Vào kỳ nghỉ hè, Trương Bác Nguyên – người đã từ chức Chủ tịch hiệp hội nhiếp ảnh sẽ cùng em trai đến Nam Thành chơi.
Thân là một người địa phương sống ở đây từ nhỏ, tất nhiên Ninh Tê phải làm cho ra dáng chủ nhà.
Cô lái xe đến sân bay đón người.
Trương Bác Nguyên hóa trang thành khách du lịch, đầu đội mũ ngư dân, trên cổ đeo máy ảnh SLR. Sau lưng anh là Chu Cảnh, mặc áo thun trắng, quần đùi xám đậm cùng đôi giày Nike đang xách chiếc túi thể thao hơi cũ.
Thấy bọn họ đi ra, Ninh Tê vẫy tay chào hỏi.
Chu Cảnh cười đáp: “Đã lâu không gặp.”
Trong bãi đỗ xe, họ tiến đến một chiếc Bentley Continental.
Thấy Ninh Tê móc chìa khóa ra, mở cửa, Trương Bác Nguyên không khỏi líu lưỡi: “Lái một chiếc xe tốt như vậy đến đón tụi tôi ư? Vinh hạnh quá mà.”
Ninh Tê có chút ngượng ngùng giải thích: “…… Không phải, đây là xe của bạn trai em.”
Trương Bác Nguyên cười hỏi: “Anh ta làm nghề gì?”
“Bác sĩ Đông y.”
“Bây giờ bác sĩ Đông y giàu đến vậy sao?”
Ninh Tê cười cười không đáp.
Hai người Trương Bác Nguyên đã có kế hoạch du lịch, Ninh Tê không cần sắp xếp chỉ việc làm tài xế, chở họ đi ăn ngon.
Trên đoạn đường cao tốc, Trương Bác Nguyên thắc mắc: “…… Không phải tốc độ trung bình ở đoạn này là 80 sao?”
Chiếc xe chạy rì rì, tốc độ cao nhất là 50.
Ninh Tê cười khổ: “…… Em biết.” Chỉ là lần đầu tiên cô lái chiếc xe này, áp lực tâm lý rất lớn, lỡ mà trầy xước gì thì xót chết mất.
Cô đưa họ đi ăn mấy món Hoài Dương ở Uyển Liễu Cư, tất nhiên, đây không phải do tự Ninh Tê sắp xếp, mặt mũi cô làm gì lớn đến mức có thể đặt phòng riêng.
Trương Bác Nguyên cầm menu mà cảm giác như đang cầm một củ khoai nóng phỏng tay, ba người ăn ít nhất cũng phải hơn một nghìn.
Sau khi trao đổi ánh mắt với Chu Cảnh, Trương Bác Nguyên nói: “Hay là đổi nhà hàng khác? Nơi này đắt như vậy, quá tốn kém rồi.”
Ninh Tê đành phải nói: “Không sao đâu, cứ gọi đi ạ. Bữa này ông chủ miễn phí mà.”
Trong bữa ăn, Trương Bác Nguyên vô cùng tò mò với người bạn trai làm nghề đông y của Ninh Tê, hỏi có thể may mắn được kết bạn không, còn kéo theo Chu Cảnh: “Hai người họ mặc dù một người theo tây y một người theo đông y, nhưng cũng được tính là đồng nghiệp.”
Chu Cảnh đang uống trà, dừng lại một chút, cười cười né mình sang một bên: “Em đã gặp rồi.”
Trương Bác Nguyên vô cùng ngạc nhiên: “Gặp rồi á? Lúc nào vậy?”
Chu Cảnh nhìn Ninh Tê, cười nói: “Mùa xuân năm ngoái nhỉ?” giọng nói có chút trêu ghẹo.
Ninh Tê điểm một chút đầu, không đáp lại ánh mắt của Chu Cảnh.
Trương Bác Nguyên liền hỏi Chu Cảnh xem đó là người như thế nào.
Chu Cảnh đáp: “Khó nói lắm, chi bằng anh nói Ninh Tê dẫn đến đi.”
Ninh Tê cười nói: “Đợi khi nào em kết hôn sẽ mời anh. Lúc đó là có thể gặp được.”
“…… Em mới học năm ba mà nhỉ?”
“Bây giờ thì chưa ạ nhưng tương lai sẽ vậy.”
Trương Bác Nguyên than thở: “Buồn quá đi. Anh lớn hơn hai đứa nhiều mà còn thua kém chuyện tình cảm.”
Ninh Tê nghe vậy nhìn về phía Chu Cảnh, cười hỏi: “Anh có người yêu rồi à?”
Trương Bác Nguyên nói tiếp: “Rốt cuộc hai đứa có thân thật không vậy? Không có thì sao nó lại từng gặp bạn trai em? Em không biết việc nó thoát ế à?”
“Em……” Ninh Tê không biết phải giải thích như thế nào.
Trương Bác Nguyên cũng chỉ thuận miệng nói thôi chứ chẳng có ý gì. Thản nhiên gắp một miếng, rồi không chờ Ninh Tê hỏi, mà tự động kể tất tần tật về bạn gái của Chu Cảnh: là sinh viên của Học viện Âm nhạc, chuyên ngành violon, nhỏ hơn Chu Cảnh hai tuổi.
Sau đó, thừa dịp Chu Cảnh không kịp trở tay, Trương Bác Nguyên đã lấy điện thoại của em trai, cho Ninh Tê xem hình cô gái đang kéo đàn.
Ninh Tê thật lòng khen ngợi: “Thật xinh đẹp!”
“Đúng vậy! Thằng nhóc này giấu kỹ thật! Bình thường im thế ai ngờ lần đó ăn cơm, nó lại dắt đến ra mắt. Em tưởng tượng đi một đám chó đôc thân ngồi đó mà nó dám làm vậy, trắng trợn rắc cơm chó!”
Chu Cảnh cười ngại ngùng.
Ninh Tê cũng cười. Chu Cảnh tốt như vậy, xứng đáng có được hạnh phúc.
Buổi tối, đưa họ ra sân bay xong, Ninh Tê lái xe đi lòng vòng.
Mở khóa vân tay, cửa mở ra, Ôn Lĩnh Viễn đang ngồi xếp bằng trên thảm trong phòng khách, lật xem một quyển sách đặt trên bàn trà. Anh không đứng dậy đón cô, chỉ nói: “Về rồi à.”
Ninh Tê mệt đến mức ngồi phịch xuống sô pha, nhấc chân chạm nhẹ vào cánh tay anh, cười nói: “Không phải anh nói để dành sủi cảo chiên cho em sao.”
“Anh tưởng em ăn tối no rồi nên không đói.” Giọng nói lạnh nhạt.
“Vậy nó đâu rồi?”
“Vứt rồi.”
Ninh Tê ngồi thẳng dậy: “…… Sao thế? Lãng phí vậy chẳng giống anh chút nào.”
Ôn Lĩnh Viễn bình tĩnh lật sách: “Sao lại không giống?”
Ninh Tê cười to, nhào lên lưng anh, hai tay vòng qua vai, nhìn anh thăm dò: “Vứt thật à?”
Ôn Lĩnh Viễn không trả lời.
Ninh Tê không tin, bò dậy ra phòng bếp, mở tủ lạnh, quả nhiên tìm thấy nửa hộp sủi cảo chiên.
Cô lấy đũa, thay vì ra bàn ăn thì lại ngồi xuống bàn trà đối diện.
Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô cắn từng miếng một: “Chấm gì vậy?”
Ninh Tê cười tủm tỉm nói: “Anh không thấy sao? Em chấm giấm đó.”
Sáng nay bác sĩ Ôn đã âm thầm lái xe cô đi làm, còn bảo mình lấy lộn chìa khóa, kêu cô dùng tạm xe anh đi đón. Bữa trưa cũng do một tay anh sắp xếp, không ngần ngại nợ ông chủ một ân tình. Bây giờ thì không biết học ai mà bày sắc mặt cho cô ăn bơ nữa.
Qủa là một thùng giấm chua mà!
———-
(Luyện viết thư pháp)
Một ngày nọ, Ninh Tê tâm huyết dâng trào, muốn học viết thư pháp từ Ôn Lĩnh Viễn.
Ôn Lĩnh Viễn hiểu rõ tính tình bạn gái mình, hay cả thèm chóng chán, chẳng hứng thú với cái gì quá lâu, nên chỉ giao cho cô những bài tập cơ bản nhất.
Cô viết ngang viết dọc, luyện được cả một xấp giấy Tuyên Thành dày. Hai mắt trông mong hỏi, vẫn chưa thể bắt đầu học viết từ đơn sao?
Ôn Lĩnh Viễn nói: “Không thể. Thư pháp vốn dĩ rất nhàm chán. Nếu không được thì em từ bỏ đi.”
Ninh Tê không chịu thua, kiên trì chưa được một tuần mà đã từ bỏ thì quá mất mặt rồi.
Cửa sổ phòng làm việc mở to, gió xuân mang theo sự ấm áp ùa vào.
Ninh Tê mơ màng cắn cán bút, nằm gục xuống bàn ngủ gật.
Khi đến kiểm tra, Ôn Lĩnh Viễn không hề ngạc nhiên trước tình huống này. Anh nhẹ nhàng rút cây bút ra khỏi tay người đẹp, ngắm nhìn cô công chúa đang ngủ say. Hơi thở đều đều của Ninh Tê làm bay nhẹ mấy sợi tóc mái.
Anh cúi đầu giúp cô vén lên, rồi cầm bút vẽ một con rùa đen trên trán.
Ninh Tê ngủ đến khi cánh tay tê dại, lúc tỉnh lại thì một luồng gió mạnh lùa vào, thổi bay sấp giấy Tuyên Thành.
Vì sợ mấy dòng chữ xấu xí của mình hù dọa người đi đường nên cô nhanh chóng nhặt lại, tiện tay vơ đại một thứ đặt lên xấp giấy.
Đến khi nhặt hết tất cả, cô nhìn lại lên bàn mới nhận ra thứ mình dùng để đặt lên là một cái chặn giấy bằng ngọc màu xanh.
Chính cô đã tặng nó.
Cô bật cười, ném thành quả luyện tập mấy ngày nay vào thùng rác.
Ôn Lĩnh Viễn đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, thấy cô đi ra liền nhìn qua. Khi ánh mắt lia đến cái trán, anh cố nhịn cười: “Không luyện nữa à?”
“Ừ. Em cần cái kỹ năng này để làm gì chứ.”
Ninh Tê đi đến toilet, định rửa mặt.
Chưa đầy một giây sau, một tiếng gào thét truyền đến từ nhà vệ sinh: “Loại mực nước này rửa không sạch! Ôn Lĩnh Viễn! Anh tiêu rồi!”
————-
(Giao dịch)
Vào một ngày xuân trời quang mây tạnh, Ninh Tê đến thăm Ôn Hạc Đình.
Ôn Hạc Đình đang phơi thuốc trong sân, bướm bay khắp nơi, hoa của cây lê nơi góc sân đang nở rộ.
Ninh Tê nằm dài trên ghế phơi nắng, lướt điện thoại.
Ôn Hạc Đình cười tủm tỉm: “Tiểu Ninh Tê nên vận động nhiều hơn, cháu có muốn luyện Thái cực kiếm với ông không?”
Ninh Tê từ chối lần thứ một trăm: “Ông ơi, cháu thật sự không hợp với bộ môn này đâu.”
Ôn Hạc Đình nhìn thấy bóng dáng Ôn Lĩnh Viễn trong nhà, đến bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần cháu học được một quyền, ông sẽ cho cháu biết một bí mật của A Viễn.”
Ninh Tê lập tức bò dậy: “Thành giao!”
Ôn Lĩnh Viễn bước ra sân thì thấy Ninh Tê đang nghiêm túc tập luyện ở sân, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ thanh kiếm bạc.
Anh vô cùng kinh ngạc, cười hỏi: “Em đồng ý rồi à?”
Ninh Tê không đáp lời, ánh mắt chăm chú nhìn vào cây kiếm chưa thành hình, trên chuôi kiếm nổi lên những gai nhọn màu đỏ.
Đêm hôm đó, trên giường trong phòng ngủ, Ninh Tê cưỡi lên người Ôn Lĩnh Viễn, nở nụ cười ngây ngô nhưng lại làm cho Ôn Lĩnh Viễn cảm thấy lạnh sống lưng, bởi cô hỏi: “Em nghe nói anh cũng giống như Nam Xuyên, 15 tuổi đã yêu sớm hả?”
Ôn Lĩnh Viễn: “……”
———-
(Tuổi trẻ)
Chuyện của Trì Tiểu Viên và Trình Cảnh Thiên khiến cho Ninh Tê – một người dù không mua cổ phiếu, cũng cảm nhận được những thăng trầm của thị trường chứng khoán.
Ban ngày Ninh Tê bận rộn quay phim, tối đến lái xe qua Thanh Hạnh Đường tìm Ôn Lĩnh Viễn thì chạm mặt Trình Cảnh Thiên ở trong sân. Anh ta nở nụ cười gật đầu chào cô, thế nhưng nụ cười ấy chẳng thể che đi ánh mắt ảm đạm.
Vừa nhìn là biết có liên quan đến Trì Tiểu Viên.
Ninh Tê liền hỏi: “Tiểu Viên nói gì làm anh buồn à?”
Trình Cảnh Thiên đáp: “Cũng không ngạc nhiên mấy. Tôi tỏ tỉnh bị cô ấy từ chối.”
Ninh Tê kinh ngạc: “Chị ấy……”
“Dù sao thì kỳ thực tập cũng sắp kết thúc rồi, không có gì để hối tiếc nữa.” Trình Cảnh Thiên mỉm cười, có lẽ là để an ủi bản thân. Chỉ là Ninh Tê thật lòng cảm thấy anh ta đừng cười thì hơn.
Cô bước vào, trong phòng bếp, Trì Tiểu Viên đang ở giúp người bệnh sắc thuốc, vẻ mặt cũng buồn bã không kém.
Ninh Tê đến bên cạnh cô, nói: “Vừa rồi em gặp Trình Cảnh Thiên ở ngoài cửa.”
Trì Tiểu Viên không nói gì mà chỉ rũ mắt nhìn ấm thuốc, hơi nước đọng trên nắp nồi, do không được đậy kín nên ấm thuốc đang sôi sùng sục bắn ra vài giọt vương vãi trên bệ bếp.
Ninh Tê an ủi: “Đáng lẽ không nên để Trình Cảnh Thiên đến thực tập mới đúng. Nếu không gặp nhau thì bây giờ hai người đã không như vậy rồi. Chị cũng đừng có gánh nặng tâm lý, không thích không có tội.”
“Không phải……”
Ninh Tê nhìn Trì Tiểu Viên: “Hả?”
“Không phải là không có tình cảm, mà là, chị không biết đây có được xem là thích không. Em biết kiểu người mà chị luôn tìm kiếm mà. Nếu bây giờ ở cùng cậu ấy, chị chỉ sợ tương lai sẽ vì bản thân không kiên trì theo đuồi tiêu chuẩn mà tiếc nuối.”
“Chỉ là vì anh ấy không phải tuýp người hài hước?” Ninh Tê cạn lời, cô không chê trách gì về tiêu chuẩn của Tiểu Viên nhưng vì chưa từng yêu nên chị ấy không biết rằng có những tiêu chuẩn sinh ra là để phá vỡ.
Cô dịu dàng nói: “Lúc trước em cũng nghĩ rằng cả đời mình sẽ không bao giờ ăn mướp đắng. Nhưng sau này khi nếm thử mướp đắng xào trứng mới thấy quá hối hận, trách bản thân sao không biết đến món ngon này sớm hơn. Thật ra …… Không có cái gì là hoàn hảo cả. Nếu chị vẫn còn do dự, thì có lẽ là vì chị chưa đủ thích. Không thích thì không cần phải miễn cưỡng.”
Trì Tiểu Viên vẫn chỉ lắc đầu.
Trên đường về nhà với Ôn Lĩnh Viễn, Ninh Tê nhắc tới chuyện này liền thở dài: “Đúng là mấy người trẻ tuổi.”
Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Hai người họ đều lớn hơn em đấy.”
“Nhưng kinh nghiệm yêu đương của em phong phú hơn. Em còn đính hôn rồi đấy.”
Ôn Lĩnh Viễn cũng không để ý chuyện cô “cậy già lên mặt”: “Cho dù em đã từng trải qua đi nữa thì chưa chắc cái kinh nghiệm ấy đã áp dụng được với mọi người. Dù sao thì khi yêu ít nhiều gì cũng cần có một ít lòng dũng cảm.”
———–
(Thoát fan)
Ninh Tê không ngờ sẽ có ngày Trì Tiểu Viên thoát fan, bởi theo sự hiểu biết của cô, Trì Tiểu Viên vô cùng cuồng nhiệt với thần tượng, đánh bảng, khống bình,… tất cả mọi thứ cô nàng đều thành thạo.
Lúc hỏi vì sao thì Tiểu Viên đang nhai lòng đỏ giống như nhai sáp trả lời: “Không biết…… Chắc là vì siêu thoại đã ngừng được ba ngày. Một khi dừng lại, thì chị cũng không muốn tiếp tục nữa.”
Ninh Tê dùng đũa gắp một cái lòng đỏ trứng cho vào miệng nếm thử, rõ ràng là mỹ vị.
Cô nghiêng người qua bàn, sờ sờ đầu Trì Tiểu Viên an ủi, cảm thấy không thể hiểu được.
Ba ngày, đó chẳng phải là thời gian để Trình Cảnh Thiên rời khỏi Thanh Hạnh Đường sau khi kỳ thực tập kết thúc sao.
Cô gái ngốc thấy buồn rồi.
———-
(Khoảng cách)
Ôn Lĩnh Viễn từng nói lúc cô không liên lạc với anh trong một thời gian dài làm anh cảm thấy vô cùng khủng hoảng.
Dường như mọi người thường không biết quý trọng khi có một thứ gì đó ở bên trong một thời gian dài. Đến khi mất rồi mới thấy hoang mang, vô định.
Thế nên khi thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Trì Tiểu Viên kéo dài hơn một tháng mà chưa có dấu hiệu tốt lên, Ninh Tê cảm thấy tách ra cũng không phải là chuyện xấu, đợi đến khi cảm xúc chạm đáy mới có thể tỉnh ra.
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, trước khi quay về trường học, Ninh Tê đeo đồ nghề trên lưng, đến Thanh Hạnh Đường, nói cuối tuần này sẽ đến Đại học Y dược cổ truyền Nam Thành để chụp chân dung cho khách, hỏi Trì Tiểu Viên muốn đi cùng không.
Cái tên này đã làm Trì Tiểu Viên giật mình, nhưng Ninh Tê lại vờ như không có gì, nếu cô phản ứng lố quá cũng không hay.
Ninh Tê nhìn sang, hỏi lại: “Đi không?”
“Đi.” Cô đáp lại một cách bình tĩnh, bởi cô tin người đó sẽ không đến trường vào cuối tuần, khả năng gặp được rất bé.
Đại học Y dược cổ truyền Nam Thành có các tòa nhà cũ được xây dựng từ thời nhà Thanh, rất thích hợp để chụp hán phục.
Một khi đã bắt đầu công việc, Ninh Tê sẽ không còn rảnh để quan tâm đến những việc khác nữa. Thấy Tiểu Viên buồn chán phơi nắng ở một bên, cô đề nghị: “Chị muốn ghé thăm thư viện Hữu Gian của trường này không?”
“Thư viện gì cơ?”
Ninh Tê lặp lại: “Thư viện Hữu Gian’.”
Đến đó, Trì Tiểu Viên mới nhận ra rằng mọi chuyện đã được sắp xếp nếu không làm sao cô có thể tình cờ gặp được Trình Cảnh Thiên trước cửa.
Anh ta vẫn giống một tháng trước, nhìn thấy cô là mỉm cười.
Nhút nhát, sống nội tâm, không đường đột, cũng không bao giờ nao núng che giấu tình cảm của mình. Quan trọng nhất là chưa bao giờ ép buộc cô.
Dáng người cao lớn đứng cách cô vài mét, lưng đeo cặp sách, trong tay ôm một chồng tài liệu, có vẻ là định đến tự học.
Bước đến chỗ cô, anh vẫn mỉm cười, đẩy mắt kính, mở đầu bằng lời chào rồi giới thiệu thư viện, nói “Hữu Gian” có nghĩa là “Căn phòng tri kỷ”.
“Tại sao không phải là thân mật?”
“Bởi vì người thành lập nơi này muốn tạo ra một nơi mà dù là người thân mật nhất cũng không thể làm phiền. Đây là thế giới tinh thần của người này.”
Có một cây ngô đồng trồng trước cửa thư viện, cộng với màu áo xanh mát mẻ của hắn càng làm nổi bật đôi mắt dịu dàng.
Trì Tiểu Viên ngẩng đầu nhìn Trình Cảnh Thiên một cái rồi vội vàng cúi đầu.
Cô không biết thật sự câu “Mất đi mới biết quý trọng” đang hướng đến điều gì nhưng cô lại không thích nó lắm. Tất nhiên nó không chứa nghĩa xấu, chỉ là dường như nó hiểu rõ chúng sanh đều có rất nhiều khuyết điểm, sẽ có lúc con người cảm thấy hối hận. Thế nên, nó từ bi mà lưu lại một đường lui, để người ta có cơ hội quay đầu.
Trì Tiểu Viên nhỏ giọng nói: “Hình như tôi chưa từng hỏi cậu.”
Trình Cảnh Thiên nhìn cô.
“Cậu nói cậu thích tôi, vậy thích ở điểm nào? Tôi bình thường như vậy mà.”
Trình Cảnh Thiên cười: “Bây giờ cậu vẫn muốn biết à?”
“Muốn.”
Anh cúi đầu nhìn cô chằm chằm rồi liệt kê một đống ưu điểm, ngốc ngếch, hay mơ màng, còn rất hậu đậu, không có tính kiên nhẫn lắm, hở tí là tức đến dậm chân, còn thường xuyên lười biếng……
Trì Tiểu Viên ngắt lời: “Đây mà là ưu điểm à?”
“Không phải sao? Như thế mới là cậu, dễ thương, chân thật làm sao.”
Trì Tiểu Viên choáng ngợp trước sự thẳng thắn ấy, cảm thấy ngại ngùng, cũng hơi hối tiếc và giận bản thân.
Cô không biết đường lui kia có dành cho mình không
Im lặng một lúc, đến khi Trình Cảnh Thiên nhận ra cô hơi bất thường, tiến gần thêm một bước, anh duỗi tay nắm nhẹ lấy cánh tay cô, sốt sắng hỏi: “Sao vậy?”
“Tôi…… Tôi……”
Trình Cảnh Thiên bật cười, Tiểu Viên bị cắt ngang lúc quan trọng, hơi oán trách nhìn lên.
Trình Cảnh Thiên nói: “Cậu như thế này làm tôi đột nhiên nghĩ đến lần bác sĩ Ôn đột ngột kiểm tra bài tập về nhà của cậu, vì thức khuya xem tạp kỹ nên cậu không thuộc, còn bị phạt……” Anh cũng bị Ôn Lĩnh Viễn phạt chung vì lén nhắc bài.
Trì Tiểu Viên cũng cười, không biết vì sao lại có thêm can đảm, bởi nếu không phải đang đợi cô thì anh cũng không lãng phí nhiều thời gian đến vậy.
Cô hỏi: “Vậy sự hiểu biết và nhận thức sâu sắc có phải là ưu điểm của tôi không?”
Trình Cảnh Thiên sững người một lúc, hít một hơi rồi đáp: “Còn tùy vào tình huống.”
“Chẳng hạn như?”
“Chẳng hạn như…… hôm nay, cậu đến vì điều gì?”
“Bởi vì…… Tôi muốn gặp cậu.” Trì Tiểu Viên cúi đầu, hết nhìn chân rồi lại nhìn đám cỏ dại mọc lên giữa những vết nứt của viên gạch, không dám ngẩng đầu nhìn người đối diện: “…… Còn muốn nói rằng tôi thật sự rất ngốc, có rất nhiều chuyện, tôi phải suy nghĩ rất lâu mới hiểu được.”
Không thấy Trình Cảnh Thiên nói gì, cô hỏi tiếp: “Cậu không tò mò đó là chuyện gì sao?”
“Có lẽ anh biết rồi.”
Anh dừng lại và nắm lấy tay cô.
———
(Lao động tự do)
Ngoài giờ học, mỗi khi có thời gian rảnh, Trình Cảnh Thiên sẽ chạy đến Thanh Hạnh Đường hỗ trợ, có khi còn ở đến tối, ăn xong mới về.
Bữa tối ngày hôm ấy, Ôn Lĩnh Viễn nói với cháu gái: “Cháu nhớ tính xem Cảnh Thiên đến giúp bao nhiêu tiếng rồi thứ hai đến báo tài vụ kết toán tiền lương nhé.”
Trì Tiểu Viên lặng đi vài giây: “Không…… Không cần đâu.”
Trình Cảnh Thiên cũng nói: “Không cần đâu ạ.”
Ôn Lĩnh Viễn bật cười, tự nhiên có một nhân viên miễn phí thật tốt. Không uổng công nhà họ Ôn nuôi nấng Tiểu Viên bao nhiêu năm.
———-
(Chỗ cũ)
Để ăn mừng tốt nghiệp, Ninh Tê quyết định quay về chốn cũ, cùng Ôn Lĩnh Viễn đi du lịch đến hòn đảo nhỏ.
Trên đảo đã thay đổi rất nhiều, rõ nhất là đường xá đã được sửa sang, lát xi măng, hai bên đường lắp đầy đèn, không còn những vụ lật xe như lần trước nữa.
Khách du lịch dày đặc, một số trò chơi đã được xây dựng.
Lần này, cô đã có được những gì mình muốn, cuối cùng cũng được ngắm hiện tượng biển phát quang.
Trong khung cảnh như mơ ấy, Ninh Tê nắm tay Ôn Lĩnh Viễn đi dọc theo bờ biển, hỏi: “Anh có nghĩ là chúng ta nên kết hôn không?”
“Chỉ cần em sẵn sàng thì lúc nào cũng được.”
“Nếu em nói, em muốn đợi đến khi phòng làm việc ổn định thì sao?”
Ôn Lĩnh Viễn cười đáp: “Anh đây đành phải chúc mừng em rồi, thành công biến anh thành lão già không ai thèm muốn.”
Ninh Tê nghiêm trang sửa lại: “Nguyên văn của em là ông lão nhé.”
Buổi tối khi ở lại Hải Sơn Trang, cô cố tình mặc bộ đồ năm ấy.
Kết quả rất dễ đoán, từ hành lang ra vào đến phòng tắm, qua cửa sổ của phòng làm việc đến phòng ngủ nơi Ôn Lĩnh Viễn ở năm ấy, tất cả đều biến thành chiến trường.
“Ông lão” dùng hành động để chứng minh mình không già chút nào.
——–
(Chia sẻ)
Studio chụp ảnh của Ninh Tê được đặt ở Nam Thành, không theo ý muốn của cô.
Giai đoạn đầu khởi nghiệp, Ninh Trị Đông không vui khi biết cô cực khổ học phát thanh xong lại không đi làm ở đài truyền hình mà đòi về lập nghiệp nên không cho cô tiền.
Cô đành đi hỏi mượn bạn trai.
“Mượn?” Ôn Lĩnh Viễn dừng đọc sách, ngước lên nhìn cô: “Em không thấy từ này có hơi khách sáo à?”
“Đương nhiên là mượn rồi, tụi mình còn chưa kết hôn mà.” Ninh Tê đến cạnh anh, lấy ra hai bản hợp đồng.
Ôn Lĩnh Viễn cầm lấy nhìn xem, thích thú trước sự chi tiết và chuyên nghiệp của nó, anh cười: “Em muốn chia hoa hồng cho anh?”
“Không được sao?”
“Nếu em ngày nào cũng cực khổ kiếm tiền mà anh chỉ việc đi theo ngồi mát ăn bát vàng, thì có bất công quá không?”
“Bất công? Anh không thấy từ này hơi khách sáo sao?” từ ống bút trên bàn, Ninh Tê lấy ra một cây ký tên rồi đưa cho Ôn Lĩnh Viễn.
Ôn Lĩnh Viễn ngoan ngoãn phối hợp cho đến khi cô lấy ra một cây son, muốn anh lăn tay.
Anh dành lấy thỏi son, mở ngăn kéo ra, lấy một hộp mực đóng dấu, nói với cô không nên phiền phức như vậy.
Ninh Tê cười, nắm lấy ngón tay anh, ấn vào hộp mực rồi ịn lên giấy.
Hai phần hợp đồng, đưa cho anh một tờ: “Thành giao!”
Ôn Lĩnh Viễn không nhận lấy: “Trong hợp đồng của em hình như chưa đề cập đến vấn đề nếu em lỗ thì sao trả tiền cho anh.”
Ninh Tê lặng đi vài giây: “Sao anh không nói sớm?”
Ôn Lĩnh Viễn cười: “Anh có một ý tưởng tuyệt vời.”
“Anh nói đi rồi về em sửa lại.”
Ôn Lĩnh Viễn giành lấy hai bản hợp đồng, cất vào ngăn kéo, đóng lại rồi cười nói: “Lấy thịt đền đi.”
———
(Bắt mạch)
Mãi một thời gian dài sau, Ninh Tê mới biết nội dung của quyển《Truyện kể Genji》và hiểu được vì sao khi cô đưa cây bút máy Genji, anh lại hỏi câu đó, hóa ra là vì câu chuyện này chứ không chỉ đơn thuần là thấy cây bút đẹp.
Ninh Tê chưa kịp hoàn hồn trước nhan sắc của nam diễn viên đóng phim, thật sự quá đẹp trai mà. Cô nóng lòng buộc tội Ôn Lĩnh Viễn: “Hóa ra là người như vậy.”
Ôn Lĩnh Viễn không hiểu, giương mắt nhìn qua màn hình ipad của ôc, cười nói: “Đương nhiên anh nghĩ rằng em đưa quà đó là có ý khác.”
“Em mới không có! Là do anh đen tối.”
“Nếu em đã nói vậy,” Ôn Lĩnh Viễn rút Ipad ra, nắm lấy cổ tay cô, đẩy ra sau cười nham hiểm: “Anh đành phải nghiêm túc nhận tội danh này rồi.”
Ninh Tê cười giãy giụa.
Anh nắm chặt cổ tay cô, không để cô thực hiện được. Sau đó, đột nhiên nhíu mày,nói: “Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói nghiêm túc làm Ninh Tê không thể không nghe theo.
Ba ngón tay đặt trên mạch đập của cô một lúc lâu.
Ninh Tê thấp thỏm, cô biết đông y rất kỳ bí, Ôn Lĩnh Viễn nghiêm trọng như vậy chắc chắn là vì khám ra một bệnh gì đấy mà cô chưa biết.
Một lúc sau, Ôn Lĩnh Viễn mới buông ra, nhét hai tay cô vào chăn, vỗ vỗ gối đầu, ý bảo cô nằm xuống rồi cất giọng dịu dàng: “Từ hôm nay trở đi, anh phải bắt em ngủ sớm dậy sớm thôi.”
Đương nhiên Ninh không chịu, dù có chết cũng phải chết một cái minh bạch. Cô xốc chăn ngồi dậy, muốn hỏi có phải mình mắc bệnh nan y rồi hay không.
Nhưng rồi lại thấy anh không giấu nổi sự phấn khích và vui mừng tràn ngập trong ánh mắt, dường như anh phải kiểm chế lắm mới không ôm lấy cô, cũng như xứng với thân phận lớn hơn cô 13 tuổi.
Khiến cô không khỏi sững sờ.
Sau đó cô nghe thấy anh nói: “Có một tin tốt nhưng mà anh không chắc lắm, em có muốn nghe hay không?”
– HOÀN TOÀN VĂN –