Edit: Sa
Giản Dịch Bình năm nay năm mươi sáu tuổi, trong gần bốn mươi năm gắn bó với nghề đạo diễn, ông nhận được vô số giải thưởng lớn nhỏ, không chỉ lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ của người chiến thắng ở cả ba giải thưởng điện ảnh khác nhau lớn nhất trong nước và Phim nói tiếng nước ngoài xuất sắc nhất tại Oscar mà năm năm trước, phim nói tiếng Anh “Cát Trắng” còn giúp ông trở thành người Trung Quốc đầu tiên nhận được giải thưởng Đạo diễn xuất sắc nhất tại Oscar.
Với đạo diễn tầm cỡ nhường ấy, diễn viên muốn góp mặt trong phim của ông như cát trên sa mạc, dẫu chỉ là vai rất nhỏ. Vậy mà Bùi Nhất lại hỏi cô có muốn đi thử vai hay không, còn lại là nữ chính? Là cô điên hay Bùi Nhất điên?
“Bùi Nhất, năm mới năm mẻ, cậu đừng giỡn.”
“Em không giỡn.”
“… Sao tôi cứ thấy cậu đang trêu tôi thế nhỉ?”
“Thế này đi, nếu em lừa chị, mồng hai Tết em xách đầu tới gặp chị.”
“…”
Hừm, giống nói thật ghê.
Dưới bầu trời pháo hoa, cô mông lung cầm điện thoại: “Vậy tôi thử xem sao nhé?”
Giọng nói của thiếu niên vướng vít nét cười: “Ừm, thử đi. Em sẽ gửi chị kịch bản và cách thức liên lạc, tới lúc đó chị cứ liên hệ trực tiếp với họ là được. Có điều thời gian hơi gấp gấp, chị không ăn Tết thoải mái được rồi.”
Đúng vậy, mồng Hai thử vai, vậy là ngày mai Lâm Mạn Thiến phải bay về lại thủ đô, hơn nữa cô còn phải nghiên cứu kịch bản chỉ trong một ngày rưỡi. Cơ hội nghe thì ngon ăn nhưng nghĩ lại chẳng đơn giản chút nào.
Giản Dịch Bình tạo ra rất nhiều ảnh hậu, cô nghĩ diễn xuất của mình còn chẳng đủ lọt vào mắt người ta. Nhưng Bùi Nhất cho cô một cơ hội thử vai đã là tốt lắm rồi, lấy đâu ra chuyện bảo đảm cô sẽ thành công.
Cậu đã chỉ cho cô phương hướng, con đường phía sau chỉ có thể tự cô đi.
Nghĩ vậy, Lâm Mạn Thiến thoáng chốc bình tĩnh trở lại. Cô cầm điện thoại, hết sức trịnh trọng cảm ơn: “Bùi Nhất, cảm ơn cậu, nói thật là tình hình bây giờ của tôi không có cách báo đáp cậu được, nhưng sau này giang hồ còn gặp lại, có gì cần tôi giúp, cậu cứ nói.”
Tuy cô không biết tại sao vị này lại giơ tay giúp đỡ lúc cô gặp hoạn nạn nhưng cái giơ tay này là ngọn cỏ cứu mạng lớn nhất khi cô sắp chết đuối, một khi cô bắt được nó, cô có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng.
Tư cách tham gia thử vai nữ chính trong phim của Giản Dịch Bình nếu đổi thành tiền thì có lẽ bằng cả tiền đại diện cho thương hiệu hạng hai.
Bùi Nhất mỉm cười: “Chị Mạn Thiến, chúng ta là bạn bè mà, hơn nữa chị đã giúp đỡ em rất nhiều, nếu em thấy chết không cứu, em sẽ cắn rứt lắm.”
Lâm Mạn Thiến ngơ ngác: “Tôi giúp đỡ cậu… rất nhiều?”
“Chứ sao.” Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vô cùng chân thành: “Lúc quay “Cửu Vệ”, chị là người thân với em nhất trong đoàn, lúc em lạnh chị cho em miếng dán giữ nhiệt; lúc em quay video, chị cầm máy quay giúp em; lúc em khát, chị cho em bốn ly trà sữa. Ơn nhỏ như một giọt nước cũng phải đền đáp bằng cả một con suối, huống chi lại nhiều giọt đến thế.”
Tam quan của đứa bé này phải đứng đắn nhường nào chứ! Chuyện nhỏ nhặt thế mà cậu vẫn ghi nhớ, lại còn muốn đền đáp bằng cả con suối.
Lâm Mạn Thiến phút chốc suy xét lại bản thân vì lúc trước cứ nghĩ xấu Bùi Nhất, nói em trai quốc dân là người không đơn giản. Cô thật là quá đáng!
Bóng đêm càng nồng.
“Bùi Nhất, chúc cậu nhất phàm phong thuận, nhị long đằng phi, tam dương khai thái, tứ quý bình an, ngũ phúc lâm môn, lục lục đại thuận, thất tinh cao chiếu, bát phương lai tài, cửu cửu đồng tâm, thập toàn thập mỹ, bách sự hanh thông, thiên sự cát tường, vạn sự như ý.”
Trước khi cúp máy, Lâm Mạn Thiến lặp lời lời chúc của Bùi Nhất. Một chuỗi lời chúc khuôn sáo được cô nói hết sức chân thành, từ ánh mắt đến nét mặt đều thành khẩn, đây là lời chúc đầu tiên trong năm nay của cô, cũng là lời chúc thật lòng nhất.
Bùi Nhất cười, giọng dịu dàng đến lạ: “Cảm ơn chị, chị cũng vậy nhé.”
Thật ra thì, tuy Lâm Mạn Thiến tỏ ra cợt nhã nhưng trong lòng cảm động muốn chết. Cô sinh vào cuối năm, đi học sớm, tuy nói là hai mươi tuổi nhưng đó là tuổi mụ, nếu tính đúng ra thì cô chỉ mới mười chín, trong lúc đại đa số bạn đồng trang lứa hưởng thụ tuổi xuân trên ghế nhà trường thì cô đã lăn lộn ở cái giới giải trí đầy hỗn loạn, cô phải gánh cuộc sống và kỳ vọng của Phương Viên, và cả tiền vay nhà phải trả hàng tháng.
Cô vừa gánh vác áp lực to lớn của cuộc sống vừa chịu đựng ánh mắt lạnh lẽo và sự phản đối của bố mẹ. Chẳng lẽ cô không tủi thân sao? Không muốn khóc sao? Cô muốn khóc lắm chứ.
Buổi tiệc tất niên của công ty hôm ấy, cô đạp phó giám đốc, trốn ra khỏi khách sạn, chạy thục mạng dưới mưa, dù sức cùng lực kiệt vẫn cố sức mà chạy vì sợ bị đuổi theo. Cô vừa chạy vừa khóc, nước mắt hòa lẫn nước mưa rơi xuống đất, nhưng khóc xong, cô vẫn phải gắng gượng, tự thuê xe về nhà chỉnh đốn lại bản thân, bởi vì ngày mai còn có lịch chụp tạp chí. Nhưng hôm sau cô đến nơi chụp ảnh lại nhận được thông báo đổi người, cầm tiền đền bù hợp đồng, khó nhọc ra về trong ánh mắt của nhân viên.
Kể từ đó, các hợp đồng quảng cáo và phim ảnh đều chết yểu, chỉ còn lại duy nhất bộ “Cửu Vệ” đang quay dở.
Ban đầu bạn bè cũng giúp đỡ nhưng sau khi biết cô đắc tội với phó giám đốc Hoàn Nghệ thì ai nấy vội vã phủi sạch quan hệ với cô, chỉ sợ rước họa vào thân.
Cô gái trẻ rệu rã về nhà, kết quả là bố không nói tiếng nào, mẹ nhíu mày cười lạnh lẽo mắng mỏ “Chẳng ra cái dạng gì!”, sau đó lại ngoái đầu hãnh diện khoe khoang “con gái” Lâm Hạ Hạ của bà.
Cô có muốn khóc cũng phải chạy ra ngoài, trèo lên cây, nương nhờ tiếng pháo che đậy tiếng khóc lén lút của mình.
Cô biết trên thế giới này có rất nhiều mảnh đời bất hạnh hơn cô. Trẻ em châu Phi ăn không đủ no, trẻ em nhiều nước hứng chịu mưa bom bão đạn, trẻ em vùng núi còn không được đi học. Cô biết chứ. Vì vậy cô không có tư cách oán trách ông trời bất công, chỉ có thể chôn uất ức vào tận đáy lòng, một mình bi thương, một mình mê man, một mình nhìn con đường tương lai lầy lội đen tối.
Nhưng vào lúc này, Bùi Nhất lại gọi điện. Cậu nói, chúc mừng năm mới, chị Mạn Thiến, có bộ phim này chị có muốn đi thử vai không?
Lâm Mạn Thiến là người có ơn tất báo.
Bùi Nhất nói ơn nhỏ như một giọt nước cũng phải đền đáp bằng cả con suối, vậy thì ơn to tựa con suối, cô sẽ báo đáp bằng cả đại dương.
Cô thề, từ hôm nay trở đi, cô sẽ đối xử với cậu bạn Bùi Nhất như em ruột. Lâm Mạn Thiến cô nói là làm. Nếu làm không được thì xách đầu đi gặp ông trời!
*
Hơn một giờ sáng, người lớn đánh mạt chược trong phòng khách, tiếng hô bài vang lên không ngừng, rất náo nhiệt.
Giữa lúc đó, chỉ có bà cụ Lâm đi ra, xoa tóc cô, giọng điệu thương xót: “Thiến Thiến, bên ngoài lạnh lắm, bà nội nấu chè hột gà, con có muốn ăn không?”
Lâm Mạn Thiến mỉm cười, ánh mắt trong trẻo: “Dạ thôi bà nội, tối nay con ăn no quá, trong nhà bật điều hòa hơi ngột ngạt nên mới ra đây hóng mát, nội đừng lo cho con, mau vào nhà đi.”
Bà cụ Lâm im lặng chốc lát mới nói: “Thiến Thiến, con đừng trách bố mẹ, tụi nó cũng chỉ là lo cho con thôi. Lúc con thi trường điện ảnh, mẹ con ngoài mặt thì phạt con chứ thật ra nó cũng buồn lắm, còn tới khóc với nội cả buổi. Con là đứa bé ngoan, hãy thông cảm cho bố mẹ, con nhé?”
Cô mím môi. Mùa đông miền Nam không có nhiều gió nhưng không khí ẩm ướt lạnh lẽo như xuyên qua da thịt lùa vào tận xương.
“Bà nội, có phải hồi bé con và Lâm Hạ Hạ bị bế nhầm không?”
“Tầm bậy tầm bạ!” Bà cụ Lâm đánh nhẹ cô, “Con là con ruột của bố con đó! Mẹ con không khéo ăn nói thôi chứ nó thương con lắm. Huống chi chỉ có con ruột mới đánh mắng thoải mái, nếu không phải ruột thịt thì ai thèm quan tâm con chứ. Con nghĩ xem có phải không? Đối với Hạ Hạ, mẹ con chỉ là cảm thấy áy náy và trả ơn thôi.”
Ngoài sân yên tĩnh.
Cô cười, mặt mày tươi tắn, giọng nói dịu dàng: “Con hiểu rồi. Bà nội yên tâm đi ạ.”
“Haiz, nội yên tâm chứ. Nội biết Thiến Thiến của nội luôn hiểu chuyện và hiếu thảo mà. Ngoài này lạnh lắm, nhớ vào nhà ngay nhé.”
“Dạ.”
Cô luôn hiểu chuyện và hiếu thảo. Cô biết chứ. Chính vì cô quá hiểu chuyện nên mọi người mới cho rằng cô có thể thông cảm và chấp nhận tất thảy.
Ngày Lâm Hạ Hạ tới nhà họ, cô ta đeo cái cặp sách cũ kỹ bẩn thỉu, vân vê vạt áo, ánh mắt vừa luống cuống vừa bất an. Bố mẹ đều mất, ăn nhờ ở đậu. Ai cũng yêu thương cô ta, cảm thấy cô ta đáng thương.
“Mạn Thiến, Hạ Hạ không có bố mẹ, đáng thương lắm, con nhường phòng lại cho em được không?”
“Mạn Thiến, Hạ Hạ không có bố mẹ, đáng thương lắm, con nhường đồ chơi lại cho em được không?”
“Mạn Thiến, Hạ Hạ không có bố mẹ, đáng thương lắm, bố không có ở nhà, năm nay mẹ đi họp phụ huynh cho Hạ Hạ được không?”
…
Dạ được. Tuy rất ấm ức, cũng không muốn đồng ý, nhưng chỉ cần nghĩ cô ta mất cả cha lẫn mẹ, đáng thương lắm, thì đều được cả.
Vì vậy ngày qua ngày, đến cuối cùng, tất cả mọi người đều đã quen với sự nhường nhịn của cô. Những chuyện như chờ Hạ Hạ ăn trước rồi mới được ăn, để quần áo cho Hạ Hạ chọn trước rồi mới được chọn không phải là sự nhường nhịn và rộng lượng của cô mà đó là quy trình.
Lâm Mạn Thiến từng không tài nào hiểu nổi, từng giày xé rất nhiều, thậm chí còn lén lấy tóc của bố mẹ và Lâm Hạ Hạ để làm giám định ADN, nhưng kết quả đã làm cô thất vọng. Cô là con ruột của bố mẹ cô, còn Lâm Hạ Hạ thì không phải. Lúc đó cô thực sự thất vọng. Bởi vì nếu cô không phải là con ruột, cô còn có thể tự an ủi và thuyết phục bản thân, rằng bố mẹ không yêu mày là vì mày không có máu mủ ruột rà với họ chứ không phải là họ không muốn yêu mày.
Nhưng bây giờ cô không còn vậy nữa, bởi vì cô đã quen rồi.
Lâm Mạn Thiến tin nếu có một ngày, cô bị bệnh tim, cần ghép tim, bác sĩ hỏi bố mẹ có bằng lòng hiến tim cho cô không, chắc chắn bố mẹ sẽ bằng lòng. Nhưng nếu có một ngày, Lâm Hạ Hạ bị bệnh tim, cần ghép tim, bác sĩ hỏi bố mẹ có bằng lòng hiến tim của cô cho cô ta không, chắc chắn họ cũng bằng lòng.
Cô từng trẻ con nghĩ nếu mình đã không phải là người quan trọng nhất của bố mẹ thì cô cũng sẽ không xem họ là người quan trọng nhất, cô phải thay đổi người quan trọng nhất đối với cô.
Sơ Tịnh đã từng đạt được tư cách này. Nhưng sau đó cô ấy rời bỏ cô, lao vào tình yêu vĩ đại, cũng vì tình yêu mà dần dần bất hòa với cô.
Trong cuộc đời cô, người mà cô yêu thương lần lượt phản bội cô, đều vì Lâm Hạ Hạ. Nhưng bi ai nhất chính là cô còn chẳng có lý do để trả thù Lâm Hạ Hạ, bởi vì Lâm Hạ Hạ không phải là nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết. Cô ta chưa từng dùng kế hãm hại cô, chưng từng chủ động đòi hỏi thứ gì từ bố mẹ, chưa từng dụ dỗ bạn trai cô, cũng chưa từng nói xấu cô với Sơ Tịnh. Những thứ vốn thuộc về Lâm Mạn Thiến mà cô lấy được đều là do mọi người chủ động đưa cho cô ta.
Sao mà bi ai quá đỗi.
*
Lâm Mạn Thiến lặng lẽ rời khỏi nhà nội, về nhà mình, xách va li, mua vé chuyến bay gần nhất, chờ ba tiếng ở sân bay, lên máy bay về thủ đô.
Trước khi lên máy bay, có lẽ người nhà phát hiện cô biến mất, mẹ gọi rất nhiều cú điện thoại. Lâm Mạn Thiến từ chối nghe máy, gửi cho mẹ một tin nhắn: “Mẹ, con có việc, không ở nhà lâu được, phải về thủ đô ngay. Chúc mẹ năm mới vui vẻ.”, sau đó tắt nguồn, bước lên máy bay, không ngoái đầu lại.
Cô đã nhận được kịch bản do Bùi Nhất gửi, ở sân bay trống trải, đọc kịch bản đến mức lòng thấy tịch liêu và sầu não, muốn khóc mà nước mắt chẳng rơi. Cô nghĩ cô có thể diễn tốt.
Nếu nhân vật quá giống bản thân, diễn như chính mình, sẽ là thành tựu, cũng là gông xiềng. Bởi vì khán giả sẽ trở nên kỳ vọng cao ở người diễn viên, mà nếu diễn viên đóng nhân vật khác không được tốt như nhân vật cũ, thì khi đó danh tiếng của ngừi diễn viên ấy sẽ suy giảm, hình tượng cũng bị giới hạn.
Nhưng Lâm Mạn Thiến không có lựa chọn.
Nếu lúc trước còn thấp thỏm bất an thì sau khi đọc xong kết cục của kịch bản, cũng chỉ còn lại sự kiên định và quyết tâm được ăn cả, ngã về không. Dẫu sao cũng đang ở đáy vực rồi, không còn nơi để ngã nữa. Việc duy nhất hiện nay cô có thể làm là bắt lấy cơ hội để trèo lên.
Hết chương 17