“Vương gia.” Một mỹ nhân áo trắng, phục sức toàn thân trang nhã, nhẹ nhàng uyển chuyển đi đến đây, nhìn ánh mắt Bắc Đường Diệu Huy như sắp nổi sóng.
“Thi Nhân, mau kính rượu Đoan Vương gia.” Sau khi Dương ma ma cười meo meo đem nơi này giao cho nàng liền lui xuống.
Cô nương trong Tầm Phương các này không người nào đáng để Đoan Vương gia để vào mắt, chỉ có Thi Nhân là đầu bài nơi này mới miễn cưỡng được hắn liếc mắt. Không có cách nào a, ai kêu chính bộ dạng hắn đẹp như vậy, trong mắt còn có thể nhìn tới ai chứ!
“Vương gia, chúng ta buông châu liêm (rèm làm bằng hạt châu) xuống được không?” Thanh âm Thi Nhân thanh nhuận dễ nghe, nũng nịu làm cho nam nhân nghe xong xương cốt đều muốn mềm xuống.
Bắc Đường Diệu Huy biết suy nghĩ trong lòng nàng, nhẹ nhàng cười, dùng ngọc phiến điểm điểm vào tay nàng, “Ngươi nói buông thì buông đi.”
Thi Nhân ôn nhu cười, châu liêm nhã gian nhẹ nhàng thả xuống. Ánh sáng loang loáng, những viên bạch ngọc trên châu liêm bị giật ra, ngăn cách ánh mắt người khác.
Dương ma ma ở ngoài cửa nhẹ nhàng thở ra. Nếu không nhanh đem châu liêm ở nhã gian này buông xuống, bao nhiêu lão gia hoa nương ở dưới lầu, có người nào chịu vào phòng nữa chứ. Đêm nay còn không phải muốn ở đại sảnh a.
Thi Nhân đứng lên, rót cho Bắc Đường Diệu một ly Túy Hoa Nhưỡng, hờn dỗi, “Vương gia đã lâu không tới, Thi Nhân nhớ ngài muốn chết. Ngài đã quên Thi Nhân rồi chứ gì?!”
“Sao có thể như vậy chứ.” Bắc Đường Diệu Huy lấy quạt nâng cằm nàng lên, khẽ cười nói, “Ngươi là mỹ nhân a, bổn vương sao có thể quên được chứ.”
Thi Nhân hơi thất thần, ngây ngẩn nhìn hắn một lát, bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, sóng mắt nhẹ nhàng uyển chuyển, “Vương gia hôm nay muốn nghe khúc gì?”
“Không vội, uống hai chén đã.”
Hai người đang nói chuyện, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến thanh âm ồn ào. Bắc Đường Diệu Huy xuyên qua bức rèm nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy mấy người trẻ tuổi vẻ mặt hào hứng, hợp thành nhóm, cao giọng tiến vào.
Đây là cái tốt của châu liêm; bên trong có thể thấy rõ bên ngoài, nhưng bên ngoài không thể nhìn vào trong.
Bắc Đường Diệu Huy bỗng thấy một thân ảnh áo xanh lẫn trong đám người, nhẹ nhàng “Di” một tiếng.
“Thi Nhân, đó là ai vậy?”
“Là vài vị đại nhân tân khoa năm nay, đi phía trước là Vương đại nhân, sau đó lần lượt là Lý đại nhân, Trần đại nhân, Vạn đại nhân, còn có Thám Hoa Lang Thôi đại nhân. Còn vị cuối cùng kia không nhìn được mặt, hình như chưa tới đây lần nào.” Thi Nhân thấy hắn tựa hồ hứng thú, liền vén một góc rèm che lên, nhất nhất chỉ cho hắn xem.
Bắc Đường Diệu Huy cúi đầu cười, ở bên tai Thi Nhân nói nhỏ, “Cái vị cuối cùng kia, bổn vương nói cho ngươi, đúng là người đứng đầu bảng khoa cử năm nay, tân khoa Trạng Nguyên chúng ta ─ Quân Như Trúc Quân đại nhân.”
Con mắt Thi Nhân sáng lên, ánh mắt nhất thời bị Quân Như Trúc hấp dẫn, “Không ngờ Quân đại nhân còn trẻ tuổi như thế, bộ dáng còn thực tuấn tú nữa. Quân Như Trúc, Quân Như Trúc, quả nhiên là quân tử như trúc.”
“Ha ha ha.” Bắc Đường Diệu Huy cúi đầu cười, “Quân tử như trúc, mỹ nhân như ngọc, các ngươi đúng là trời sinh một đôi.”
Thi Nhân hơi đỏ mặt, ngoài miệng không thuận theo nói, “Vương gia giễu cợt ta.” Trong lòng lại tim đập thình thịch.
Bắc Đường Diệu Huy thấy vài sĩ tử trẻ tuổi mới nhận chức kia lên lầu, chọn nhã gian ở đối diện, mấy người đó thuần thục gọi cô nương, kêu hoa tửu, cao giọng đàm luận cái gì đó. Chỉ có Quân Như Trúc tựa hồ có chút bất an, đang ngồi ở tịch gian (tịch = thức ăn) quẫn bách đẩy các cô nương đang thân cận ra, bị những người khác trêu đùa.
Vạn đại nhân nói, “Quân huynh vì sao lại mất tự nhiên như thế? Hay là trước kia chưa bao giờ tới thanh lâu?”
Quân Như Trúc bình thản nói, “Đúng là chưa tới bao giờ.”
Vài người khác nghe vậy, ồn ào cười.
“Quân huynh đã tới nhược quán, chưa đón dâu không nói, nhưng lại chưa tới nơi phong hoa tuyết nguyệt này, chẳng lẽ là thất thân (trai tân = con trai chưa làm chuyện abước xyz) sao?”
(Nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán)
Quân Như Trúc quẫn bách không nói.
“Lý huynh, không bằng hôm nay chúng ta làm chủ, để quân huynh khai khai trai đi?”
“Được! Được!”
Mọi người ồn ào. Quân Như Trúc đã đỏ mặt, liên tục xin tha, “Các vị đại nhân tha tiểu đệ đi.”
“Ha ha ha, Hàm Chi, hôm nay nếu đến đây là tốt rồi, hảo vui vẻ đi. Ngươi một lòng một dạ đọc sách thánh hiền, hiện giờ cuối cùng vừa nhất cử trung (đạt được mục đích), tên đề bảng vàng, sao không thống thống khoái khoái sướng ẩm (thả lỏng) một phen, vì sao cứ phải khe khắt với chính mình.”
Vạn Thọ Niên và Quân Như Trúc cùng làm việc tại Hàn Lâm Viện, giao tình thâm hậu hơn so với các sĩ tử khác, biết tính tình gã nội liễm, không hiểu chuyện phong hoa tuyết nguyệt, hôm nay là chính mình ngang ngạnh lôi gã tới nên phải ở bên khuyên giải giựt giây.
Quân Như Trúc xấu hổ vạn phần. Gã căn bẳn không giỏi ứng phó với việc xã giao này kia, hôm nay do nhiều đồng môn mời, khước từ không được mới phải đi cùng, hiện giờ lâm vào hoàn cảnh này không khỏi luống cuống không biết làm sao.
Bắc Đường Diệu Huy ở đối diện thấy rõ tình hình bọn họ; nội lực hắn lại không tồi, mọi người cao giọng đàm tiếu đều nhất nhất lọt vào tai, nhịn không được cười thầm, quả nhiên Quân Như Trúc này là con mọt sách.
Bắc Đường Diệu Huy thấy giờ phút này bộ dáng gã quẫn bách xấu hổ, nhớ tới lần trước trong vương phủ gã đối với mình không kiêu ngạo không siểm nịnh, bộ dáng thong dong bình tĩnh, trong lòng không khỏi cảm thấy hả giận. Bỗng nhiên nhãn châu xoay động, nghĩ đến một chủ ý, liền lấy từ ngực ra một cái bình sứ, mở bình ra, đem chất lỏng bên trong chậm rãi hòa vào Túy Hoa Nhưỡng, lắc đều rồi vẫy tay gọi Thi Nhân.
“Ngươi đem cái này dâng lên cho bọn hắn, nói tự mình muốn rót cho Quân đại nhân một chén.”
“Vương gia, ngài hòa cái gì ở trong rượu vậy?” Thi Nhân thấy hành động vừa rồi của hắn, bất an hỏi.
Ngọc phiến của Bắc Đường Diệu Huy nhẹ lay động, cười nói, “Bổn vương am hiểu nhất cái gì, ngươi cũng không phải không biết. Phương diện này bỏ thêm thuốc tốt của bổn vương, cam đoan sẽ làm các cô nương như sống trong mơ. Yên tâm, Tầm Phương các các ngươi có bỏ thêm rượu trong trà, ngay cả đàn hương cũng có, vốn cũng không ít ngoạn ý, cái này cũng không kém bổn vương là bao a.”
“Này…”
“Ha hả, ngươi cứ việc đi kính rượu Trạng Nguyên lang đi. Quân đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tài trí hơn người, đến nay vẫn chưa đón dâu đâu. Nếu ngươi có vận khí tốt, đem hắn lộng nhập hương khuê (hương thơm ở khuê phòng = mê hoặc, dụ dỗ) của ngươi, nói không chừng ngày nào đó được hắn chuộc thân cho, từ nay về sau tòng lương vi phụ (kĩ nữ hoàn lương làm vợ người ta).”
Hai mắt Thi Nhân sáng lên, nhưng vẫn có chút chần chờ, “Vương gia, ngài vì sao…”
“Quân đại nhân cùng bổn vương có chút giao tình, nếu gã không thể phóng túng một chút, bổn vương sẽ giúp gã một chút.”
Thi Nhân bị hắn giựt giây, tim đập thình thịch, nhưng vẫn ra vẻ do dự nói, “Nếu mama mà biết…”
Bắc Đường Diệu Huy biết suy nghĩ của nàng, cười nói, “Ngươi yên tâm, đều có bổn vương chịu trách nhiệm. Nếu nàng không tha cho ngươi, Tầm Phương các các ngươi từ nay về sau đừng lấy thứ gì từ bổn vương nữa. Tân dược của bổn vương sau này sẽ để lại cho lâu khác vậy.”
Thi Nhân nghe vậy, cuối cùng cũng quyết tâm, ôn nhu cười, “Vương gia yên tâm, ta sẽ làm tốt chuyện ngài nhờ.”
Bắc Đường Diệu Huy nhìn Thi Nhân lắc lư mông, phong tư nhẹ nhàng đi ra, nhìn phía đối diện, trong lòng thầm nghĩ: Quân Như Trúc a Quân Như Trúc, dám đụng vào Phượng Hoàng cầm của bổn vương, hôm nay bổn vương sẽ đòi lại nợ này!
Hắn có chút đắc ý, buông bức rèm che tự đi uống rượu. Hắn không có chút hứng thú với nữ nhân, bởi vì bóng tối trước đây khắc sâu trong tâm hắn, người tự xưng là mẫu phi lại điên cuồng ném hắn vào màn lửa kia đã làm cho hắn khắc cốt ghi tâm, cắm rễ vào tâm hồn hắn, làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác ghê tởm và chán ghét đến tận cốt tủy.
Nhưng hắn có tính nết bướng bỉnh, càng e ngại sợ hãi càng muốn vượt qua.
Sư phụ cũng từng dạy hắn một câu, “Việt yếm chi, việt thân chi” (việc càng ghét thì càng phải làm). Hắn ghi nhớ trong lòng, cho nên từ mười bốn tuổi năm ấy bị sư phụ mang đi thanh lâu ‘thân cận”’ nữ nhân liền thành khách quen của thanh lâu. Bất quá người ngoài thấy hắn phong lưu, kỳ thật mỗi lần tới nơi này chỉ là uống cái rượu, nghe khúc, cùng các nàng đùa giỡn thôi, dù có ngẫu nhiên ngủ lại cũng là làm làm bộ dáng.
Bắc Đường Diệu Huy uống xong vài chén rượu, lại nghĩ tới Bắc Đường Diệu Nhật gần đây chính vụ bận rộn, một tháng qua cố ý vô tình lạnh nhạt với mình rất nhiều, nhưng lại cùng Quân Như Trúc kia thường xuyên gặp mặt, tựa hồ vô cùng ăn ý, thân cận hơn với mình rất nhiều không khỏi khiến hắn bực mình.
Bất tri bất giác, qua nửa canh giờ, Bắc Đường Diệu Huy thấy tiệc rượu phía đối diện đã gần tan, mấy sĩ tử kia đã thất tha thất thểu ôm mỹ nữ về phòng, không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười.
Đã đến giờ xem kịch vui rồi đây.
Hắn vén châu liêm lên, đi nhanh về phía phòng Thi Nhân.*******
Quân Như Trúc chỉ cảm thấy trên người nóng quá, nóng đến làm cho gã chịu không nổi.
Không biết có chuyện gì. Tửu lượng của gã vốn cũng không kém a, vì sao vừa nãy mới uống có hai chén mà đã không chịu nổi rồi?
Một đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn dìu gã vào phòng ngủ, hầu hạ gã nằm xuống trên giường.
Quân Như Trúc tuy trên người khó chịu, nhưng trong tâm trí vẫn tỉnh táo, không khỏi có chút bối rối. Nàng… nàng ta đang làm gì vậy?
“Đại nhân, trên người thực nóng đúng không? Ta giúp ngài cởi áo ra nhé.” Thi Nhân một bên ôn nhu nói, một bên nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo Quân Như Trúc.
Vị Trạng Nguyên lang đại nhân này quả nhiên càng nhìn càng tuấn mỹ, càng xem càng làm cho người ta động tâm a. Thi Nhân nhìn bộ dáng Quân Như Trúc bối rối quẫn bách, phương tâm ám động (tâm hồn thiếu nữ khẽ động). Nàng có kinh nghiệm về chuyện phong nguyệt, quen biết với phản ứng của nam nhân, sớm nhìn ra Quân Như Trúc vẫn còn thất thân (trai tân).
Nam nhân giữ mình trong sạch như thế rất khó thấy, hơn nữa người giống gã nhất định là khó quên người đầu tiên cùng mình ‘cá nước thân mật’ (chỉ chuyện abc xyz). Xem ra cái đích của mình đã gần ngay trước mắt.
“Buông… buông tay…” Quân Như Trúc thở dốc đẩy tay nàng ra. Trên người từng đợt khô nóng, gã chỉ sợ chính mình nếu không cách xa nữ nhân này một chút có thể sẽ làm ra chuyện gì đố không đoán trước được.
“Đại nhân, ta sẽ hảo hảo hầu hạ ngài mà.”
“Không, không cần…” Quân Như Trúc lúc này đã biết mình trúng phải dược gì, bằng không tuyệt đối sẽ không như thế. Gã bỗng nhiên dùng sức cắn môi dưới, vết máu đỏ sẫm lập tức in hằn lên môi, làm thấn trí vốn choáng vánh của gã lập tức tỉnh hẳn.
“Tại hạ quá chén, cô nương ở phòng này rất bất tiện, nay xin cáo từ.” Quân Như Trúc nghị lực kinh người, thừa dịp thanh tỉnh một chút liền nhanh chóng đẩy Thi Nhân ra, tùy tiện lấy y phục lao ra khỏi phòng.
Thi Nhân bất ngờ không kịp phòng bị, hô to một tiếng, bị gã đẩy ngã trên mặt đất, đợi đến khi nàng đứng dậy đuổi theo thấy trên hành lang không còn thân ảnh của gã đâu nữa. Trong lòng nàng khẩn trương, đang chuẩn bị đi tìm, đột nhiên tiếng kêu của Dương ma ma từ phía sau truyền đến, “Thi Nhân, Vương đại nhân đến đây, mau tới tiếp đãi.”
“Mama, ở đây có khách nhân…”
“Khách nhân nào?” Dương ma ma người nhanh nhẹn giữ chặt nàng đưa ra ngoài, “Đoan Vương gia sớm đi rồi, không còn khách nhân nào quan trọng hơn Vương đại nhân nữa đâu. Người ta là bộ binh thượng thư, đến đây chỉ đích danh ngươi đó.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả, mau đi cùng ta!” Dương ma ma không cho thương lượng, đem Thi Nhân đi mất.
Quân Như Trúc đỡ vách tường, nghiêng ngả lảo đảo đi ra. Hành lang dài trước mắt càng ngày càng vặn vẹo, đèn lồng đỏ thẫm hai bên làm gã không mở được mắt. Gã chỉ cảm thấy trên người như sắp bị thiêu cháy, bức thiết mong muốn cái gì đó mát lạnh.
“Ai nha!”
Quân Như Trúc ở chỗ góc khuất không biết đụng vào cái gì, trước mắt tối sầm, nghe thấy có người thở nhẹ, “Người nào? Dám đụng bổn vương… Di?”
Quân Như Trúc chợt thấy trên người siết chặt, bị người ta xốc lên, một bóng người mơ hồ ở trước mắt chớp lên, gã theo bản năng đưa tay ra sờ, cảm giác chỗ đó tinh tế mềm mại, băng lãnh lạnh lẽo… Lạnh lẽo? Quân Như Trúc nghĩ cũng không muốn nghĩ, lập tức ôm đầu người nọ, đem hai gò má nóng bỏng của mình cọ cọ, nhanh chóng dán chặt cả người vào chỗ mát lạnh kia.
Bắc Đường Diệu Huy thấy rõ người trước mắt, tức giận đến ngất đi! Hắn lại bị gia khỏa này khinh bạc? Hắn không phải hẳn đang ở trong phòng Thi Nhân nhuyễn ngọc ôn hương sao? Sao lại ở đây chạy loạn thế này?
Bắc Đường Diệu Huy thấy Quân Như Trúc còn đang dùng sức cọ cọ trên người mình, hạ thân gắng gượng đang nhô lên dưới bụng mình, lại thấy khó thở.
Phải biết rằng hắn ngoại trừ Bắc Đường Diệu Nhật có thể ôm, người khác bính đều đụng không được, nhưng gia khỏa này lại… Đáng giận!
Lúc này hắn đã quên tất cả là do mình hạ dược gã.
Bắc Đường Diệu Huy tùy tiện tìm một phòng trống, đem Quân Như Trúc đẩy đến trên giường, bực tức nói, “Vốn đang muốn cho ngươi một hồng bài nhưng ngươi lại dám khinh bạc bổn vương như thế, không biết tốt xấu! Bổn vương sẽ tìm cho ngươi một hoa nương già nhất xấu nhất, hảo hảo cho ngươi khai trai!” Xoay người muốn đi, lại bỗng nhiên bị người phía sau ôm chặt lấy.
“Đừng đi! Đừng đi! Nóng quá… Ta nóng quá…”
Xuân dược của Bắc Đường Diệu Huy không giống bình thường, càng bị áp chế thì hậu quả càng lớn. Quân Như Trúc cố nén nửa ngày, lúc này thần chí đã sớm hồ đồ, ngay cả một chút tỉnh táo cuối cùng cũng không có, trong đầu gã bây giò chi khao khát một nơi mát lạnh, bằng không thực sự muốn chết!
Bắc Đường Diệu Huy đương nhiên biết dược hiệu của mình lớn đến thế nào, giờ phút này gặp Quân Như Trúc hai má đỏ bừng, hai mắt mê loạn, vạt áo trên người đã muốn cởi bỏ, ngổn ngang khắp nơi, lộ ra lồng ngực trắng nõn và xương quai xanh tinh mĩ.
Trong miệng Bắc Đường Diệu Huy bỗng nhiên khô khốc, nhìn da thịt trần trụi kia, thật lâu cũng không thể rời mắt.**************************
“Bắc Đường đại nhân, ba tuần (ba lần tuần tra) đã xong, chúng ta nên trở về thay ca thôi.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy canh giờ cũng kém không nhiều lắm, nói, “Được.”
Mấy cấm vệ quân liếc nhau, cười hì hì tiến lên, “Đại nhân, phía trước đó là phố Tầm Phương, mấy người chúng ta muốn…”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn nhìn bọn họ, khẽ cười nói, “Được rồi, ta biết các ngươi đã nhiều ngày tuần ban, không được khoái hoạt, muốn đi thì đi đi. Nhưng trước khi đi phải giao lại danh bài (thẻ bài ghi tên những lính tuần tra), thay đổi quần áo xong rồi đi.”
“Vâng.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt quay đầu ngựa lại, đang muốn quay về hoàng thành giao ban, bỗng nhiên ở một góc ngõ nhỏ, một người bước nhanh đi ra. Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy rõ mặt người nọ, “Di” một tiếng, dừng ngựa lại, kêu to, “Nhị ca vội vàng thế là muốn đi đâu a?”
Bắc Đường Diệu Huy không ngờ lại gặp được hắn, không khỏi sửng sốt, xấu hổ ho khan một tiếng, nói quanh co, “Ta đang muốn hồi phủ.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn thấy phía sau hắn là hoa phố tiếng ca lả lướt, cười nói, “Thì ra Nhị ca đi tầm hoan (mua vui), sao không ở lại qua đêm mà vội về làm gì?”
Bắc Đường Diệu Huy không vui nói, “Cái gì mà tầm hoan, những người đó so được với ta sao? Ta chỉ đến đưa đồ vật này nọ thôi.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt bất đắc dĩ bĩu môi. Thứ Nhị ca thích hắn cũng biết, Vương gia tốt đẹp không muốn, lại có sở thích khác người, chỉ thích nghiên cứu xuân dược. Mọi người nói Bắc Đường Diệu Huy chế dược đã vang danh thiên hạ, nhưng Bắc Đường Diệu Nguyệt xem phần lớn là do xuân dược gì gì đó của nhị ca được nhắc tới mà thôi.
Liếc Nhị ca một cái, thấy quần áo hắn có chút hỗn độn không chỉnh, trước đó lại vội vàng, vẻ mặt mập mờ, thật giống như… Giống như bộ dáng vừa mới yêu đương vụng trộm xong. Bắc Đường Diệu Nguyệt nhẹ nhàng cười, “Nhị ca nếu phải đi về, không bằng đi với ta đi.”
“Không cần, ta chính mình trở về.”
“Quá muộn, lập tức sẽ cấm đi lại ban đêm đó, Nhị ca một người trở về không tốt lắm, vẫn là cùng ta về đi.”
Bắc Đường Diệu Huy do dự một chút, gật gật đầu, “Được rồi.”
Nhảy lên lưng ngựa, ngồi vào phía sau Bắc Đường Diệu Nguyệt. Bắc Đường Diệu Nguyệt ngửi được mùi son phấn nhàn nhạt trên người hắn, càng thêm khẳng định hắn đã hái hoa (mua vui)ở Tầm Phương các, bất quá lại chưa nói cái gì.
Nhưng Bắc Đường Diệu Huy cảm thấy lo sợ, cảm thấy giống như mình bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu, mà người bắt quả tang ấy lại là đệ đệ của mình. Bắc Đường Diệu Nguyệt tuy thái độ làm người trầm tĩnh, không thích lắm miệng, nhưng hắn là đệ đệ thân hậu (cực kỳ thân thiết) với Bắc Đường Diệu Nhật…
Bắc Đường Diệu Huy nhớ tới ánh mắt Bắc Đường Diệu Nguyệt vừa rồi như đã hiểu ra điều gì đó, trong lòng có chút bất an. “Khụ, kỳ thật ta ngày thường tới nơi này ngoạn, nhưng bất quá chỉ là diễn kịch mà thôi. Ngươi cũng biết, dược ta làm ra, không phải là đến nơi này thử xem tác dụng sao?”
“Ân.” Bắc Đường Diệu Nguyệt ở phía trước thản nhiên lên tiếng.
“Ngươi ‘ân’ là ý gì?”
“Ta biết rồi.” Bắc Đường Diệu Nguyệt kỳ quái quay đầu lại liếc hắn một cái, không biết Nhị ca hôm nay sao lại có chút khác thường.
“Nga.” Bắc Đường Diệu Huy xấu hổ câm miệng, lại càng cảm thấy chột dạ. “Ngươi sao lại đến đây?” Nói xong mới nhớ tới Bắc Đường Diệu Nguyệt tháng trước vừa mới thăng chức làm giáo úy của kinh kì (kinh đô và vùng lân cận), hẳn là đã đến lúc hắn cai quản rồi chứ.
Bắc Đường Diệu Nguyệt cảm thấy sáng tỏ, mỉm cười nói, “Nhị ca yên tâm, ta không nói với đại ca là được.”
Bắc Đường Diệu Huy khó xử, không ngờ mới nói mấy câu đã bị nhìn thấu, không khỏi thẹn quá thành giận, “Ngươi có ý gì? Ta làm cái gì chẳng lẽ còn cần y phải quản sao? Ngươi nói hay không nói cho y biết thì sao? Cho y biết thì… Ân, đương nhiên… ngươi không nói cho y là tốt nhất…” Cuối cùng một câu quả thực rất khẽ, vài từ không thể nghe thấy.**************************
Đảo mắt, Bắc Đường Diệu Huy ở Bắc Đường vương phủ đã vài ngày. Ngày hôm đó, sau khi Bắc Đường Diệu Nhật hạ triều, Bắc Đường Diệu Huy cùng y ở trong vườn uống rượu. Trong vườn đủ sắc màu rực rỡ, như so ra đều kém phù dung ngọc diện (mặt đẹp như sen như ngọc) của Bắc Đường Diệu Huy, thiển tiếu hàm hương (nụ cười như hương hoa thơm mát).
Hắn bỗng nhiên hăng hái, “Đại ca, ngày tốt cảnh đẹp như thế, không bằng ta tấu cho ngươi nghe một khúc.”
“Được.”
“Người tới, cầm Phượng Hoàng cầm của ta đến đây.”
Bắc Đường Diệu Nhật nghe hắn nhắc tới Phượng Hoàng cầm, thật nhớ tới một chuyện, “Quân Như Trúc lâu rồi chưa tới đây.”
Tay Bắc Đường Diệu Huy cứng đờ, vài giọt rượu sánh ra. “Nhắc đến gã làm gì.”
Bắc Đường Diệu Nhật thấy thần sắc của hắn, nói, “Ngươi còn vì chuyện kia mà tức giận sao? Kỳ thật không trách gã được, là ta nhất thời hứng khởi, cho người ta đem Phượng Hoàng cầm của ngươi đến thuỷ tạ thử xem âm luật. Vừa lúc Quân Như Trúc đến đây, ta thấy gã vô cùng tinh thông âm luật, khen không dứt miệng Phượng Hoàng cầm, mới muốn gã phủ tấu một khúc. Là ta thiện tác chủ trương (tự tiện quyết định), ngươi cũng đừng bực bội nữa.”
Bắc Đường Diệu Huy giật nhẹ khóe miệng, “Ta không nhỏ mọn như vậy, sớm không nhớ rõ chuyện đó nữa rồi.”
“Vậy sao khi nhắc đến Quân Như Trúc ngươi liền có biểu tình này?”
Bắc Đường Diệu Huy cả kinh, “Biểu tình gì?”
Bắc Đường Diệu Nhật cười nhạt, “Ta cũng hình dung không được, tóm lại không phải biểu tình tốt đẹp gì cả. Chẳng lẽ các ngươi bát tự không hợp?”
“Nói không chừng.” Bắc Đường Diệu Huy nhỏ giọng nói thầm một câu, cúi đầu uống rượu.
“Ta nghe nói trước đó vài ngày gã bị bệnh, ngay cả Hàn Lâm Viện cũng chưa đi, đã nhiều ngày không thấy gã đến, có chút nhớ, không bằng ngày nào đó đi xem.”
Bắc Đường Diệu Huy chột dạ, nghe vậy “Ngô” một tiếng.
Bắc Đường Diệu Nhật có chút kỳ quái nhìn hắn. Ngày thường nếu y có hảo cảm với bất cứ ai, Bắc Đường Diệu Huy nhất định sẽ hờn giận, sao hôm nay lại bỗng dưng thuận theo như thế?
Hạ nhân lấy Phượng Hoàng cầm đến, Bắc Đường Diệu Huy đã mất tâm trạng tấu khúc, nhưng lại không muốn đánh mất hứng thú của Bắc Đường Diệu Nhật nên mới miễn cưỡng tấu hai khúc, khúc âm có chút hỗn độn.
Bắc Đường Diệu Nhật nhìn ra hắn không yên lòng, cảm thấy càng thêm kỳ quái, nhưng cũng không truy hỏi.
**************************
Quân Như Trúc ở tại hoàng thành phía đông, trong một tòa tứ hợp viện, cách Bắc Đường vương phủ không xa. Hôm đó Bắc Đường Diệu Nhật hạ triều xong liền tìm đến đây.
Bắc Đường Diệu Nhật tính tình có chút đạm bạc, cũng không phải người thích xã giao, nhưng so với phụ thân hắn thì tốt hơn rất nhiều.
So sánh với Bắc Đường vương tiền nhiệm, Bắc Đường Diệu Nhật quả thực có thể nói là ôn hòa, nhưng trong cốt tủy kia, sự lãnh ngạo cũng không giấu được, bởi vậy ngày thường trên triều đình có ít người giao hảo qua lại với y, người cam đảm dám thực sự kết giao với y chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Bất quá Quân Như Trúc cũng coi như ngoại lệ.
Bắc Đường Diệu Nhật đã từng gặp qua Quân Như Trúc trước kia, cảm thấy trên người gã quả thật là có cảm giác ôn nhuận như trúc, ấn tượng với gã rất tốt. Sau đó Quân Như Trúc vào kinh đi thi, đỗ đạt Trạng Nguyên, tới cửa tham kiến, tự nhiên hào phóng, thản nhiên khiêm tốn, không chút nào có ý mượn thân, chỉ đàm luận thảo luận, cho nên y càng thêm vừa ý.
Bắc Đường Diệu Nhật tuy rằng bằng hữu không nhiều lắm, nhưng mỗi một người đều vô cùng quý trọng.
**********
Quân Như Trúc hôm nay đang ở nhà, nghe nói Bắc Đường vương tới chơi, vội vàng chạy ra đón.
“Vương gia, ngài sao lại đến đây? Khụ khụ…”
Bắc Đường Diệu Nhật nói, “Hôm nay hạ triều sớm, nghe nói ngươi bị bệnh, vài ngày nay không đi Hàn Lâm Viện nên ta đặc biệt đến xem ngươi. Sao vậy, bệnh nặng lắm sao?”
“Một chút bệnh nhẹ thôi, không sao đâu. Tần Nhân, khụ khụ… nhanh đi chuẩn bị trà.”
Bắc Đường Diệu Nhật thấy gã gầy yếu không ít, hai gò má tái nhợt, cặp mắt lại càng sáng rõ. Lúc nói chuyện thỉnh thoảng lại ho khan, có thể thấy trên người gã không khỏe.
“Đã mời đại phu chưa?”
“Mời rồi.”
“Đại phu nói sao?”
“Chỉ là cảm mạo phong hàn mà thôi. Mãi vẫn chưa tốt là do ta chưa thích ứng với khí hậu ở đây.”
“Thì ra là thế.” Bắc Đường Diệu Nhật mỉm cười, “Trở về ta sẽ cho Đoan thân vương đưa cho ngươi ít thuốc, xem có thể điều trị chứng bệnh của ngươi không.”
Cả người Quân Như Trúc cứng đờ, hai gò má tái nhợt giờ lại trắng bệch như tờ giấy. Tiểu tư tên Tần Nhân kia bưng chén trà đi vào, Quân Như Trúc vội nhận một chén trà nhẹ nhàng đưa lên, “Vương gia, thỉnh dùng trà.”
Bắc Đường Diệu Nhật thấy rõ vẻ mặt gã hoảng hốt, ngón tay run rẩy, cảm thấy hơi hơi kỳ quái, nói, “Hàm Chi, ngươi và ta là bằng hữu, không cần khách khí như thế.”
Quân Như Trúc thùy hạ mi mắt, chua sót nói, “Như Trúc thân phận đê tiện, không xứng cùng Vương gia luận giao.”
Bắc Đường Diệu Nhật có chút giật mình, trên mặt cũng bất động thanh sắc, “Hàm Chi, mấy ngày nay có chuyện gì xảy ra?”
Quân Như Trúc nghe vậy cả kinh, vội hỏi, “Vương gia vì sao lại nói như thế? Như Trúc đã nhiều ngày nay đều ở nhà, sao có thể xảy ra chuyện gì.”
“Như vậy a…” Bắc Đường Diệu Nhật nói nhỏ, cuối cùng một âm cuối ngân nga mềm nhẹ.
Người quen thuộc với y sẽ biết, khi y nói chuyện không nhanh không chậm chính là lúc có sự nghi ngờ và cảnh giác, mới có vẻ thản nhiên nhẹ nhàng như thế.
Đương nhiên, trên đời này người chân chính hiểu Bắc Đường Diệu Nhật không nhiều lắm, Quân Như Trúc cũng không tính vào những người này.
“Thu tế (lễ tế mùa thu) cũng sắp tới rồi, đến lúc đó quan viên lục phẩm trở lên trong triều sẽ phải theo Hoàng Thượng đến thảo nguyên Toại Khang săn bắn. Quân đại nhân là Trạng Nguyên năm nay, tất nhiên sẽ phải khâm điểm tùy giá (theo sát vua), ngươi cần phải hảo hảo điều dưỡng thân thể, mau chóng khỏe mạnh.”
“Vâng, Như Trúc đã biết. Khụ khụ…”
Bắc Đường Diệu Nhật thấy Quân Như Trúc đối xử với mình lạnh nhạt, nên cũng không nhiều lời nữa, ngồi chốc lát rồi nhanh chóng đứng dậy cáo từ.
Quân Như Trúc cung kính tiễn y xuất môn, trên người gã dường như có một tia hương khí nhàn nhạt truyền đến.
Vừa rồi lúc gã kính trà,, Bắc Đường Diệu Nhật đã phát giác, bây giờ lại càng cảm thấy hương thơm kia vô cùng quen thuộc, không khỏi liếc gã một cái, ánh mắt chợt hiện, “Quân đại nhân thân thể không tốt, không cần tiễn nữa, nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi.”
Quân Như Trúc cúi đầu nói, “Vâng” rồi cung kính vái chào, vẫn tiễn y đến tận cửa.
Bắc Đường Diệu Nhật lên ngựa, đi ra góc đường, nói với thị vệ bên người, “Đi xem thử xem tại sao trên người Quân đại nhân lại có mùi hương đó.”
“Vâng.”**********
Trở lại vương phủ, Bắc Đường Diệu Huy mang khuôn mặt tươi cười ra đón y, nhân diễm như mai (khuôn mặt tươi cười xinh đẹp như hoa mai), mang đến một đoàn ấm hương. Bắc Đường Diệu Nhật nắm tay hắn đến Nhật Dương cư, nói, “Hoàng Thượng chỉ định ngươi đi thu tế, hai ngày nữa ngươi hồi phủ chuẩn bị đi.”
Bắc Đường Diệu Huy vừa nghe, cười loan mặt mày. “Đã lâu không cùng ngươi đi săn rồi.”
Bắc Đường Diệu Nhật dừng một chút, nhớ tới chuyện hoang đường năm đó, vòng vo chuyển đề tài, “Vừa rồi ta đi xem Quân Như Trúc, bổi vì gã không thích hợp với khí hậu ở đây nên những ngày gần đây thân thể vẫn không tốt. Ngươi có thuốc gì hay thì cho gã một ít.”
Bắc Đường Diệu Huy biến sắc, không nói gì.
Bắc Đường Diệu Nhật xem ở trong mắt, bất động thanh sắc nói, “Ta biết cho ngươi đường đường là Vương gia lại vì hắn phối dược là quá coi trọng gã. Bất quá Quân Như Trúc cùng cha ta có tình bạn cũ, không xem mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật (nể mặt), bình thường ta cũng chiếu cố gã, ngươi cũng khoan dung một ít.”
“Phụ thân gã có thâm giao với Ngôn phụ thân?” Bắc Đường Diệu Huy lắp bắp kinh hãi.
Bắc Đường Diệu Nhật thản nhiên nói, “Ta cũng không rõ lắm, bất quá thật là từ bên kia tới.”
Hai người đều trong lòng biết rõ ràng ‘bên kia’ là có ý gì. Bắc Đường Diệu Huy thật sự lắp bắp kinh hãi, không ngờ bọn họ lại có quan hệ sâu xa như thế, đành phải cắn môi không hé răng. Hai ngày sau hắn quả nhiên làm thuốc giải, cho người đưa đến chỗ Quân Như Trúc.
Ngày hôm đó ám vệ điều tra rõ ràng mọi chuyện, trình lên Bắc Đường Diệu Nhật. Bắc Đường Diệu Nhật nhìn, nhận ra đó là một trong những túi hương Bắc Đường Diệu Huy thường mang trong người, cũng là bí hương truyền ra từ người Quân Như Trúc ngày ấy.
Bắc Đường Diệu Huy tố hỉ hồng mai (túi trắng thêu đóa mai hồng), trên mỗi một cái túi đều cho người thêu bốn cánh hoa mai, không phải đóa đóa nở rộ mà là từng cánh từng cánh, rất khác biệt.
Bắc Đường Diệu Nhật cảm thấy kỳ quái. Túi hương của Bắc Đường Diệu Huy thường ngày luôn đặt trong lồng ngực, cũng không phải đeo bên người; nếu không phải tắm giặt thay quần áo thì sao có thể rơi ra được? Trong túi đó có bí hương của hắn, xưa nay không bao giờ tặng cho người khác, tại sao trên người Quân Như Trúc lại có mùi hương này?
Bắc Đường Diệu Nhật nghĩ không được, liền đem việc này để sang một bên, chuyên tâm chuẩn bị đại điển thu tế.