Ngày thứ hai sau khi Hề Văn Ngọc trở lại, Ninh Trị Đông cũng về nhà.
Dù ngoài miệng nói qua đêm ở ngoài cũng chẳng sao nhưng trên thực tế Ninh Tê vẫn ngoan ngoãn về nhà.
Năm mới đang đến gần, có rất nhiều việc cần phải làm, Ninh Tê và Ôn Lĩnh Viễn đều bận. Ninh Trị Đông sai tài xế tranh thủ thời gian về quê đón bà lên ăn tết. Trước đó, Ninh Tê đã cùng dì Thang dọn dẹp phòng cho bà, chăn ga đều được đổi mới.
Khi Ninh Trị Đông vắng nhà, dì Thang sẽ để Ninh Tê quyết định mọi việc. Hàng ngày có bao nhiêu việc vặt vãnh phải giải quyết làm Ninh Tê quay như chong chóng.
Từ lúc về Nam Thành, Hề Văn Ngọc đều ở lại khách sạn. Ninh Tê chỉ đi qua đó một lần, gặp mẹ một xíu, lúc cô đến trung tâm thương mại mua áo bông mới cho bà nội. Mấy ngày đầu, Hề Văn Ngọc hết hẹn bạn cũ đi uống trà, rồi đến tham dự hôn lễ. Mãi cho đến ngày thứ tư mới gọi cho Ninh Tê, bảo cô đưa anh chàng 100 điểm đến ra mắt.
Địa điểm ăn uống là ở Uyển Liễu Cư, nhà hàng Hoài Dương nổi tiếng nhất Nam Thành, phải đặt bàn trước một tuần. Ôn Lĩnh Viễn từng giúp ông chủ Đường của Uyển Liễu Cư phục hồi chân bị thương nên giờ mới có bàn.
11 giờ sáng, Ôn Lĩnh Viễn lái xe đến đón Ninh Tê.
Vì không biết Ninh Trị Đông có ở nhà không nên Ôn Lĩnh Viễn chỉ dừng xe ngoài cổng lớn.
10 phút sau mới thấy Ninh Tê đi ra từ cửa. Cô nàng chạy đến, vội vàng ngồi vào xe, giục Ôn Lĩnh Viễn: “Mau lái đi! Trưa nay ba em có hẹn, sắp ra ngoài rồi, đừng để ông ấy nhìn thấy!”
Ôn Lĩnh Viễn bật cười, từ tốn khởi động xe, nhấn chân ga.
Đến khi ra khỏi khu nhà, qua kính chiếu hậu, vẫn không nhìn thấy bóng dáng chiếc Mercedes Benz G – Class của Ninh Trị Đông, Ninh Tê mới thoáng thả lỏng.
Quay đầu qua, nhìn Ôn Lĩnh Viễn.
Anh không vì gặp mẹ vợ mà ăn mặc một cách trịnh trọng. Trên người vẫn là bộ đồ thoải mái như hàng ngày với chiếc áo len màu trà sữa và quần tây âu. Chiếc áo khoác cashmere màu nâu đã được cởi ra, đặt ở ghế sau. Da anh rất trắng, đi với màu sáng càng làm vẻ mặt anh thêm hiền hòa.
Ninh Tê cũng chẳng trang điểm cầu kỳ, chỉ đánh một má hồng mỏng và tô thêm son. Vì lười uốn tóc nên tối qua trước khi đi ngủ cô đã tết hết lại, để hôm nay xõa ra được một mái tóc bồng bềnh, tự nhiên.
Ninh Tê nói: “Không biết vì sao mà em khẩn trương quá.”
“Gặp người lớn là anh mà, phải là anh lo lắng mới đúng.”
“Vậy anh sao rồi?”
“Có hơi lo lo. Nhưng qua mô tả của em thì mẹ em hẳn là người rất rộng lượng.”
“Anh từng gặp bà ấy chưa?”
Ôn Lĩnh Viễn lắc đầu.
Lúc kết bạn cùng Ninh Trị Đông, cuộc hôn nhân của Hề Văn Ngọc và Ninh Trị Đông đã trên đà rạn nứt, cuộc sống của hai người gần như đã tách ra. Hơn nữa, trước khi tiếp quản Thanh Hạnh Đường, Ôn Lĩnh Viễn hầu như đều ở thành phố Sùng, rất ít khi đến Nam Thành.
Mới 11 giờ rưỡi, mà Uyển Liễu Cư đã đầy ắp thực khách.
Họ đã đặt phòng “Sương Nguyệt” – một gian phòng nhỏ với lối trang trí kiểu Trung, có một cái tủ làm bẳng gỗ mun đặt cạnh cửa, trên đó đặt chiếc bình cổ cắm một nhành hoa mai. Nhìn tổng thể rất là trang nhã.
Hề Văn Ngọc còn chưa tới, Ninh Tê liền kéo ghế ngồi cạnh, cùng Ôn Lĩnh Viễn nghiên cứu thực đơn. Vừa vào, người phục vụ đã pha cho họ ấm trà Lapsang Souchong (Trà đen ám khói), dù Ninh Tê không am hiểu về trà, cũng biết nó rất quý.
Ôn Lĩnh Viễn không biết có nên gọi đồ ăn trước không, bèn hỏi ý Ninh Tê.
“Gọi đi. Anh hỏi mẹ em thì thể nào bà ấy cũng bảo sao cũng được. Anh từng ăn ở đây rồi, cái gì ngon thì anh cứ gọi.”
“Bác ấy có kiêng gì không?”
“Không có. Giống em á, gì cũng ăn được.”
Thế là anh gọi một tô canh đậu hũ, mì cua “đầu sư tử”, cá chép hấp giấy bạc, Tây Thi ngậm ngọc và tôm nõn xào cải thìa. Anh còn chu đáo dặn người phục vụ bảo bếp làm từ từ, đừng mang món lên vội.
Khoảng hai mươi phút sau, Hề Văn Ngọc khoan thai tới muộn, nhắn tin bảo không tìm được phòng, kêu Ninh Tê ra đón.
Ôn Lĩnh Viễn đang ngồi nghiêm chỉnh thì cửa mở ra. Anh lập tức đứng dậy, ra khỏi chỗ ngồi, mỉm cười tiến lên chào hỏi Hề Văn Ngọc.
Hề Văn Ngọc âm thầm quan sát Ôn Lĩnh Viễn.
Bà lo lắng cho cô con gái thiếu kinh nghiệm tình trường của mình, sợ bị tên 100 điểm này lừa gạt đến nhớ mãi không quên.
Từ ánh mắt đầu tiên, bà đã thoáng yên lòng, diện mạo ôn hòa, thanh minh, đem đến cảm giác trưởng thành, đáng để tin tưởng.
Sau khi ngồi xuống nói chuyện, Ôn Lĩnh Viễn lại gây ấn tượng bợi sự khiêm tốn, không kiêu ngạo, siểm nịnh, nhìn là biết có văn hóa, được giáo dục tốt.
Hề Văn Ngọc thầm nghĩ, mắt nhìn đàn ông của Ninh Tê khá tốt, tốt hơn bà nhiều.
Ôn Lĩnh Viễn trái ngược hoàn toàn với Ninh Trị Đông, hỏi sao con gái lại si mê đến vậy, còn dùng những từ ngữ hoàn hảo để miêu tả. Gặp rồi mới biết là không hề tâng bốc.
“Cậu Ôn năm nay……”
“32.” Ninh Tê cướp lời.
“Tôi nghe Tê Tê nói cậu từng đính hôn……”
“Bọn họ đã chia tay từ lâu rồi, không còn qua lại gì.” Ninh Tê lại nhảy vào.
Hề Văn Ngọc không nhìn nổi dáng vẻ mất liêm sỉ, bất chấp bênh người ta này của con gái bèn gõ nhẹ lên đầu cô, nghiêm túc nói: “Con ngồi im uống trà, ngậm miệng lại đi.”
“…… Dạ.”
Ôn Lĩnh Viễn bật cười.
Người phục vụ bước vào, hỏi có thể mang đồ ăn lên chưa.
Hề Văn Ngọc cười hỏi Ôn Lĩnh Viễn: “Uống thêm hai tách trà nhé, tôi không có thói quen nói chuyện khi ăn.”
Ôn Lĩnh Viễn liền cười đáp: tôn trọng thói quen của bác.
Lần này, Hề Văn Ngọc đến đây chỉ để hiểu rõ thêm về Ôn Lĩnh Viễn chứ chưa có ý định sẽ giao Ninh Tê cho anh. Bà cũng hơi thở phào nhẹ nhõm dù biết mình còn lâu mới can thiệp được vào sự lựa chọn của Ninh Tê.
Là một người thẳng thắn, bà trực tiếp hỏi về sự nghiệp, gia đình, kế hoạch cho tương lai.
Ninh Tê như đứng đống lửa như ngồi đống than, cảm thấy những chủ đề này quá thực tế. Ngược lại, Ôn Lĩnh Viễn không hề nao núng mà trả lời hết.
Cuối cùng, Hề Văn Ngọc hỏi: “Tháng mười năm nay Tê Tê mới đủ tuổi kết hôn, hai năm nữa mới tốt nghiệp đại học, không biết cậu Ôn định làm gì?”
Ôn Lĩnh Viễn đáp: “Cháu luôn ủng hộ và tôn trọng mong muốn của Tê Tê. Cô ấy sẽ toàn quyền quyết định cuộc sống của mình.”
Hề Văn Ngọc hài lòng dừng lại, cười nói: “Chúng ta ăn cơm đi?” Gọi người phục vụ đến rồi bà đứng lên, đi WC.
Đợi đến khi bóng dáng bà ấy khuất dần sau cánh cửa, Ninh Tê mới thở phào một hơi: “Anh đừng để ý nha. Mấy năm nay mẹ em ở nước ngoài toàn kết bạn với người ngoại quốc, thẳng thắn quen rồi.”
Ôn Lĩnh Viễn cười nói: “Người ngay thẳng mới dễ nói chuyện.”
“Dù sao em cũng thấy được mẹ rất hài lòng với anh.” Cô chống cằm, vui vẻ hớn hở mà nhìn anh: “Cơ mà làm gì có ai không hài lòng với anh?”
Cô không bao giờ ngần ngại bày tỏ tình cảm của mình. Ôn Lĩnh Viễn cười nhéo cặp má bánh bao.
“Hồi nãy” Ninh Tê nghiêng đầu hỏi: “Anh nói tôn trọng quyết định của em. Nếu sau khi tốt nghiệp, em muốn tiếp tục học cao lên, không lập tức cùng anh kết hôn cũng được à?”
“Sao lại không thể?”
“Người nhà anh sẽ đồng ý ư?”
“Anh không bị áp lực bởi chuyện này.”
“Nhưng anh đâu còn trẻ.”
“……”
Ninh Tê cười hì hì: “Em muốn kéo dài đến khi anh 40 tuổi, biến thành một ông già không còn ai mơ ước.”
“Em cũng có thể dùng pháp luật trói buộc anh mà.”
“Thế thì lời cho anh quá.”
Hai người nói vài chuyện tào lao, mười phút qua đi, đồ đã lên vẫn không thấy Hề Văn Ngọc quay lại.
Ninh Tê đành đến nhà vệ sinh xem thử, vừa bước chân ra hành lang, đến khúc cua đã đụng phải Hề Văn Ngọc, sau lưng bà còn có Ninh Trị Đông.
Ninh Tê sợ đến mức bỏ chạy, thì bị Ninh Trị Đông chặn lại, cười hỏi: “Mẹ con nói con hẹn bạn trai đến ra mắt. Sao không kêu ba? Ba không phải trưởng bối của con à?”
Đây đâu phải cười, là một nụ cười giấu đầy dao găm thì có.
Vừa rồi Hề Văn Ngọc đi vệ sinh xong, ra khỏi cửa đã gặp phải Ninh Trị Đông. Không ngờ ông cũng mời đối tác đi ăn ở đây.
Hai người gặp mặt liền ồn ào cho đến khi Hề Văn Ngọc tiết lộ mình đến gặp bạn trai của con gái.
Ninh Trị Đông càng khó chịu hơn. Tại sao Hề Văn Ngọc biệt tích cả năm trời, chỉ biết tiêu dao sung sướng mà Ninh Tê vẫn là nhớ thương bà? Trong khi ông chẳng hay biết gì.
Hai người xô xô đẩy đẩy, Hề Văn Ngọc không thể đánh bại Ninh Trị Đông, vả lại đang ở nơi công cộng, không nên cãi nhau đành mặc ông đi theo.
Ninh Tê cười gượng: “…… Ba, mình gặp mặt sau đi. Hôm nay con chưa kịp chuẩn bị.”
“Chuẩn bị cái gì? Mẹ con cũng nói đó là người tuấn tú lịch sự rồi mà? Giấu làm gì nữa? Đi đi, ba phải xem thử. Bên kia còn đang chờ đó, ba chỉ uống một ly trà thôi rồi đi.”
Ninh Tê căng thẳng như con kiến bò trên chảo nóng. Cô chẳng còn cách nào để ngăn cản nữa, cũng không cầm điện thoại để nhắn cho Ôn Lĩnh Viễn.
Cô lo lắng đi theo Ninh Trị Đông, cầu nguyện trong vô vọng. Đừng cãi nhau, xin đừng cãi nhau……
Ninh Trị Đông đẩy cửa ra, nhìn thấy Ôn Lĩnh Viễn, sửng sốt cười cười, hỏi: “Lĩnh Viễn, sao cậu cũng……” Dường như ông nhận ra có gì bất thường.
Không gian gần như tĩnh lặng.
Ôn Lĩnh Viễn đứng dậy, cười nói: “Giám đốc Ninh mời ngồi. Đồ ăn đã lên rồi, cùng ăn một bữa nhé?”
Ninh Trị Đông vẫn chưa phản ứng lại, quay qua Ninh Tê, cô nàng đang cúi đầu nhìn giày, không dám hó hé gì. Chuyện này……
Ông sờ đầu, cười gượng hai tiếng: “Có chút ngoài ý muốn nhỉ. Lĩnh Viễn, sao cậu chẳng hé tí gió nào thế?”
“…… Là con bảo tạm thời đừng nói.” Ninh Tê nhỏ giọng nói.
“Con im lặng!” Ninh Trị Đông xụ mặt, gầm lên, ông không thể làm gì Ôn Lĩnh Viễn, chỉ đành nhắm vào Ninh Tê.
Ninh Tê bị quát đến sửng sốt, lập tức phản ứng lại, hét lên: “Kêu la cái gì! Biết tính tình ba không tốt nên con mới không mời đấy.”
Ôn Lĩnh Viễn biết cứ tiếp tục như vậy khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Anh vẫy tay với Ninh Tê, ý bảo cô đến đây.
Ninh Trị Đông cố ngăn cản nhưng không được.
Ninh Tê đến bên cạnh nắm tay Ôn Lĩnh Viễn, như có chỗ dựa nên cô càng giương nanh múa vuốt nhìn ông.
Ninh Trị Đông sắp tức chết rồi, chuẩn bị phát cáu thì Hề Văn Ngọc nói: “Không thì ông về phòng trước đi? Tôi muốn ăn cơm rồi. Đừng làm phiền tôi.”