Tòa Thành Trên Không

Chương 10




Editor: Linh LeTrong mắt của Trì Kinh Hồng, phòng của Trì Hồng Nhạn như một loại đảo lộn. Không có búp bê, không có giấy dán tường màu hồng, không có một chiếc bàn trang điểm xinh đẹp, không có những tấm poster của những anh chàng đẹp trai. Có lần cậu hỏi cô rằng, chẳng phải những cô gái khác đều thích những anh chàng đẹp trai đến từ Hồng Koong và Đài Loan sao?

Câu trả lời của cô cũng thật đơn giản. Cả đám người bọn họ đều không có ai đẹp bằng cậu. Tại sao mình lại phải dán ảnh họ lên?

Toàn bộ ngóc ngách trong phòng Trì Hồng Nhạn đều sử dụng màu đỏ vàng trầm làm chủ đạo. Cô nói rằng đó là màu của đất và cô cảm thấy rất gần gũi khi nhìn vào đấy. Căn phòng mà Trì Hồng Nhạn đang ở tương tự như một căn gác mái, nó thấp hơn một chút so với những phòng khác. Những căn phòng kiểu này xuất hiện rất nhiều trong kiến trúc phương Tây.

Lúc đó, Trì Hồng Nhạn nói sở dĩ cô chọn nơi này là bởi vì cánh cửa sổ lớn đó. Mỗi lần mở cánh cửa ấy, thế giới dường như lại càng trở nên rộng lớn hơn.

Cô có một tấm bản đồ thế giới treo ở đầu giường. Cô đánh dấu và dán rất nhiều loại nhãn dán khác nhau lên tấm bản đồ đó. Chỉ có phần bản đồ của Ireland là trống không. Cô nói nó quý giá với cô tới mức cô không dám vẽ loạn lên dù chỉ một chút.

Ngoài những cuốn sách ra, trong phòng của Trì Hồng Nhạn còn có một chiếc TV nhỏ.

Hiện tại, một bộ phim đen trắng đang được phát trên chiếc TV ấy.

Bộ phim ấy là “Roman Holiday”, nổi tiếng trong cả nửa thế kỷ trở lại đây. (*)

(*) Roman Holiday hay còn gọi là Kỳ nghỉ ở La Mã. Là một bộ phim hài lãng mạn được sản xuất năm 1953. Bộ phim như là sự ra mắt của huyền thoại Audrey Hepburn tới khán giả Mỹ. Đây là một bộ phim rất nổi tiếng thời ấy, nó giúp cho Hepburn đạt giải Oscar cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Cô kéo cậu ngồi xuống sàn phía trước TV.

Cô thì thầm: “ Kinh Hồng, đừng nói gì cả. Ông nghĩ rằng mình đang ngủ. Nếu ông biết mình đang xem TV nhất định ông sẽ đánh đòn mình mất.”

Trì Kinh Hồng đặt tay lên trán cô. May sao, trán cô ngoại trừ việc hơi nóng một chút thì cũng không có gì bất thường cả.

“ Xem TV đi! Mình rất thích bộ phim này. Hepburn rất đẹp.”

Trong căn phòng có mùi sách thoang thoảng, bộ pim đen trắng kia trở nên quyến rũ lạ thường trên nền tường màu đất. Cùng với những đoạn đối thoại bằng tiếng Anh, nó bất chợt bắt lấy trái tim của Trì Kinh Hồng. Chỉ tồn tại tình yêu của nàng công chúa và chàng phóng viên trong không gian lãng mạn mà họ tự tạo ra.

Rất lâu về sau, Thì Kinh Hồng cũng xem “ Roman Holiday” hết lần này đến lần khác trong một căn phòng giống hệt như căn phòng của Trì Hồng Nhạn. Mặc dù xem nó rất nhiều lần nhưng cậu không bao giờ tìm lại được cảm giác của ngày hôm ấy nữa, chỉ vì cô không còn ở bên cạnh cậu nữa rồi. Vì thế mà tất thảy không còn như xưa. Mọi thứ đã mất đi ý nghĩ vốn có của nó.

Khi bộ phim đi tới cái đoạn ấy, cái đoạn mà nàng công chúa và chàng phóng viên hôn nhau, trái tim của Trì Kinh Hồng bỗng đập một cách cuồng loạn.

Cậu không thể không nhìn Trì Hồng Nhạn, lúc này đây, cô cũng đang ở cạnh cậu.

Nhạn nền của “ Roman Holiday” từ từ vang lên, Trì Hồng Nhạn nhắm mắt lại, màu sắc của đôi môi cô ánh lên một ánh sáng mờ nhạt được phát ra từ chiếc  TV đang chiếu bộ phim đen trắng ấy.

Trì Kinh Hồng cúi đầu, hôn cô.

Điều này giống như là thiên kinh địa nghĩa (*). Thiên kinh địa nghĩa giống như việc đại dương không bao giờ ngừng tiến vào phía bờ cát, như bầu trời xanh liều mạng mở rộng vòng tay ôm lấy những đám mây.

(*) Nguyên văn là  天经地义 Ám chỉ một sự việc gây ngạc nhiên tột độ hoặc tác động lớn tới tâm lý con người.

Trì Hồng Nhạn ngẩng đầu lên, tay vòng lấy cổ Trì Kinh Hồng. Cô vội vã dâng hiến đôi môi mình. Đây chính là Kinh Hồng của cô.

Nhưng tại sao cảm giác của cô ngày lại càng trở lên không đúng lắm. Cái ôm trở lên siết chặt hơn, nhiệt độ cơ thể của cậu cũng cao hơn, đôi môi của cậu dường như ở khắp mọi nơi, một chút dọc theo khóe miệng, một chút lướt đến bên tai cô, một chút dọc xuống cổ, rồi lại dừng ở chỗ xương quai xanh của cô…

Trong tiếng còi xe bén nhọn phát ra từ TV, Trì Kinh Hồng buông cô ra rồi quay lưng rời khỏi phòng mà không ngoảnh đầu lại.

Phần còn lại của bộ phim Trì Hồng Nhạn không có tâm trạng để xem nữa, Kinh Hồng lại hôn cô. Lần này cô có thể chắc chắn rằng chính cậu đã chủ động.

Liệu có phải, Kinh Hồng cũng thích hôn như cô ư?

Nghĩ đến đây. Trì Hồng Nhạn lấy tay che miệng lại, cô sợ mình sẽ cười thành tiếng mất. Nếu mẹ Minh mà biết việc này, bà ấy sẽ nói rằng cô cô không biết xấu hổ là gì.

Cả đêm, cô nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ phòng Trì Kinh Hồng, dù cho nó vẫn luôn đóng chặt.

Buổi sáng hôm sau, Trì Hồng Nhạn phá lệ không ngủ nướng. Cô dậy và thay quần áo vào lúc hơn sáu giờ. Chiếc váy được một người bạn của ông ngoại đem tới từ Hồng Kông tặng cô.

Mẹ Minh nói rằng chiếc váy khiến cho cô trông như một thục nữ thực thụ.

Người ta nói rằng đàn ông con trai đều thích kiểu thục nữ như vậy.

Thế nhưng, rõ ràng họ đã hôn nhau, nhưng tại sao Kinh Hồng lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao cậu ấy vẫn lạnh lùng như thế? Trước đây cô có thể thầm mắng cậu trong lòng là đồ đầu gỗ, nhưng bây giờ thì không thể. Bây giờ cô lại càng luyến tiếc cho cậu!

Hiện tại nên nói đó là một cậu bé lạnh lùng, một cậu bé đẹp trai lạnh lùng như Jack đã nói, là cậu bé lạnh lùng của Trì Hồng Nhạn.

Sau khi kết thúc bữa sáng, Trì Hồng Nhạn chủ động giúp Trì Kinh Hồng lấy cặp sách, Trì Kinh Hồng một tay giật lấy chiếc cặp từ tay cô.

Điều đó làm cho cô nở nụ cười, dường như mối quan hệ của bọn họ đã khác trước rồi. Dường như Kinh Hồng đang sợ cô mệt. Trước đây, cậu sẽ không như vậy. Cậu sẽ mặc cô cầm cặp đi trước và cậu sẽ đi theo sau.

Che miệng, Trì Hồng Nhạn nở nụ cười.

Hai người bước ra sân.

“ Cậu đang cười cái gì vậy?” Trì Kinh Hồng cảm thấy có chút xao xuyến với nụ cười của Trì Hồng Nhạn.

“ Không có gì!” Trì Hồng Nhạn bỏ tay xuống và quay lại nhìn Trì Kinh Hồng.

Kinh Hồng hôm nay trông thật đẹp trai. Ánh nắng buổi sáng hắt lên khuôn mặt cậu khiến cậu trông như một thiếu niên hoa anh đào bước ra từ truyện tranh.

Đưa tay ra, Trì Hồng Nhạn nắm lấy tay Trì Kinh Hồng.

Cô nhắm mắt lại. Đem mặt ra đón cơn gió biển ẩm ướt. Trái tim cô lúc này giống như cánh buồn đang được giương ra để chuẩn bị ra khơi.

“ Thật tốt, Kinh Hồng!”

“ Cái gì tốt?”

Trì Kinh Hồng liếc nhìn cô gái bên cạnh. Cô đang nhắm mắt lại và tùy ý kéo cậu theo.

“ Tất cả đều tốt, tất cả đều tốt!”

“ Tất cả đều tốt ư?” Trì Kinh Hồng cũng cười. “ Nếu bây giờ tôi đưa cậu ra biển và cho cậu nếm một chút nước biển, cậu vẫn cảm thấy tốt chứ?”

“ Phải! Điều đó cũng tốt luôn!” Trì Hồng Nhạn thở dài trong cơn gió buổi sáng, mình phải làm thế nào bây giờ đây? Mặc dù vậy như cô vẫn cảm thấy rất tốt. “ Bởi vì mình đang nắm tay Kinh Hồng, nên mọi thứ dù tồi tề đến đâu cũng trở nên tốt đẹp cả.”

Có một nỗi chua xót từ từ từ lan tỏa trong tim Trì Kinh Hồng. Ngay lúc đó, cậu bỗng thấy hoảng loạn. Tất thảy mọi thứ dường như đang đi ngược lại với suy nghĩ ban đầu của cậu.

Nhìn đi, tất cả đều vì căn bệnh chết tiệt đó.

Bệnh tật luôn khiến con người ta trở nên dễ tổn thương và đa cảm hơn, vì thế mà cậu chấp nhận nụ hôn của cô. Đó cũng là lý do tại sao cậu hôn cô, cho nên mới có những lời giảng của giáo viên về những kiến thức cơ bản của lứa tuổi thiếu niên.

Cho nên, trong giấc mơ, cậu sẽ mơ thấy cô. Một nửa cơ thể cô được che lấp trong nước biển, để lộ tấm lưng trắng nõn mịn màng đẹp đẽ, mái tóc đen dày dính chặt sau lưng, cô quay đầu lại, nở một nụ cười mơ màng với cậu, giống như Nàng tiên cá vậy.

Vì thế mà cậu đến dần cô như một con thiêu thân dọc theo bờ biển rồi lao đầu vào lửa.

Khi thức dậy vào nửa đêm, cậu cảm thấy rằng những đặc điểm được viết trong mấy cuốn sách đó xuất hiện trên người mình. Ngay lúc đó, Trì Kinh Hồng thấy hoảng hốt thực sự.

Trong lúc giặt ra trải giường, cậu mắng Trì Hồng Nhạn thậm tệ. Và cậu thề rằng sẽ tránh thật xa cô.

Nhưng sự thật là cô vẫn đi theo cậu như một cái đuôi, cậu vẫn để cô kéo lấy tay mình, thậm chí sợ rằng cặp của mình quá nặng sẽ khiến cô cảm thấy mệt.

“ Kinh Hồng, tại sao cậu lại thức dậy vào nửa đêm hôm qua thế? Mình thấy đèn trong phòng cậu sáng lên lúc nửa đêm đấy.”

Trì Kinh Hồng hung dữ bắt lấy tay Trì Hồng Nhạn.

“ Cậu cũng quan tâm thật lắm chuyện, Trì Hồng Nhạn, tôi khuyên cậu sau này nên tránh thật xa, bây giờ tôi chỉ muốn tập trung vào việc học, vì vậy tôi hy vọng sau này cậu sẽ không làm phiền tôi nữa.”

Nói xong, Trì Kinh Hồng không quay đầu lại và một mạch bước lên phà.

Chuyện gì đã xảy ra với Kinh Hồng? Trì Hồng Nhạn khó hiểu nhìn người đang dần đi xa kia. Chẳng phải lúc nãy còn tốt đẹp lắm sao?

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Trì Kinh Hồng luôn sống trong trường vì chương trình học cuối năm cấp hai rất nặng và làm cậu rất bận. Cậu thi thoảng lắm mới về nhà, và mỗi lần về thì cũng không ở lại quá lâu.

Về vấn đề này, Trì Thanh Dương cũng không có ý kiến gì. Ông ấy có vẻ rất bận rộn. Trì Kinh Hồng không biết ông ấy đang bận cái gì. Có một lần, cậu nghe thấy ông ấy nói chuyện điện thoại bằng tiếng Anh rất lâu.

Trì Kinh Hồng khá phức tạp khi đối với Trì Thanh Dương. Cậu có hơi sợ ông ấy.

Đó là một ông lão có một đôi mắt cơ trí, như thể ông có thể dễ dàng nhìn thấu những suy nghĩ của cậu vậy.

Đối với việc cậu không trở về nhà, Trì Hồng Nhạn như muốn nói lại thôi.

Không lâu sau, chương trình học cấp hai của Trì Kinh Hồng được thông qua. Cậu trở thành một học sinh của trường Trung học Phổ Thông ( hay còn gọi là Cao Trung).

Mùa hè năm đó, Trì Kinh Hồng không về nhà mà ở lại trường.

Cậu và Mai Nặc sẽ đại diện cho trường đến Singapore tham dự cuộc thi Olympic toán học. Lần này, nhà trường đã đặt rất nhiều hy vọng vào họ. Trường cũng mời thêm một số giáo viên giàu kinh nghiệm để giúp đỡ cho hai người bọn họ.

Do đó, Trì Kinh Hồng có thể danh chính ngôn thuận tránh mặt Trì Hồng Nhạn.

Trì Kinh Hồng nhớ rắng khi cậu gọi điện báo tin, Trì Hồng Nhạn chỉ im lặng trong điện thoại một lúc lâu rồi cúp máy mà không nói lời nào.

- -------------------------

Hết chương 10