Toà Tháp Hoa Hồng

Chương 39: Tiểu tuyết (1)




“Thật ạ?”

“Nếu muốn cháu có thể đi kiểm tra xem rút tiền được không?”

Ninh Tê thấy Ôn Lĩnh Viễn thả tay xuống như định rút ví ra, vội vàng ngăn: “Không không, mặc dù có lúc tôi cũng bị mê hoặc bởi kiểu suy nghĩ không làm mà vẫn có ăn nhưng mà tiêu tiền mình tự kiếm mới yên tâm thoải mái.”

Ninh Tê cởi giày, ngồi xuống đối diện với Ôn Lĩnh Viễn. Anh ngồi xếp bằng, chân không đi tất để lộ khớp xương cổ chân thon dài. 

“Mật mã thẻ ngân hàng của chú có ý nghĩa đặc biệt gì không?” 

“Không có ý nghĩa đặc biệt gì. Ngày sinh ghép lại với nhau thành 36, bình phương của 36 là 1296.”

“Còn cả cách đặt mật khẩu như thế nữa á? Mật khẩu thẻ của tôi là sinh nhật….” Ninh Tê nhận ra mình nói hớ, vội vàng che miệng. 

Ôn Lĩnh Viễn bật cười, “Tôi chưa nghe thấy gì cả.”

“Cho dù chú có nghe được cũng chẳng sao, trong thẻ của tôi cũng chẳng có bao nhiêu tiền. Lần đi chơi này tôi tiêu nhiều lắm.” Ninh Tê vẫn đang đeo một chiếc ba lô loại nhẹ, lúc này mới cởi ra, đặt xuống trước mặt, “Tôi có mang cho chú một món quà.”

Ôn Lĩnh Viễn bóc món quà cô đưa cho anh là một cây bút máy sailor The Tale of Genji, thân bút màu đen, còn cả kỹ thuật sơn mài Maki-e họa hình bằng vàng bạc vụn, khảm thêm xà cừ và tơ bạc hình chim hoa, tạo thành bức hoa văn cát tường có chim hoa, người. Ngòi bút kỹ thuật thủ công phức tạp tạo thành hai mảnh dài đao nhỏ, cầm trong tay cảm giác trình trịch, rất chắc tay. 

“Tiêu bao nhiêu tiền rồi, sao còn mua món quà đắt như này?” Ôn Lĩnh Viễn cười hỏi cô, không mang ý trách móc mà chỉ vì thắc mắc. 

“Chú tặng tôi máy ảnh đắt như thế, tôi cũng nên có qua có lại chứ. Với lại tôi mua ở Dubai, cũng không quá đắt đâu. Sau này nhất định tôi có thể tự mình kiếm thêm nhiều tiền như vậy nữa.” 

“Bây giờ thì sao?

“Bây giờ tạm thời gắng gượng một chút vì tôi vẫn chưa thu tiền.” 

Ôn Lĩnh Viễn cầm cây bút máy trên tay ngắm một lúc, anh không từ chối nhận mà còn hỏi cô: “…..Cháu mua cây bút máy này vì đọc “Truyện kể Genji” hay là vì cảm thấy nó đẹp?”

Ninh Tê rất thẳng thắn: “Vì đẹp ạ, chú nhìn tôi có giống kiểu người đi đọc tác phẩm văn học Nhật Bản không?”

“Thế cháu nghe qua câu chuyện đó chưa?” 

“Chưa ạ.”

Ôn Lĩnh Viễn không nói thêm nữa, chỉ mỉm cười nói cảm ơn cô. 

“Tiểu Viên bảo chú bị ốm.” Ninh Tê ngó đầu nhìn chiếc cốc quai của anh, hình như chỉ là nước lọc bình thường chứ không phải trà gừng hay là bổ phế Tì Bà Cao. 

“Chắc là hóng gió lạnh nhiều.” 

“Ngày nào chú cũng tập thể dục mà.” 

“Bệnh tật đến không phân biệt ai cả.” 

“Giờ đã đỡ chưa ạ?”

Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô nói: “Đỡ nhiều rồi.” 

“Thế tối nay gọi Tiểu Viên lên ăn cơm cùng nhé?”

“Được.” 

Bầu không khí trầm mặc trùm xuống, Ninh Tê thấy Ôn Lĩnh Viễn đang nhìn cô khiến cô chợt nhớ ra hai người còn một đoạn đối thoại dang dở. Trong bầu không khí đơn độc này liệu có khiến Ôn Lĩnh Viễn cảm thấy đây là cơ hội phù hợp để nhắc lại chuyện cũ không?

Bất kể là phải hay không, cô cũng phải bóp chết nó, thời điểm phù hợp duy nhất là khi cô quyết định muốn nghe. 

Thế là cô đứng dậy, nhìn màn hình máy tính của anh, “Chú ốm mà cũng làm việc á?”

“Tôi đang đọc vài tài liệu thôi.” 

“Đơn giản là chú bị cảm giác trách nhiệm đè xuống vai thôi, chú nên nhân dịp cảm mạo này mà buông thả mình một chút.” 

“……Ví dụ như?”

“Ví dụ như nghe nhạc, nằm trên sô pha ngủ trưa một giấc này.” Nói đến đây, Ninh Tê lôi từ trong ba lô ra một cái tai nghe. Cô không dùng tai nghe kết nối không dây vì đã bị rơi mất mấy lần, còn bỏ vào máy giặt chẳng biết bao nhiêu lần nữa. Để không bị rối vào nhau, cô bỏ thời gian gỡ dây rồi mới cắm vào điện thoại. 

Ôn Lĩnh Viễn vẫn đang ngồi do dự trên tấm thảm, Ninh Tê trực tiếp kéo anh dậy, đẩy tới sô pha, sau đó gỡ chiếc chăn mềm gấp gọn ở trên tay ra, đắp lên người anh. 

Sau đó, cô ngồi xuống thảm chỗ ở gần anh, điều chỉnh phần mềm âm nhạc trong máy điện thoại của mình về danh sách loại nhạc “Thư giãn dễ ngủ”, đưa cho anh một bên tai nghe. 

Mới đầu, Ôn Lĩnh Viễn còn hỏi cô đây là bài gì, sau đó tâm trí anh được bao bọc trong giai điệu êm dịu hài hòa, không khỏi chìm đắm trong giai điệu, tựa như đằm mình vào đáy hồ yên tĩnh. 

Ninh Tê nhè nhẹ tựa vào vai anh, anh không phản ứng lại, cuối cùng anh cũng ngủ rồi. 

Làm gì có chuyện chỉ ngắm mà không làm gì được. Cô duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng gẩy gẩy hàng lông mi bao phủ trên viền mí mắt. Hàng mi dài, mềm mại đã thế còn cong một đường tự nhiên nữa, ghen tị quá đi mất. 

Tỉnh dậy lúc đang bị cảm là khoảnh khắc khổ sở nhất trong ngày. 

Ôn Lĩnh Viễn mở mắt, lúc đầu óc tỉnh táo trở lại anh cảm thấy may mắn vì mình không ngồi dậy ngay lập tức. Nếu anh làm thế chắc chắn sẽ đánh thức Ninh Tê đang ngủ bên cạnh sô pha lúc này. 

Anh không động đậy, nghiêng đầu nhìn gương mặt đang say giấc kia, cảm giác hình như mùa hè này còn chưa kết thúc. 

——

Cách thời gian quay lại trường định sẵn vẫn có vài ngày, Ôn Lĩnh Viễn cứ nghĩ hôm sau Ninh Tê sẽ quay lại Thanh Hạnh Đường, nhưng hóa ra lại không. 

Cảm thấy hơi nghi ngờ, anh bèn gửi tin nhắn WeChat hỏi cô mới biết cô đã về trường từ sớm. 

“Sớm vậy đã quay lại học rồi?”

Ninh Tê trả lời: “Kỳ này chúng tôi phải đến Bắc Kinh thực tập nghiệp vụ, ít nhất là ba tháng, kết quả thực tập sẽ được tính vào điểm học tập, thế nên tôi phải quay lại trường trước để chuẩn bị.”

“Tự cháu tìm đơn vị để thực tập?”

“Không ạ, nhà trường sắp xếp. Tôi làm công việc ở mảng quay video cho một trang mạng. Bọn họ bảo sẽ có cơ hội lên hình, nhưng tôi nghĩ hơn nửa là chạy việc vặt thôi.” 

Nhưng thứ Ôn Lĩnh Viễn để ý lại là: “Trang web gì?”

Ninh Tê: “Không nói cho chú biết đâu, tôi ghi hình cũng sẽ không bảo với chú.” 

Anh cũng không ép nữa mà chỉ căn dặn cô: “Nếu cháu ở Bắc Kinh gặp phải rắc rối gì thì có thể bảo với tôi. Tôi có vài người bạn ở bên đó, chắc có thể giúp đỡ ít nhiều.” 

Ninh Tê đáp lại bằng biểu tượng “OK”. 

Ôn Lĩnh Viễn lại thấy đau đầu, có vài lời anh còn chưa kịp nói với cô, nhất định phải gặp mặt trực tiếp để nói. Ban đầu vốn định nhân mấy ngày cô vẫn đang ở Nam Thành, chưa quay về trường bảo với cô. Nhưng giờ chỉ đành để khi khác lại nói vậy. 

Anh không nghi ngờ năng lực độc lập của Ninh Tê. Dù một mình cô ấy ở Sùng Thành vẫn có thể sinh hoạt đâu ra đấy, nhưng Bắc Kinh thì khác. Thứ nhất là xa hơn, thứ hai lại thêm khí hậu đặc biệt của phương Bắc, ăn uống cũng khác biệt lớn so với phương Nam. 

Ôn Lĩnh Viễn không yên lòng nên ngày nào cũng thường xuyên hỏi han cô qua WeChat. 

Cô cũng rất thoải mái mà chia sẻ những thay đổi trong cuộc sống với anh: 

Vì không muốn nhồi nhét ở chung với người khác, cô thuê một căn phòng cách công ty không xa, lại thêm căn phòng ở Sùng Thành không trả, phải ánh chịu hai phần giá phòng không phải đơn giản. Nó khiến cô cảm giác chất lượng cuộc sống mình bị hạ thấp, thậm chí là bây giờ cô đi siêu thị thực phẩm nhìn thấy dâu tây tươi mọng cũng phải tính toán một lúc mới dám mua. 

Lúc mới đầu, hàng ngày cô chỉ có thể làm chút chuyện sắp xếp văn thư và làm công việc chạy vặt linh tinh của đoàn đội. Phòng ban mặc dù thuộc về lĩnh vực mạng nhưng phân cấp bậc rõ ràng. Nếu như gọi nhầm chức vị hoặc tương tự như không xưng hô với các đồng nghiệp làm phát thanh viên bằng “chị XX”, “anh XX” liền bị góp ý uyển chuyển. Nếu không phải chuyện thực tập này còn liên quan tới điểm học phần, ảnh hưởng tới kết quả tốt nghiệp, cô nhất định quẳng phắt cái gánh nợ này đi. 

Bắc Kinh vào thu xong liền hanh khô, một người lớn ở phương Nam như cô đúng thật khốn khổ. Cái cụm “da hỗn hợp thiên dầu” thậm chí có thể đổi thành “da hỗn hợp thiên khô”, các sản phẩm dưỡng da phải mua lại toàn bộ. 

Đương nhiên không phải lúc nào cũng không vui, cô cùng bạn bè ở Bắc Kinh và các anh chị khóa trên đã vững gót ở cái chốn này cùng tổ chức liên hoan. Khi nghe bọn họ nói chuyện, cô cảm thấy giống như đang nghe tuồng nói của một ông chú lái xe taxi vậy. 

Loáng cái đã tới ngày Quốc khánh. 

Quốc khánh Ninh Tê vẫn phải đi làm, thế nào mà trực ban lại “vừa hay” tới lượt cô. 

Trước ngày Quốc Khánh, Ninh Tê bị lãnh đạo chỗ phòng ban, cũng là giáo viên hướng dẫn đưa đi tham gia một bữa cơm thết. Cùng đi với cô còn có hai nhân viên chính thức khác năm nay mới vào nghề, có cả nam lẫn nữ, vì thế cô cũng chẳng quá lo lắng. 

Sau khi tới đó, Ninh Tê mới biết bộ phận mình phải chuẩn bị tiết mục tự diễn nên cần giao thiệp các hãng quảng cáo nhờ họ tài trợ, Cơm thết là người bên bộ phận thị trường trang web bên này đứng ra tổ chức, đón tiếp người bên bộ phận thị trường hãng quảng cáo có ý định bên kia. Đám người bộ phận video đi để làm nền thôi. 

Giáo viên của Ninh Tê còn “rơi xuống nước” làm vai hề góp vui, thử thách quảng cáo miệng cho hãng tài trợ 60 phút trên bữa tiệc. Cô và hai người nhân viên mới  càng khỏi phải nói, đãi ngộ đương nhiên chẳng tốt đẹp gì. 

Thậm chí nói ý đồ của bữa cơm thết này vốn chính là tiệc rượu rẻ tiền cũng không ngoa.  

Mặc dù gia đình không quá viên mãn nhưng ở khía cạnh tiếp xúc xã giao này, Ninh Tê được Ninh Trị Đông bảo vệ chu đáo. Ông ấy cung cấp cho cô đầy đủ về mặt điều kiện vật chất, không để cô phải vì chuyện miếng cơm manh áo mà ép dạ cầu người. 

Không phải cô chưa từng gặp cảnh tiếp rượu của người lớn, chỉ là cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân mình biến thành cái người phải hạ giọng xuống nước với “ông nọ ông kia”.

Phía đối diện ám chỉ mấy người bọn họ đúng là trẻ tuổi, hẳn là còn đánh mắt ra hiệu, giáo viên phụ trách lộ ra sắc mặt lúng túng, nói hai câu cho có, không quá cương quyết. 

Chuyên mục bọn họ đang làm trước chỉ giỏi đốt tiền, hiếm khi kiếm lời được, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt bên bộ phận thị trường mà sống, giáo viên của cô hẳn nhiên không cứng rắn được. 

Có người đã rót cho cô một ly rượu đầy, mà tâm tư cô thay lắt lay ở nơi xa xôi tám mười vạn dặm. Nghĩ xem nếu như thực tập bị đánh giá kém, không thể tốt nghiệp được, cô liệu có dứt khoát thôi học luôn không. Lúc này, cô hơi cảm kích Ninh Trị Đông và Hề Văn Ngọc vì hai người đã cho cô sức mạnh kiểu này.  

Thế là cô vừa cười vừa kể: “Thật không hay mà, hôm nay tôi bị cảm rồi, trước khi đến đây vừa mới uống thuốc kháng sinh, không thể uống rượu được.”

“Người trẻ bây giờ cũng biết dùng cớ uống kháng sinh để trốn tiếp rượu rồi hả?” Phía đối diện vang lên giọng cười hô hố, “Uống ít thôi, có làm sao!”

“Nếu như tôi uống mạng thành bã, cũng không sao hả?”

Sắc mặt giáo viên phụ trách lập tức tối sầm, “Đưa mấy cô cậu tới đây là mong cô cậu học hỏi chút cung cách nói chuyện làm việc. Thế mà cô cậu còn không chịu học, không học được thì giờ biến về tăng ca đi!” 

Mấy người mới bọn họ đương nhiên biết giáo viên phụ trách đang cho họ bậc thang, nhanh trí theo đó mà xuống nước. 

Trên đường trở về, Ninh Tê chạnh lòng nghĩ tới Ôn Lĩnh Viễn. 

Chắc anh cũng chẳng ngờ đến đâu nhỉ, đạo cao một thước ma cao một trượng, cách từ chối tiếp rượu người khác anh từng dạy cô giờ đã chẳng dùng được. 

Cô gửi cho Ôn Lĩnh Viễn một tin nhắn thoại trên WeChat, định trêu chọc anh. 

Anh không nhận, thế là cô chuyển sang nhắn tin cho Trì Tiểu Viên, cò cưa hết chuyện nọ chuyện kia mới tới chuyện cô quan tâm nhất – tung tích của Ôn Lĩnh Viễn. 

Trì Tiểu Viên hào hứng kể: [Bây giờ chú Ôn không ở Thanh Hạnh Đường. Chị đang muốn buôn dưa lê với em chuyện này đó!]

Thế rồi Trì Tiểu Viên bắt đầu kể chuyện sinh động như thật. Chiều hôm nay, anh trai và chị dâu của Ôn Lĩnh Viễn ghé thăm Thanh Hạnh Đường một chuyến. Sau khi gặp mặt xong liền đi ăn cơm. Lúc Ôn Lĩnh Viễn lên tầng thay quần áo, Ôn Tế Thâm ngồi chờ ở dưới lầu thế là Trì Tiểu Viễn bảo cô ấy cũng muốn đi cùng. Ôn Tế Thâm cười bảo cô ấy rằng: “Nghỉ Quốc Khánh thì gọi Nam Xuyên với Bắc Ca cùng nhau đi ăn. Hôm nay cháu không đi được, bữa này chú Tiểu Ôn của cháu đi xem mắt rồi.” 

Ninh Tê thẫn thờ, mãi sau mới đánh chữ hỏi: [Chú ấy đi xem mắt ư?]

[Đúng là thế đấy! Chờ chú ấy về chị sẽ hỏi kết quả xem sao! Chú Ôn cũng nên đi xem mắt rồi, phải quen biết cô gái khác chứ.]

Ninh Tê chẳng biết đáp như thế nào, gõ chữ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, cuối cùng dứt khoát chẳng trả lời.

Sau đó, khoảng hai tiếng gì đó trôi qua, cô về tới nhà, đang lúc vừa ăn lẩu tự nóng vừa xem gameshow, Tiểu Viên lại gửi cho cô một tin: [Chú Ôn về nhà rồi! Nhưng mà xem ra tâm trạng không vui vẻ chút nào, chắc là chú ấy không hài lòng với đối tượng xem mắt lần này. Chị nhát quá không dám hỏi.]

Lúc Ninh Tê ngẩn ngơ ngồi cắn dĩa, Ôn Lĩnh Viễn gửi cho cô tin nhắn: [Có chút chuyện nên không nhận được tin nhắn thoại của cháu. Cháu có chuyện gì à?]

Ninh Tê gượng đáp: [Không có gì, tôi ấn nhầm.]

Tâm trạng tồi tệ hủy diệt luôn nồi lẩu, cùng với đó, nó khiến tuần tăng ca ngày nghỉ lễ hôm sau trở nên bứt rứt vô cùng. Ban đầu cô định hỏi Ôn Lĩnh Viễn kì nghỉ dài hạn có kế hoạch gì chưa, nếu như không có, anh có muốn tới Bắc Kinh không. Giờ cũng chẳng buồn hỏi. 

Buổi tối, cô không kiềm nổi bèn gọi cho Tô Vũ Nùng một cuộc, thổ lộ về chuyện này. 

Tô Vũ Nùng vẫn tận tâm tận lực dùng lý trí phân tích thay cô: “Có phải xảy ra hiểu lầm gì không? Có khi anh ta có nỗi niềm gì không nói được chăng? Đáng ra cậu phải hỏi Ôn Lĩnh Viễn, tớ cảm thấy đây không giống chuyện mà anh ta sẽ làm.” 

Ninh Tê than thở: “Sao ngược lại tớ cảm thấy chuyện Ôn Lĩnh Viễn đi xem mặt rất hợp lý? Anh ấy là người rất lý trí.” 

“Thế đốm lửa mập mờ giữa hai người thì tính sao?”

“Không phải……” Ninh Tê kì lạ vì mình chỉ thấy buồn bã chứ không giận giữ, “Tớ không thấy là mối quan hệ giữa tớ và anh ấy đã tới bước giành chủ quyền.”

Nói xong, cô ngờ nghệch chợt nhớ ra, chẳng lẽ nào chuyện trước kia mà Ôn Lĩnh Viễn muốn nói cùng cô chính là chuyện anh muốn đi xem mắt? 

Trực giác của mình về mấy tin xấu, có phải chuẩn quá mức rồi không. 

Tô Vũ Nùng hận sắt không thành thép, “Lạy hồn, sao cậu có thể thích anh ta tới cái độ thành Stockholm luôn thế này? Tớ thấy cậu thật sự nên đi hỏi.” 

“Tớ không muốn hỏi.” 

“Đừng cứng đầu nữa.” 

“Tớ cứ muốn cứng đầu một chút đấy.” 

Nghe thấy tiếng khóc, Tô Vũ Nùng sững sờ, chỉ đành xuôi giọng an ủi: “Thế cậu lơ anh ta trước đi, chờ anh ta chủ động tới tìm cậu giải thích. Không thì nếu cậu không mở lời được, để tớ giúp cậu đi hỏi nhé?”

“Không cần.” 

Tô Vũ Nùng thở dài bảo: “Cứ là chuyện của Ôn Lĩnh Viễn, cậu lại chịu đựng, hiểu chuyện vậy, thật sự không cần thiết phải thế đâu.” 

“Tớ không hiểu chuyện, tớ chỉ là một kẻ nhút nhát. Buồn nhất của việc câu cá không phải là không câu được mà là cá cắn câu rồi lại để nó xổng mất. Giờ tớ không dám thu cần câu xem kết quả, tớ rất sợ. Chờ khi tớ có thể chấp nhận được thì tớ sẽ đi tìm Ôn Lĩnh Viễn hỏi.” 

Ôn Lĩnh Viễn nhận ra chỉ sau một đêm thái độ của Ninh Tê trở nên xa lánh hơn, chính xác là bắt đầu từ tần suất trả lời tin nhắn WeChat và giọng điệu trả lời. 

Kế hoạch của anh là nhân dịp Quốc khánh đi Bắc Kinh một chuyến. Anh hỏi cô rảnh ngày nào, cô đều bảo không rảnh, ngày nào cũng phải tăng ca. 

Anh không đoán được có phải do thực tập mệt quá khiến cô không rảnh để tâm tới chuyện tư không. 

Cuối cùng đến cuối tháng mười, trước ngày sinh nhật cô, anh lần nữa ngỏ ý muốn tới Bắc Kinh thăm cô nhưng vẫn bị cô lấy chuyện công việc rất bận để từ chối. 

Kết quả là hôm sau trên dòng Khoảnh khắc của cô, anh lướt được ảnh cô và mấy người bạn ở Bắc Kinh tổ chức tiệc mừng sinh nhật. 

Tháng mười một, vợ bác sĩ Chương ở phòng thuốc sinh con thứ hai, vì thế bác sĩ Chương xin nghỉ phép một tháng. Bác sĩ chẩn trị ở phòng khám đông y ít đi một người, lượng công việc của những người khác thành ra nhiều thêm một phần. Vì điều này lịch trình hàng ngày của Ôn Lĩnh Viễn không còn bất cứ khoảng trống nào. Tuy anh là chủ phòng khám đông y thì cũng không ngoại lệ. 

Khoảng thời gian này, Tiểu Viên có vẻ như cũng quan sát được tâm tình của anh, thường xuyên treo biểu cảm muốn hỏi lại không dám, ngày ngày run rẩy như chim sợ cành cong trước mặt anh khiến anh không thể bỏ qua chuyện bản thân trở nên bồn chồn nôn nóng. 

Thế là cuối cùng anh quyết định giữa lúc bộn bề công việc, rút ra một khoản thời gian buổi tối của mình: Cuối tuần anh phải đến Đại học Bệnh viện Quốc gia Trường Trọng Cảnh tham gia một buổi thuyết giảng học thuật. Nếu như tối thứ sáu bay tới Bắc Kinh gặp mặt Ninh Tê xong, sau đó bắt chuyến bay “red-eye” quay lại Nam Dương, thời gian là vừa đủ. 

Chẳng may cuộc sống ở Bắc Kinh đã mang đến cho cô một câu chuyện khác……

Trong lúc chờ máy bay cất cánh, Ôn Lĩnh Viễn chợt nghĩ. 

Anh có lựa chọn chúc phúc cô không? Luận tính cách và thân phận của anh, đây là điều chắc chắn không có gì phải nghi ngờ. Thế nhưng tưởng tượng đến khả năng này vẫn khiến ngực anh bức bách khó tả, vì thế anh cũng chẳng dám khẳng định nữa. 

Sau khi xuống máy bay, Ôn Lĩnh Viễn mới biết nhiệt độ ở Bắc Kinh xuống thấp. 

Anh chỉ mặc một chiếc áo gió, không đủ dày để ngăn cơn gió buốt lạnh của Bắc Kinh. Nhưng anh tạm thời chẳng có tâm trạng để đi mua quần áo chống lạnh, việc đầu tiên sau khi xuống máy bay đó là gọi cho Ninh Tê một cuộc, hỏi xem cô ở đâu. 

Giọng Ninh Tê nhẹ nhàng, “Tôi đang bận.” 

“Bây giờ tôi đang ở Bắc Kinh, tôi muốn gặp cháu.” 

Ninh Tê trầm mặc lúc lâu mới nói: “Tôi không rảnh.” 

“Vậy tôi tới tìm cháu, chỉ cần cho tôi mười phút thôi.” 

Lúc này, Ninh Tê mới đáp: “Tôi với bạn đang ở quán bar, giờ chú muốn tới hay chờ tôi về?”

Ôn Lĩnh Viễn đáp: “Gửi định vị trên WeChat cho tôi đi.” 

Thời tiết giá lạnh, Ôn Lĩnh Viễn chọn taxi làm phương tiện vận chuyển sau khi rời khỏi sân bay. Bác tài trêu chọc anh: “Ăn mặc phong phanh vậy, cậu từ Quảng Đông đến hả?”

Ôn Lĩnh Viễn không đáp, tài xế buồn bực vặn to âm lượng đài FM.

Ninh tê đang ở quán rượu nổi tiếng nhất trong khu vực. Trước kia Ôn Lĩnh Viễn đến Bắc Kinh công tác, du lịch đều cùng bạn đến đây uống rượu. Phần mềm chỉ dẫn hiện giờ đã có thể chỉ dẫn bất kì những ngóc ngách khó tìm nào, vì vậy chẳng mất nhiều sức lực, Ôn Lĩnh Viễn đã có thể tìm ra vị trí của Ninh Tê ở quán bar đó. 

Không chút ồn ào. Trên sàn có người đang hát nhạc jazz trong ánh sáng lập lòe sáng tối, phía dưới các vị khách từng bàn từng bàn tụ tập uống rượu chuyện trò. 

Ninh Tê đang ngồi ở một bàn sát cửa sổ. Cô mặc một chiếc váy dài ôm người màu đen, chiếc áo khoác lông vũ trắng được vắt sau lưng ghế. Ngồi cùng bàn cô còn có mấy người trẻ tuổi, có cả nam lẫn nữ. 

Đối với cảnh tượng không chút trái ngược lẽ thường trước mắt, Ôn Lĩnh Viễn không hề thấy kinh ngạc. Có lẽ Ninh Tê cũng không biết thế nào mới thật sự là trái ngược lẽ thường, nội tâm cô là của một cô gái ngoan ngoãn, nghe lời. 

Ôn Lĩnh Viễn không đến làm phiền cô, anh ngồi xuống quầy rượu. 

Không khí đủ ấm áp nên anh cởi áo gió ram treo trên thanh kéo vali. Không lâu sau, có một cô gái trang điểm đẹp đẽ lại gần, muốn mời anh uống cùng một ly nhưng bị anh từ chối. 

Nửa tiếng trôi qua, chắc Ninh Tê cảm thấy dựa theo thời gian, hẳn là anh phải đến nơi rồi, vì thế dường như cô nhấp nhổm không yên, chốc chốc lại xem điện thoại. 

Có một lúc, cô cầm điện thoại lên một lúc lâu. Ôn Lĩnh Viễn có cảm giác cô muốn gửi tin nhắn cho mình, nhưng điện thoại anh lại không có động tĩnh gì, có lẽ cô lại chọn không gửi. 

Sau cùng, lúc cô đứng lên định đi nhà vệ sinh, anh bị cô phát hiện. 

Cô đứng im tại chỗ, dáng vẻ hơi lo lắng. Ôn Lĩnh Viễn lúc này chọn thanh toán, cầm áo khoác và va li của mình, vừa đi về phía trước vừa gửi cho cô một tin nhắn: [Ra ngoài đi, tôi mượn cháu mười phút.]

Cô có thể chọn không ra ngoài, Ninh Tê nghĩ vậy nhưng cô chẳng hiểu nổi mình sao lại cầm ví, để lại phần tiền nước của mình, chào bạn bè sau đó cũng bước ra ngoài quán rượu. 

Ôn Lĩnh Viễn đứng ở bên đường, áo khoác anh rất mỏng, đáng ra rất lạnh mà anh lại vẫn đứng thẳng tắp. 

Trước khi kịp để Ôn Lĩnh Viễn mở lời, Ninh Tê đã nói thẳng: “Tôi lạnh, chú đưa tôi về nhà đi.” Thực ra là thấy anh lạnh nên không muốn để anh tiếp tục đứng trong gió lạnh. 

Lên xe taxi, Ôn Lĩnh Viễn ngồi ở ghế sau với Ninh Tê. 

Trên hàng ghế đầu, bác tài lái taxi nhiệt tình người Bắc Kinh biểu diễn màn tấu đơn của mình. Trong xe ngập một không khí khôi hài, hai người không nói gì cả. 

Trong quãng trầm đó, Ôn Lĩnh Viễn cuối cùng cũng xác nhận khoảng thời gian này, Ninh Tê đột nhiên thay đổi thái độ là cố ý làm vậy. 

Anh soát lại từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, vẫn nghĩ không ra mình đã làm sai chỗ nào. Nhưng nói sao thì cái này cũng không quan trọng, quan trọng là anh cần phải thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình trước đã. 

Taxi lái tới cổng một tiểu khu, Ôn Lĩnh Viễn nhấc va li của mình ra. 

Ninh Tê mặc một chiếc áo lông vũ, khóa áo còn chưa kéo lên, định cứ vậy giậm chân, gấp gáp muốn chạy đi. 

“Chờ chút.” 

Ninh Tê dừng chân lại, hai tay đút vào trong túi áo lông vũ, thu nhỏ bờ vai lại, bảo anh: “Nếu tôi bảo, bất kể chú muốn nói cái gì, tôi đều không muốn nghe, chú có ép tôi không?”

Ôn Lĩnh Viễn im lặng. 

Ninh Tê cười nhẹ, “Chuyện chú muốn nói, tôi đã biết rồi.” Cô lùi về phía sau một bước, “Có lúc tôi thật ghen tị với chú, mãi mãi một bộ dạng lý trí như này.” 

Nói xong, cô đón gió chạy vào trong tiểu khu. Ôn Lĩnh Viễn đang gọi tên cô nhưng cô càng chạy nhanh hơn, ném âm thanh của anh lại phía xa. 

Chạy thẳng một hơi lên lầu, cởi áo khoác lông vũ ra rồi ngồi xuống bàn ăn. 

Sau khi để điện thoại ở chế độ im lặng, cô gọi một phần ăn bên ngoài rồi đi tẩy trang. Trong phòng tắm, hơi nóng hầm hập bốc lên, phủ mờ cả mặt gương làm cho cô chẳng nhìn rõ mặt mình. 

Cô khó mà hình dung được tâm trạng Ôn Lĩnh Viễn lúc này cũng như đoạn thời gian cô xa lánh anh. 

Cô thừa nhận mình đã có chút nản lòng, chẳng lẽ vì mùa thu ở Bắc Kinh lạnh quá? Làm cô mất đi động lực, muốn làm bản thân mình chứ không phải một con đà điểu rúc đầu chờ bão qua đi. 

Sau khi điều chỉnh tốt tâm trạng bị mất cân bằng, mới tiếp tục yêu anh một cách kiên trì, hiểu chuyện, cẩn thận dè mặt, không gấp không vội. 

Cũng giống như học thuộc từ đơn vạt, tích lũy từng từ từng từ một, tích trữ càng nhiều, điểm số cũng càng lí tưởng hơn nhỉ? Trước mặt cô cảm thấy mình chưa chuẩn bị tốt, cô không muốn bước vào phòng thi lớn lúc này.  

Càng muốn thắng, càng không được buông thả mình. Có phải mọi người đều giống vậy hay là duy mình bản thân cô mới vậy? 

Tắm táp xong, đồ ăn order cũng tới nơi. 

Ninh Tê hong tóc cho khô, ngồi trên sô pha vải bố ăn đồ ăn nóng hôi hổi, xem một bộ phim không cần phải động não. 

Xem đến gần cuối, cô phát hiện màn hình điện thoại của mình lặng lẽ sáng lên bèn cầm lên xem. Là Ôn Lĩnh Viễn gọi đến. 

Do dự một lát, cô vẫn nhận máy. 

Giọng Ôn Lĩnh Viễn rất dứt khoát, mang theo cả chút ép buộc không dễ dàng từ chối: “Tôi đang ở cổng tiểu khu, cháu xuống đây đi.” 

Ninh Tê sững ra: “Chú chưa đi à?” 

“Cháu hỏi tôi nếu có những lời cháu không muốn nghe, tôi có ép cháu nghe không, đáp án của tôi là có. Vì vậy, mong cháu cho tôi mười phút, tôi muốn đối mặt để nói điều này với cháu.” 

Ninh Tê vô thức nhìn thời gian hiển thị trên màn hình máy tính, đã sắp qua ba tiếng đồng hồ rồi mà anh còn chưa đi? Là để nghĩ xem có cần ép cô nghe vấn đề đó không? 

Cô cảm giác kinh hoảng, lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân mình hình như chẳng hiểu anh. 

Ninh Tê lười thay bộ quần áo ở nhà dài tay đang mặc, chỉ khoác chiếc áo phao lông vũ dáng dài đã mặc cả ngày kia, bỏ cả điện thoại lẫn chìa khóa vào trong túi áo. Ngẫm nghĩ xong thì không tắt đèn, cứ vậy đi xuống lầu. 

Ôn Lĩnh Viễn đang đứng ở cổng tiểu khu, dưới chỗ cái cây sắp rụng xác xơ hết lá. 

Chẳng hiểu sao anh mặc phong phanh như vậy mà có thể đứng ngốc ở đây ba tiếng đồng hồ. Lại càng chẳng hiểu một vấn đề đơn giản như thế mà anh lại suy ngầm tận ba tiếng? 

Vì thế, sau khi đến trước mặt anh, câu đầu tiên cô hỏi là: “Kể cả tôi không muốn nghe thì chú cứ nói đi. Bộ tôi có thể bịt tai không nghe được sao?”

Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô, tựa như bị gió lạnh lẽo thổi muốn đóng băng cả người mà đôi mắt anh giống như ánh sáng sao băng, “Không phải chỉ muốn bảo với cháu chuyện đơn giản như này. Mà bất cứ quyết định nào liên quan tới cháu, tôi đều nghĩ rất lâu.” 

“Ý chú là tôi rất khó trị à?” 

“Có chút đấy.” 

“………” Ninh Tê trừng mắt nhìn anh, ngạc nhiên vì lời này của anh nghe không giống như đang nói đùa. 

“Thế chú có muốn vào trong rồi nói không? Tôi thấy ở ngoài này lạnh lắm.” Xót cho anh trở thành một loại bản năng cô không thể điều khiển nổi.

Ôn Lĩnh Viễn thì bảo: “Không cần, nói xong tôi sẽ đi ngay.”

Ngâm mình trong đêm gió buốt chờ đợi quá lâu, tựa như anh cũng biến thành một phần của cơn gió buốt. Anh không thể nào khống chế để giọng mình không run lên, nhưng giọng điệu vẫn từ tốn mà kiên định: “Cháu bảo cháu ghen tị với tính cách lý trí này của tôi nhưng cháu sai rồi, không ai có thể vĩnh viễn lý trí. Nếu lý trí thì đáng lẽ hai tiếng trước tôi phải xuất phát ra sân bay rồi, tôi đã đặt vé bay chuyến đêm để sáng mai kịp có mặt ở buổi hội đàm học thuật tổ chức ở Nam Dương với sự tham gia của một vị tinh anh trong giới y học. Đây là cơ hội giao lưu mà tôi đã chờ đợi rất lâu rồi. Nhưng tôi lại không chọn nó mà đứng đây nghĩ thật lâu để rồi càng nghĩ càng quyết tâm, tôi nhất định phải nói với cháu, bất kể cháu có muốn nghe hay không, có muốn biết không và đáp án sẽ là cái gì.” 

Ninh Tê dần nhận ra rằng, đây tuyệt đối không phải anh muốn kể chuyện bầu không khí buổi xem mắt bị phá vỡ, ngược lại giống như đang……

Không để cô suy tưởng thêm, Ôn Lĩnh Viễn tiếp tục kể: “Nghe xong rồi chứ, sau đây mới là chuyện nhất định phải nói với cháu.Tôi là một người có khuyết điểm đầy mình, cũng không phải người linh hoạt. Vì thế, việc phải tiếp nhận chuyện thay đổi thân phận thế này khiến tôi phải xóa đi vài giới hạn đã vạch ra trước đó, phải cẩn thận xem xét lại mối quan hệ giữa chúng ta, và cân nhắc cả những xáo trộn trong những mối quan hệ cá nhân ở tương lai. Đối với tôi mà nói, tất cả đều khó khăn. Nhưng tôi lại có một ưu điểm, đó là những quyết định nào đã được suy xét tường tận thì tôi sẽ hoàn thành không chút do dự và tuyệt đối không hối hận.” 

Ninh Tê véo mặt mình, cô nghe rõ rồi nhưng vẫn muốn “đòi voi”. Chính cô cũng không phát hiện giọng của cô so với giọng Ôn Lĩnh Viễn còn run hơn, run như sắp vỡ thành từng mảnh vậy, “….. Chú có thể dùng ngôn ngữ con người nghe hiểu được để dịch lại đoạn thoại vừa rồi không?”

Tiếng thở dài cam chịu cùng câu nói dịu dàng của Ôn Lĩnh Viễn vang lên bên tai cô một cách rõ ràng: “Anh nói là em có muốn ở bên anh không?”

Giờ thì chẳng thể bảo cô không nghe hiểu được nữa, nhưng cô vẫn tham lam được voi đòi tiên hỏi anh tiếp: “…… Ở bên anh theo kiểu bạn gái anh sao?” 

“Là ở bên anh theo kiểu bạn gái anh đấy.”

***

Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi, để mọi người đợi lâu….. Chương này hơn 7000 chữ nha.

Người edit chương này có lời muốn nói: Gòi xong, nhìn mà chết “lâm sàng”.