Toà Lâu Đài Phủ Gai

Chương 76




" Chủ tịch Jeon, cho tôi hỏi anh có phải là người bắn tổng giám đốc của Monter không? "

" Cho hỏi, anh và Hyun tổng có quan hệ như thế nào "

" Động cơ bắn người của anh là gì ?"

" Vết thương ở tay anh do đâu mà ra "

Đám phóng viên từ sớm đã thúc trược ở trước đồn cảnh sát cả ngày chỉ đợi sự xuất hiện của Jungkook. Tin tức này là tin tức vô cùng béo bở cho cánh nhà báo, vậy nên họ đã chuẩn bị vô số những câu hỏi dành cho anh

" Chúng tôi không có gì để trả lời " Tae đẩy một vài người ra để lấy đường, sắc mặt cau có khó chịu

Jungkook sắc mặt vẫn giữ nguyên một cảm xúc lạnh lùng nhất, lúc này anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà mà thôi, anh còn rất nhiều việc phải làm

" Chủ tịch Jeon, vợ sắp cưới của anh có biết chuyện này không? "

Jungkook quay sang nhìn tên phóng viên bên cạnh, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn. Khiến không ít người đứng đó cũng thấy lạnh sống lưng.

" Còn hỏi thêm một câu nào nữa, tôi sẽ không để yên đâu, tránh ra "

Ngữ điệu chậm rãi rõ ràng nhưng rất lại vô cùng đáng sợ. Lúc này Jungkook thật đáng sợ trong mắt bọn họ, bọn họ chưa từng thấy thái độ này của anh bao giờ, khác hẳn với những lần sự kiện trước
Tên phóng viên vì bị doạ tới mức mặt cắt không giọng máu, vội vàng tránh đường cho anh đi.

" Gọi cho Yang đi "

Jungkook cở bỏ chiếc áo sơmi của mình ra, bên trong đang mặc một chiếc áo chống đạn tức giận ném nó sang ghế bên cạnh

Sáng nay nếu không có chiếc áo chống đạn này có lẽ anh đã bị Hyun bắn chết rồi. Nghĩ tới Hyun anh lại càng thấy bực, hận là chưa thể tự tay giết chết hắn

" Sao rồi "

" ... "

" Chưa thấy à "

" ... "

" Được rồi "

" Chủ tịch, vẫn chưa tìm thấy. Hiện tại Yang đã về biệt thự nói có đoạn video ghi lại từ camera an ninh "

" ừ "

Anh mệt mỏi ngả đầu về sau, hai tay xoa xoa trán mình.

Rốt cuộc là em đã đi đâu vậy ?

Tae lái xe rất nhanh về biệt thự. Bọn họ chăm chú xem đoạn video nhưng cũng không tìm được cái gì.
Anh tức giận đấm mạnh lên tường khiến bàn tay bắt đầu rỉ máu. Lấy chìa khoá từ chô Tae một mình tới thẳng quán Bar. Vì là buổi tối nên ở đấy rất nhộn nhịp, khác hẳn với buổi sáng

Sự xuất hiện đột ngột này của Jungkook khiến đám nhân viên thấy sợ, không hiểu vì lí do gì hai hôm nay ông chủ lại xuất hiện với bộ dạng tức giận. Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy ông chủ của mình tới đây vào buổi tối

" Ông chủ, hết phòng riêng rồi, nếu ông cần tôi sẽ đuổi khách " tên quản lý thận trọng nói, có thể thấy sắc mặt hắn vô cùng tái đi vì sợ

" Không cần "

Tên quản lý lúc này mới được thở phào nhẹ nhõm, quay lại ra hiện cho nhân viên đem đồ lên
Một phút sau một nhân viên nam đem ra một chai Chateau Lafite Rothschild, cẩn thận rót vào cốc anh một ít . Đây là loại rượu mà Jungkook thường hay uống mỗi khi tới đây, nói đúng hơn là khi tới đây chỉ uống một loại này

Thứ chất lỏng trong cốc có màu tối đậm với ánh tím nhạt. Mùi thơm của trái cây đen và mùi của thuốc lá, trong đó có mùi của vani của gỗ sồi cùng vị cay được kết hợp một cách hoàn hảo

Anh đưa lên miệng thưởng thức. Cảm giác trên vòm miệng bắt đầu trỗi dậy kéo theo hậu vị kéo dài trong sự hòa hợp hoàn hảo.

" Lại gặp nhau rồi anh đẹp trai "

Đây là cô gái mà sáng qua anh ngồi uống rượu cùng. Jungkook lạnh lùng nhìn cô một cái đầy phức tạp

Tên quản lý vừa định đuổi ả ta đi nhưng lại bị Jungkook phẩy tay ra hiệu dừng lại. Anh để cô ta ngồi đây không phải vì thích mà là muốn xem cô lại hôm nay sẽ lại làm trò gì với anh .

Anh muốn xem người của Hyun giỏi tới như thế nào ?

Anh lạnh lùng nhìn cô một cái, biểu came vẫn giữ nguyên giống ngày hôm qua, rất lạnh lùng và rất đẹp trai

" Anh có vẻ nói ít " cô nghiêng đầu nhìn anh một cái rất chăm chú.

" Cô thấy vậy à ?"

" Hôm trước tôi chưa giới thiệu tên mình và anh cũng chưa giới thiệu tên của anh " Cô đưa tay ra trước mặt anh lịch sự nói " Xin chào! Tôi là LyLy, rất vui được làm quen với anh "

Anh không bắt tay lại, chỉ với lấy trai rượu rót vào cốc của mình, trầm giọng nói " Jaykay "

Không nhận được cái bắt tay lại của anh, cô thấy hơi ngại nhưng không sao, cô thích mẫu người lạnh lùng như vậy, rất nam tính và cuốn hút

" Jaykay sao? " cô rút tay về cầm cốc rượu của mình lên chạm tự nhiên chạm vào cốc của anh " Tên khá thú vị "

Sáng hôm sau, Hae vẫn còn ôm mình nằm trong chăn không ra ngoài, mặt hướng về phía cửa sổ nhìn ra ngoài

" Bác sĩ, cô ấy có phải gặp vấn đề gì không ?"

Bác sĩ thở dài cất dụng cụ vào hộp, sắc mặt có chút phức tạp

" Có lẽ cô nhà đây gặp phải hội chứng tâm lý "

Seung khá bất ngờ, một người bình thường như Hae tại sao lại gặp triệu chứng nayg được, có lẽ ông ta sai chỗ nào đấy

" Anh có thể gọi bác sĩ tâm lý tới kiểm tra lại lần nữa cho chắc, đây không phải chuyên ngành của tôi, nên tôi không dám chắc liệu có phải không?"

" Cảm ơn bác sĩ, vậy không tiễn ông nữa "

Nghe theo vị bác sĩ vừa nãy, anh gọi một vị bác sĩ khác tới kiểm tra

Kết quả... giống như những gì vị bác sĩ khi nãy nói. Cô đúng là mắc chứng bệnh này

" Anh đừng quá lo lắng, cái này không phải là không chữa được, chỉ là phụ thuộc vào cô ấy mà thôi "

" phụ thuộc vào cô ấy ?" Seung khó hiểu nhìn bà

" Đúng vậy, để cô ấy tự nhận thức được các hành vi và kết hợp với thuốc. Nếu như cô ấy tự mình thích nghi được với hoàn cảnh gây ra tình trạng lo âu và các triệu chứng sẽ dần biến mất. "

" Tôi hiểu rồi "

Vị bác sĩ đứng cạnh Seung cùng anh nhìn vào phía phòng ngủ, ánh mắt có chút thương cảm

" Có lẽ cô ấy gặp phải đả kích gì đó nên mới dẫn tới như vậy. Cậu yên tâm đây là phương pháp trị liệu mới, khả năng khỏi bệnh tới 90% đừng lo lắng quá"

" Cảm ơn bác sĩ "

" Tôi sẽ kê thuốc và ghi những thứ cần điều trị tâm lý cho cô ấy, sẽ cho người đem tới chỗ cậu "

Anh nhẹ nhàng ngồi lên giường, trên miệng nở nụ cười hiền thật dịu dàng với cô

" Hae ! Em thấy trong người thế nào rồi ? "

" Anh gọi nhiều bác sĩ như vậy đẻ làm gì ?" Hae vẫn nằm đó mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhẹ nhàng nói

" Khi nãy anh gọi nhầm người chuyên ngành khác, bác sĩ vừa nãy nói tình trạng cơ thể em thiếu chất, cần được ăn uống nhiều "

Hae cười nhẹ, khó nhọc ngồi dậy, tựa lưng về phía sau. Cô đâu phải là không biết cơ thể mình ra sao? nếu anh không muốn nói, cô cũng chẳng hỏi làm gì

" Hai đứa ơi .."

Bên ngoài có tiếng của mẹ anh vọng vào.

" Mẹ "

" Cháu chào cô "

" Thì ra hai đứa trốn trong phòng, mẹ có đem tới ghẹ ngâm tương rất ngon cho hai đứa đấy "

Bà đặt túi xách lên bàn, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Hae quan sát một chút

" Sắc mặt không tốt, không phải lại ốm thêm đấy chứ ? " bà nắm lấy tay cô xoa xoa đầy trìu mến.

Hae có thể cảm nhận được tình cảm từ mẹ, lúc nhỏ mẹ cô cũng hay xoa tay cô như vậy, cảm giác rất thoải mái

" Cháu không sao ạ "

" Có phải nó đối đãi với con không tốt, cứ nói với cô " bà vội liếc qua Seung một cái như trách móc

" Không có ạ "

" Mẹ, con là con của mẹ, mẹ từ nãy còn chưa hỏi con một câu " Seung tỏ vẻ bất mãn

" Mẹ không có thằng con mất dạy như anh "

" Vâng, con hư con hư... Han phu nhân bớt giận "

Hae mỉm cười nhìn họ, thật ngưỡng mộ gia đình anh. Nếu gia đình cô còn sống chắc chắn cũng vui như vậy, tiếc là mọi người bỏ cô lại một mình mà đoàn tụ bên kia rồi

" Chủ tịch " Tae đi vào, trên tay cầm một tập tài liệu

" Đây là thông tin người anh cần, cô ta đúng là LyLy , được một gia đình kinh doanh nhận nuôi từ nhỏ ,vừa tốt nghiệp đại học từ Ý trở về nước cách đây một tuần, lí lịch trong sáng không liên quan tới Hyun. "

Jungkook đọc qua, nếu đã không liên quan tới Hyun, anh cũng không cần phải tìm hiểu nhiều làm gì. Anh ném tập tài liệu vào thùng rác

" Tôi nghĩ Hyun có được những bức ảnh đấy là do trùng hợp thôi "

" ừ "

Anh đau đầu ngả người về phía sau ghế, hai bàn tay đan xen nhau đặt trước đùi

Anh nhớ Hae, đã hai ngày không thể tìm thấy cô , anh cảm thấy bản thân rất vô dụng, tới người mình yêu còn không bảo vệ nổi thật không xứng đáng với cô ấy.

Anh mở máy nhìn vào màn hình điện thoại. Bên trong bức ảnh là hai người bọn họ chụp chung, anh ôm eo cô, cô dùng cả hai cánh tay để ôm lấy cơ thể anh, cô mặc chiếc váy cưới do anh đặc biệt đặt thật sự rất đẹp và hợp. Nụ cười của cô có thể thấy được rằng cô hạnh phúc tới mức nào.

Lúc trước tình yêu đối với anh thật sự không hề có ý nghĩa, nhưng từ khi cô xuất hiện mọi thứ dường như thay đổi rất nhiều, anh biết rung động biết yêu biết quan tâm, thậm chí anh còn trở thành một con người ấm áp hơn

Tất cả đều là cô dạy cho anh.

" Chủ tịch, Hyun chết rồi " Tae vừa nhận được cuộc gọi từ phía cảnh sát.

Jungkook vẫn ngồi đó nhìn ảnh hai người bọn họ, biểu cảm không chút kinh ngạc mà ngược lại vô cùng thản nhiên tới lạnh lùng

Bọn họ nói hắn ta vì bị bắn ở vị trí quá nguy hiểm mà chết tại bệnh viện . Thế nhưng thật ra đêm qua các bác sĩ đã thành cô cứu cái mạng của hắn, vị trí bắn cũng không có gì là nguy hiểm. Những lời của đám cảnh sát kia hoàn toàn sai sự thật

Và rồi sau cuộc phẫu thuật đó, họ đâu biết rằng chính anh là người tiêm thuốc độc vào chai truyền nước của hắn dẫn tới co giật mà chết .

" Hae! Tất cả kết thúc rồi, quay về đi chúng ta làm đám cưới "

Anh chạm nhẹ lên mặt cô, giọng nói đem theo vô vàn thê lương và lạnh lẽo tới đơm độc.

Trời gian trôi qua rất nhanh, hôm nay bước sang ngày thứ ba kể từ khi cô bỏ đi không tung tích . Căn biệt thự váng bóng cô trở nên rất lạnh lẽo và u ám giống trước đây

" Yang, cậu nhớ Hae còn quen ai nữa không? Biết đâu họ lại biết Hae ở đâu "

Ông Han ngồi trên ghế trầm ngâm nói. Yang suy nghĩ một hồi chợt nhớ ra điều gì đó mà vội nói

" Cách đây mấy ngày, cháu có trở cô Hae tới tiệm cầm đồ. Cô ấy nói tới đó tìm lại đồ hộ một cậu nhóc "

" Mau đưa ta tới đó, có lẽ sẽ có chút thông tin "

Tới địa chỉ tiệm cầm đồ, ông Han nhìn một vòng bên trong cửa tiện rồi lãnh đạm nhìn người đàn ông ngồi bên trong nói " Anh là chủ cửa tiệm "

" Đúng rồi, ông muốn cắm đồ hay mua gì ?" Người đàn ông chăm chú nhìn chiếc đồng hồ mà không để ý tới hai người họ

" Gần đây có phải cô gái này đã tới đây không? " 

Ông Han đưa một tấm ảnh ra trước mặt, người đàn ông này cuối cùng cũng đặt chiếc đồng hồ xuống nhìn tấm ảnh

Đây là cô gái giàu có tới chuộc lại chiếc nhẫn

" Ông là ... "

" Tôi là người nhà cô ấy "

Hắn ta do dự một hồi vẫn không nói, Yang hiểu ý đặt lên bàn tờ 100 đô đẩy về phía hắn ta

" Cái này... tôi đâu phải là người tham lam " hắn ta nhìn hai người họ kiêu ngạo nói

Yang lại rút thêm vài tờ 100 đô đưa ông ta

" Cái này là chút lòng thành, mong anh nhận lấy, gia đình có chút hiểu nhầm giờ cô bé bỏ đi, nên gia đình tôi rất lo lắng "

Hắn ta cầm lấy số tiền trên bàn cất vào túi, sắc mặt thay đổi rất nhanh

" Thật ra mấy ngày trước cô ấy cùng một người đàn ông có qua đây chuộc lại cái nhẫn mà một năm trước cô ấy cắm "

Một người đàn ông?

Ông Han và Yang nhìn nhau một cái rồi quay sang nhìn hắn

Người đưa cô tới đây chỉ có mình Yang không còn ai khác

" Có phải là cậu này " ông Han chỉ sang Yang nói

" Không không, người đàn ông đó rất đẹp trai, nhìn có vẻ rất giàu có " suy nghĩ một lúc hắn ta nói thêm

" À phải rồi, anh ta đi một chiếc Audi màu trắng, biển xe thì tôi không để ý "

Vậy có nghĩa Hae đã quay lại đây với một người khác không phải Yang. Anh chắc chắn cái ngày cô bỏ thuốc vào đồ ăn là lúc cô tới đây với hắn ta.

Ông