Tỏa Tình

Chương 20




Lê Đình Vãn thấy thế, trề môi nói: “Tương phùng dưới trăng, thực sự là điều thú vị của nhân sinh a. Các ngươi chậm rãi trò chuyện, chậm rãi trò chuyện. Không làm phiền các ngươi, ta lập tức đi ngay.”

Hắn chắp tay sau lưng thong thả bước ra, khi bước qua bên người Mộ Dung Trí, đột nhiên dùng vai đụng y một chút, nhỏ giọng cười: “Không phải muốn biết chuyện về đệ đệ bảo bối của ngươi sao? Giờ người ta ở ngay trước mặt, có chuyện gì hỏi thẳng hắn được rồi.”

Bị Lê Đình Vãn chạm như thế, thần trí vốn vì quá vui mừng mà hồ đồ của Mộ Dung Trí mới tỉnh táo lại. Y nhìn gương mặt quen thuộc phía trước, vẫn không thể tin vào hai mắt mình.

Vẫn là một dáng mạn bất kinh tâm[1], hào hiệp phóng đãng, nhưng mi vũ dường như có thêm vài phần trầm ổn, con ngươi màu đen lóe ra quang mang mê người, ánh sáng có thể mê hoặc cả trái tim y.

Không biết vì sao, viền mắt bắt đầu hơi ướt át.

Con người y tưởng niệm hơn nửa năm, vốn đã cho rằng kiếp này không thể gặp lại, giờ đây lại xuất hiện trước mặt y, chân thực như vậy.

Kỳ thực từ sáng đã bắt đầu hoài nghi, nhưng lại không dám thử kiểm tra thêm một bước. Y sợ lại một lần nữa thất vọng. Thế nhưng tối nay biểu hiện của Lê Đình Vãn quá tệ, nếu còn tiếp tục giả vờ như cái gì cũng không biết, thực sự là lừa mình dối người rồi.

Vì vậy sau khi Lê Đình Vãn rời khỏi cũng liền bám theo, nhưng chỉ dừng lại ở khá xa. Có những bí mật y không dám khám phá, hơn nữa y cũng không dám tùy ý xông vào bí mật của người kia. Y không biết khi đã mắc quá nhiều lỗi lầm như vậy, người kia liệu có thể tha thứ cho mình không?

Không ngờ Mộ Dung Viễn lại tự động xuất hiện, thậm chí nửa điểm kinh ngạc cũng không có. Điều này khiến Mộ Dung Trí có chút an tâm. Họ ở bên nhau vài chục năm, là huynh đệ máu mủ tình thâm. Y biết Mộ Dung Viễn nhất định đã nhận ra y đã phát hiện ra bí mật này, cho nên cũng không đáng tiếp tục giả vờ nữa.

Hai người đứng dưới ánh trăng, im lặng một hồi, Mộ Dung Trí mới chậm rãi nói: “Cám ơn trời đất.”

“Cái gì?”

“Ta nói cám ơn trời đất, ngươi còn sống.”

Không muốn tiếp tục nhìn vẻ mặt vui mừng của Mộ Dung Trí, Mộ Dung Viễn chuyển tầm nhìn qua một bên, tự giễu. “Đúng vây, người tốt không sống được lâu, tai họa nghìn năm. Bị hỏa dược nổ tung còn có thể sống sót, coi như mạng ta cũng lớn rồi. Bất quá đôi chân lại tàn phế, ngươi nói đây có tính là báo ứng không?”

“A Viễn, ngươi nói bậy bạ gì đó?!”

Không muốn nghe đến mấy chuyện chết chóc báo ứng, Mộ Dung Trí lớn tiếng át giọng Mộ Dung Viễn.

Y kì thực đã sớm phát hiện ra Mộ Dung Viễn không thể đứng được. Vóc dáng người này vốn cao lớn như y, thậm chí còn cao hơn một chút, giờ lại chỉ có thể ngồi trên ghế, dùng bánh xe đi lại. Bất quá niềm vui khi gặp lại cũng đã phá vỡ tiếc nuối nho nhỏ, dù sao A Viễn còn sống, chỉ cần còn sống, là đã tốt hơn bất cứ chuyện gì rồi!

Mộ Dung Trí chậm rãi bước tới gần, khom người xuống, lấy tay đặt lên hai chân của Mộ Dung Viễn. Chân hắn có chút lạnh, khiến lòng y cũng khẽ run lên.

“A Viễn…”

Dường như không quen Mộ Dung Trí tiếp xúc thân mật như vậy, Mộ Dung Viễn vội vã đẩy bánh xe, ngượng ngạo tách ra. Nhưng một khắc sau lại bị Mộ Dung Trí đưa tay kéo ghế lại, trịnh trọng nói. “Theo ta về nhà đi.”

Không muốn hỏi Mộ Dung Viễn tại sao lại giả chết nữa, đều là chuyện quá khứ rồi. Y giờ chỉ quan tâm đến hiện tại, nắm giữ hiện tại mới quan trọng nhất.

Mộ Dung Viễn đẩy đôi tay kia ra, lăn ghế tránh qua một bên, thản nhiên nói. “Về nhà? Nhà ở đâu? Tam công tử, ngươi quên ta đã bị trục xuất khỏi gia môn rồi sao?”

“Xin lỗi…”

Lời xin lỗi được phát ra rất khẽ. Mộ Dung Trí cảm thấy, dường như ngay cả tư cách nói xin lỗi y cũng không có. Họ tuy là huynh đệ ở bên nhau vài chục năm, nhưng vẫn chưa hiểu nhau chút nào.

Mộ Dung Viễn nghe vậy, liền nhíu mày suy tư.

“Xin lỗi gì chứ. Dù ngươi không làm như vậy, ta cũng sẽ làm. Không ai nguyện ý cả đời làm thân trâu ngựa. Từ nhỏ ngươi chỗ nào cũng may mắn hơn ta. Ngươi nói xem, cùng là con cháu Mộ Dung gia, ta làm sao có thể can tâm? Nhưng mà, may mắn dường như luôn đứng về phía ngươi. Ngươi xem ta tính kế nhiều như vậy, kết quả là sao đây? Một đôi chân bị tàn phế, ngay cả quê hương cũng không trở về được. Còn ngươi, lại chính là chủ nhân Mộ Dung gia, là Mộ Dung Tam công tử được người người sùng bái…”

“A Viễn!”

Y không muốn nghe những lời lạnh lùng ấy từ Mộ Dung Viễn. Y thích là con người đường hoàng, hăng hái kia, mà không phải đệ đệ trước mắt tình nguyện để số phận an bài này.

“Theo ta trở về đi. Ta sẽ tạ tội với ngươi trước mặt các vị trưởng bối và mọi người, tiếp ngươi trở về gia môn. Ngươi là Tứ công tử của Mộ Dung gia mà. Nếu như ngươi lo chuyện thể diện, ta cũng có thể…”

Mộ Dung Viễn kinh ngạc, lập tức nở nụ cười.

“Tam công tử, ngươi nghĩ ta không muốn về là vì thể diện? Ta bất quá chỉ là con của thị thiếp, nếu thực sự coi thể diện quan trọng, đã không thể sống tới bây giờ. Ta không quay về, chỉ là ta không muốn tiếp tục những ngày tịch mịch. Ngươi không thấy hoàn cảnh ở đây rất hợp với việc dưỡng bệnh sao?”

Thấy Mộ Dung Viễn xoay người vào phòng, Mộ Dung Trí sốt ruột đứng lên, la to:  “A Viễn, trong những ngày ngươi rời đi, ta đã biết được rất nhiều chuyện, cả chuyện ngươi âm thầm hỗ trợ ta, cả tình cảm của ngươi với ta… Ta biết trước đây ta rất mơ hồ, nhưng giờ ta đã hiểu với mình, điều quan trọng nhất là gì. A Viễn, nếu ngươi nguyện ý, hãy theo ta trở về đi, để chúng ta bắt đầu lại một lần nữa…”

Thấy Mộ Dung Viễn dường như không để tâm đến mấy lời mình nói, Mộ Dung Trí lại nói. “Mấy ngày nay ta rất nhớ ngươi, đem sau lưng tro cốt của ngươi chạy khắp nơi, nhưng vẫn không cam lòng buông tha. Ta nghĩ ta cũng quan tâm đến ngươi, thậm chí còn hơn cả ta tưởng nữa!”

Những lời này quả nhiên thành công kéo Mộ Dung Viễn, hắn dừng lại, thản nhiên nói. “Trước đây ngươi chưa từng thẳng thắn như vậy…”

Chính xác, Mộ Dung Trí hành sự không bao giờ xúc động như thế, càng không đem tất cả tâm sự của mình thẳng thắn thành khẩn không chút giấu giếm nói ra toàn bộ. Nhưng y biết, nếu không nói rõ tất cả mọi chuyện, Mộ Dung Viễn nhất định sẽ biến mất trước mặt y, không thể đuổi kịp.

Mộ Dung Viễn xoay ghế lại, đối mặt với Mộ Dung Trí, nhìn thẳng vào y mà hỏi. “Vậy ngươi còn yêu Tiểu Phi không?”

Một câu không ngờ tới hoàn toàn khiến Mộ Dung Trí sửng sốt.

Y còn yêu Tiểu Phi không? Tiểu Phi? Không phải Hình Phi?

Y không yêu Hình Phi, nhưng Tiểu Phi ngây thơ hồn nhiên ấy vẫn tác động đến y. Tuy rằng thân ảnh kia đã càng ngày càng xa xôi, nhưng y vẫn không thể quên được đoạn kí ức vui vẻ nhất trong đời ấy.

Nhưng, yêu sao? Y còn không biết tình cảm ấy có phải yêu hay không…

Thấy Mộ Dung Trí chớp mắt do dự, đôi môi Mộ Dung Viễn thoáng lướt qua một tia cười khổ. Đáng tiếc gương mặt hắn vẫn chìm trong bóng tối, khiến người kia không thể nhận thấy được vẻ buồn bã chớp nhoáng ấy.

“Trở về đi, đến nơi ngươi nên đến. Ta muốn ở lại đây. Dù sao với y thuật của Lê Đình Vãn, sẽ có một ngày hắn chữa khỏi chân của ta…”

“A Viễn, kì thực ta…”

“Đừng tự oán trách nữa, tam ca. Cũng đừng nói xin lỗi, vì ta chưa từng oán trách ngươi.”

Mộ Dung Viễn di chuyển ghế, im lặng trở về phòng. Hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện, liền quay đầu lại nói với Mộ Dung Trí. “Được rồi, còn quên nói với ngươi một tiếng chúc mừng.”

“Cái gì?”

Nhất thời không hiểu nổi ngụ ý của Mộ Dung Viễn, Mộ Dung Trí vừa định lên tiếng hỏi, cửa phòng trước mặt y đã đóng lại không chút do dự.




[1] Mạn bất kinh tâm: thờ ơ, không đếm xỉa tới.