Toà Tháp Hoa Hồng

Chương 27: Kinh trập (2)




Ninh Tê còn đang nghĩ phải giải thích thế nào với Ôn Lĩnh Viễn rằng bức họa được đặt ở đó tuyệt đối không có bất cứ hàm ý đặc biệt gì. Chỉ là kệ nhà cô tương đối trống, vừa hay lại thiếu một bức tranh, mà trong tay cô trước mắt lại chỉ có đúng bức tranh này, thế nên đương nhiên không còn cách nào khác phải đặt nó ở đây rồi. 

“Bức này tôi vẽ không đẹp.” Ôn Lĩnh Viễn đột nhiên nói. 

“Vâng…. Dạ?” Anh đứng đây suy tư cả buổi chỉ vì chuyện bức tranh này vẽ không đẹp? 

“….. Chỗ nào ạ?” 

“Con mèo này, tư thế không được tự nhiên.” Giọng nói Ôn Lĩnh Viễn nghe vào có vẻ rất nghiêm túc, tựa hồ sau một hồi xem xét kỹ càng liền đưa ra lời bình phẩm nghiêm khắc với bản thân. 

“Tôi không nhìn ra đấy.”  Ninh Tê bỏ qua cảm giác hoang đường trước chuyện hai người đứng chỗ này thảo luận tình tiết hư hư thực thực của bức tranh, đáp lời câu hỏi của anh. 

“Nó gọi là Phục Linh.”

Ninh Tê ngơ người không hiểu, cảm giác mình với anh đang ông nói gà, bà nói vịt.  

“Tháng mười năm ngoái chú nhặt được con mèo đi lạc, tên nó là do Tiểu Viên đặt.” Ôn Lĩnh Viễn cúi đầu nhìn cô một cái, cười nói: “Khi nào về Nam Thành, cháu có thể đến Thanh Hạnh Đường thăm nó.”

Ninh Tê nghe xong hơi mù mờ, chẳng đoán nổi điểm rơi của cuộc trò chuyện là đâu, cô không hiểu lắm. Đây có tính là một lời mời không? 

Không để cô có cơ hội hỏi, Tiểu Viên đã từ nhà vệ sinh ra, “Tê Tê, bọn mình đi được rồi!” 

Buổi trưa, Ninh Tê đưa hai người đi ăn ở một nhà hàng thịt nướng kiểu Nhật gần trường học, thịt bò Angus vân tuyết và thịt bò vân cẩm thạch là món tủ của nhà hàng này.

Lại gọi thêm một ít thịt bụng Otoro của cá ngừ vây xanh, tempura thập cẩm và sashimi tôm hồng, Ôn Lĩnh Viễn còn phải lái xe, không thể uống rượu nên uống trà lúa mạch, còn Ninh Tê và Tiểu Viên mỗi người gọi một chai Ramune. 

Than trắng được đặt trên một khung sắt dùng để nướng thịt, Ninh Tê cầm kẹp inox kẹp thịt, trải đều lên giá để nướng. Cô tự xem mình là chủ đãi khách đến nhà nên phải làm tốt việc nhiệm vụ săn sóc mọi người. 

Ninh Tê vừa lật mặt thịt nướng, vừa hỏi: “Ông nội Ôn gần đây vẫn khỏe chứ ạ?”

Trì Tiểu Viên tiếp lời: “Ông vẫn khỏe, gần đây còn khai khẩn mảnh đất trống trong vườn ra, chuẩn bị trồng ít thảo dược mau lớn cơ.”

Ning Tê bật cười: “Sức khỏe ông dồi dào thế hả?”

“Thì công việc nặng nhất bẩn nhất đều để chị, Nam Xuyên với Bắc Ca làm mà.” 

Ôn Lĩnh Viễn cũng cười, “Thì cho mấy đứa công việc, tiền lương tính theo ngày đấy thôi.” 

Trì Tiểu Viên lè lưỡi. 

“Em nghe chú Ôn bảo Thanh Hạnh Đường nuôi mèo hả?” 

“Phải đấy!” Nói đến mèo, Trì Tiểu Viên liền cao hứng, “Hôm đó trời đổ mưa lớn, lúc được chú Ôn nhặt về, nó bị lạnh gần chết rồi. Lúc đó chỉ to bằng lòng bàn tay của chú Ôn thôi, cũng không ăn thức ăn cho mèo, tụi chị ngày ngày phải dùng ống tiêm bón sữa dê cho nó uống. Giờ thì đã lớn lắm rồi!”

Trì Tiểu Viên móc điện thoại ra, mở album lướt đến bức ảnh của một con mèo vàng cam “Phục Linh”, “Em cũng biết là Thanh Hạnh Đường có rất nhiều đồ nội thất gỗ, thời tiết ẩm thấp, dễ mời gọi chuột với gián. Dùng thuốc diệt chuột với mồi diệt gián thì không hiệu quả, đáng lẽ sớm phải nuôi một con mèo, nhưng mà trước kia dì Chung dị ứng với lông mèo……”

Trì Tiểu Viên nói liến thoắng, cứ nói mà chẳng nghĩ ngợi gì, vì thế mà lúc bật thốt ra câu cuối, cô nàng mới nhận ra mình vừa vô thức nói cái gì, đần ra một lúc mới vội cười khan hai tiếng, “……Thịt hình như ăn được rồi nhỉ?”

Không phải vì Ôn Lĩnh Viễn vẫn còn tơ tình chưa dứt với Chung Ánh nên không thể nhắc đến, mà là trong khoảng nửa năm sau khi chia tay, Ôn Lĩnh Viễn bị Chung Ánh cùng bố mẹ cô ta dày vò bằng đủ, đến giờ cứ nghe thấy cái tên này là đau đầu. Như Trì Tiểu Viên biết thì Chung Ánh đến Thanh Hạnh Đường cầu xin tái hợp trên dưới năm lần, bố mẹ của Chung ánh còn muốn “đàm đạo” với Ôn Lĩnh Viễn nữa. 

Ôn Lĩnh Viễn bị quấy rầy tuy không cáu kỉnh nhưng tính tình cũng nóng nảy hơn. Đối phương muốn đàm đạo, anh cũng muốn nói chuyện lý trí với họ, nhưng cứ mở miệng đề xuất là lại bị từ chối, thậm chí thái độ từ chối lần sau kiên quyết liệt hơn lần trước. Chia tay giằng co không dứt khoát khiến tình nghĩa còn sót lại cũng mất sạch. 

Ninh Tê không biết những điều này, nghe thấy Tiểu Viên đang nói lại đột nhiên im bặt, như kiểu phạm vào điều cầm kỵ, thất vọng phiền chán “ồ” một cái trong lòng.  

Thịt bò Angus vân tuyết nướng chín độ năm phần là ăn ngon miệng nhất, nướng cho nước thịt chảy ra, lại lật mặt thịt mấy lần là vừa đúng độ. 

Cô cầm kẹp sắt chia thịt cho mọi người, Ôn Lĩnh Viên ngồi ở đối diện, lúc cô thò tay qua, chẳng ngờ lửa bếp than bốc hơi nóng cao nhường vậy, da bị hun nóng đau nhói, kẹp inox xém chút tuột khỏi tay. 

Ôn Lĩnh Viễn giữ cánh tay cô hỗ trợ, bảo cô “Cẩn thận”, sau đó nhận lấy cái kẹp inox đang kẹp đồ ăn, ôn hòa nói: “Để tôi tự làm.”

Ninh Tê rụt tay về, xoa xoa chỗ da bị hun nóng, chỗ bị anh nắm lấy, trái lại còn nóng hơn. 

Tiểu Viên cầm đũa gắp miếng thịt, chấm thêm ít nước sốt đặc chế, cho vào miệng vị tươi mới mà vừa mềm, cô nàng ăn uống vui vẻ, cười tít mắt hỏi: “Tê Tê, sao chỗ em ở có bài trí giống với phòng nghỉ tầng hai của chú Ôn thế, có phải em nhớ nhà không?”

Đương nhiên là vì thích Ôn Lĩnh Viễn rồi. Nhưng Ninh Tê không muốn bất cứ ai nghĩ cô là kẻ vội vã cơ hội, nhất là khi Tiểu Viên vừa tiết lộ Ôn Lĩnh hình như vẫn còn để ý Chung Ánh. 

Vì thế cô cụp mắt, đáp bằng giọng bình tĩnh, “Lúc em chọn nội thất chẳng buồn nhọc lòng phối này nọ nên chọn một phong cách thông thường.” 

Cô duỗi tay ra, muốn lấy kẹp inox kẹp thịt sống, tiếp tục công việc nướng thịt. 

Ôn Lĩnh Viễn bình thường vẫn luôn đoán đúng ý của mọi người, thế mà giờ tựa hồ mất đi thứ năng lực này. Cô ngẩng đầu nhìn anh, thậm chí còn phải nhắc “Chú Ôn, chú lấy giúp tôi cái kẹp với”, anh mới như thể bừng tỉnh từ dòng suy tư của riêng mình. 

Ăn cơm xong cũng đã một rưỡi chiều, Ninh Tê không thanh toán được hóa đơn vì Ôn Lĩnh Viễn lại dùng lý do đi rửa tay quen thuộc nhưng thật ra là lén đi thanh toán.  

Sinh nhật của thần tượng nhỏ bắt đầu lúc chín giờ tối, sớm nhất cũng phải năm giờ chiều mới vào hội trường được, theo ý hai cô gái thì bây giờ mà chạy tới, hiển nhiên là sớm quá. 

Ôn Lĩnh Viễn đề nghị hai cô về nhà ngủ trưa một lát, sau đó bốn giờ chiều anh qua đón rồi đưa hai cô đi tiệc sinh nhật. 

Ninh Tê hỏi: “Thế chú thì sao?”

“Tôi đi tìm nhà nghỉ.”

“Chú muốn ở nhà nghỉ bình thường chút không? Tôi biết có một khách sạn Atour cách đây một cây.” 

“Được, để tôi đi xem thử.” 

Trì Tiểu Viên lại hỏi: “Thế bao giờ chú đi lấy sách cho ông nội?”

“Đưa mấy đứa đi tiệc sinh nhật xong thì chú đi.” 

Trì Tiểu Viên vô cùng hài lòng với sắp xếp này, bảo Ôn Lĩnh Viễn giờ không cần đưa hai cô về nhà Ninh Tê, chỗ này cũng không xa lắm, bọn cô có thể thong thả đi bộ về, vừa hay có thể tiêu thực. 

Chiều tháng ba cảnh xuân ấm áp, nắng chiếu xuống lười biếng tựa như đang ngái ngủ. 

Ninh Tê khoác tay Trì Tiểu Viên, quen nẻo dẫn cô ấy đi xuyên qua một con ngõ nhỏ đông đúc ồn ào, đi tắt về nhà. 

“Tiểu Viên, tin nóng kiểu chú Ôn và Chung Ánh chia tay mà chị không kể với em, tới lúc Tiểu Vũ bảo em mới biết.” 

Tiểu Viên vội vàng phân trần, “Không phải chị không kể cho em mà là chú Ôn bảo chị đừng có bẻm mép. Em biết không, lần trước dì Chung chia tay một lần mà làm xôn xao ầm ĩ nhà nhà người người đều biết. Chú Ôn sợ lần này chia tay, lại còn hủy hôn nữa sẽ kích động mạnh tới dì ta. Kết quả là chú Ôn lo ngại chẳng sai chút nào, nhà họ Chung quấy rầy chú ấy rất lâu.” Sau đó tỉ mỉ kể lại câu chuyện cho cô nghe. 

“Chú Ôn không tính quay lại nữa hả?” Ninh Tê cảm giác bản thân hơi lươn lẹo, lợi dụng Tiểu Viên chẳng biết cái gì để nghe ngóng những chuyện thầm kín của mình. 

“Em có nghiên cứu cung hoàng đạo không?”

“Em chỉ xem cho biết thôi, không tin lắm.” 

“Nhưng có lúc chuẩn cực.” Trì Tiểu Viên cười nói, “Em có biết chú Ôn là cung Ma Kết không? Nghe đâu bảo, cung Ma Kết là kiểu áp dụng quy chế trừ điểm đấy. Ban đầu chấm ai đó 100 điểm, nhưng phát hiện người nọ có gì không tốt, trong lòng âm thầm trừ điểm, trừ xuống dưới vạch tiêu chuẩn là bái bai luôn. Bạn bè hay người yêu đều vậy cả.” 

Ninh Tê bật cười, “Thế chị thấy có chuẩn với chú Ôn không?” 

“Chị cảm thấy… khá là chuẩn mà nhỉ? Việc gì chú ấy cũng suy nghĩ thấu đáo rồi mới ra quyết định, nhưng đã ra quyết định thì sẽ không đổi, thế nên chị cá chắc chú ấy tuyệt đối không quay lại đâu.” 

Ninh Tê nghe thế mà vui thầm. 

Ngủ đến ba giờ chiều, Ninh Tê và Trì Tiểu Viên rời giường thay quần áo và trang điểm. 

Hai người không hẹn mà cùng chọn váy liền thân xòe bồng, dài đến đầu gối làm “váy giáp” đi gặp thần tượng nhỏ, vì ngồi hàng ghế đầu, khả năng bị camera quay mặt rất cao, hai người còn trang điểm tỉ mỉ một lượt. 

Đến giờ, Ninh Tê đã học được kiểu trang điểm “Tiên nữ rơi lệ” với cách trang điểm lấp lánh dưới vùng mắt, cô trang điểm cho Tiểu Viên cùng phong cách với mình. 

Bốn giờ hơn năm phút, hai cô gái vội vội vàng vàng xuống lầu, xe của Ôn Lĩnh Viễn đã chờ ở cổng tiểu khu. 

Cửa ghế sau xe mở ra, mùi thơm ngọt nhẹ từ khoang xe tỏa ra, giống như trái cây tươi mới hẵng đẫm sương sớm, phảng phất như quyện hòa mùi bưởi chùm, mùi cam ngọt và mùi cỏ hương bài.

Ôn Lĩnh Viễn quay đầu lại nhìn, Ninh Tê mặc một chiếc váy liền thân kiểu vintage màu đen pha màu hoa tường vi, phần cổ hình tim vuông, trước ngực thiết kế kiểu gấp nếp, phần eo chiết lộ ra vòng eo nhỏ nhắn bằng một vòng tay. Cổ tay áo gấp lại một chỗ, đính hai chiếc khuy măng sét bằng đá Obsidian viền vàng kim. 

Mái tóc dù không nhuộm bất kỳ màu gì nhưng màu tóc đen tự nhiên lại ánh lên chút nâu sậm, được cô dùng máy uốn tạo kiểu xoăn sóng nước nhẹ nhàng. Đợi cô ngồi xuống, anh mới thấy trên cổ cô đeo một chiếc choker nhung tơ màu đen, dưới chân đi đôi bốt da dê màu đen, không đi tất để lộ đôi chân thon gầy, thẳng tắp. 

Sau khi sắm sửa, cả người cô toát lên vẻ cổ điển, lại ngọt ngào xinh đẹp, điểm tô cho làn da trắng ngần, tựa như đang lóng lánh tỏa sáng dưới ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ. 

Trong tay hai cô gái còn cầm hai chiếc túi rất to, bên trong để banner và bảng đèn led được thiết kế trước, hai cô gái ngồi sát rạt nhau, chúi đầu cùng xem ảnh chụp hậu trường công tác chuẩn bị hội trường được người quản lý của thần tượng nhỏ đăng trên Weibo.

Ôn Lĩnh Viễn khẽ cười. 

Có khi chỗ anh ngồi bây giờ có là vương tôn quý tộc, chắc cũng nguyện làm kẻ đánh xe cho hai cô nương trẻ tuổi xinh đẹp này. 

Một đoạn đường trước hội trường tổ chức bị tắc nghẽn tới mức một bước cũng khó mà đi, cảnh sát giao thông phải ra sức duy trì trật tự.  

Xe không dễ vào lại càng khó để lui ra. Để tiết kiệm thời gian, Ninh Tê và Trì Tiểu Viên xuống xe ở bên đường, đi bộ tới cổng vào hội trường. 

Ôn Lĩnh Viễn theo xe phía trước chậm chạp nhích về phía trước, đến giao lộ mới có quay đầu được. 

Xuyên qua lớp kính thủy tinh trước mặt, nhìn hai bóng người nắm tay nhau hòa vào dòng người ai cũng ăn mặc lộng lẫy. Nhưng chẳng vì thế mà Ninh Tê bị che lấp và mất đi thần thái của mình, cô tựa như một đóa hoa tường vi tự mình sinh trưởng. 

Trước kia không nghiêm túc để mắt tới bông hoa nọ, chẳng biết tự lúc nào, từ trong góc khuất, nó đã nở thành dáng vẻ mỹ lệ nhường này. 

Tay Ôn Lĩnh Viễn đặt trên vô lăng, chiếc xe chầm chậm lăn bánh, cuối cùng chẳng còn thấy bóng dáng phía sau kia.  

Anh nhận ra lúc này bản thân đang nhớ lại khoảnh khắc cô mở cửa sau rồi bước lên. Chẳng phải anh cố ý nhớ đến mà bất tri bất giác hình ảnh ấy lại hiện lên. 

Có lẽ do cách biệt thời gian và không gian đã tạo nên khoảng cách. Lúc đó Ninh Tê mang đến cho anh một cảm giác xa lạ chưa từng có, khiến anh bừng tỉnh nhận ra, cô đã không còn là chiếc bánh quy dính nước mềm xốp, không còn là đứa con của người bạn hoang mang không biết làm gì nữa. 

Cô xinh đẹp vì cô biết yêu thương bản thân mình, chứ chẳng nhất thiết chỉ vì cho người xung quanh ngắm nhìn nữa.