứng, chiếc bình đấu thái tinh xảo phức tạp, là tác phẩm của Kỷ Thận Ngữ. Đang nhìn, một ông lão ngậm thuốc lá bước đi thong thả, mù một con mắt, ngâm nga kinh kịch.

Trương Tư Niên chỉ coi Đinh Duyên Thọ là người qua đường, thay đồ đệ bắt chuyện: “Sao không vào đi dạo, khai trương náo nhiệt lắm.”

Đinh Duyên Thọ nói: “Nghe nói ông chủ của trung tâm đồ cổ này mới hai mươi mốt.”

Trương Tư Niên đáp: “Phải đấy. Ông chủ hai mươi mốt, người đồng hợp tác với ông chủ mới mười bảy.”

Đinh Duyên Thọ giật mình nói: “Vậy mà cũng được sao? Ông nói như vậy mà cũng được sao?!”

Trương Tư Niên nói: “Ông không thể chỉ nhìn số tuổi, nhìn một người, phải nhìn ngang nhìn dọc nhìn toàn diện. Cậu ấy quả thật không phải bốn mươi mốt, năm mươi mốt, nhưng trên con đường này có bao nhiêu người trung niên sống tầm thường hết nửa đời rồi?” Phủi phủi khói bụi, thổi một chút khói trắng, “Thật không dám giấu giếm, ông chủ kia vốn là học điêu khắc, từ khi biết bò đã nắm được dao khắc, ông dám cho đứa nhỏ nhà ông làm như vậy không?”

Đinh Duyên Thọ không lên tiếng, ông thật sự dám.

Trương Tư Niên còn nói: “Tay của cậu ấy hai mươi mốt mà còn nhiều vết chai hơn cả người năm mươi như ông ——” cúi đầu xuống, nhìn thấy tay của đối phương, “Ui cha, ông làm công việc gì mà vết chai dày vậy?”

Đinh Duyên Thọ đáp: “Làm thợ hồ.” Ông mất tập trung, có chút hoảng hốt, Đinh Hán Bạch và Kỷ Thận Ngữ đều giống nhau, từ khi biết bò đã nắm được dao khắc, từ khi hết chảy dãi đã lấy bút học vẽ, bao nhiêu đứa trẻ khác đang chơi đùa, bọn họ đang học nghệ, đã chịu nhiều khổ ải, bất quá là bị thời khắc hoàng kim này che lại mà thôi.

Trương Tư Niên định đi vào, trước khi đi nói rằng: “Một người bỏ ba gian cửa hàng để tự lập nghiệp, một người theo cùng, hoạn nạn thấy chân tình, chọn lựa thấy lòng dạ. Phàm phu tục tử đợi đến bảy mươi tám mươi cũng chỉ là phàm phu tục tử, nhân tài hiếm có, từ rất sớm đã tỏa sáng rồi.”

Một cha đẻ, một sư phụ, hai bên không quen biết giao lưu vài câu, sau khi từ biệt, trời mưa rả rích.

Trong phòng làm việc, Đinh Hán Bạch rốt cuộc cũng nghỉ được một lát, ngồi trên ghế sô pha, ôm Kỷ Thận Ngữ xem sách hóa học. Kỷ Thận Ngữ an phận, xem xong nhỏ giọng hỏi: “Buổi tối em có thể ngủ ở đây không?”

Rộng rãi, ghế sô pha mới rất thoải mái, tốt hơn cái giường hỏng trong nhà. Đinh Hán Bạch bật cười: “Hôm nay ngày 5, ngày mốt chúng ta đi xem nhà nhé?”

Nói xong ngẩn ra, cúi đầu nhìn đôi mắt Kỷ Thận Ngữ, Kỷ Thận Ngữ cũng ngửa mặt nhìn anh. Hai người đối diện, sách hóa học rơi mất, bọn họ nói chuyện về làm ăn, về nung đồ sứ, tổ chức đại hội nhận góp cổ phần, mở trung tâm đồ cổ này…

Kỷ Thận Ngữ sầm mặt, xem nhà gì chứ, cậu muốn thi đại học hơn!