" Một thứ ?" Jungkook ngạc nhiên lên tiếng
Ông uống một ngụm trà cho ấm người rồi tiếp tục nói :
" Đúng, thứ đó chính là bà Mai Ngọc Hân, vợ của ông Jung "
Bà Mai Ngọc Hân là con lai, mẹ người Hàn còn bố người Việt. Thời thiếu nữ bà Ngọc Hân là một người rất xinh đẹp và thuỳ mị, mười người đàn ông thì tới chín người mê bà ấy say đắm, tới cả người bạn thân là Min Yoongi cũng không tránh được việc yêu bà ấy, nhưng bà ấy lại chọn ông Jung kết hôn và sinh cho ông Jung một người con trai tên là Jin .
Nửa năm sau khi mất RJ, con trai bọn họ cũng bước sang tuổi thứ 10. Min Yoongi cũng đột nhiên thay đổi ...
" Jung ! em có thể không cần tiền bạc nhưng em cần anh. Em không muốn cậu ta giết anh và con chúng ta " bà Ngọc Hân khóc lớn, nghẹn ngào ôm lấy chồng mình
Ông Jung lúc đấy vừa đau lòng, vừa rối bời, ông không biết phải làm gì hết. Ông không muốn nhìn vợ mình bị người khác cướp đi, bọn họ có thể lấy tài sản của ông nhưng muốn động tới gia đình của ông thì ông không cho phép
" Đưa em và con đi khỏi nơi này được không? Bỏ lại mọi thứ ở đây, chúng ta đi đâu đó mà Yoongi không thể tìm thấy"
Ông Jung nắm lấy tay vợ mình trấn an
" Ngọc Hân ! Em đừng lo, anh sẽ bảo vệ hai mẹ con em "
" Jung, cậu ta là xã hội đen, là người mà không ai dám động tới, là người nói là làm "
Không thấy chồng mình trả lời, bà Hân vội đẩy chồng ra, ánh mắt hiện lên rõ cơn giận giữ " Kim Jung, có phải anh tiếc khối tài sản đó đúng không? Có phải anh muốn Yoongi đưa em đi đúng không? "
Ông Jung không biết nên giải thích thế nào với vợ mình, ông không tiếc khối tài sản đó, ông muốn tặng nó cho con trai của mình, ông muốn nó sau này không chịu khổ cực vất vả như những đứa trẻ thiếu may mắn khác. Đó là tất cả những gì ông muốn...
Không thấy ông trả lời, bà Han lớn tiếng nói :
" Sao anh không nói gì, mau trả lời em đi Kim Jung" bà hít lấy một hơi thật sâu, đột nhiên lạnh giọng nói tiếp " Tài sản và gia đình này, anh chọn cái nào?"
Câu hỏi này khiến tim ông nghẹn lại đau đớn, là ông không tốt, ông thật sự là người vô dụng khi không thể bảo vệ nổi vợ con mình
Đột nhiên...
Cậu con trai của hai người xuất hiện đứng đó như sắp khóc, nhìn vào đôi mắt long lanh kia làm ông càng thêm xót xa
" Bố, mẹ... hai người đang cãi nhau hay sao? "
Ông Jin ngồi xuống vẫy tay ra hiệu đi về phía mình :
" Kim SeokJin, lại đây với bố " Jin ngoan ngoãn đi về phía bố mình
Lúc này, ông hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói " Nếu như sau này, cuộc sống sẽ không còn sung sướng nữa mà thay vào cuộc sống khổ cực, con có chịu được không ?"
" Miễn là có bố mẹ, con sống thế nào cũng được. Con không muốn bố mẹ cãi nhau, con muốn gia đình mình sống vui vẻ bên nhau " giọng nói của cậu nhóc mới lên 10 nhưng đầy mạnh mẽ, khiến ông Jung có chút dũng khí từ bỏ mọi thứ để cùng vợ con ông bỏ trốn tới một nơi xa
" Được rồi, con về phòng ngủ đi. Bố còn có chuyện muốn nói với mẹ con " ông xoa xoa đầy cậu con trai yêu quý của mình.
Nó là kết quả tình yêu của ông và Mai Ngọc Hân, vậy nên ông không muốn bất cứ điều gì xảy ra với cậu con trai của mình
Cánh cửa đóng lại, ông quay sang vợ mình ánh mắt trìu mến và xót xa... từ từ lại gần ôm lấy vợ vào lòng hạ giọng nói : " Được, anh sẽ đưa em và con đi nơi khác, đừng khóc nữa "
" Jung ! Em thật sự cần anh và con, mọi thứ khác em không cần "
Sáng sớm hôm sau, ông Jung một mình tìm tới ngân hàng nơi Hoseok làm việc
" Jung, những tháng qua ông đã ở đâu, tôi không gọi được cho ông " Hoseok tay bắt mặt mừng khi người bạn thân của ông đột nhiên xuất hiện
Ông Jung nét mặt u ám, nhìn Hoseok như muốn được giúp đỡ
" Hoseok, tôi muốn ông giúp tôi một việc. Niềm tin cuối cùng của tôi chỉ có ông, tôi muốn đánh cược lần này "
Nói ra những lời này, ông Jung thật sự rất đắn đo và suy nghĩ rất nhiều, ông sợ Hoseok sẽ giống PD, sẽ vì tiền tài mà phản bội tình bạn bè bao nhiêu năm...
" Jung, tôi không giống PD, ông có gì cứ nói thẳng, tôi nhất định sẽ giúp "
Nghe được những lời này, ông thấy yên tâm hơn một chút, trầm giọng nói :
" Hãy giúp tôi quản lý tập đoàn JinHit "
" JinHit " Hoseok ngạc nhiên nhìn ông, người bạn này của ông nửa năm không thể liên lạc đã có thể tự thành lập công ty hay sao " Ông mới thành lập công ty hay sao? "
" Không, nó hoạt động sau khi thành lập RJ một năm, tôi đã giấu mọi người chuyện đó. Xin lỗi vì giấu cả ông "
" Không sao, nhưng tại sao lại muốn tôi quản lý giúp, tôi không làm được..." Hoseok vội từ chối
" Yoongi đã về nước, hắn ta nói sẽ đưa Mai Ngọc Hân đi, hắn còn muốn giết cả đứa con của chúng tôi. Nếu không đi nơi khác, có lẽ tới cái mạng của tôi cũng không thể giữ nổi. Tôi không tiếc mạng mình, tôi chỉ muốn bảo vệ hai mẹ con cô ấy "
những lời nói này làm Hoseok thấy rất kinh ngạc, sau nhiều năm như vậy không ngờ Yoongi vẫn còn tình cảm với Mai Ngọc Hân, thận trí giờ lại muốn giết hai người họ để đưa bà ấy đi.
" Có thể báo công an không?"
Ông Jung thở dài, cúi mặt nói : " Không thể, Yoongi có người đứng sau chống lưng giúp đỡ, e là tới pháp luật cũng không thể làm gì?"
" Vậy mọi người định đi đâu, tôi có thể giup được gì cho ông "
Ông Jung đặt lên bàn một tập tài liệu, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt cũng đầy trĩu nặng : " Đây là tất cả những thứ liên quan tới JinHit, hãy giúp tôi quan lý nó tới khi SeokJin 20 tuổi, nó sẽ quay lại đây, phiền ông lúc ý hãy giao mọt thứ lại cho nó... số tiền kiếm ra từ 10 năm này coi như tôi trả ông công lao quản lý, tôi nói thẳng như vậy sở dĩ tôi biết ông sẽ giúp tôi "
" Jung! Tôi thật sự không thể đảm nhiệm được ..."
Đang nói chuyện, cánh cửa lớn từ phòng làm việc Hoseok mở ra
Một người phụ nữ hốt hoảng, bên cạnh là cậu con trai rất đáng yêu
" Mai Ngọc Hân, em làm gì ở đây ?" Ông Jung đứng dậy ngạc nhiên với sự xuất hiện của vợ và con trai
" Jung! Chúng ta đi thôi, em vừa nhận cuộc gọi từ Yoongi, nếu còn chậm sẽ không kịp mất " bà Mai Ngọc Hân gấp gáp nói, trên trán đã đầy mồ hôi
Ông chạy lại ôm lấy vợ con vào lòng, rồi quay lại nhìn Hoseok một cái đầy cầu xin... Nhìn cảnh tượng này của bạn thân mình, ông không khỏi đau lòng, không ngờ người bạn trí cốt mày lại tới mức phải bỏ đi như vậy.
" Jung, đưa hai người họ đi đi. Tôi sẽ giúp ông quản lý JinHit "
Ông Jung buông vợ con ra, xoay người lại ôm chặt lấy Hoseok, nghẹn lời nói :
" Hoseok, cảm ơn ông... tôi sẽ không quên sự giúp đỡ này "
Hoseok lấy trong túi ra một sắp tiền mặt đưa cho ông Jung
" Tôi biết ông không thiếu tiền, nhưng đi gấp như thế này cần tới tiền mặt. Hãy cầm lấy, đưa bọn họ đi xa xa một chút. Tôi nhất định sẽ đợi ông và Mai Ngọc Hân quay lại "
" Hoseok... ơn huệ này nhất định chúng tôi sẽ ghi nhớ " bà Mai Ngọc Hân cúi thấp đầu cảm ơn và cũng là lời tạm biệt trước khi đi .
Ngoài biển, ánh nắng mạnh hơn ở Seoul rất nhiều, chiếu thẳng xuống con tàu cá của bọn họ.
" Nắng rồi này " ông Hoseok đột nhiên đổi chủ đề
Đúng thật, là có chút nắng nhẹ. Rõ ràng đây là mùa đông chuyện có nắng như thế này rất ít khi có..
Jungkook không nói gì, chiếc cần câu của anh lần nữa lại rung nhẹ, anh nhẹ nhàng kéo lên, một con cá Ngừ màu bạc óng, không quá to cũng không hề nhỏ làm anh rất vất vả mới kéo lên được
" Này! Chàng trai, cậu giỏi thật đó nha, hết mực rồi lại cá Ngừ " Hoseok cười vui, ánh mắt trầm trồ nhìn về phía Jungkook, rồi hạ giọng nói tiếp " Nhìn của tôi này, một con cá bò nhỏ "
Jungkook cười một cái, nhẹ giọng nói
" Chỉ là một chút may mắn thôi "
Đang nói chuyện, điện thoại Jungkook rung lên. Anh rút lấy điện thoại trong túi quần ra, một dòng chữ nhỏ hiện lên màn hình, không chần chừ anh ấn nghe ngay lập tức
" Alo, anh nghe đây " giọng nói này nghe thực êm tai, nhẹ nhàng nhưng đầy ngọt ngào
Bên này, Hae đứng ngoài cửa đợi bác Han, như chuẩn bị đi đâu đó
" Anh tới nơi chưa? Không thấy anh gọi em hơi lo "
" Anh tới rồi, có việc nên anh phải giải quyết luôn, xin lỗi để em phải lo "
" Không sao? Vậy anh làm tiếp đi, không làm phiền anh nữa. Em cũng chuẩn bị đi siêu thị với bác Han " Hae hơi ngại ngại, đá chân vào bậc thang bên ngoài. Anh bận như vậy mà cô còn gọi thật thấy mình phiền phức
" Ừ... đi cẩn thận "
Nhìn Jungkook nghe điện thoại, sắc mặt biểu hiện rõ hạnh phúc, khiến ông Hoseok cũng đoán được người gọi là ai
" Là vợ sắp cưới của cậu "
" Vâng " Jungkook gật đầu, đút điện thoại lại vào túi quần
" Cậu có ảnh cô ấy không? Tôi muốn xem mặt cháu gái của bạn thân mình"
Jungkook không lấy làm khó khăn lại lấy điện thoại ra, đưa cho ông điện thoại.
Trên màn hình là một cô gái khá cao, mặt mũi rất có nét gì đó rất hiền lành và kiều diễm. Tấm ảnh này được chụp từ chuyến công tác ở Paris, đó cũng là ngày anh không thể quên.
" Thật sự rất xinh đẹp, có gì đó rất giống Mai Ngọc Hân và con trai bà ấy " đưa lại điện thoại cho anh, ông hơi gật đầu cảm thán " để ảnh nền như vậy chắc là yêu vợ rất nhiều "
" Cô ấy là một người tốt "
" Phải, gia đình ông ấy ai cũng tốt hết "
Nhìn xuống đồng hồ đã gần trưa, ông đứng dậy đi về phía buồng lái lấy ra vài gói mì tôm và bộ đồ nấu đem ra ngoài... Jungkook không hỏi cũng biết trưa nay chắc chắn mình sẽ phải ngồi đây ăn mì
" Cậu ăn được mì hải sản chứ ?"
" Tôi không kén ăn " Jungkook đứng dậy xách thùng nhỏ chiến lợi phẩm của mình về phía ông.
Tae đứng đó cũng giúp ông một tay chuẩn bị bếp ...
" Cậu góp mực, tôi góp mì "
Gác lại mọi chuyện qua một bên, tất cả đều bận tay cho bữa trưa ở trên thuyền
Ông ngồi một góc làm mực, còn Tae nhận lấy cá Ngừ từ Jungkook ngồi một góc làm sashimi cá sống.
Còn anh...
Ngồi một góc đun nước nấu mì
Tae thỉnh thoảng có liếc mắt nhìn Jungkook một cái, sợ anh không biết dùng ga nên có hơi lo lắng một chút. Dù sao anh cũng là chủ tịch đứng đầu một tập đoàn, nếu có mệnh hệ gì chắc chắn Tae sẽ không gánh nổi
Ông Hoseok ngồi xuống cạnh Tae nói nhỏ bên tai " Nhìn cậu ta thật không giống người có thể chịu khổ được. Thật không hợp với nồi mì cho lắm "
" Vâng, tôi cũng thấy vậy " Tae gật đầu tán thành câu nói này.
Ở siêu thị, ba người họ chậm rãi lựa đồ một cách cẩn thận. Hae và bác Han đi trước còn vệ sĩ Yang đi sau đẩy xe, với thân hình to lớn cùng gương mật bảnh bao của Yang không tránh khỏi ánh nhìn từ những cô gái xunh quanh
" Anh Yang " Hae quay lại nói, ánh nhìn đầy ngưỡng mộ
" Vâng, phu nhân nói đi ạ " Yang đứng nghiêm, lời nói cũng rất cứng nhắc
Hae cau mày lại, nhẹ giọng nói " Ây.. đừng gọi tôi như vậy, ở đây không có Jungkook cứ gọi tên như bình thường "
" Mà này.." Hae vẫn tay như muốn nói nhỏ với anh cái gì đó. Anh hiểu ý hơi cúi lại " Anh có thấy từ nãy có rất nhiều cô gái cứ nhìn anh không hả ? "
" Phu nhân, tôi không để ý "
" Đã nói rồi mà, đừng gọi tôi như vậy" Hae không hài lòng, thở dài nói
Bác Han đứng đó thấy vậy vội lên tiếng
" Vệ sĩ Yang, ở đây không có chủ tịch, cậu cứ nghe theo lời Hae, thoải mái nói chuyện đừng theo quy tắc quá "
" Nhưng..."
" Tôi biết quy định của vệ sĩ là gì, nhưng anh gọi như vậy tôi thật sự thấy mình già đi rất nhiều "
Yang hiểu ý, đành miễn cưỡng nghe theo " Tôi đã rõ, thưa phu nhân "
" Đấy.. đấy " Hae chỉ tay về phía Yang, bất lực không thể nói thêm đành quay người đi
Đi được vài bước thì hai người đàn ông lạ đi về phía bọn họ, sắc mặt có chút mong đợi .
Bọn họ đi ngang qua nhau như chưa hề quen biết... Lồng ngực anh có chút hụt hẫng, đi được vài bước rồi từ từ dừng lại ngoái đầu lại nhìn về phía bà người bọn họ ánh mắt mang theo màu buồn.
Là cô không nhận ra anh, hay là cố tình không nhận ra. Đã mấy năm không gặp, tuy cô đã thay đổi nhiều nhưng anh vẫn nhận ra cô , vậy mà một cái ngờ ngợ của cô dành cho anh cũng không có, thật đáng thương cho chính bản thân mình
Nhưng không sao...
Có lẽ là do anh cố tình đi ngang qua cô như vậy nên cô mới không nhận ra, lần tới nhất định anh sẽ đứng trước mặt bắt cô phải nhớ mình
" Chủ tịch, cô ấy không nhận ra anh "
" Bỏ đi, đi thôi không muộn "
Trên tàu đánh cá, 4 người bọn họ đã dùng bữa xong, một bữa trưa tưởng đơn giản nhưng lại không hề bình thường.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau