Mãi đến 11 giờ, Ninh Tê mới tỉnh dậy. Cô cầm điện thoại lên kiểm tra, không ngờ mình đã ngủ lâu vậy.
Cô vội vàng đứng dậy rửa mặt thay quần áo, trong phòng khách không có ai nên cô đi vào phòng bếp, nhìn thấy Ôn Lĩnh Viễn đang giúp bà nội làm cá.
Anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng manh, tay áo sắn lên cao, đang nhét gừng và hành lá thái sợi vào bụng cá. Thấy bóng dáng lấp ló của Ninh Tê, Ôn Lĩnh Viễn ngẩng đầu cười: “Dậy rồi à.”
Trước mặt người ngoài anh luôn giữ dáng vẻ dịu dàng, lịch sự. Nếu không phải tự thân trải nghiệm, cô nào biết anh còn có mặt nhiệt tình đến vậy.
Những hình ảnh 18+ tự động hiện lên trong đầu khiến Ninh Tê đỏ bừng mặt, không dám nhìn Ôn Lĩnh Viễn, đành chạy đến trước mặt bà, muốn giúp đỡ.
“Nhờ Lĩnh Viễn giúp bà cả buổi sáng mà mọi thứ đều xong hết rồi. Cháu ra ngoài chơi đi.”
Ôn Lĩnh Viễn lại cười đề nghị: “Đồ trong máy giặt còn chưa phơi, em giúp anh phơi nhé?”
Ninh Tê nhỏ giọng “Ừm” đồng ý, ngại ngùng nhìn anh, xoay người rời đi.
Bên ngoài ban công, mở cửa máy giặt ra, làm gì có “Quần áo” nào, chỉ trơ chọi bộ ga giường màu xanh trúc.
Chắc chắn Ôn Lĩnh Viễn cố ý.
Ninh Tê bất giác đỏ mặt khi nghĩ đến việc tối qua họ đã làm với nó.
Phơi xong hai cái bao gối, còn lại ga trải giường và vỏ chăn cô không biết phải làm sao, rất khó để phơi khi chỉ có một mình.
Đang sầu não thì Ôn Lĩnh Viễn đi ra.
Anh vừa rửa tay xong, trên tay còn dính ít nước, tự giác đi qua cầm lấy hai góc của vỏ chăn trong tay cô, nhưng không lùi lại mà quan tâm hỏi “Em ổn không?” giọng nói rất nhỏ như đang thì thầm.
Ninh Tê hiểu anh đang hỏi chuyện gì, ngại ngừng “Ừm” một tiếng, cứ cúi đầu nhìn cái chăn trong tay, không dám ngẩng lên.
Ôn Lĩnh Viễn không trêu cô nữa, giúp cô phơi đồ xong, trước khi rời khỏi ban công, anh vươn tay nhéo nhẹ lên vành tai tròn, nửa đùa nửa thật nói: “Em cứ thẹn thùng như vậy làm anh càng muốn bắt nạt em.”
Ninh Tê đẩy anh ra, lui về phía sau một bước, vội vàng chạy trốn dưới ánh mắt tinh quái kia.
Hai giờ chiều, Ninh Trị Đông quay về, mang theo mấy dây pháo.
Ở quê không cấm đốt pháo nên sáng giờ Ôn Lĩnh Viễn nghe được rất nhiều tiếng “Bùm bùm”, khiến anh cảm nhận thật rõ hương vị tết đến.
Ăn bữa trưa đoàn viên xong, Ôn Lĩnh Viễn chịu không nổi nữa phải đi chợp mắt.
Không lâu sau, Lý Dũng gọi các anh chị em đến nhà bà, cùng Ninh Trị Đông đánh mạt chược.
Ninh Tê giúp bà dọn bếp xong, lại ra sân, chui núp dưới tán cây quýt vừa cắn hạt dưa vừa phơi nắng.
Bà nội làm việc quen tay, không thích ngồi im bao giờ, dù là đang thư giãn cũng phải lôi ngô ra gọt để tối ép nước.
Ninh Tê dựa vào ghế mây, nhắm mắt mơ màng định ngủ thì bà nội đột nhiên cất lời: “Tê Tê, bà có chuyện muốn hỏi cháu.”
Ninh Tê lập tức mở mắt: “Chuyện gì ạ? Bà nói đi.”
Bà làm quen rồi nên nhắm mắt cũng có thể gọt tốt, tuy nhiên lúc này lại không ngẩng đầu nhìn cô: “…… Quan hệ giữa cháu và bác sĩ Ôn có vẻ hơi không đúng mực nhỉ? Bà biết cháu tin tưởng cậu ấy, cậu ấy cũng là một trưởng bối tốt, nhưng trong mắt người ngoài không nghĩ vậy.” Giọng nói của bà có chút ngập ngừng.
Ninh Tê lặng đi vài giây, không lẽ trước mặt bà nội cô và Ôn Lĩnh Viễn đã vô tình để lộ những hành động thân thiết ư?
Đến lúc này rồi thì giấu diếm cũng chẳng được ích gì, cô cứ thành thật với bà luôn cho xong.
Ninh Tê cầm lấy một quả bắp, từ từ lột vỏ: “…… Bà ơi, cháu không muốn lừa bà nữa, thật ra cháu và Ôn Lĩnh Viễn đang yêu nhau.”
Cô nâng mắt lén quan sát bà, chắc hẳn điều ngày khó chấp nhận lắm. Vẻ mặt bà thẫn thờ, phức tạp, nhưng có lẽ vì thương cô nên không buông lời ác ôn gì.
Ninh Tê kiên nhẫn giải thích vì sao lại thích anh, hai người ở cùng nhau như thế nào. Thái độ của anh ra sao, đã làm gì để Hề Văn Ngọc và Ninh Trị Đông chấp nhận.
Cô tin bà nội sẽ hiểu. Dù sao, ở thời đại hôn nhân bị sắp đặp, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, bà vẫn có thể cùng ông tự do yêu đương, khăng khăng gả đến đây, mặc cho gia đình ngăn cấm. Thậm chí đến nhiều năm sau, nhà mẹ đẻ vẫn từ mặt, không chịu lui tới.
Hai ông bà đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, thế nên khi ông mất, bà một lòng muốn ở lại đây, canh giữ ngôi nhà này.
Nghe Ninh Tê nói xong, bà nội cũng hiều nhưng vẫn có chút lo lắng: “Nó lớn hơn con mười mấy tuổi, còn là trưởng bối……”
“Nếu anh ấy không quen biết ba cháu thì đâu coi là trưởng bối.”
“Bà chỉ sợ chênh lệch giữa hai đứa quá lớn, lỡ có chuyện gì con vẫn là người thiệt.”
“Lỡ có ngày đó thì người chịu thiệt phải là anh ấy chứ? Con còn trẻ mà, chắc gì đã cùng anh ấy ở chung một đời. Nhưng anh ấy thì già rồi, làm gì còn cơ hội nữa.”
Bà nội bật cười.
“Bà từng đến Thanh Hạnh Đường mấy lần rồi, cũng hiểu cách đối nhân xử thế của Ôn Lĩnh Viễn mà. Không tệ, đúng không? Anh ấy tốt như vậy, tử tế đến thế, lớn tuổi xíu có là bao. Huống chi còn có ba con mà. Nếu dám phụ lòng thì lão Ninh là người đầu tiên không tha cho anh ấy.”
“Đừng gọi ba con như vậy, chẳng biết lớn nhỏ gì cả.”
Năm đó bà nhìn trúng ông nội Ninh Tê, cũng là vì ông tri thức, lễ phép. Cuộc sống phải cần biết nâng đỡ, bao dung nhau mới có thể hạnh phúc. Nhìn qua thì dù tuổi có hơi lớn nhưng Ôn Lĩnh Viễn lại thành thục ổn trọng, không dễ nổi nóng, còn biết chăm sóc người khác thì chút khuyết điểm kia có là gì.
Ngay cả hôm nay, việc chuẩn bị cơm giao thừa là của Ninh Trị Đông và Ninh Tê vậy mà cậu ta lại tự nguyện ôm vào. Nhiều khi trong lúc làm việc bà hay lải nhải nhưng Lĩnh Viễn không hề ghét bỏ, vui vẻ cùng bà trò chuyện, còn chỉ cho bà một số công thức nấu ăn làm từ thuốc.
Ôn Lĩnh Viễn người này, thật sự không tìm ra tật xấu gì. Chỉ còn lại một vấn đề cuối cùng, xem như là chọn xương trong trứng: “Nó để ý cháu trước hay cháu thích nó trước?”
Ninh Tê cười đáp: “Đương nhiên là con rồi. Anh ấy khuôn phép như một lão già vậy, đâu có dám làm gì.”
“Thôi thì cháu thích là được, bà luôn ủng hộ cháu. Cơ mà phải minh mẫn một xíu, nếu có chuyện gì buồn thì phải nói với bà nghe chưa?”
Bốn giờ chiều, trong lúc Ninh Trị Đông và Lý Dũng lập song ở phòng khách thì bà về giường chợp mắt.
Ngày còn dài.
Ninh Tê qua gian nhà mới xem Ôn Lĩnh Viễn đã dậy chưa.
Cửa phòng anh không khóa, cô nhẹ nhàng mở ra. Ga trải giường đã được thay thành bộ kẻ sọc màu xám.
Ninh Tê ngồi xổm trên sàn nhà, dựa vào mép giường, nhỏ giọng: “Ôn Lĩnh Viễn, anh mau dậy đi, em chán quá rồi.”
Hiển nhiên, mức âm thanh này không thể đánh thức anh.
Cô vươn tay, gẩy nhẹ lông mi anh, anh cau mày, trở ngươi, biến thành tư thế nằm thẳng.
Ninh Tê không cam lòng, thổi nhẹ vào tai anh. Anh “ưm” một tiếng, mí mắt khẽ nhúc nhích rồi từ từ mở ra. Quay đầu sang đã thấy nụ cười đắc ý của cô.
Ôn Lĩnh Viễn nắm lấy tay nhỏ, lười biếng hỏi: “Ăn tối à?”
“Không có, mới bốn rưỡi à, chỉ là em chán quá.”
“Vậy em lên đây cùng anh ngủ đi.”
Ninh Tê lộ ra ánh mắt đề phòng.
Ôn Lĩnh Viễn cười: “Ban ngày ban mặt, em sợ cái gì?”
“Ai mà biết được. Anh nhìn thì đứng đắn nhưng đâu phải vậy.”
“Sao hả? Không còn ngại ngùng muốn tránh anh nữa à?” Anh cười hỏi.
Ninh Tê không cãi lại, cởi giày và áo khoác, bò lên giường, nằm xuống bên cạnh Ôn Lĩnh Viễn. Ôn Lĩnh Viễn thăm dò hôn cô, không chút dục vọng.
Ninh Tê nhìn quầng thâm mắt do thiếu ngủ gây ra, xoa nhẹ ấn đường của anh, nhỏ giọng hỏi: “Rất mệt à?”
“Em nghĩ sao?” Đôi mắt hổ phách tràn đầy ánh sáng mang theo ý cười nhìn cô.
“…… Sau này anh không cần phải dậy sớm như tên trộm nữa.”
Ôn Lĩnh Viễn khó hiểu: “Là sao?”
“Em kể cho bà nghe rồi?”
“Bà không có ý kiến gì à?”
“Cũng có. Năng lực thu mua lòng người của anh tốt quá làm bà nghi ngờ anh có động cơ thầm kín.”
“Nếu đã vậy thì anh càng phải kiên trì dậy sớm” Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Xem ra giúp đỡ việc nhà cũng có chỗ tốt.”
Ninh Tê bật cười, tay chân quấn lấy anh như con bạch tuộc, bày tỏ sự vui sướng của mình.
Dưới ổ chăn ấm áp, cùng không khí nhàn rỗi của ngày tết khiến người ta dễ mệt mỏi và lười biếng. Không lâu sau, Ninh Tê từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ôn Lĩnh Viễn không ngủ quá lâu, 20 phút sau đã rời giường.
Do ăn trưa muộn nên chắc phải đến 8 giờ mới ăn tối. Hơn nữa, đêm nay còn đón giao thừa nên anh không kêu Ninh Tê dậy, cứ để cô ngủ thêm.
Trong phòng khách, Ôn Lĩnh Viễn đụng phải bà nội.
Bà nhìn anh với ánh mắt mãn nguyện thêm chút hiền từ, cười hỏi: “Tê Tê đâu?”
“Ngủ rồi ạ.”
“Đêm thì chơi điện thoại đến sáng, giờ lại ngủ bù, cứ như thế là không được đâu. Cháu phải nói nó.”
“Vâng.” Ôn Lĩnh Viễn cười: “Cháu nhất định sẽ giúp cô ấy sửa lại.”
Sau bữa tối, Ninh Trị Đông tiếp tục chơi bài, bà nội ngồi xem TV và trò chuyện với ông bà của Lý Dũng, còn Ninh Tê với Ôn Lĩnh Viễn thì lái xe đến khu đất trống ở quảng trường trên thị trấn để đốt pháo hoa.
Trong cửa hàng bán pháo, Ninh Tê mua mấy cây “Đèn đuốc rực rỡ” và “Gậy thần tiên”.
Ninh Tê tự mình đốt pháo, vừa cầm “Gậy thần tiên” vừa hét “Trời sắp nóng rồi”, sau đó ném chúng đi.
Cuối cùng, hai người thả một cái đèn Khổng Minh, cùng nhìn ngắm cho đến khi nó khuất dần sau màn đêm.
Trên đường trở về, chỉ cần ló đầu ra cửa sổ là có thể nhìn thấy mấy ngôi sao rực rỡ, càng gần đỉnh núi, chúng lại càng sáng. Thế là, họ không dừng ở cửa nhà mà chạy tiếp về phía trước cho đến cuối con đường, không còn một bóng người.
Trời rất lạnh, Ninh Tê kéo khóa áo khoác Ôn Lĩnh Viễn xuống, chui vào ôm lấy eo anh, hấp thu nhiệt độ.
Bầu trời tuy tối nhưng trong vắt. Dưới những ngôi sao rực rỡ cùng mấy cành cây lay động trong gió và ánh đèn sinh hoạt xa xăm, dường như thế giới này chỉ còn hai người họ.
Ninh Tê nhón chân lên hôn anh, anh cũng dịu dàng đáp lại. Bầu không khí này thật khiến người khác động tình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cố gắng điều chỉnh hô hấp, ánh mắt phảng phất như muốn hỏi nên làm gì bây giờ?
Ninh Tê không biết vì sao mình lại táo bạo đến vậy, kiễng lên thì thầm bên tai Ôn Lĩnh Viễn về suy nghĩ của mình.
Ôn Lĩnh Viễn hơi kinh ngạc, cười nói: “Anh không có mang cái kia. Hay là mình quay về lấy đồ?”
“Cũng…… Cũng không cần đâu. Anh……” Cô thì thầm mấy chữ, nhỏ đến mức gần như không nghe được.
“……Nguy hiểm lắm.”
Ninh Tê thuộc phái tình cảm, không còn nghĩ được rủi ro hay nguy hiểm gì nữa, chỉ hỏi: “Anh không muốn sao?”
Ôn Lĩnh Viễn than nhẹ, không biết vì sao mình lại điên theo cô nữa. Thôi thì bây giờ tự hỏi cũng chẳng có ích gì, muốn trách thì ban đầu đừng ở bên nhau.
Thế là anh mở cửa băng ghế sau.
Không gian nhỏ hẹp nhưng không hề gò bó, Ninh Tê cố ý mở cửa xe để gió lạnh ùa vào, cũng là để bản thân thấy được những ngôi sao xinh đẹp trên bầu trời.
Cô không còn bị động, thậm chí còn chủ động tấn công anh.
Nằm trong xe vẫn có thể nhìn thấy những ánh đèn Khổng Minh phải chiếu trên mặt hồ phía xa xa.
Thoả mãn xong, Ôn Lĩnh Viễn nhặt áo khoác lên đắp cho cô, sợ cô cảm lạnh. Đồng thời mở cửa sổ ra, để mùi trong xe bay ra ngoài.
Ninh Tê xoay đầu nhìn anh. Mái tóc rối bù trên vầng trán đẫm mồ hôi không làm ảnh hưởng đến sự trong sáng, ngây thơ trong đôi mắt cô.
Cô hỏi: “Có phải em đã làm cho anh trở nên khác người không?”
“Tất nhiên rồi.” Anh cười, chấp nhận số phận của mình.