Tòa Thành Trên Không

Chương 66




Editor: QingWeii

Mười ngày là thời hạn mà Trì Kinh Hồng đưa cho Trì Hồng Nhạn, không phải cô không mong đợi, Trì Hồng Nhạn tưởng tượng Trì Kinh Hồng sẽ đưa cô đến một nơi khác, ở đó, họ sẽ cùng nhau tìm một ngôi nhà, cùng nhau mua những vật dụng, cùng nhau bàn luận hôm nay ăn gì.

Nhưng vào ngày thứ ba, ngày thứ tư, các tờ báo tài chính buổi sáng lớn của Thượng Hải đều đăng dòng tiêu đề trên trang nhất của họ: Theo những người hiểu rõ tình hình để cho hay, linh hồn của “Vạn Hào”, Trì Kinh Hồng sẽ từ chức chủ tịch vào tháng 10 này.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là quả bom hạng nặng, trong thời gian ngắn, nghi ngờ, suy đoán, cùng với thuyết âm mưu, tin đồn, đàm tiếu được một số tờ báo lá cải đua nhau lan truyền không dứt bên tai, việc được nhắc đến nhiều nhất phải kể đến là cặp đôi kim đồng ngọc nữ có thể đã ly hôn.

Sau đó, lại có một tờ báo lá cải khác suy đoán Trì Kinh Hồng và Lâm Kiều đã làm chuyện xấu.

Hơn nữa, trong ba ngày tiếp theo, Trì Kinh Hồng không đưa ra bất kỳ phản hồi nào bằng văn bản, điều này càng khiến người ta tin vào tin đồn Trì Kinh Hồng từ chức, nội bộ của “Vạn Hào” cũng có thái độ lảng tránh, trang web chính thức cũng không làm sáng tỏ vấn đề này và những lời đàm tiếu dần lan rộng khiến các cổ đông của “Vạn Hào” gấp đến độ như kiến ​​bò trên chảo nóng.

Trong tình hình càng ngày càng nóng, cổ phiếu “Vạn Hào” sụt giảm, cơ quan dữ liệu đã đánh giá cổ phiếu giảm trong ba ngày qua, nghe nói tài sản của “Vạn Hào” trong ba ngày qua đã bốc hơi không dưới năm mươi triệu tệ.

Một số phương tiện truyền thông còn chế nhạo, đây là hiệu ứng Trì Kinh Hồng biến thành di chứng Trì Kinh Hồng.

Cuối cùng, đến ngày thứ tư, Trì Hồng Nhạn nhìn thấy Trì Kinh Hồng vài phút ở kênh kinh tế trên TV, anh mặc chiếc áo sơ mi cô mua, vẻ mặt trịnh trọng, chỉ nói một câu, tôi không biết tại sao tôi lại đến đây để trả lời một việc hư ảo thế này, tôi vốn còn tưởng nền kinh tế trong nước đã đủ trưởng thành, các nhà đầu tư cũng có đủ lý trí, nhưng không ngờ hầu hết đều là vân lê khởi vũ*. Xem ra, như mọi thứ vẫn chưa được củng cố.

*Vân lê khởi vũ- 闻鸡起舞: ý câu thành ngữ này là chỉ nửa đêm nghe tiếng gà gáy thì dậy tập múa kiếm.

Tắt TV, Trì Hồng Ngạn ngẩn người nhìn màn hình đen kịt trên ghế sô pha, sau đó bật TV lên lần nữa, cuộc phỏng vấn của Trì Kinh Hồng vài phút trước vẫn đang được nói đến, bên dưới còn dòng chữ, dòng chữ đó tiết lộ rằng sau cuộc phỏng vấn cổ phiếu của “Vạn Hào” đã tăng mạnh mẽ trở lại.

Một số công ty bị vạ lây vì tin tức giả trong một thời gian dài cũng đã lên tiếng tố cáo hiện tượng vân kê khởi vũ ở thị trường Trung Quốc, cũng có nhà phê bình cho rằng vài câu ngắn gọn của Trì Kinh Hồng quả thực là nhất châm kiến khuyết*.

*Nhất châm kiến khuyết-一针见血: Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.

Vươn tay, Trì Hồng Nhạn chạm vào khuôn mặt của Trì Kinh Hồng trên TV, Trì Kinh Hồng thực sự rất giỏi, cuối cùng, cậu bé yếu ớt theo cô từ hồ nước kia đã trở thành một đại nhân vật oai phong, nếu ông ngoại vẫn còn, ông nhất định sẽ tự hào về anh phải không?

Chỉ là bây giờ, cô thật sự có chút nhớ anh, từ lúc anh nói anh sẽ từ chức hôm đó đến khi cô đọc được tin tức trên báo sáng anh đã rời đi không để lại một câu nào. Cũng không trở về, cũng không gọi điện thoại, chắc là đang rất bận và rối rắm!

Khi trời tối, xe của Lâm An dừng ở ngoài cửa, người thanh niên ngượng ngùng nói với cô, tiểu thư, tôi có thể mời cô đi gặp Ngài Trì được không.

Trì Hồng Nhạn đi theo Lâm An đến khách sạn “Tân Phương Đông” cô đã đến mấy lần, chần chừ một lúc, Lâm An nói bên cô: “Tiểu thư, cô không cần để ý, chúng ta dùng thang máy chuyên dụng, sẽ không có ai biết đâu.”

Sau khi nói lời này Lâm An liền hối hận, lời này thật quá mơ hồ.

Trì Hồng Nhạn mỉm cười, muốn nói với người thanh niên đã giúp đỡ mình không ít việc rằng cô không để ý, nhưng nụ cười ấy dường như không hiểu vì sao lại rất đau.

Bước vào căn phòng cô đã đến mấy lần, Trì Hồng Nhạn thấy Trì Kinh Hồng đang ngồi trên sàn, vẫn bộ quần áo phỏng vấn lúc sáng, trên sàn có vài vỏ chai rượu, hiển nhiên anh đã uống không ít.

Lâm An bước tới người Trì Kinh Hồng, nhỏ giọng nói: “Ngài Trì, tôi đưa… Tôi đưa cô ấy tới rồi.”

Trì Kinh Hồng xua tay: “Đừng, đừng, Lâm An, hiện giờ tôi không muốn gặp cô ấy, không, không… tôi không dám, tôi không dám gặp cô ấy.”

Anh hơi híp mắt, chỉ vào mình nói: “Lâm An, Lâm An, cậu không biết không, tôi… Tôi là kẻ dối trá, tôi đã lừa cô ấy, nói cái gì mà mười ngày, cho tôi mười ngày là đủ rồi, bây giờ, hết thảy đều biến thành nhảm nhí… nhảm nhí!”

Trì Hồng Nhạn để Lâm An về trước, cô ngồi xổm xuống trước mặt Trì Kinh Hồng, sờ lên mái tóc rối bù của anh, quần áo trên người anh cũng rất loạn, giống như dưa muối khô vậy.

“Kinh Hồng, Kinh Hồng!” Cô vỗ vỗ mặt anh: “Anh phải đi tắm rửa thôi, tắm xong rồi ngủ một giấc thật ngon, rõ chưa?”

“Tắm? Tại sao lại muốn tôi tắm?” Anh nheo mắt, giống như đang cố hết sức phân biệt người trước mặt là ai, miệng còn thì thào hỏi.

“Vì cả người anh bây giờ toàn mùi rượu thôi.” Trì Hồng Nhạn dỡ khóc dỡ cười, Trì Kinh Hồng mỗi lúc uống rượu đều giống như trẻ con, vừa khó trị lại vừa khó chơi.

“Có hả?” Trì Kinh Hồng ngây ngốc ngửi quần áo của bản thân, cười cười: “Có thật này. Thế sao cô lại bắt chước giọng của Hồng Nhạn.”

“Thì vốn là em mà.”

Trì Kinh Hồng không nói nữa, chỉ liên tục lắc đầu: “Không, bây giờ… Bây giờ cô ấy nhất định không muốn gặp tôi, tôi là kẻ dối trá nói lời không giữ lời.”

Cúi người, Trì Hồng Nhạn hôn môi Trì Kinh Hồng: “Giờ anh đã tin chưa?”

Nụ hôn như xua đi hết cơn say của Trì Kinh Hồng, anh ngước mắt lên si ngốc nhìn cô. Trong hốc mắt anh bao phủ bởi lớp ánh sáng nước mỏng, như thể giây tiếp theo, những ánh sáng nước đó sẽ biến thành vật thể gọi là nước mắt, nhỏ giọt xuống. Không để chúng có thời gian nhỏ xuống, Trì Hồng Nhạn ôm lấy Trì Kinh Hồng.

“Không quan trọng, Kinh Hồng, thật sự không quan trọng, anh đã làm đúng, nếu đổi lại là em, em cũng làm như vậy.”

“Hồng Nhạn, có lẽ… có lẽ phải cần thêm một thời gian nữa chúng ta mới có thể rời khỏi đây, em, em còn bằng lòng đợi anh không?”

“Đương nhiên.” Trì Hồng Nhạn cười trong màn đêm, nụ cười đó vẫn đau đớn như cũ: “Dù anh có xuống mười tám tầng địa ngục, em cũng sẽ theo anh, bởi vì em chỉ còn lại mình anh trên thế giới này.”

Giây tiếp theo, Trì Kinh Hồng liền hôn cô, không thể đợi anh vừa gấp gáp cởi quần áo của cô vừa hôn, nụ hôn quá mạnh và nóng bỏng, mang theo luồng hơi thở hủy diệt.

“Kinh Hồng… Kinh Hồng, anh còn chưa tắm mà.” Trì Hồng Nhạn thở hổn hển, đẩy Trì Kinh Hồng ra.

Sau đó, họ đã ở bồn tắm liều chết triền miên.

Anh nói, lời cô đã nói ngày hôm nay, không cho cô đổi ý.

Cô nói, không đổi đâu.

Nhưng hết thảy mọi chuyện trên thế giới này từ trước đến nay đều không phải do chúng ta định đoạt.

Trì Hồng Nhạn tỉnh lại trong phòng khách sạn, vừa mở mắt ra đã thấy Trì Kinh Hồng đang nhìn cô cười, ngay khi cơ thể vừa động, Trì Hồng Nhạn liền cảm thấy cơ thể mình rã rời, nhớ lại khoảng thời gian hai người họ ở trong bồn tắm đêm qua một lần lại một lần…

Cô không khỏi đỏ mặt, giấu mặt dưới lớp chăn, chỉ chốc sau, Trì Kinh Hồng kéo cô ra khỏi chăn, cười đến đáng ăn đòn.

“Anh đi làm, em cứ ở lại đây, buổi trưa anh sẽ về ăn cơm với em. Anh chuẩn bị bữa sáng xong cả rồi, nhớ phải ăn đó, ăn xong thì nghỉ ngơi một chút đi nhé.”

Anh dịu dàng nói thêm: “Hồng Nhạn, sau này chúng ta đừng làm chuyện đó trong bồn tắm, hao sức lắm, nhưng mà đương nhiên không phải anh hao sức, mà là em, xem em mệt đến mức nào kìa…”

Kèm theo là một nụ cười thật ái muội và mơ hồ.

Trước khi đi, anh nói: “Hồng Nhạn, cảm ơn em, cảm ơn em đã đến bên cạnh anh và nói những lời đó với anh, hôm qua lòng anh nặng như núi đè, thật không ngờ có ngày bản thân anh lại gặp tình huống khó xử như vậy, anh không thể trơ mắt nhìn gia sản của cha cô ấy lâm vào nguy cơ.”

Anh nói, Hồng Nhạn, anh sẽ nghĩ ra biện pháp. Nhất định!

Trì Hồng Nhạn mỉm cười gật đầu, nhìn Trì Kinh Hồng rời đi, chờ cánh cửa đóng lại, cô nằm trên giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Gần trưa, Trì Kinh Hồng gọi điện đến, lần này anh bất ngờ nói rất nhiều lời dài dòng, cuối cùng anh nói, Hồng Nhạn, anh chỉ đang xác định rằng em vẫn ở đó thôi.

Cúp điện thoại, Trì Hồng Nhạn dựa người vào tường, chỉ chốc lát sau, điện thoại lại vang lên, Trì Hồng Nhạn không có nhìn liền bắt máy: “Em ở đây, em vẫn ở đây!”

Bên kia trầm mặc.

“Trì Kinh Hồng.” Trì Hồng Nhạn cười tươi nói: “Nếu anh không nói chuyện, em liền cúp máy đấy.”

“Đừng cúp máy! Chị dâu!”

Tiếng chị dâu bên kia điện thoại như gió trong đêm mưa lạnh mùa đông chợt ùa vào lòng Trì Hồng Nhạn, nụ cười tươi liền ngưng trên mặt, giống như chỉ cần dùng một chút lực nụ cười kia sẽ vỡ tan nát.

Quán cà phê buổi sáng vắng tanh, chỉ có vài người, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên xung quanh, người phụ nữ sáng sủa mặc chiếc váy màu vàng lông ngỗng ngồi bên cửa sổ, ánh sáng và bóng đen từ đường đổ vào người cô, bức tranh Vì vậy, cảm động, nếu biểu hiện của người phụ nữ nhẹ nhàng hơn một chút, thì đó sẽ là một bức tranh có thể chạm đến trái tim.

Tiệm cà phê buổi sáng vắng tanh, chỉ có ít ỏi vài người, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên xung quanh, người phụ nữ xinh đẹp kia mặc chiếc váy vàng lông ngỗng ngồi bên cửa sổ, ánh sáng từ đường phố dừng trên người cô, hình ảnh như vậy thật động lòng người, nếu biểu cảm của người phụ nữ kia nhu hòa hơn một chút, thì nó sẽ là một bức tranh có thể chạm đến trái tim.

Bình tĩnh bước đến và ngồi xuống trước mặt cô.

Cũng chỉ có Trì Hồng Nhạn hiểu được bình tĩnh này chỉ là biểu hiện, thật ra trong lòng cô cả cảm thấy hoảng loạn, trước đây, cô luôn tránh đối mặt với loại tình huống này, nhưng cô thật không ngờ loại tình huống này lại đến trước mặt mình nhanh như vậy.

Khi còn nhỏ, Trì Hồng Nhạn có một tật xấu, cô ghét đọc Tam Quốc Chí, ghét ông ngoại luôn nói về những quyền mưu trong sách, đối với cô mà nói thì nó quá phức tạp, Trì Hồng Nhạn còn ghét nghĩ về những vấn đề khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Mà đối mặt với Lệ Xuân Hiểu càng khó chịu hơn so với những vấn đề khiến cô không thoải mái kia, Trì Hồng Nhạn trong mắt Lệ Xuân Hiểu là một kẻ thứ ba chen chân vào gia đình của mình.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi cười khổ.

“Cười gì thế? Chị dâu?” Người đối diện lạnh lùng hỏi.

“Em biết từ khi nào?” Trì Hồng Nhạn cụp mắt xuống, dùng một tay đè vào bàn tay kia để nó không run lên. Đúng vậy, ngay lúc này đây cô đang sợ hãi.

“Bây giờ điều đó quan trọng ư? Nếu nói về biết, thì để em nói cho chị, những gì nên biết em đều biết cả rồi, bao gồm cả nơi chồng em ở khi anh ấy cả đêm không về nhà, bao gồm cả chuyện tình yêu giữa chị và chồng em, không chỉ có tin tức màu hồng phấn*, thế giới này là như vậy đấy, chỉ cần chịu trả thù lao, chị muốn biết cái gì thì liền biết cái đó, càng trả nhiều tiền thì biết càng rõ, Trì Hồng Nhạn à.”

*tin tức màu hồng phấn-桃色新闻: tin tức về việc nam nữ quan hệ bất chính.

Mặt Trì Hồng Nhạn bỗng chốc tái đi.

“Trì Hồng Nhạn, cháu gái của Trì Thanh Dương, không rõ cha là ai, mẹ cô vì khó sinh cô mà mất, Trì Kinh Hồng mười hai tuổi mới đến nhà các người, nghe nói ông của cô đem Kinh Hồng trở thành một đứa con nuôi, khi mười bảy tuổi, cô đã đưa Kinh Hồng đến khách sạn.”

“Trì Hồng Nhạn, cô thực sự là người phụ nữ lớn mật. Trước kia đã vậy, bây giờ cũng thế, thế mà cô dám gạt tôi và Tống Thư Nhiên, cô không coi chúng tôi ra gì, còn cùng Trì Kinh Hồng ngấm ngầm lừa gạt chúng tôi.”

“Trì Hồng Nhạn, cô thật sự không biết xấu hổ sao? Anh trai đáng thương của tôi đến nay vẫn còn bị lừa không biết gì đúng không? Lương tâm của cô đã bị chó ăn mất rồi sao?”

- Hết chương 66-

——–