Tòa Thành Trên Không

Chương 68




Editor: QingWeii

Thượng Hải đón một cơn mưa xối xả đã rất lâu chưa có, sau cơn mưa, gió cuối thu vì nước mưa dễ chịu mà nhẹ nhàng khoan khoái, ánh đèn mờ ảo xua đi cái nóng nảy và cứng nhắc của đô thị hiện đại ban ngày, tựa như một cảnh mộng đẹp hoa lệ, đêm nay, tâm trạng Trì Hồng Nhạn sẽ rất tốt nếu không có một màn sắp tới này.

Cô và Trì Kinh Hồng vừa mới ra khỏi rạp hát, có lẽ vì luôn bận rộn mấy ngày nay nên Trì Kinh Hồng không được vui cho lắm, vậy nên họ đã đi đến rạp hát, nghe nói vở kịch này có thể khiến cho người ta cười đến sặc sụa, thật đúng vậy, vở kịch này là do các sinh viên đại học khoa biểu diễn biên đạo, khiến cô khi xem liền cảm nhận được tinh thần trẻ trung tràn đầy hơi thở thanh xuân của họ, những sinh viên đó diễn những câu chuyện phiếm của người bình thường bằng ngôn ngữ hình thể hài hước và ngôn từ khôi hài, Trì Hồng Nhạn thực sự bị họ làm vui vẻ mà Trì Kinh Hồng ở cạnh cũng cười ra tiếng.

Ngoài cửa rạp hát, một người phụ nữ vội vàng chạy tới, trên tay cầm một xô chất lỏng màu đỏ, giây tiếp theo, chất lỏng màu đỏ kia tạt  lên người một cô gái trẻ xinh đẹp bên cạnh cô, từ đầu đến chân đều cô gái trẻ kia trong nháy mắt biến thành màu đỏ.

Cô gái màu đỏ kia có lẽ bị choáng váng nên đứng ngơ ngác, người đàn ông bên cạnh cũng ngơ ngác theo, trong rạp hát, hai người kia ngồi trước mặt họ, cử chỉ thân thiết. Nam lớn tuổi nữ rất nhiều.

Nhiều người đứng lại xem, Trì Hồng Nhạn định lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho cô gái, Trì Kinh Hồng ngăn cô lại: “Đi thôi, đừng xen vào chuyện của người khác!”

Anh vội vàng kéo cô đi, Trì Hồng Nhạn có chút nghi hoặc nhìn anh.

Vừa đi được vài bước, Trì Hồng Nhạn sững người, chân như muốn bén rễ, cô nghe thấy tiếng tát vang lên, một giọng nói phẫn nộ lên án sau đó: “Đồ vô lương tâm, mọi người hãy đến phân xử đi, con trai anh ta đang bị bệnh nằm viện, nó trông ngóng anh ta đến liếc nó một cái, nhưng anh ta vẫn không tới, còn nói mình phải tăng ca, hiện giờ chắc mọi người cũng đoán ra rồi nhỉ? Cái gọi là tăng ca của anh ta là để đi cùng với con hồ ly tinh này.”

Mọi người ồ lên một tiếng, có người phẫn nộ, có người chế giễu, có người chỉ trích, sau đó có một giọng nữ rất lớn vang lên: “Cô ơi, cô làm đúng rồi, nếu là tôi ấy à, tôi nhất định sẽ không dùng sơn đâu, tôi sẽ cho cô ta nếm thử axit sunfuric, tạt lên mặt cô ta, để xem nếu khuôn mặt xinh đẹp bị hủy rồi đi câu dẫn người kiểu gì.”

Có người phụ họa theo: Đầu năm nay, việc đáng hổ thẹn này đúng là giống như cải thảo bị ế, dạng nam nữ gì đều có, tôi nói này, cô gái, cô rõ ràng biết người ta là đàn ông có vợ còn chen chân vào, việc chen chân của cô gọi là phá hoại gia đình người khác đấy, người đàn ông này cũng thật quá khốn nạn rồi, làm sao có thể làm chuyện này cơ chứ.

Không chỉ là có một lời nói, về phần họ đã nói những gì, Trì Hồng Nhạn không nghe rõ, cô kéo tay Trì Kinh Hồng: “Kinh Hồng, mình đi thôi!”

Đi được vài bước, Trì Hồng Nhạn đột nhiên nghĩ tới chút gì đó, cô nói: “Kinh Hồng, em quên lấy tấm áp phích của vở kịch rồi, em rất thích nó, anh chờ ở đây nhé, em đi lấy nó.”

Vừa bước vào đại sảnh, đại sảnh lúc này trở nên trống rỗng sau khi vở kịch kết thúc, dọc theo vách tường, Trì Hồng Nhạn chậm rãi ngồi xổm xuống dựa vào.

Không biết mình đã ngồi bao lâu, có lẽ bởi vì ngồi xổm quá lâu, khiến Trì Hồng Nhạn đứng lên trước mắt bỗng chốc biến thành một mảnh tối đen, một bàn tay giữ lại cô.

Sau đó, người kia cõng cô trên lưng: “Trì Hồng Nhạn, kỹ năng của Lâm Mặc, à không, là trù nghệ nấu ăn của cậu ta sao cũng không vỗ béo được em vậy, chẳng có tí nặng nào cả, một trận bão tới là có thể thổi bay em đến tận Madagascar đấy.”

Trì Hồng Nhạn bật cười: “Em cầu còn không được đấy nhé, em rất thích cánh rừng và bãi biển ở Madagascar, em còn chưa được đến đó đâu, đúng lúc, có thể làm một chuyến miễn phí rồi.”

“Thật trùng hợp, anh cũng thích cánh rừng và bãi biển ở đó, đến lúc đó chúng ta cùng đi đi! Em nói có được không? Hửm?” Anh cúi đầu hỏi.

“Được!”. Trì Hồng Nhạn cúi đầu đáp.

Vào nửa đêm, Trì Kinh Hồng tỉnh dậy phát hiện trong lòng mình trống rỗng, từ chuyện xảy ra ở cổng rạp đến chuyện Trì Hồng Nhạn không rõ trốn đi đến nay, tim Trì Kinh Hồng đột nhiên nảy lên, dép còn chưa kịp mang liền chạy toan ra khỏi phòng.

Cuối cùng, anh nhìn thấy Trì Hồng Nhạn ở trong thư phòng của ông.

Ánh sáng đèn dầu như nhỏ hạt đậu, cô ngồi quay lưng về phía anh, thân ảnh cô độc tựa vào bộ bàn ghế cũ kỹ.

Khẽ bước tới, thấy cô cắn móng tay ngẩn người nhìn vào tấm ảnh của ông, anh cầm lấy tay cô, móng tay đã bị cô cắn trụi lủi, còn có thể nhìn thấy vài vết máu li ti.

Trì Hồng Nhạn cụp mắt xuống: “Cái đó…cái đó … Kinh Hồng, em chỉ là nhớ ông một chút thôi, đêm nay đặc biệt rất nhớ.”

Anh vùi đầu trên đùi cô hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một mảnh đau thương.

“Hồng Nhạn, em đi đi, muốn đi đâu thì hãy đi tới đó, đi đến nơi mà em cảm thấy thoải mái.” Anh nói chậm rãi, trọng âm nặng nề, nói từng chữ một, như thể sợ cô không nghe rõ.

“Sau đó thì sao?” Trì Hồng Nhạn đặt tay lên tóc Trì Kinh Hồng, tóc Trì Kinh Hồng rất mềm, sờ lên cảm giác như lụa, Thượng đế thực đã ban những điều tốt đẹp nhất cho anh, nhưng cũng đồng thời cũng tước đoạt những gì tốt nhất của anh, nó khiến anh không được hưởng thụ hết thảy những điều một đứa trẻ bình thường nên có khi còn nhỏ, mẹ anh tự tay mang chiếc cặp lên vai anh, còn cha anh dưới ánh mặt trời lặn cõng đứa con nhỏ của mình trên vai và kể cho anh nghe câu chuyện xưa về phía bên kia biển.

“Sau đó… sau đó khi có một ngày thân phận anh không còn là chồng người khác nữa anh sẽ tới tìm em.”

Có vẻ như Kinh Hồng của cô đã hạ quyết tâm.

“Là nói thật lòng sao?”

“Đúng vậy!”

“Là nói thật lòng. Nói vậy đấy! Em muốn chính miệng anh nói câu đó.” Tay cô vẫn đặt trên tóc anh.

“Là nói thật lòng!” Trì Kinh Hồng đưa mắt nhìn vào di ảnh của ông.

Anh thật sự đã nói ra à, Trì Hồng Nhạn lườm anh một cái, cơ thể cô nhích lại gần anh, hôn lên môi anh, thè lưỡi liếm liếm đường viền môi của anh, hai tay bắt đầu mò vào trong quần áo anh.

Tuy nhiên, Trì Kinh Hồng không hợp tác, miệng ngậm chặt nhưng cơ thể căng cứng của anh đã phản bội anh, tay cô đi xuống một chút, cuối cùng khi đến bụng của anh, anh hừ một tiếng, tiếp theo đầu lưỡi của Trì Hồng Nhạn cuốn lấy lưỡi anh, khi anh chìm vào, Trì Hồng Nhạn lại rút lui, ở bên tai anh như nói mê, Kinh Hồng, bây giờ vẫn là nói thật lòng sao? Hử?

Vẫn không có trả lời, vì vậy tay của Trì Hồng Nhạn lại xuống chút nữa, chậm rãi đi xuống: “Kinh Hồng, anh thật sự muốn em đi sao, anh bỏ được ư? Hử…”

Tiếng “hử” kia bị nuốt vào miệng, anh tức giận nhưng nghe qua lại như vui sướng vô hạn, anh nói, Trì Hồng Nhạn, anh đã cho em cơ hội rồi, là chính em không đi đấy.

Sau đó, cơ thể Trì Hồng Nhạn bay lên không trung.

Trên chiếc giường đôi, Trì Kinh Hồng lần lượt xâm nhập vào, phát ra tiếng gầm gừ đầy xúc động khi va chạm, chân của Trì Hồng Nhạn gắt gao ôm chặt lấy hông anh, lúc đó, cô nghĩ, bản thân thật sự là có bản chất của một hồ ly.

Sáng sớm tỉnh dậy, cô đã thấy Trì Kinh Hồng nằm im nhìn cô.

“Trì Kinh Hồng, nếu anh cứ nhìn em như thế em sẽ sinh ra ảo giác, cho rằng em là một đại mỹ nhân khuynh nước khuynh thành đấy!” Trì Hồng Nhạn làm ra vẻ thẹn thùng.

“Vốn là vậy mà.” Trì Kinh Hồng phủ người xuống ôm chặt cô: “Mấy ngày tới anh khá bận nên sẽ không tới, nếu em cảm thấy nhàm chán có thể đến chỗ Lâm Mặc ăn cơm.”

“Hồng Nhạn, chờ anh.”

Vẻ mặt Trì Kinh Hồng đặc biệt nghiêm túc khi nói lời này.

Trong hoa viên vẫn còn sự hiu quạnh của người đi để lại, rượu ngon thừa lại, những ly rượu và đĩa lộn xộn, bã bánh ngọt vương vãi khắp trên cỏ, phần còn lại của chiếc bánh nằm đáng thương trên chiếc giá bánh ba tầng, mọi thứ đều tỏ rõ đây đã vừa trải qua một ngày sinh nhật cuồng hoan.

Hôm nay, Lệ Xuân Hiểu vừa tròn 27 tuổi, chồng cô đề nghị tổ chức một bữa tiệc sinh nhật ngoài trời, khi mặt trời ngã về phía tây, hoa viên ngập tràn những bông hồng trắng được sắp xếp tỉ mỉ theo đúng sở thích của cô, còn có một số điêu khắc đến từ châu Âu cổ đại, bên cạnh là một máy đĩa quay lỗi thời, các đĩa nhựa của những bài hát cũ, cô rất thích phong cách  bố trí hội trường hoa viên này.

Khi đèn hoa vừa lên, những người bạn của cô mặc quần áo xinh đẹp đi đến, họ như đang đến dự buổi biểu diễn trên thảm đỏ.

Những người bạn đó lần lượt đi tới cô, ghen tị hoặc hâm mộ oán hận cô về việc cô thật may mắn khi bắt được một người đàn ông như Trì Kinh Hồng.

Cô mỉm cười thản nhiên nhưng trong lòng lại có chút nhói lên, đương nhiên, cô sẽ không cho rằng Trì Kinh Hồng lại tổ chức bữa tiệc sinh nhật ấm áp này là để muốn lấy lòng cô, muốn cùng cô gương vỡ lành lại, người đàn ông đó đêm qua cuối cùng cũng ngả bài với cô.

Anh nói, Xuân Hiểu, chúng ta ly hôn đi!

Không lời câu xin, không lời bào chữa, thậm chí đến bộ dạng tiếc nuối cũng không có, cứ vậy nhẹ nhàng nói.

Đúng! Điều này giống lập trường của Trì Kinh Hồng.

Giờ khắc này, chín giờ ba mươi, bạn bè cô quá ầm ĩ, cho nên vừa đúng chín giờ đã bị cô đuổi về, hiện tại chồng của cô đang sắm vai hình tượng người chồng ôn nhu, tiễn từng người khách của cô về.

Hai người chị họ của cô bộ dáng như hiểu rõ, họ chỉ liếc nhẹ cô một cái và rời đi không hỏi gì, bản thân cô khác thường như vậy họ cũng không hỏi, hai người chị kia của cô luôn tỏ ra vui buồn thỏa đáng vừa nhảy vừa hát trong bữa tiệc sinh nhật của cô mà không có lộ ra chút biểu hiện khác lạ.

Lệ Xuân Hiểu chợt nhớ đến một câu nói vô cùng kinh điển, bình thường khi chồng ngoại tình thì vợ anh ta là người biết sau cùng, Lệ Xuân Hiểu không bao giờ tưởng tượng được sự tình khoan trương lại giả tạo kia lại xảy ra trên người mình.

Cô bật cười khanh khách.

Ngẩng đầu, Lệ Xuân Hiểu nhìn Trì Kinh Hồng đang lẳng lặng đứng ở một bên, người đàn ông này có vóc dáng quyến rũ mê người nhất trên đời, anh chính là Mạn Đà La trong nửa đêm, cô đã từng nghĩ rằng họ có thể cùng nhau bạch đầu giai lão, nhưng hóa ra, hết thảy chỉ là một vở kịch hài của bản thân cô.

Người đàn ông này chỉ toàn tâm toàn ý muốn bạch đầu giai lão cùng người phụ người khác, tối hôm qua, anh còn nói, Xuân Hiểu, trong mấy năm chúng ta kết hôn tất cả những việc mà tôi làm cho em đều là thật lòng.

Trì Kinh Hồng nói điều này là có ý tứ gì? Bố thí ư? Giống như bữa tiệc sinh nhật này?

Nhưng Trì Kinh Hồng, anh dường như đã đem mọi thứ tưởng tượng quá đơn giản.

- Hết chương 68-